Bọn họ ăn cơm trưa với bà ngoại xong rồi đợi bà ngủ mới cùng nhau về nhà.
Trên đường về, Tô Hồi chia sẻ câu chuyện cậu hóng được trên đường mua kẹo dừa về, thật ra đó cũng chỉ là những câu chuyện vụn vặt rất nhàm chán, nhưng mà lại được cậu kể ra một cách rất thú vị.
Ninh Nhất Tiêu rất thích cậu nhìn vào hắn lúc kể chuyện, nhìn Tô Hồi của bây giờ nhưng mà hình ảnh cậu của mấy năm chia tay kia vẫn như một mạt ảnh không xua đi được.
Nếu như bà ngoại không nhắc đến, Ninh Nhất Tiêu có lẽ cả đời này đều không thể nào biết được những quá khứ điên cuồng này. Mỗi khi hắn hỏi Tô Hồi sống có tốt hay không thì Tô Hồi luôn luôn cười rồi qua loa cho xong chuyện.
Ninh Nhất Tiêu cong miệng lên cười, “Buồn cười lắm.”
“Vậy sao anh lại nhìn em rồi ngẩn người vậy?” Tô Hồi tới gần hơn, “Sao thế? Anh không vui à?”
Ninh Nhất Tiêu lắc đầu, hắn giơ tay quẹt lên sống mũi của Tô Hồi.
“Không sao.”
Tô Hồi ồ một tiếng rồi nắm chặt tay của Ninh Nhất Tiêu lại, “Lúc em không ở đó anh có một mình đi rửa tay không đấy.”
“Không có.”
Tô Hồi kéo tay hắn lên ngửi một cái, mắt cậu sáng lên, “Có mùi của quýt này.”
Ninh Nhất Tiêu bật cười.
“Tóc của em dài ra thêm một ít rồi, có tóc đen mọc ra này.” Tô Hồi nhìn vào cửa sổ xe mà xoa tóc, “Hay là em nhuộm màu khác đi nhỉ.”
“Nhuộm màu gì?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.
“Màu đỏ?” Tô Hồi nhìn về phía hắn, “Màu đỏ có khi nào chói mắt quá không? Màu xanh lam thì sao?”
Ninh Nhất Tiêu giơ tay lên xoa đầu cậu, “Em thế nào cũng đẹp hết.”
“Anh đừng có lừa gạt người ta.”
“Anh có nói dối đâu.”
Con phố chật ních, tài xế ngồi ở ghế lái nhàm chán quá độ mà nhìn biển xe của chiếc xe phía trước, Tô Hồi thì dựa lên vai của Ninh Nhất Tiêu nhìn ngắm những dòng người qua qua lại lại trên con phố, đột nhiên cậu phát hiện thấy một cửa hàng nhỏ, bên trong có bản đủ các kiểu các dạng văn phòng phẩm.
Cậu đột nhiên vỗ lên vai Ninh Nhất Tiêu, “Em muốn tới cửa hàng đó mua ít đồ.”
Ninh Nhất Tiêu theo hướng tay chỉ của cậu mà nhìn một cái, hắn khôn hề do dự mà gỡ dây an toàn ra rồi nói với tài xế, “Ông về trước đi.”
Cứ như vậy bọn họ đi xuống ra, đi băng qua con đường nhiều xe chật chội tới được cửa hàng nhỏ nhỏ phục cổ nọ. Bên trong không có khách gì cả, Tô Hồi đi thẳng về phía kệ gỗ màu đỏ thu hút ánh nhìn của cậu nhất rồi lấy một hộp xếp hình không nặng không nhẹ xuống giơ lên cho Ninh Nhất Tiêu xem.
“Cái hộp này có phải trông cực kì giống với cái trước đây mà anh ghép không?” Đôi mắt của cậu có chút long lanh như của trẻ con vây, rất sáng.
Ninh Nhất Tiêu nhận lấy rồi nhìn thử, “Cùng một hệ liệt, đều là hình tinh vân collab với NASA cả.”
“Em muốn mua cái này.” Tô Hồi định trực tiếp đi trả tiền nhưng mà lại đột nhiên phát hiện thấy phía sau cái hộp này còn có một loại khác có hình khác, cậu nhịn không được mà lấy nó lên, “Nè, còn có một cái nữa.”
“Thích thì cứ mua.” Ninh Nhất Tiêu lưng xuống kiểm tra lại cho cậu, “Còn có loại này khác nữa không? Hay là hỏi thử nhân viên xem?”
Hắn nói hết lời mà Tô Hồi định nói rồi, Tô Hồi liền ngẩng đầu lên nhìn, trong cửa hàng nhìn như không có nhân viên, c4u nhỏ giọng hỏi một câu “có ai không” thì nhanh chóng có tiếng trả lời lại.
“Có.”
Một bà lão tóc hoa râm bước ra từ trong nhà, “Mua cái gì thế?”
Tô Hồi lấy hộp xếp hình trong tay ra rồi hỏi xem còn loại nào khác nữa không, bà lão đeo kính viễn vào nhìn suốt cả nửa ngày cuối cùng vẫn phải gọi cứu bình ra – bà gọi chồng của bà ra.
Ông lão lấy hết các loại ra cho Tô Hồi, tất cả có 6 loại, đáng tiếc là chỉ thiếu duy nhất mỗi cái trong quá khứ mà Ninh Nhất Tiêu từng ghép.
Nhưng mà Tô Hồi vẫn mua hết tất cả lại, hơn nữa còn từ chối để Ninh Nhất Tiêu trả tiền, cậu tự dùng thẻ của mình.
Cậu trò chuyện rất vui vẻ với một bà lão chưa từng quen biết.
“Bà với ông kết hôn đã được bốn mươi năm rồi sao? Trời ạ.” Tô Hồi suy nghĩ, “Vậy chẳng phải là hôn nhân Lam bảo thạch rồi đúng không ạ?”
(sapphire wedding là tập tục kỉ niệm hôn nhân của Mĩ, là vào khoảng 45 năm.)
Bà lão cười nói bà không biết nữa còn than trách, “Bà sắp phiền chết ổng rồi, ngày nào cũng ồn ào bà ngủ không nổi, động tác thì chậm rì rì, tai cũng không được thính nữa.”
Ông lão lộ ra vẻ mặt rất đáng thương, “Biết sớm thế đã kết hôn với người khác rồi chứ gì?”
Nghe thấy câu này thì bà lão cúi đầu cười, bà vừa bao bọc hàng vừa nhỏ giọng nói với Tô Hồi: “Nhưng cũng chỉ có ông đối với bà tốt nhất thôi. Đừng thấy ông bây giờ lưng thì còng, răng cũng rụng gần hết rồi, lúc trẻ ông đẹp trai lắm đấy.”
Tô Hồi cười nói: “Con biết mà, bà lúc trẻ chắc chắn cũng rất đẹp.”
Bà lão vui như hoa nở, còn đặc biệt đi ra ngoài tiễn hai người rời đi. Tô Hồi quay đầu lại cả mấy lần, bà và chồng đều đang đứng ở cửa nhìn cho đến khi bọn họ đi qua lối rẽ.
Tiết trời rất đẹp, Tô Hồi kéo Ninh Nhất Tiêu ngồi lên chiếc ghế dài dưới tán cây ngô đồng, ngắm nhìn những dòng xe không ngừng nghỉ mà ngẩn người.
“Ngưỡng mộ bọn họ quá đi mất.” Cậu đột nhiên mở miệng.
Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía cậu, “Ngưỡng mộ cái gì?”
“Bốn mươi lăm năm lận đấy, quá là dài.” Tô Hồi còn đang ngậm kẹo dừa trong miệng, cậu nhả chữ có hơi không rõ ràng, “Có thể cùng nhau cho tới già, thật là hạnh phúc.”
Ninh Nhất Tiêu đột nhiên nhớ tới ảo giác của Tô Hồi.
Hắn rất muốn nói, em chẳng phải cũng đã ở bên anh cho tới già rồi sao, nhưng mà vạch trần như vậy hình như quá hơi quá tàn nhẫn, Tô Hồi chắc chắn sẽ trốn tránh.
“Tô Hồi.”
“Ơi?”
“Em nói xem, anh sau này già đi có khi nào xấu lắm không?” Ninh Nhất Tiêu nhìn vê fphias cậu.
Tô Hồi chậm chạp chớp mắt một cái, tiềm ý thức còn nhanh hơn cả suy nghĩ, cậu nói rất thành thật, “Anh già rồi vẫn rất đẹp trai, là một ông già dáng người cao cao.”
Ninh Nhất Tiêu bật cười, hắn nhéo má cậu, “Sao em biết?”
Tô Hồi nhận ra điều gì đó, cậu trốn tránh ánh mắt của hắn, cái chân giơ dài ra đung đưa, “Em…đoán thôi.”
“Vậy còn em thì sao? Sao này em già đi sẽ thế nào?” Ninh Nhất Tiêu hỏi, “Có còn kén cá chọn canh nữa không? Có khi nào nửa đêm không đi ngủ mà chạy tới công viên ngắm hoa không?”
Tô Hồi trừng mắt với hắn một cái, “Có, em già rồi sẽ rất bám dính người khác, quá là phiền phức.”
Ninh Nhất Tiêu mỉm cười, “Tuổi anh lớn rồi, không đối phó được nữa, tìm không thấy em thì sẽ sốt sắng lắm. Không thì mình buộc một sợi dây lại, trói em lại bên cạnh anh là được rồi.”
“Trong đầu anh chả bao giwof có cái gì hay ho cả.”
“Ừm, không thì diễn tập trước đi, thời gian còn nhiều lắm.”
Ninh Nhất Tiêu nói xong thì lấy dây thừng bao bọc bên ngoài hộp đồ ra quấn lên eo của Tô Hồi làm cho cậu thấy rất nhột, cười mãi không ngừng, cuối cùng cậu đứng dậy nghiêm túc bảo Ninh Nhất Tiêu “đàng hoàng coi”.
Nhưng mà cậu cũng chưa đàng hoàng được mấy giây đã bật cười.
Tô Hồi cười lên rất ngọt ngào, khóe miệng giương cao lên, gió thổi qua tóc cậu trôn như một đứa trẻ chưa từng chịu tổn thương gì cả.
Cho dù sự thật không phải là như thế, cậu thương tích đầy mình, lang thang khắp nơi như cô bé bán diêm trong câu chuyện cổ tích, dựa dẫm vào ảo tưởng đang cháy lên để sống sót.
Ninh Nhất Tiêu ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu mà ngẩn người.
Không ai có thể trả lại được cho Tô Hồi những ngày tháng buồn đau đó cả.
Về tới nhà, Ninh Nhất Tiêu lại lần nữa nhốt mình vào thư phòng gom hết tất cả những chứng cứ thu thập được ra xem lại một lượt, đọc kĩ mỗi một chi tiết. Hắn trước giờ đều vô cùng kiên nhẫn, vì để thành công nên luôn chuẩn bị nắm chắc hoàn toàn rồi mới mượn cớ hành động, nhưng mà tất cả những chuyện liên quan tới Tô Hồi, Ninh Nhất Tiêu đều không thể nào kiên nhẫn nổi.
Vì thể nên hắn bỏ nhiều thời gian và tiền tài ra để đào ba tấc đất, chỉ cần là một con người thì nhất định sẽ đào ra được cái gì đó, không thể nào không có chút sơ hở, không chút vết tích nào cả, càng huống chi là kiểu người không việc ác nào không làm.
Trong qua tài khoản ngân hàng cá nhân kia, Ninh Nhất Tiêu tìm thấy được tài khoản thanh toán của Từ Trị rồi tốn một khoản tiền lớn để mua quan hệ, có được tình báo rồi tìm theo mắt xích thấy được tài khoản cá nhân của Từ Trị.
“Tài khoản này đã tiến hành quá nhiều giao dịch chứng khoán với số tiền mới qua nước ngoài, từ đầu tới cuối đều ở trong trạng thái thiệt hại, nhưng mà lần nào cũng sẽ tiếp tục đầu tư, cứ thiệt hại nhiều khoản như vậy cho người ta một cảm giác không quá bình thường, tôi đã kiểm tra một chút, có mấy tài khoản “kính” gần như là cân bằng với thu chi của tài khoản này, việc này đã bảo người ta coi trông cho rồi.”
Người giúp kiểm tra tài khoản ở đầu bên kia điện thoại là một vị cố vấn đầu tư mà Ninh Nhất Tiêu vô cùng tín nhiệm, nguồn tin tức của anh ta vô cùng đáng tin, đặc biệt là trong hai lĩnh vực giao dịch chứng khoán và giao dịch điện tử.
“Cho nên là ông ta đang rửa tiền.” Ninh Nhất Tiêu ra kết luận với một giọng rất khẳng định, “Chắc là không chỉ mỗi con đường này thôi đâu, cứ tiếp tục dò tra thế này nói không chừng còn có thể tìm được mấy công ty rỗng ruột nữa.”
“May mà có cậu nhắc nhở tôi đấy, tôi cho người kiểm tra về phương diện này xem.”
Đối phương nói xem thì lại nhắc nhở Ninh Nhất Tiêu trong điện thoại, “Chuyện này liên quan đến rất nhiều chuyện, cậu cũng phải tính toán thật kĩ, lỡ đâu đối phương cắn ngược lại một miếng thì mất nhiều hơn được.”
“Cho nên mới phải càng nhiều chứng cứ càng tốt, tốt nhất là cứ một lần đánh sập, đè cho gã lật không nổi người.”
Cúp điện thoại chưa bao lâu Ninh Nhất Tiêu đã nhận được email mà Charles gửi tới, cũng liên quan tới cùng một chuyện.
Ninh Nhất Tiêu nhìn lướt qua một lượt rồi gọi điện thoại cho Charles.
“Việc này anh ta không nhận.”
Charles đi thẳng vào vấn đề nói thẳng lời từ chối của đối phương ra rồi lại trực tiếp bảo, “Cũng bình thường, phía sau Từ Trị người này có liên quan tới quá nhiều quan hệ lợi và hại, những kẻ làm kí giả như bọn họ một khi đã nhảy vào vùng lầy này thì có giữ được công việc hay không là thứ yếu, cậu cũng hiểu mà.”
Tình hình thế này Ninh Nhất Tiêu đã dự đoán trước được rồi, hắn không vì thế mà buồn phiền, “Còn có lựa chọn nào khác không?”
“Phải tìm thêm nữa, bên chỗ tôi quen cũng chỉ có mấy người này thôi, dù gì cũng là vượt quốc gia, không dễ dàng đâu.” Charles nói xong thì nhớ tới điều gì đó, “À đúng rồi, lần trước cậu nhắc tới trên người Từ Trị có thể có gánh án mạng, có chứng cứ cụ thể không?”
“Tôi nghi là như thế, cho đến bây giờ vẫn chưa thu thập được đủ tội chứng có hiệu quả, chỉ là nhìn từ việc xử lí Tô Hồi và bà ngoại em ấy mà nói thì tôi đoán rằng cái chết của mẹ Tô Hồi cũng là vì ông ta.”
Charles trầm ngâm một lúc rồi nói, “Chỉ trên việc ông ta đưa Tô Hồi và bà ngoại của cậu ấy ra nước ngoài thì, thật ra trên mặt Pháp luật không có vấn đề gì hết, bởi vì Tô Hồi là người bệnh tâm thần, sau khi người nhà của cậu liên tục qua đời thì Từ Trị cũng tất nhiên mà trở thành người giám hộ của cậu, đương nhiên là với bà ngoại của Tô Hồi cũng vậy, vì để bài trừ bà ngoại, ông ra chọn đưa bà ra viện dưỡng lão ở nước ngoài, đội cho bà một cái mũ rằng không thể tự chăm sóc bản thân, cứ như vậy, Từ Trị liền tự động trở thành người giám hộ hợp pháp duy nhất của Tô Hồi, tất cả hành trình, chữa trị, tài sản và di sản của Tô Hồi đều phải qua tay ông, qua điều này thì không thể nào định tội ông ta được, đây là chỗ thông minh của ông ta. Cho nên tôi mới nói, nếu như có thể tìm thấy được chứng cứ ông ta phạm tội nặng, có thêm một con đường hợp lí đưa ra ngoài ánh sáng thì khốn cảnh của chúng ta liền có thể giải quyết được hết.”
“Ừm.”
Bên ngoài cửa sổ, trời đã biến thành màu xanh thẫm, ánh đèn sáng lóa, những chấm sao màu vàng kim nối liên tiếp của thành phố New York.
Ninh Nhất Tiêu lấy từ trong hộc tủ ra giấy và bút, hắn đeo mắt kính lại, vừa nghe cuộc họp điện thoại vừa cúi đầu viết chữ. Thói quen suốt bao nhiêu năm nay của hắn đã sớm thành cách thức làm nhiều việc cùng lúc, thời gian mà không dùng để làm thêm mấy chuyện nữa thì hình không phải là thời gian nữa.
Nửa tiếng đồng hồ sau, hắn nghe thấy cửa thư phòng bị gõ lên, hắn theo điều kiện phản xạ mà lấy văn kiện ở bện canh ra che giấy lại, đóng nắp bút máy lại rồi quay đầu nhìn.
Tô Hồi mặc một cái áo ngủ làm bằng tơ tằm màu bạc hà, tóc phía sau cột lại thành một túm, cậu đi chân trần đứng ở trước cửa rồi đè thấp giọng xuống hỏi, “Anh đang bận à?”
“Đang họp online.” Ninh Nhất Tiêu giơ một tay với cậu, Tô Hồi liền lập tức bước tới, rất tự nhiên mà ngồi lên trên đùi hắn mặt đối mặt rồi cậu hôn lên môi Ninh Nhất Tiêu một cái, sau đó thì dựa cằm lên hõm vai hắn như một món đồ chơi hình mèo còn chỉ biết tự động đòi ôm.
Tô Hồi sợ người khác nghe thấy âm thanh của cậu nên xác nhận lại bên tai này của hắn có đeo tai nghe không rồi mới tới gần nói nhỏ: “Em mệt quá đi, nhưng mà lại ngủ không được, muốn ở bên anh.”
“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu ôm hông cậu lại, chênh lệch thể hình làm cho cái ôm của bọn họ cực kì hợp, giống như vừa đúng mà khớp vào nhau, bao bọc và được bao bọc.
“Em có cản việc anh không?” Tô Hồi nhỏ giọng dè dặt hỏi.
“Sao có thể?”
Ninh Nhất Tiêu quay mặt lại hôn lên má cậu, “Thế này thì vừa đúng.”
Tô Hồi gật gật đầu, cậu chôn mặt vào bên cổ hắn rồi nhắm mắt lại trong cái ôm đầy an toàn của Ninh Nhất Tiêu.
“Sạc điện một chút đã.”
“Vâng.”
Làm việc quá lâu, trí lực và thể lực của Tô Hồi đã cạn kiệt, liên tục bốn mươi tiếng đồng hồ không thể ngủ được, cả người bị cơn hưng cảm khống chế, cho dù có tăng động, tràn đầy nhiệt tình và lòng quyết tâm, nhưng mà điều này với thể lực của Tô Hồi mà nói thì chắc chắn là thấu chi, cho dù có bắt phải uống thuốc, nhắm mắt lên giường nghỉ ngơi thì dòng suy nghĩ của cậu vẫn bay bổng như là trong đầu đang có một vũ trụ đang nổ vậy.
(Thấu chi là khi tiền được rút khỏi một tài khoản ngân hàng và số dư có sẵn đi dưới số không. Trong trường hợp này tài khoản được gọi là “thấu chi”. Theo wikipedia.)
Những điều này cậu đều không muốn để cho Ninh Nhất Tiêu biết, thậm chí còn bất giác mà diễn dáng vẻ như bình thường trước mặt hắn.
Thử suốt mấy lần đều không có tác dụng, Tô Hồi chỉ đành tìm Ninh Nhất Tiêu đòi an ủi.
Điều này rát có tác dụng, cậu dựa vào trong lòng Ninh Nhất Tiêu, nghe hắn thỉnh thoảng lại trả lời lại, cho đánh giá bằng giọng trầm thấp, hắn nói rất ít, nghe thì nhiều, rất ít khi nói nguyên một chuỗi dài, nhiều lắm cũng chỉ một hai câu.
Nhưng mà đây đều là những từ ngữ và câu chữ không có quá liên quan tới công việc của Tô Hồi, nhưng mà cho cậu một sự an ủi rất sâu lắng, giống như là nằm trên một bàn tay ấm áp thật rộng lớn, được nhẹ nhàng xoa vuốt và an ủi.
Bàn tay to rộng của Ninh Nhất Tiêu cũng đúng thật là đang vu0t ve lên đầu tóc và sau lưng của cậu.
“Ừm, thanh toán xong dự án công trình này rồi, những thứ khác cứ giao cho bọn họ xử lí.”
“Cứ tới đây trước đã, có tình hình mới thì báo cáo kịp thời.”
Ba mươi phút sau, Ninh Nhất Tiêu cúp cuộc gọi. Hắn phát hiện thấy hơi thở của Tô Hồi rất ổn định, cả người cậu mềm nhũn xuống hình như đã ngủ thật rồi.
“Tô Hồi?” Ninh Nhất Tiêu thử nhỏ tiếng gọi cậu nhưng lại không có được câu trả lời.
Trong lòng hắn nổi lên lòng ham giỡn, hắn gọi cậu bằng một xưng hơ mà rất ít khi nói ra khỏi miệng, “Cục cưng.”
Tô Hồi ngủ thật sự giống như đứa con nít vậy, cậu không trả lời, nhưng mà hình như nghe thấy tiếng nói nên cọ một cái.
Ninh Nhất Tiêu không giỡn cậu nữa, hắn im lặng ôm cậu một lúc rồi cảm thấy ngủ như vậy sẽ không được thoải mái, vậy nên hắn vòng tay qua đầu gối, cứ như vậy ôm kiểu gối Koala mặt đối mặt mà đi vào phòng ngủ đặt cậu lên đệm giường.
Tô Hồi hình như đang nằm mơ, mơ mơ màng màng nói cái gì đó, Ninh Nhất Tiêu nghe không rõ lắm nên cúi đầu xuống tới gần hơn.
“Ninh Nhất Tiêu…sinh nhật…”
Ninh Nhất Tiêu không khỏi mà bật cười, “Giờ còn đón sinh nhật gì nữa, qua lâu vậy rồi.”
Hắn lấy mắt kính xuống rồi nằm xuống ôm lấy Tô Hồi, nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng cậu, “Mèo con, mơ thấy gì tốt đẹp vào.”
Thế giới hiện thực hoang đường, mỗi người mỗi ngày đều đang đối mặt với những chuyện xấu như một cơn ác mộng, chìm sâu vào trong những tồi tệ có cái lớn có cái nhỏ, gặp nhau rồi lại chia xa, có được rồi lại mất đi, Ninh Nhất Tiêu muốn mang lại cho Tô Hồi nhiều kí ức mới mẻ tốt đẹp khác, hắn không hi vọng cậu tiếp tục bị mắc kẹt lại trong quá khứ.
Hắn phát hiện thấy trên tay Tô Hồi lại xuất hiện vết thương mới, có lẽ là bất cẩn bị trong lúc chế tác tác phẩm nghệ thuật trang trí. Ninh Nhất Tiêu kiểm tra kĩ lại rồi tìm hộp thuốc ra, động tác nhẹ nhàng mà bôi thuốc cho cậu, mấy vết bị sâu thì dán băng keo cá nhân lại, hắn tắt đèn rồi ôm cậu đi ngủ.
Tô Hồi hiếm khi mà ngủ một giấc cho tới tận sáng.
Lúc tỉnh lại Ninh Nhất Tiêu đã không còn ở đây nữa, cậu nằm một mình trên giường của hắn, được bảo bọc lại bởi mùi hương của Ninh Nhất Tiêu. Tô Hồi nhác giường một lúc nữa rồi quay đầu lại phát hiện thấy tờ giấy trên tủ đầu giường mà Ninh Nhất Tiêu để lại, nó được đặt phía dưới cái ly cối.
[Dậy rồi thì uống hết li nước này trước đã, trong phòng bếp có curri, hâm nóng lại rồi hẵng ăn, nhớ uống thuốc đúng giờ, anh phải tới phân khu đi họp, tối về nhà ăn cơm với em sau. – Ninh Nhất Tiêu]
Tô Hồi có thói quen thích thu thập đồ, ví dụ như những tờ giấy mà Ninh Nhất Tiêu viết để lại cậu đều cất đi, thỉnh thoảng lại lấy ra xem, những thứ này cứ giống như là vé vào tham quan thế giới hiện thực vậy.
Ăn uống xong, Tô Hồi rời khỏi căn hộ đi tới phòng làm việc tiếp tục bận rộn. Bên học viện phái người tới thông báo cậu, ngày mốt có một cuộc phỏng vấn bên tuần nghệ thuật bảo Tô Hồi chuẩn bị trước, Tô Hồi không biết phải chuẩn bị cái gì, cậu chỉ đồng ý rồi cột tóc mình lên bắt đầu làm việc.
Khoảng cách thời gian tới triển lãm cá nhân càng ngày càng gần, Tô Hồi cũng càng trở nên căng thẳng hơn, cậu thử nghiệm hết lần này tới lần khác, quên ăn quên ngủ.
Lúc Lion bước vào phòng làm việc, Tô Hồi đang bước lên thang cố định mấy tấm lưới cá đã quét sơn lên. Lưới cá màu sặc sỡ giăng kín khắp nơi, Tô Hồi ngẩng đầu lên đóng đinh ở trong đó, khung cảnh vừa mông lung vừa mơ mộng.
Cậu ta xem rất nghiêm túc đến mức ngẩn người, cho đến khi Tô Hồi phát hiện thấy cậu ta bước vào trước rồi gọi tên của cậu ta thì Lion mới hồi thần.
“À đúng rồi, em đến đưa đồ cho anh, em mới nãy có thấy hàng của anh tới nên thuận tiện mang tới luôn.”
Lion nói xong thì đặt cái hộp nhỏ ở bên chân Tô Hồi, “Đặt đây cho anh rồi nha.”
“Ừm.” Tô Hồi đóng xong đinh thì phủi phủi tay, cậu bước từ trên thang xuống rồi cúi người xem hộp đồ nọ, trước đó cậu có mua trên mạng mấy nguyên liệu secondhand, không ngờ là nó đến nhanh tới vậy.
“Đi ăn cùng nhau không? Còn lại để em đóng lên giúp anh cho, em có bản vẽ giấy.”
“Vậy em mang đồ ăn tới nha.” Lion lấy áo khoác của mình trong phòng làm việc đi, “Em tới nữa gửi menu tới cho anh.”
“Được.” Tô Hồi không ngẩng đầu lên mà lấy dao rọc giấy ra khui hộp đồ.
Cửa bị đóng lại, phòng làm việc trở nên im ắng, Tô Hồi mở thùng giấy ra lại phát hiện đây không phải là nguyên liệu cậu mua mà là rất nhiều những bức thư.
Nhưng mà những bức thư viết tay cậu đã mua đủ số lượng rồi, trang mạng đó cũng đã tắt rồi, sao lại còn có thư mới gửi tới nữa?
Phong thư màu trắng gạo, bên trên không có viết tên đường và tên người gửi, cũng không có tem, chỉ có đánh dấu số thứ tự, mỗi bức thư đều được dán lại giống như nhau cả.
Tô Hồi nghi ngờ mà mở bức thư có đánh dấu số 1 ra, lấy thư từ trong đó ra rồi nhìn qua một lượt đã ngẩn người.
Chữ viết trên này quá quen thuộc, giống y hệt như hàng chữ mà sáng nay ngủ dậy cậu mới nhìn thấy.
[Tô Hồi:
Thấy chữ như thấy người.
Đây là lần đầu tiên anh viết thư cho người khác, vốn là có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà cầm bút lên này lại gạch đi xóa lại trong đầu, không biết phải nói cái gì mới được. Em bây giờ vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ kia sao? Có phải cứ luôn nhìn cùng một cái cây? Có lẽ em có thể coi nó thành anh, nếu như có thể thì anh cũng rất hi vọng mình thật sự có thể biến thành cái cây đó, suốt ngày suốt đêm bầu bạn bên em.
Người đàn ông phía chéo đối diện nửa đêm còn gào khóc, em nhất định là lắm đúng không? Thật mong là anh ở đó, anh có thể ôm lấy em mà ngủ. Em đừng cảm thấy áy náy, giữa chúng ta chưa từng tồn tại tha thứ hay là được tha thứ, chỉ có quan hệ giữa yêu và được yêu mà thôi.
Nếu như có thể, anh cũng rất muốn quay trở lại ngày đầu tiên gặp em ấy, sớm hơn một hôm so với lúc nhất kiến chung tình với em, ở trong quán cà phê đó, nếu như anh biết tương lai sẽ yêu em thì ngày hôm đó nhất định không chỉ để lại một miếng băng cá nhân. Vậy thì chúng ta có thể ở bên nhau sớm hơn được rồi.
Anh tạm thời vẫn chưa đi được, bây giờ khắp người anh còn đang bó bột, mỗi ngày đều nằm ở trên giường bệnh, tối đến thỉnh thoảng cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy xe hơi kia cán qua cơ thể của anh. Thật sự rất xin lỗi, anh đã sài riêng khoản tiền để nuôi mèo con kia rồi, nhưng mà sau này anh sẽ cố gắng kiếm về lại. Bây giờ cả người anh toàn là những vết khâu, sợ là sẽ làm em sợ, đợi chút nữa rồi chúng ta gặp nhau sau nhé.
Anh rất nhớ em, ngày nào cũng muốn gặp em.
Tô Hồi, hi vọng em bình an hạnh phúc, sớm quay trở lại bên cạnh anh.
- Ninh Nhất Tiêu viết tay.]
Xem xong bức thư này thì tay Tô Hồi run lên, cậu tùy ý chọn ra một bức làm cho thứ tự bị lộn xộn.
[Tô Hồi:
Thấy chữ như thấy người.
Hôm nay anh có thể đứng dậy được rồi, bác sĩ khoa phục hồi khen anh rất có nghị lực, nhưng mà anh vẫn cảm thấy quá chậm, anh muốn nhanh lên một chút có thể đi bình thường được, đứng lên thôi vẫn chưa thế nào đủ được.
Không biết em sống có tốt hay không? Bọn họ có đưa giấy viết thư cho em mỗi ngày không, có phải em lại tới bên cửa kính đợi nữa không? Em chắc chắn là lại áp trán mình lên cửa, mắt cứ nhìn dòng người đi tới đi lui, đến khi trán đỏ cả lên rồi vẫn không chịu đi. Đều tại anh không tốt, động tác của anh quá chậm chạp, phải chạy tới gặp em mới được.
Nằm trên giường ngủ không được, anh lại coi “Interstellar” một lần nữa, thật hi vọng anh cũng có thể vào trong không gian đa chiều trong hố đen, cho dù có bị mắc kẹt lại ở đó thì cũng có thể nhìn thấy được mọi cử chỉ của em, dùng đồng hồ để truyền tin tức, em thông minh thế chắc chắn là có thể đọc hiểu được. Tiếc là chúng ta đều bị mắc kẹt lại trong mỗi không gian của mỗi người.
Bệnh nhân ở giường bên cạnh nói, anh đại nạn không chết, sau này nhất định sẽ tích phúc đức lại, sẽ có nhiều chuyện tốt xảy ra. Nếu như thật sự có thì những phúc đức này cũng không phải cuộc tai nạn này mang lại, anh biết là em tích góp lại từng chút một thay cho anh.
Mùa đông ở Canada cũng rất lạnh, em tối đến ngủ phải đắp chăn vào, uống thêm nhiều nước ấm, đừng để bị lạnh, đừng đau buồn.
Tô Hồi, hi vọng em bình an hạnh phúc, sớm trở lại bên cạnh anh.
- Ninh Nhất Tiêu viết tay.]
Phần kết của mỗi một bức thư đều giống nhau, viết lại toàn là những khoảng thời gian mà Tô Hồi bỏ lỡ, đá là từng nét bút nét chữ của Ninh Nhất Tiêu nghiêm túc mà bù đắp lại câu trả lời cho cậu.
[Tô Hồi:
Thấy chữ như thấy người.
Anh tới California rồi, phía bờ Tây bên kia không có tốt như trong tưởng tượng của anh, nhưng mà cũng không xấu, thời gian của anh rất chật kín, thỉnh thoảng cũng rất nhớ nhung đến Điểm chí Manhattan, nhưng mà anh không muốn một mình tới đó xem, anh luôn cảm thấy em sẽ còn quay lại.
Anh từ bỏ việc xã giao rồi, chỉ muốn làm việc mà bản thân muốn mà thôi, nhưng mà anh có quen một con người rất kì lạ. Cậu ta là con lại, nhưng mà cứ bắt anh phải gọi cậu ta bằng tên tiếng Trung của cậu ta, Cảnh Minh. Cứ cảm thấy em sẽ thích kiểu người kì lạ như vyaaj nên anh mới làm bạn với cậu ta.
Ở đây có một vườn thực vật, có một cây xương rồng rất lớn, em sẽ thích nơi này thôi, nhưng bởi vì điều này nên anh chưa từng thật sự đi vào xem, kì lạ lắm đúng không.
Hôm nay lúc anh đứng ở trên bậc giảng báo cáo về giai đoạn giữa của việc sáng nghiệp, cứ cảm thấy em đang ngồi ở dưới nghe anh nói giống như trước đây vậy, em nghe anh nói xong thì sẽ len lén gửi tin nhắn bảo anh cùng với em lén chuồn ra ngoài.
Nhưng mà không có, anh hôm nay đợi mãi, đợi đến khi tiệc tàn vẫn không thấy.
Tô Hồi, hi vọng em bình an hạnh phúc, sớm quay lại bên cạnh anh.
- Ninh Nhất Tiêu viết tay.]
[Anh tìm thấy được mấy con voi con mà em nhận nuôi rồi, anh cũng đem theo khẩu cầm mà em nói, còn sờ lên mũi bọn nó nữa, cho bọn nó ăn cỏ. Bọn nó đã lớn lên rồi, đáng yêu giống như em vậy.
Nhưng mà anh cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, em phải ở đây mới đúng.]
[Anh đăng kí một công ty, đặt một cái tên rất kì lạ, Cảnh Minh nói chắc chắn là không được, nói rất líu lưỡi, khuyên anh đổi đi, nhưng mà anh không nghĩ được cái tên này hay hơn. Nếu như có em ở đây thì chắc chắn có thể đặt được một cái tên hay hơn
Sáng nghiệp quá khó, cả ngày của ngày toàn tới tới lui lui ở trong tàu điện ngầm, tìm đầu tư, mở hội đầu tư phong hiểm, lấy những thứ anh làm ra rồi lặp đi lặp lại kể cho những người đó nghe, bọn họ đại đa số đều nghe không hiểu nổi, chỉ cảm thấy anh hòng muốn xé trời.
Em sống có tốt không? Thật hi vọng em không bị người khác bắt nạt, không biết là giáo sư White có tìm thấy em không? Ông ấy là người rất tốt, em đi với ông ấy sẽ có một tương lai hoàn toàn mới.]
[Tô Hồi, sau khi chia tay, anh trở nên không thích ngày mưa nữa. Nước mưa cứ làm cho anh nhớ tới dáng vẻ lúc em xông vào phòng chiếu phim, cũng sẽ làm cho những vết thương anh từng bị nhoi nhói đau, những sợi gân cốt bị đứt ra rồi lại lành lại vẫn không chịu chừa mặt, vẫn rất là nhớ em.
Anh cũng rất sợ mùa đông tới, chẳng qua là San Francisco không thường có tuyết rơi, ít nhất là anh chưa từng gặp, trong kí ức của anh vẫn dừng lại ở trận tuyết lớn ở Bắc Kinh đó. Hi vọng lần sau đi vào trong màn tuyết có thể nhìn thấy được em.]
[Tô Hồi, anh tới Iceland rồi. Anh biết là em nhất định sẽ tránh anh vì sao không đợi em cùng đi, bởi vì lúc đó anh quá ngốc, tưởng là không đợi được em nữa nên muốn tới đó trước xem thử. Ở đây không được tiện lợi lắm, anh thử tự mình lái xe nhưng mà tình hình không được tốt lắm, suýt nữa đã xảy ra chuyện, may mà có một đội khách du lịch đi ngang qua cứu giúp.
Khắp người anh đều bị đông cứng lại, suýt nữa là làm mất món quà định tặng cho em.
Iceland cũng không tệ, nhưng mà em không ở đây nên hình như nó cũng không được đẹp như trong tưởng tượng nữa.
Lần sau chúng ta cùng nhau tới vượt sông băng đi, anh có kinh nghiệm rồi, không để em bị thương đâu.]
Vẫn như trước đó, mỗi bức thứ đều là câu trả lời tương ứng với sáu năm mất mát đó, phần kết của mỗi một bức thư đều như nhau.
[Tô Hồi, hi vọng em bình an hạnh phúc, sớm trở lại bên cạnh anh.]