Hắn không ngờ, sự chú ý quá mức của bản thân thế mà lại bị Tô Hồi phát hiện.
Thấy phản ứng của Ninh Nhất Tiêu, khóe môi Tô Hồi cong lên, chủ đề đột nhiên thay đổi, “Bạn cùng trường này, anh có dù không? Em không muốn dầm mưa thêm lần nữa đâu.”
Phản ứng của Ninh Nhất Tiêu đầu tiên là ngây ra, sau đó mới gật đầu: “Có.”
Hắn đưa thẻ ý kiến giao hết cho Lý Thông, trong ánh mắt quái dị cực kì rõ ràng của đối phương hắn quay người đi về hướng Tô Hồi.
Hai người rời khỏi phòng học, vai sát vai đi trên đường hành lang người tới người đi, ai cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng mà đi thôi.
Mưa bên ngoài không nhỏ, có rất nhiều người chen chúc nơi cuối dãy hành lang. Ninh Nhất Tiêu mở dù ra, nhường cho Tô Hồi một chút không gian để cho cậu bước vào.
Khoảng cách giữa hai người dần kéo gần đến mức cánh tay sát cánh tay, Ninh Nhất Tiêu có chút không quen. Theo bản năng cảm thấy hơi lo phiền, hắn nghiêng dù lại.
Cổ áo của Tô Hồi rất rộng, trong lúc cậu đi bộ bị lộ nhiều phần da thịt ra, Ninh Nhất Tiêu trong lúc vô tình phát hiện thấy trên cổ cậu có một vết bầm tím, nhìn giống như là vết tích do dây thừng để lại.
Nhận thấy bản thân lại nhìn chằm chằm người ta, Ninh Nhất Tiêu quay đầu lại nhìn thẳng về phía trước.
Dù không lớn, may mà bên ngoài không có gió thổi, nước mưa đã tích lại từng những trũng nước, hắn cúi đầu nhìn thấy Tô Hồi mang một đôi giày vải màu trắng tuyết, nhìn nhãn hiệu là biết giá trị không rẻ, giày đã dính ướt hết, hắn tự dưng cảm thấy đáng tiếc.
Mà bản thân hắn, vẫn mang chiếc giày chơi bóng cũ đến mức giặt mãi không trở về lại được màu sắc ban đầu, quần jeans cũ ống chân cũng ngâm trong nước, sau đó quay về còn phải giặt thật lâu.
“Cậu muốn đi đâu?” Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu một cái, “Tiễn cậu về kí túc xá nha?”
Tô Hồi nhìn xuống, mí mắt trắng đến mức thông thấu, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, hàng mi dài cũng nặng nề rũ xuống, cả khuôn mặt như bao trong hơi nước, mơ mơ hồ hồ.
“Em không sống trong kí túc xá.” Tô Hồi tránh khỏi một vũng nước, ngẩng đầu lên, nhìn thấy vai bên phải của Ninh Nhất Tiêu đã ướt sũng, “Em không có kí túc xá.”
Hai câu này hình như là cùng một ý, lại hình như không phải.
Hai mắt của cậu chỉ cần nhìn vào hắn thì sẽ lộ ra vẻ đơn thuần, trẻ con rất thẳng thắn, giống như là người lớn lên trong tình thương tràn đầy chưa phải chịu thương chịu khổ bao giờ.
“Anh tiễn em đến phòng đọc sách điện tử ở thư viện được không?” Tô Hồi nói, “Em muốn đến đó ngồi một lúc.”
“Trên người cậu ướt cả rồi, tốt nhất là đi thay đồ đi.” Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu một cái, cái áo T-shirt màu xanh lam hoàn toàn dính lên người Tô Hồi.
“Không sao đâu, em sẽ không bị bệnh đâu, em gần như sẽ không bị cảm, lần trước bị cảm đã là một năm trước rồi, lúc đó cũng bởi vì thời tiết của mùa hè rất quỷ dị, rõ ràng ngày hôm trước còn đang nóng nực ba mươi tám độ, ngày hôm sau đã hạ nhiệt, hơn nữa hôm đó em đi tắm hồ bơi nữa……”
Không ở kí túc xá lại còn không về nhà, trước đó còn thẳng thắn nói ra chuyện hắn nhìn chằm chằm cậu, bây giờ lại nói về thời tiết và hoạt động của mùa hè năm ngoái.
Chủ đề nhảy nhanh thật đấy.
Ninh Nhất Tiêu nghe Tô Hồi nói chuyện, phát hiện thấy bản thân không xen vào được câu nào.
Tiễn cậu đến trước thư viện, Tô Hồi cuối cùng cũng kết thúc nhảy chủ đề liên tục này.
Ninh Nhất Tiêu giờ mới mở lời, cười một cái: “Cậu đúng thật là một người rất kì lạ.”
Tô Hồi hình như đã quen với những đánh giá như vậy, thế mà lại không phản bác lại, chỉ nhìn con mắt của hắn.
Cậu lại lần nữa cười một nụ cười rất trẻ con với Ninh Nhất Tiêu, không có chút đề phòng nào trong nụ cười, lại còn lấy ra một tờ giấy khác trong túi ra đưa cho hắn.
Ninh Nhất Tiêu nhận lấy, phát hiện thấy hai hàng chữ phía trên, hàng đầu tiên là số điện thoại, hàng thứ hai là số wechat.
“Anh cũng vậy.”, Tô Hồi bước lên bậc thang của thư viện, quay người, nhìn lên đường nước rơi từ trên hiện xuống, đưa tay giơ đón lấy nước mưa, “Anh cũng rất kì lạ.”
Nghe thấy câu này, Ninh Nhất Tiêu còn chưa kịp nói gì, Tô Hồi lại đưa tay ra, đầu ngón tay chỉ về đuôi mắt của hắn, chỉ cách mấy milimet nữa là chạm vào.
“Ninh Nhất Tiêu, chỗ này của anh có một nốt ruồi,” Giọng điệu của cậu nghiêm túc nghĩ đang suy nghĩ điều gì.
Ninh Nhất Tiêu ngây người, tiếng mưa rơi xuống dù nghe cực kì rõ ràng.
Thật kì lạ.
“Em phải đi đây, tạm biệt.”
Tô Hồi nói như thể không cần câu trả lời.
Cậu quay người đi vào bên cửa bên, giữa đường còn quay đầu lại một lần, cười lên rất đáng yêu, nhỏ giọng nói cảm ơn với hắn rồi lại quay lại, hất hết nước trên đầu như một con thú nhỏ rồi biến mất ở chỗ ngoặt.
Giống như một giấc mơ kết thúc, Ninh Nhất Tiêu giật mình tỉnh táo lại, nắm chặt khăn giấy trong tay, không nhìn thêm nó lần nào đã cất vào trong túi.
Hắn muốn biết được vì sao Tô Hồi lại cảm thấy hắn kì lạ, và kì lạ ở chỗ nào, vì sao Tô Hồi lại chú ý thấy được ánh mắt của hắn, chú ý thấy được bản thân đang nhìn cậu, vì sao lại đưa cho hắn thông tin liên lạc của cậu.
Mưa càng ngày càng lớn, Ninh Nhất Tiêu lại dường như không cảm thấy được, thậm chí còn quên mất mục đích ban đầu, nhanh chong quay về kí túc xá mới nhớ ra mình quên mất phải đến nhà học sinh đi dạy thêm.
Đến muộn, xin lỗi, nhận lấy giấy báo điểm số của học xong xong bắt đầu công việc dạy phụ đạo, thảo luận với phụ huynh học sinh, rồi đi đến nơi làm việc tiếp theo, những điều này đều không khác gì lắm so với trước đây.
Thay bộ đồ làm việc ở quán cà phê ra, Ninh Nhất Tiêu ngồi lên chuyến xe buýt công cộng cuối cùng trở về trường học, trên xe buýt chỉ có ba vị khách. Hắn mở cửa sổ ra, chút gió lạnh sau mưa lướt qua, khiến cho con tim xao động cả ngày nay của hắn dần trở nên bình lặng.
Hắn đưa tay vào túi, lấy mảnh khăn giấy ra lại phát hiện thấy chữ viết bên trên đã bị nước mưa làm nhòe mực, rất khó có thể phân biệt được. Cứ giống như một thanh kiếm sắc bén tỏa ánh sáng chói mắt, treo trên đỉnh đầu hắn cả ngày xong cuối cùng lại biến mất vào lúc hắn đối mặt.
Cảm giác này làm hắn vô cùng không thoải mái.
Về lại kí túc xá, Ninh Nhất Tiêu mở khóa tủ bàn học ra, lấy một cuốn sổ rất cũ ở bên trong ra, mở nó ra, ghi nhập lại những khoản chi tiêu trong ngày, tính ngày phát lương và những khoản nợ còn lại.
Vẫn là một ngày nặng nề như thế, nhưng lại có một chút khác biệt. Sau khi Ninh Nhất Tiêu lên giường nhắm mắt lại, trong bóng tối hắn suy nghĩ gì đó.
Hắn thử nói bóng nói gió nhắc tới Tô Hồi, nhưng trong miệng của bạn cùng phòng thì hắn nhận được kết quả không quá khác lắm với Lý Thông.
Thậm chí còn có một người bạn cùng phòng cho ra một tin tức riêng tư không thể chịu nổi.
“Tôi nghe nói con người của cậu ta trong cuộc sống riêng tư cực kì không biết chừng mực, lạm giao, nhưng còn thích ngủ với con trai hơn.”
“Thật hay giả vậy? Nghe tởm vãi tôi ói ra mất.”
“Cười ị Tô Hồi thật sự ngủ với đàn ông rồi à? Em gái tôi thích còn từng thích cậu ta nữa cơ……”
“Nhất Tiêu sao hôm nay tự nhiên nhắc tới cậu ta vậy? Chắc không phải cũng……”
“Sao có thể! Ninh đại soái ca nhà mình mấy năm đại học này toàn bật mode xuất gia đấy? Căn bản không gần nữ sắc, nam thì càng không thể hơn, đúng không Nhất Tiêu?”
Ninh Nhất Tiêu nghe tiếng bàn tán và cười đùa của bọn họ, giả vờ ngủ. Những chủ đề thế này cũng không phải lần đầu xuất hiện trong kí túc xá nam, theo thường thì hắn sẽ hùa theo phụ họa hay là cười vài tiếng, giả vờ như rất hòa đồng.
Nhưng hôm nay hắn lạnh mặt lại trong bóng tối, không hề cười.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng vãn nhịn lại, cái gì cũng không nói.
Gặp lại Tô Hồi là vào một buổi chiều của một tuần sau, ngày hôm đó hắn vừa đúng lcus không có tiết học tự chọn, học sinh dạy kèm cũng xin nghỉ, thế nên ngoài ý muốn lại trống ra cả một buổi chiều hôm đó. Ninh Nhất Tiêu lấy thời gian hiếm có này ra đến phòng tự học để ôn lại tiếng anh, chuẩn bị cho kì thi Toefl.
Hắn chỉ tính thi một lần, hôn nữa phải một lần là thành công. Để dành ra được 2100 tệ tiền phí báo danh không hề đơn giản, Ninh Nhất Tiêu không còn đường lui.
Trong phòng tự học này, hắn lại lần nữa gặp được Tô Hồi, chỉ là đối phương không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Giữa bọn họ cách một lối đi lại, góc phía chéo đối diện nhau, Ninh Nhất Tiêu chỉ cần nhìn sang là thấy được góc nghiêng của Tô Hồi.
Tô Hồi lúc học tập còn nghiêm túc hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, cả một buổi chiều gần như không uống một miếng nước. Sách của ngành cậu học rất dày, lúc lật sách lộ ra rất nhiều giấy note và những ghi chú trên sách, dáng vẻ gõ bàn phím cũng rất chuyên chú.
Đến thời gian ăn cơm, cả căn phòng tự học đầy ắp người này dần dần vắng đi, mọi người rời đi từng người một, cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không gian rất yên tĩnh, Ninh Nhất Tiêu thu dọn đồ đạc của mình, khoác cặp lên, không nói tiếng nào rời đi.
Buổi tối lúc làm việc ở quán cà phê, trước mắt hắn luôn hiện lên góc nghiêng của Tô Hồi, những sợi lông tơ nhỏ dưới ánh sáng sau buổi trưa, còn cả dáng vẻ lúc cậu mệt mỏi ngưỡng đầu tựa lên ghế nhắm mắt lại.
Điều này làm cho Ninh Nhất Tiêu cảm thấy buồn phiền, lúc gọi món thậm chí còn xuất hiện những sai lầm không đáng phạm phải.
Bên ngoài mưa lại xuống, nhưng không lớn lắm, Ninh Nhất Tiêu trở lại trường học chạy ngang qua con đường qua rừng cây không người, dưới ánh đèn màu hoàng hôn, cảm nhận về phương hướng của hắn như bị sai lệch, thế mà lại về lại tòa lầu tự học của khoa tự nhiên.
Chắc có lẽ là vừa chạy xong, Ninh Nhất Tiêu sau khi bước lên lầu tim đập rất nhanh, nhưng lúc bước vào trong phòng tự học, hắn đột nhiên bĩnh tĩnh lại.
Trong phòng học chỉ có một bạn nam đeo mắt kính, nghe thấy tiếng động lúc hắn bước vào, có hơi hoài nghi mà ngẩng đầu lên.
Ninh Nhất Tiêu không nhìn lại, đi về vị trí lúc chiều của mình, để cặp xuống, nhìn lại vị trí mà Tô Hồi từng ngồi lúc này trống không một người.
Trên bảng trắng của phòng học có dán yêu cầu khi tự học qua đêm, đèn trên trần nhà sáng đến chói mắt, có mưa bay vào, Ninh Nhất Tiêu đứng dậy định đóng cửa sổ lại.
Hắn đứng trên lầu ba, đột nhiên nhìn thấy dưới ánh đèn đường có một người đang đứng, cầm cây dù trong suốt, trong tay cầm một cây xúc xích chỉ còn một nửa đang đút cho chú chó lang thang dưới dù của cậu.
Có thể vì bộ độ quá quen mắt, Ninh Nhất Tiêu vừa nhìn đã nhận ra đó là Tô Hồi. Rõ ràng cách cả một khoảng cách nhưng hắn vẫn nhìn thấy rất rõ đôi mắt cong lên cười của Tô Hồi, rát dịu dàng mà sờ đầu vu0t ve chú chó.
Hắn đóng cửa lại, ngồi xuống đọc sách.
Không bao lâu, cửa phòng tự học lại có tiếng động, người thứ ba bước vào, Ninh Nhất Tiêu không có ngẩng đầu lên nhưng cũng đoán được là Tô Hồi.
Khi hắn nhìn thấy bóng lưng của Tô Hồi ngồi xuống nhưng không phát hiện thấy cây dù trên tay cậu, Ninh Nhất Tiêu quay đầu, nhìn về phía chú chó bên ngoài cửa sổ vẫn đang tránh mưa dưới cây dù trong suốt như cũ.
Rất không đúng lúc, trong đầu của Ninh Nhất Tiêu bắt đầu hồi tưởng lại những lời đồn đại của Lý Thông và đám bạn cùng phòng, lại nghĩ tới dáng vẻ hôm đó Tô Hồi trốn dưới dù của hắn.
Trong bầu không khí yên tĩnh, hắn cúi đầu làm đề, không nhìn cái bóng nghiêng của Tô Hồi nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Đại khái là cỡ hai giờ sáng,bạn học năm đeo mắt kính trong phòng học rời đi, trong căn phòng trống vắng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trong lúc đó Tô Hồi không quay đầu lại một lần nào.
Ninh Nhất Tiêu làm xong hai bộ đề, đeo tai nghe lên bắt đầu làm bài listening.
Những việc làm chen chúc nhau trên thời gian biểu ép khô hết tinh lực của hắn, chỉ cần dừng lại cây bút trong tay, dòng suy nghĩ sẽ rối lên không thể chảy thuận được, nghiêng về vách sâu nơi giấc ngủ.
Hắn không nhớ mình ngủ từ lúc nào, lúc tỉnh dậy lần nữa, sắc sáng bầu trời đã dần xuất hiện, trong tầm nhìn mơ hồ, cả căn phòng dường như được ngâm mình trong nước biển màu xanh nhạt, vô cùng tĩnh mịch.
Mắt nhìn sang cái bàn mà Tô Hồi từng ngồi, ở vị trí đó không có người, Ninh Nhất Tiêu đột nhiên tỉnh táo lại, chống cánh tay tê dại lên.
“Dậy rồi à?”
Hắn lại lần nữa nghe thấy giọng nói dịu dàng nọ, giống như là cách một đoạn thời gian rất dài nhìn sang mới nhìn thấy Tô Hồi đứng ở bên cửa sổ.
Tô Hồi cười lên, lấy xuống cây thuốc lá thơm đặt trên môi còn chưa đốt lên, kẹp giữa hai ngón tay, cười một nụ cười rất trong sạch đơn thuần với hắn.
Ninh Nhất Tiêu có chút ngẩn ngơ, không trả lời lại, chỉ yên tĩnh nhìn Tô Hồi.
Tô Hồi cúi đầu, nhét lại cây thuốc lá thơm vào trong hộp thuốc lá màu đen, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Anh ngủ sâu thật đấy.” Cậu cười lên cất hộp thuốc đi, “Thật ngưỡng mộ chất lượng giấc ngủ của anh.”
Ninh Nhất Tiêu vừa ngủ dậy trông có vẻ tâm trạng không được tốt. Hắn nhìn Tô Hồi một lúc, sau đó trì đón nhìn lên đồng hồ treo trên tường, phát hiện bây giờ mới bốn giờ rưỡi sáng.
Trong ấn tượng của hắn, người hút thuốc luôn có những hình dung không quá tốt đẹp, thô lỗ, dã man, sa đọa, thấp kém.
Tô Hồi đều không như thế, trông cậu rất hợp.
Sắc trời mông lung bao quanh khuôn mặt trắng như bạch ngọc của cậu, ngón tay thon dài kẹp một cây thuốc lá thơm, giống như bắt được ánh trăng trong tay.
“Em còn lo anh không tỉnh dậy, định hút cây thuốc đợi anh xem sao.” Tô Hồi nhấc cặp sách đặt bên cửa sổ lên, “Nếu không thì một mình anh ngủ ở đây hình như cũng không quá an toàn.”
Cậu đeo cặp lên, cười một nụ cười rất xinh đẹp với Ninh Nhất Tiêu, “Nếu anh đã tỉnh rồi thì em đi nhé.”
Lúc Tô Hồi nói chuyện âm cuối có một điệu thân mật và dễ thương rất tự nhiên, giống như là dấu vết của người được lớn lên trong cưng chiều.
Có thể là ngủ nhiều ấm đầu, cho nên Ninh Nhất Tiêu mới không lí do mà gọi cậu lại.
“Đi đâu đấy?”
Tô Hồi rõ ràng cũng ngây ra, ngừng bước chân quay đầu lại, “Em……đi về chứ sao.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn thời gian một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại, treo lên một nụ cười theo thói quen của hắn, “Kí túc xá của cậu không có giờ cấm cửa à?”
Tô Hồi không có phủ nhận, một lúc sau mới hỏi ngược lại, “Anh thì sao?”
“Sáu giờ mới mở cửa. “ Ninh Nhất Tiêu dọn dẹp sách trên bàn, cất hết vào cái cặp bị mòn góc cũ kĩ, đứng dậy đi về phía Tô Hồi, nụ cười rất thân thiện, “Đói không?”
TH rất yên tĩnh mà nhìn Ninh Nhất Tiêu, nhìn hắn từng bước tới gấn mới gật gật đầu, “Ừm.”
Thời gian còn quá sớm, trong trường không có bất cứ nhà ăn nào mở cửa lúc bốn giờ rưỡi sáng, bọn họ chỉ có thể ra ngoài, đi đến quan KFC gần cổng trường nhất ngồi.
Ninh Nhất Tiêu ngày thường gần như sẽ không ra ngoài ăn cơm, không quá quen thuộc với những món ăn của KFC, tốn một lúc để nhìn xem, cuối cùng chọn được một suất ăn rẻ tiền nhất, đi đến một bên lấy đồ dùng chờ đồ ăn, hắn hơi nghiêng mình, đúng gặp nhìn thấy dáng vẻ Tô Hồi trả tiền.
Khác với tưởng tượng của hắn, Tô Hồi trong lời đồn xuất thân cao quá thế mà lại lấy một ít tiền mặt không nhiều trong túi ra đưa cho nhân viên thu ngân, động tác còn chậm hơn cả hắn.
Hắn cảm thấy quái lạ, nhưng lại nghĩ bản thân Tô Hồi vốn là một người kì lạ.
Ninh Nhất Tiêu sau khi lấy xong đồ ăn tìm một vị trí sát cửa sổ ngồi xuống, không bao lâu sau Tô Hồi cũng bước đến, trong tay cậu cầm một ly cà phê và một cái bánh pie đậu đỏ.
Ninh Nhất Tiêu không có hỏi nhiều, tự ăn phần mình. Hắn phát hiện dáng vẻ ăn đồ ăn của Tô Hồi rất giống động vật nhỏ, ăn từng miếng từng miếng, miệng khép lại không có tiếng đồng, nhưng nhìn có vẻ ăn rất ngon.
Cậu nhanh chóng ăn hết một phần bánh pie đậu đỏ, sau đó một ngụm uống hơn nửa ly cà phê.
Nhìn chăm chú một lúc, Ninh Nhất Tiêu vẫn nhịn không được hỏi cậu: “Chỉ ăn một chút này thôi à?”
Tô Hồi gấp gọn giấy bọc của bánh pie đậu đỏ, sau đó gật gật đầu.
“Cậu ăn no rồi à?” Ninh Nhất Tiêu lại hỏi.
Tô Hồi nhìn thẳng vào hắn vài giây, sau đó chọn nói thật mà lắc lắc đầu.
“Ăn cái này đi.” Ninh Nhất Tiêu đẩy bát cháo nấm sợi gà trong phần ăn của mình cho Tô Hồi, giọng nói dịu dàng, “Chưa đụng vào đâu, tôi không đói lắm.”
Tô Hồi khựng lại, không có nhận lấy ngay lập tức, trong sự thúc giục lần nữa của Ninh Nhất Tiêu mới lấy thìa lên ăn từng miếng.
Ăn được một nửa, Ninh Nhất Tiêu hỏi, “Cậu không đem tiền à?”
Tô Hồi có chút nghiêm túc mà gắp hết nấm ở trong chén ra, cẩn thận tránh hết, “Có mang một ít, không nhiều lắm.”
“Trong điện thoại không có à?” Ninh Nhất Tiêu lại hỏi.
Tô Hồi dường như không cảm thấy hắn là một người kì lạ truy hỏi tận gốc, ngược lại còn rất thật thà gật đầu, “Không có luôn.”
Cậu mặc bộ đồ quý giá, đến mức giá của cái cặp cũng khiến người khác hít một hơi lạnh, lúc tan học về còn có tài xế đến đón, thế mà trên người chỉ có một ít tiền, công dụng trả tiền của điện thoại cũng bị đóng. Vậy thì hơi quá kì lạ.
Nhưng nhìn biểu cảm của Tô Hồi còn cả âm cuối nhỏ nhỏ lúc cậu trả lời dường như đều đang chứng minh tính chân thật của những lời này,
“Vậy cây thuốc lá này của cậu từ đâu đến?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.
Tô Hồi mím môi, chiếc thìa khuấy bớt đi nhiệt độ của của cháo, “Mua đó, bởi vì mua thuốc lá, mua dù, mua cả một vài cuốn sách nữa nên tiền mang theo sài cũng kha khá rồi.”
Cậu nói xong đặt cái cặp nặng lên trên đùi, mở khoá kéo ra cho Ninh Nhất Tiêu xem, còn nói với hắn bên trong toàn là những cuốn sách cậu cực kì thích, đợi lâu lắm mới lấy được hàng.
Còn mua cả xúc xích cho chú chó lang thang nữa.
Ninh Nhất Tiêu không quá nghe vào lời Tô Hồi nói, nghĩ tới cậu ngồi xổm dưới ánh đèn đường nhưng không có nói ra.
Ăn cháo xong, Tô Hồi rất chân thành mà nói câu cảm ơn với hắn, lại nói với hắn: “Bình thường mấy lúc thế này bọn họ không cho em nhiều tiền, chỉ sợ em sài lung tung.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn chén cháo, ăn cũng sạch sẽ phết, đáy bát chỉ còn lại một tầng nấm.
Hắn không biết “bọn họ” trong mồm Tô Hồi nói là ai, “mấy lúc thế này” lại là những lúc thế nào.
Tô Hồi có quá nhiều những bí mật mà hắn không biết được, dường như cũng không định nói ra.
Chưa đợi đến khi hắn tiếp tục hỏi. Tô Hồi tựa như đã “đóng cánh cổng” hỏi đáp, cậu kéo khóa kéo cặp vào, cười một cái với Ninh Nhất Tiêu, “Tiền cháo để em chuyển anh sau nhé, em nhớ anh đã thêm bạn em rồi, đúng không?”
Câu nói này tự nhiên khiến cho tâm trạng của Ninh Nhất Tiêu kém đi.
Hóa ra Tô Hồi căn bản chẳng nhớ bản thân có từng thêm bạn cậu chưa, hoặc có thể nói những người có được thông tin liên lạc của cậu như hắn thế này đến bản thân Tô Hồi cũng không nhớ hết.
Ninh Nhất Tiêu không nói năng gì, cầm cặp của mình đứng dậy, ôn hòa từ chối: “Không cần đâu.”
Hắn mang đĩa phần ăn lên, hơi cúi đầu xuống, cười một nụ cười theo thói quen.