“Chỗ tôi còn.” Ninh Nhất Tiêu đưa phần của mình cho cậu, đưa hết phần trong túi luôn.
“Anh không thích ăn à?” Tô Hồi nghiêng đầu một cái.
“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu nói, “Không thích ăn lắm.”
“Được thôi, vậy chơi xù xì thêm một lần nữa đi.” Tô Hồi đã nắm tay lại đưa sát đầu vai, làm xong tư thế chuẩn bị, “Em không tin em có thể thua lần nữa.”
Ninh Nhất Tiêu chỉ đành tiếp tục so với cậu, hoặc có thể hắn vẫn còn vương vấn trong ý nghĩ vừa nãy, có hơi thất thần, thế mà thật sự thua Tô Hồi như trong ý muốn.
Chơi xù xì Tô Hồi dưới sự quyết tâm kiên trì của mình cuối cùng cũng đón nhận được thắng lợi tới muộn.
“Không ba ván thắng hai nữa đâu nhỉ?” Cậu bắt đầu chơi gian.
Ninh Nhất Tiêu sắp bị cậu làm cười thành tiếng, “Được thôi, nhưng mà tôi không có tài lẻ gì cả.”
Tô Hồi dáng vẻ như đang đánh giả kẻ lừa đảo vậy, “Lời này của anh không đáng tin chút nào cả.”
“Không lừa cậu đâu.” Ninh Nhất Tiêu nói xong, lấy thuốc rượu mới mua lúc nãy trong túi ra, ngồi xổm xuống, “Kéo quần cậu lên một chút, để tôi xem thử đầu gối sao rồi.”
“Ninh Nhất Tiêu, anh biết cách đánh trống lảng thật đấy.” Tô Hồi nhếch khóe miệng một cái, cúi đầu xuống, mũ lưỡi chai phủ xuống một tầng bóng tối, giọng nói của cậu nhẹ nhàng, “Vậy nói thứ một chuyện mà anh ấn tượng sâu sắc đi.”
“Để tôi xem đầu gối nào.” Ninh Nhất Tiêu đánh trống lảng, giọng nói rất khẽ, “Đi đường cũng đi không được.”
Tô Hồi chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cong lưng xuống cuộn quần dài lên, lộ ra đầu gối bầm tím. Ninh Nhất Tiêu không có hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, chỉ yên tĩnh cẩn thận dùng tăm bông chấm thuốc rượu, sau đó nói, “Vết bầm nặng quá, xoa bóp một chút tan máu bầm ra thì sẽ tốt hơn.”
Tô Hồi gật đầu.
Tay của Ninh Nhất Tiêu dịu dàng xoa lên đầu gối bị thương của cậu, cố hết sức nhẹ nhàng xoa thuốc rượu ra, nhưng vẫn nghe thấy tiếng hít nhẹ của Tô Hồi.
“Đau lắm à?”
“Có hơi hơi.” Tô Hồi nói thật, “Anh……chậm một chút.”
Ninh Nhất Tiêu cúi đầu xuống, ngón tay ấn lên chỗ bị bầm, giọng nói rất trầm, “Ừm, đau thì cậu nói với tôi, tôi sẽ dừng lại.”
Gió như dừng lại, không khí nóng ẩm vây quanh hai người, Tô Hồi hơi mím môi, cảm thấy nóng. Mùi của thuốc dần dần lan ra đè mùi chua ngọt của quả anh đào, hòa trộn thành một mùi ngọt ngấy kì lạ.
Ninh Nhất Tiêu cảm thấy bản thân mình đang từng bước từng bước tiến đến biên giới cửa sự nguy hiểm, nhưng đáng sợ là bản thân hắn biết rõ chuyện, và hắn bằng lòng.
Từ một mục đích muốn nhắc nhở bản thân, lại hoặc là để cho Tô Hồi cũng hiểu rõ, khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ lớn đến thế nào.
“Tô Hồi, cậu còn muốn nghe không?”
Ninh Nhất Tiêu đột nhiên mở miệng, khiến cho Tô Hồi có hơi hoang mang, “Gì cơ?”
“Trừng phạt vừa nãy ấy.”
“Ồ.” Tô Hồi mới nhớ ra, “Muốn.” Bị ấn hơi đau, cậu theo bản năng rụt lại.
Ninh Nhất Tiêu dừng lại một lúc mới mở miệng nói, “Tôi nhớ cậu nói cậu thích biển, tôi thì lại lớn lên ở vùng biển. Nhưng mà có lẽ không giống với những gì cậu tưởng tượng, đó là một vùng biển rất nguy hiểm, có những lúc những người đàn ông ra biển xong sẽ không quay trở lại nữa.”
Dòng suy nghĩ của Tô Hồi tràn lên, giống như đột nhiên bị Ninh Nhất Tiêu kéo đến một bãi biển màu lam, sóng biển như sắp nuốt lấy cậu.
“Ba của anh có ra biển không?” Cậu có hơi tò mò, “Vậy anh đã từng đi chưa?”
Ninh Nhất Tiêu nở nụ cười, khác với những nụ cười trước đó của hắn, lần này rất lạnh nhạt, rất đau khổ, là mùi của thuốc và quả anh đào.
Hắn chỉ cười nói, “Trong nhà tôi chỉ có tôi và mẹ tôi, cho nên tôi chưa từng ra biển.”
Trong mấy tiếng đồng hồ ở chung với Tô Hồi, trong đầu của Ninh Nhất Tiêu luôn hiện lên một ý nghĩ vừa kì quái lại vừa bi quan—Không biết lần sau gặp được lại người này là ngày nào lúc nào nữa.
Có thể là bị một cảm xúc như vậy thúc giục, hắn cực kì hiếm thấy mà trải lòng mình ra.
Cũng coi như là một lần tự mình cảnh cáo, hắn là người đến từ chốn nào, trên người gánh vác những gánh nặng thế nào, không thể nào vì một lúc vui vẻ ngắn ngủi mà quên mất điều này.
Ninh Nhất Tiêu đứng dậy, ngồi ở bên cạnh Tô Hồi, dừng một giọng điệu rất bình thản mà nói: “Tôi từ nhỏ đã lớn lên ở làng chài, mẹ tôi sinh tôi ra ở đó, bởi vì không có ba nên tôi luôn bị những đứa trẻ lớn hơn ở đó bắt nạt. Đó là một làng chài rất nhỏ, rất rách nát, không hề phát đạt, đại bộ phận người ở đó đều sinh sống nhờ biển, ra ngoài biển đánh cá là nguồn lực sinh sản lớn nhất của cả thôn, những người có thể ra bắt cả thì có quyền nói chuyện, nhà tôi không có người nào có thể được lên tiếng.”
Mẹ của hắn quá mềm yếu, lại sinh ra được một đứa trẻ có khuôn mặt xinh đẹp không tương xứng với vận mệnh của nó, căn bản là không có cách nào cùng với đám đàn ông như muốn ăn tươi nuốt sống bà cùng chịu sự ăn mòn của sóng biển trên chiếc thuyền cá đó được. Bà chỉ có thể dựa vào việc bán trứng gà và đan lưới bắt cả để kiếm sống.
“Trong thôn chỉ có một trường học, không có phân ra khối lớp, những đứa trẻ không cùng tuổi cùng học ở đó, tôi là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong đó.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía những sinh viên đang náo loạn cười đùa ở phía không xa, dòng suy tư bay đi rất xa, trở lại cái thôn trang nghèo nàn và không ổn định.
“Tôi còn nhớ không khác lắm cũng chính là cái mùa này, hình như là lúc tôi tám tuổi, trên lớp có một đứa con trai lớn hơn tôi năm tuổi, bọn họ gọi nó là Đại Thành. Chú của Đại Thành là người làm công cho vườn anh đào ở bên ngoài, lúc về thôn thăm bọn tôi thì mang theo một thùng anh đào, ông ấy đựng đầy túi lưới, mang lên trên lớp chia cho mọi người.”
Không biết là vì sao, Tô Hồi hình như đã đoán được chuyện sao đó sẽ xảy ra, hình ảnh tưởng tượng ra quá mức chân thật giống như bản thân cậu cũng từng trải qua vậy, như đứng ngay bên cạnh một Ninh Nhất Tiêu bé nhỏ vậy.
“Ông ấy lấy hết những quả ngon quả lớn chia cho mọi người, chừa lại những quá thối nát cho tôi.”
Ninh Nhất Tiêu bình tĩnh như là đang kể một câu chuyện hư cấu vậy, “Tôi đương nhiên là không muốn ăn, không khí của ngày hôm đó rất nóng, mùi anh đào thối rất khó ngửi.
Nhưng bọn họ ép tôi, hai người bắt tôi lại ấn trên tường gạch đỏ, một người khác dùng cái lưới cá cột lại cái chân cùng vẫy của tôi, Đại Thành nhét hết những quả anh đào thối nát từng quả từng quả nhét vào trong miệng tôi, ép tôi phải ăn xuống.”
“Tôi lúc đó nôn ra, bọn họ liền đi mạch giao viên, nói là tôi lãng phí đồ ăn.” Ninh Nhất Tiêu cười một tiếng, “Cho dù tôi có giải thích thế nào thì giáo viên vẫn tin tưởng bọn họ, trừng phạt bắt tôi đứng phơi nắng dưới mặt trời cả hai tiếng đồng hồ, sau đó tôi say nắng, mẹ tôi cõng tôi về nhà.”
Ninh Nhất Tiêu rũ mắt xuống, “Tôi đến bây giờ cũng không thể nào quên được cái mùi thối nát đó, chỉ cần ăn một miếng là sẽ nhớ hết lại.”
Nói xong, hắn hỏi Tô Hồi, “Đây có tính là chuyện ấn tượng sâu sắc không?”
Tô Hồi ngẩn người nhìn thẳng vào hắn, không nói một lời nào.
Sắc trời đêm như nước, Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy vành mắt dần đỏ hơn và ươn ướt của cậu, nhịn không được bật cười, theo bản năng muốn giơ tay ra chạm vào đầu mũi của cậu, nhưng bỗng dưng lại ý thức lại chừng mực, nên hắn chỉ một cái, “Sao dáng vẻ như sắp khóc thế kia.”
Tô Hồi lắc đầu, tay sờ so4ng trên người cuối cùng tìm ra hộp thuốc lá của chính mình, cậu đưa sang, “Có muốn hút không?”
Ninh Nhất Tiêu cảm thấy cậu rất đáng yêu, nói với cậu: “Tô Hồi, tôi không có buồn.”
“Anh có mà.” Tô Hồi nhìn vào đôi mắt hắn, “Anh bây giờ đang buồn.”
Ninh Nhất Tiêu không cách nào nhìn thẳng vào cậu như vậy, mấy giây sau liền bại trận, hắn rũ mắt lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá của cậu, nhìn vào ánh sáng màu lam lục trên hộp thuốc lá, “Vậy sao?”
“Ninh Nhất Tiêu, anh không cần phải giả vờ.”
Giọng của Tô Hồi cứ như có một lực thôi miên nào đó, hắn dường như rơi vào trong cái bẫy ngọt ngào nhất trên thế giới này, cho dù Ninh Nhất Tiêu trước đó đã nhận được lời cảnh cáo của vô số người, cho dù hắn biết bọn họ không phải người cùng đường, nhưng vẫn mất kiểm soát mà bị dụ dỗ.
“Tôi giả vờ làm gì?” Ninh Nhất Tiêu tâng hộp thuốc lên, cái hộp rồi lại rơi vào trong tay hắn.
Tâng lên—
“Anh rõ ràng không thích cười, nhưng sao mỗi ngày đều đang cười.”
Rơi xuống.
Trong cơn gió nóng ẩm, giọng nói của Tô Hồi nhẹ nhàng nhưng cũng rất cố chấp, “Anh rõ ràng rất chán ghét cuộc sống như bây giờ, nhưng vẫn tỏ ra vẻ như rất nhiệt tình chấp nhận thế này.”
Tâng lên—
“Thật ra anh căn bản không thích kêu mưa gọi gió trong đám người, không thích có quá nhiều người vây quanh anh, không thích đi lấy lòng của giảng viên, không thích phải khổ cực thế này……”
Rơi xuống.
Ninh Nhất Tiêu bóp chặt hộp thuốc lá.
Hắn không cười, chỉ rút một điếu thuốc lá ra đốt lên, hút một hơi rồi nhả ra khói, sau đó hắn nghiêng đầu nhìn Tô Hồi, giọng nói lười nhác, “Vậy câu nói xem, tôi thích cái gì?”
Tô Hồi khựng lại. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu như phát sáng dưới ánh đèn đường, bị khói mù vây quanh.
“Anh thật ra rất lạnh nhạt, có thể là không thích bất cứ thứ gì cả.”
Cậu cũng rút một điếu thuốc ra, tìm hắn mượn bật lửa nhưng lại bị từ chối, tay cầm bật lửa của Ninh Nhất Tiêu đưa ra xa nhưng lại đối mặt với cậu.
Tô Hồi không có đi giành lấy, chỉ ngậm điếu thuốc lên môi, cắn nát hạt thơm, bị bạc hà cay xè xông thẳng lên não, cậu sát tới gần, giọng nói cậu nhẹ nhàng, “Keo kiệt.”
Điều thuốc nhỏ dài chạm lên đầu thuốc đang cháy của Ninh Nhất Tiêu, giống như một nụ hôn thay thế. Khiến cho lửa độ sang, vị bạc hà thẩm thấu và cả hơi thở mập mờ đều bị Tô Hồi hít vào trong phổi.
Sau khi tách ra, cậu hỏi Ninh Nhất Tiêu: “Sao lại bằng lòng nói cho em chuyện của anh thế?”
Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy đôi giày vận động đắt đỏ, hộp thuốc giá cao của Tô Hồi qua màn khói, trả lời một cách mơ hồ, “Bởi vì tôi đã thua.”
Nội tâm lạnh nhạt bị chọc thủng, cái đêm mập mờ nọ lại kết thúc trong một cách không vui vẻ.
Hút xong một điếu thuốc, hai người im lặng trở về lại buổi tụ họp lửa trại mà không có lửa trại, tham gia vào cuộc xã giao không hề để tâm cho lắm.
Tô Hồi tiếp tục nói chuyện với bạn học nam đó, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười, Ninh Nhất Tiêu tiếp tục giả vờ như không để ý.
Chỉ là những ngày sau đó, chuyện xảy ra lại không như trong tưởng tượng của Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi không vì sự lạnh nhạt của hắn mà biến mất, ngược lại cậu mỗi ngày đều xuất hiện.
Mỗi khi Ninh Nhất Tiêu từ công ty thực tập quay lại trường học, khi đến phòng tự học hay phòng thí nghiệm thì Tô Hồi gần như đều ở đó.
Điều càng khiến hắn không ngờ tới là Tô Hồi mỗi ngày đều mang cho hắn những món điểm tâm với quả anh đào khác nhau, có bánh tart vị anh đào hạnh nhân, bánh kem anh đào hoặc là bánh su kem anh đào, bánh kem với anh đào ngâm rượu, parfait vị chocolate anh đào.
Sau một tuần, Ninh Nhất Tiêu lại lần nữa gặp được Tô Hồi, cậu đang cách một hộp đồ ngọt rất tinh xảo, ngâm nga một khúc nhạc, đứng đợi hắn dưới cái cây ở sườn dốc tình nhân.
Đó là một chiều chạng vạng rất đẹp, mây ráng đỏ khắp trời rọi lên bãi cỏ bạt ngàn.
Trên thảm cỏ còn có một cặp tình nhân đang chụp ảnh cưới, bọn họ mặc đồ học sĩ màu tím, cô gái đội trùm đầu màu trắng sạch sẽ,, trong tay cầm một bó hoa linh lan.
Có thể do bọn họ quá hạnh phúc, ngược lại khiến cho Tô Hồi đứng ở phía không xa trở nên đơn côi lẻ bóng có hơi đáng thương.
Sau khi chạm mặt, Tô Hồi hỏi hắn muốn đến đâu ăn, Ninh Nhất Tiêu quá mệt mỏi, nói là cứ ngồi ngay trên bãi cỏ đi, vậy nên hai người họ vừa ăn điểm tâm vừa ngắm nhìn cặp vợ chồng mới cưới chụp ảnh.
Ninh Nhất Tiêu ăn vào một tiếng, cảm thấy trình độ của cậu có nâng cao, không giống lúc vừa mới bắt đầu bên trong bánh kem còn có vỏ trứng gà trộn vào trong.
“Lúc bọn họ không mặc váy cưới và tây trang cũng vẫn rất đáng yêu.” Tô Hồi dựa vào gốc cây, cậu mỉm cười nói.
“Muốn kết hôn rồi à?” Ninh Nhất Tiêu đùa cậu.
Tô Hồi bật cười, sau khi cười xong thì nghiêm túc nói: “Em chắc là sẽ không kết hôn đâu.”
“Tại sao?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.
Trên bãi cỏ, nhiếp ảnh gia kết thúc phần chụp ảnh, nói với đôi vợ chồng mới một câu [Tân hôn vui vẻ], cô dâu mới còn ngại ngùng mà cười.
Tô Hồi nhìn thấy, ánh mắt rất thong dong, “Bởi vì sẽ chẳng có ai có thể nhịn lại mà vĩnh viễn ở bên cạnh em được.”
Ninh Nhất Tiêu bỏ cái hộp trong tay xuống, muốn nói cái gì đó nhưng Tô Hồi nhanh chóng cướp lời.
“Nhưng mà cảm giác nhìn người khác kết hôn thật sự rất vui trong lòng, hôn lễ cũng thế, trên hôn lễ khi mà đôi vợ chồng mới tuyên thệ chắc sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất chỉ. Có hơi đáng tiếc, em chưa tham gia một lần hôn lễ nào cả, nếu mà không bị bệnh thì tốt biết bao.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn Tô Hồi, thấy cậu nghiêm túc mà nhìn đôi tình nhân chụp ảnh, rất thả lỏng cũng rất vui vẻ nhưng dường như cũng rất nhạy cảm.
“Anh thì sao?” Tô Hồi đột nhiên hói, “Anh thích một hôn lễ như thế nào?”
Ninh Nhất Tiêu không có biểu cảm gì, trả lời cực kì đơn giản, “Tôi không thích hôn lễ, cũng không thích hôn nhân.”
Nói xong, hắn lại theo bản năng mà chuyển chủ đề câu chuyện, “Sao lại mua nhiều đồ ngọt thế?”
“Anh không thích à?”
Tô Hồi cứ nhìn về phía hắn, giọng điệu trước giờ vẫn luôn dịu nhẹ bây giờ có một chút giận dỗi, “Đây đều là em học theo video của các đầu bếp đồ ngọt đấy, làm đồ ngọt khó quá đi mất, thời gian trôi qua lâu, tối đến em còn không đủ để ngủ.”
Lần này Ninh Nhất Tiêu không có bị quấy rối bởi câu trả lời lạc đề của cậu mà lại lặp lại hỏi, “Vì sao mỗi ngày đều đem đến cho tôi? Lẽ nào cậu gần đây định mở một tiệm bán đồ ngọt muốn tôi thử đồ ăn giúp cậu?”
Tô Hồi lắc đầu, bản thân cũng đi mượn cái thìa của hắn, ăn một miếng parfait sắp dung hóa, “Ninh Nhất Tiêu, anh thấy ăn có ngon không?”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu.
‘Vậy là được rồi.” Tô Hồi bỏ cái thìa xuống, lười nhác dựa lưng vào cây, nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng lại rất ngọt ngào.
“Em muốn sau này mỗi khi anh nghĩ đến anh đào đều sẽ là một hương vị ăn rất ngon.”
Ninh Nhất Tiêu ngẩn người, nhịp đập gần như dừng lại, ánh dương màu hồng sắp lặn xuống chiếu lên sườn mặt căng đầy của Tô Hồi, giống như một quả đào rất hạnh phúc.
“Nhưng mà em cũng biết, kí ức của con người không dễ thay đổi như vậy.”
Giọng nói của Tô Hồi rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nói như lúc cậu sờ đầu của chú chó lang thang, “Em mấy ngày nay đều đang nghĩ, nếu như em có thể lớn lên cùng anh, cũng sinh sống trong cái thôn sát biển đó, vậy chúng ta sẽ giống nhau lắm nhỉ.
Bởi vì em cũng sẽ không có một người bố có thể dẫn em ra ngoài biển, thậm chỉ em còn không có một cơ thể khỏe mạnh, bọn họ có thể sẽ thích bắt nạt em hơn, cũng trói em lại, nếu thật sự như vậy thì…….”
Nói xong cậu bật cười, ngây thơ thuần khiết.
“Ninh Nhất Tiêu, em với anh cùng ăn quả anh đào thối nát đó.”