Đích Thê Tại Thượng

Chương 14



Hạ Thiệu Cảnh không nói nhiều, câu hỏi của các cô nương phần lớn đều do Hạ Bình Chu đáp lời, khiến Cố Thanh Trúc bất ngờ là Hạ Bình Chu thoạt nhìn có vẻ hào hoa phong nhã nhưng tính tình lại rất nhanh nhẹn, mỗi lần nói chuyện đều khiến các cô nương cười run cả người, Tống Tân Thành kể từ khi căng thẳng làm đổ nước thì không dám mở miệng nữa, ba cô nương Tống Cấm Như, Cố Ngọc Dao, Tống Tú Nhi chỉ lo nói chuyện với Hạ Bình Chu, chẳng chú ý gì tới hắn.

Ngồi non nửa canh giờ, Cố Thanh Trúc nhìn mặt trời, ước chừng trong phủ đã nhập tiệc, quả nhiên một lát sau, gia nhân bá phủ đã tới tìm, thỉnh các tiểu thư trở về, nói các phu nhân đang tìm

Bọn Tống Tân Thành và Hạ Thiệu Cảnh vốn đang nói chuyện trong trà lâu thì gặp Cố Ngọc Dao, Tống Cẩm Như và Kỳ Tú Chi, bây giờ nghe nói có lễ mừng thọ của lão phu nhân bá phủ thì ào ào đứng dậy gửi lời chúc thọ lão phu nhân, sau khi tạ ơn xong thì Cố Thanh Trúc và Cố Ngọc Dao, liền vội vã cáo từ rời thanh phong các để về bá phủ.

Sau khi các nàng đi, Hạ Thiệu Cảnh cầm chén trà đứng bên cửa sổ, nhìn các vị cô nương lên xe ngựa, những người đều nũng nịu, được hai nha hoàn đỡ lên xe, cuối cùng người còn lại chỉ kéo cửa xe rồi đi lên, động tác có chút mạnh, lại tự nhiên sảng khoái, giống cảm giác khi nói chuyện cùng nàng, bá phủ đại tiểu thư này thật đặc biệt.

* * *

Khi bọn Cố Thanh Trúc về tới thì, trước cửa bá phủ dã có vài người nha hoàn đợi các nàng, thấy họ vừa về đến, liền lập tức dẫn vào bên trong:

"Sao giờ các vị mới về, lão phu nhân và các phu nhân cứ hỏi các vị liên hồi, các vị vào trong nhanh lên."

Trực tiếp dẫn họ tới phía đông Tùng Hạc Viên, nhóm tân khách nữ quyến đều đây đã ngồi vào vị trí.

Vài vị cô nương được sắp xếp ở chỗ ngồi bên trái chủ nhà, sau khi trở về, vừa kịp kịp ngồi vào vị trí, Trần thị chờ phu nhân hành lễ với mình xong thì ngồi vào chỗ. Trong bàn chủ nhà, Trần thị là nhân vật chính, ngồi ở chủ vị, Đại Trần thị ở bên trái, phía bên phải là Cố Thu Nương, xuống chút nữa chính là Tần thị, sau đó là nhị phòng nãi nãi, tam phòng nãi nãi và một sốcác phu nhân nhà thúc bá, phần lớn Cố Thanh Trúc đều biết, chỉ có một người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh tam phòng nãi nãi nhìn lạ mặt, nàng mặc một bộ vải lót đế giày màu xanh, tóc búi cẩn thận sau gáy, nhìn rất nghiêm túc, Cố Ngọc Dao và Tống Cẩm Như thì thầm bên cạnh, cũng đang hỏi ma ma kia là ai, ăn mặc nhìn không giống là phu nhân, lại có thể ngồi ở bàn chủ nhà, có thể một là quan hệ họ hàng, bạn bè, hoặc chính là tâm phúc bên cạnh một phu nhân có phẩm cấp cao, nếu không sẽ không được đối xử như vậy.

Hôm nay bàn tiệc Cố Gia thật không tồi, ngay cả kỳ Tú Chi cũng hơi kinh ngạc, tổ yến, hồng sâm trân quý bàn nào cũng có, so với bàn tiệc của vương hầu phủ đệ bình thường đều không kém.

Sau khi lên món, các vị khách đều kinh ngạc, Đại Trần thị vô ý thức nhìn thoáng qua Trần thị, mà Trần thị nhìn sang Tần thị vài lần, Tần thị chỉ lo chào hỏi khách khứa, dường như không nhận ra ánh mắt của Trần thị, Đại Trần ghé tai Trần thị nói hai câu, Trần thị mới thở dài bất đắc dĩ.

Cố Thanh Trúc không thèm ăn, ăn miếng đã thấy no, đứng dậy lặng lẽ đi đến bên cạnh Trần thị, nói nàng đã ăn xong muốn về trước Quỳnh Hoa Viện trước, Trần thị đồng ý.

Hồng Cừ và Cố Thanh Trúc đi về, khách khứa đều đang ăn, trong vườn không có ai, Hồng Cừ quan sát hai bên rồi đi tới bên cạnh Cố Thanh Trúc nói nhỏ: "Tiểu thư, ta nghe khách khứa ai cũng khen hôm nay bá phủ dùng nguyên liệu nấu ăn quá tốt, không biết có vượt quy chế hay không."

Mỗi cái phẩm cấp đều có quy chếriêng, ăn, mặc, ở, đi lại đều có, nhưng chỉ chú trọng quản lí ba khía cạnh quần áo, ngủ, nghỉ, chưa từng nghe ai bị tố cáo vì ăn quá ngon cả.

"Hôm nay là sinh nhật lão phu nhân, vượt chút ít cũng không sao."

Cố Thanh Trúc lạnh lùng, đi hai bước rồi rồi hỏi Hồng Cừ: "Ngươi biết ma ma lạ mặt ngồi cùng bàn với các lão phu nhân hôm nay là người nhà ai không?"

Hồng Cừ là người thông minh, có rất nhiều chuyện không cần Cố Thanh Trúc dặn dò, nàng cũng hiểu mình nên hỏi thăm những gì.

Quả nhiên, sau khi Cố Thanh Trúc hỏi, Hồng Cừ liền trả lời: "Giống như là hai ma ma quản gia bên cạnh Nhậm phu nhân của phủ Sùng Kính Hầu, họ Triệu, có tiếng nói lắm. Ta thấy Thúy Châu rất cung kính với Triệu ma ma." Thúy châu là nha hoàn thân cận nhất của Tần thị, dù gặp phủ tiểu thư, cô nương trong phủ, cũng chưa chắc cung kính nhiều cho cam.

Ma ma quản gia của phủ Sùng Kính Hầu.. Cố Thanh Trúc đột nhiên hiểu ra.

Phủ Sùng Kính Hầu cũng không khác phủ Trung Bình bá phủ cho lắm, đều là chủ mẫu qua đời, thiếp phù chính, hai ma ma quản sự bên cạnh Nhậm phu nhân đến phủ làm gì, Cố Thanh Trúc ngẫm lại là hiểu ra.

Kiếp trước Tần thị có thể trộm hôn thư của nàng, treo đầu dê bán thịt chó, để Cố Ngọc Dao gả cho Hạ Bình Chu, tất nhiên là phải có người của phủ Sùng Kính Hầu giúp đỡ, kiếp này Tần thị vẫn muốn chơi chiêu cũ.

Tất cả nha hoàn bà tử trong Quỳnh Hoa Viện đều bị sai đi hầu hạ ở tiền viện, trong sân im ắng không người, Cố Thanh Trúc vào sân nhỏ, vô tình nhìn sang khuê phòng lầu hai của mình thì thấy cửa phòng khép hờ, Hồng Cừ cũng thấy, đang muốn hô lên thì bị Cố Thanh Trúc che miệng, kéo đến sau cầu thang, im lặng chờ đợi.

Từ trong khuê phòng của Cố Thanh Trúc có một người đi ra, lén lén lút lút lách mình ra ngoài, cẩn thận đóng kín cửa phòng lại, sau đó nhanh chóng rút khỏi Quỳnh Hoa Viện, Cố Thanh Trúc và Hồng Cừ chỉ cần thoáng nghiêng đầu đã có thể trông thấy bóng lưng người nọ rời sân nhỏ, Hồng Cừ chỉ tấm lưng kia mà trừng lớn hai mắt, Cố Thanh Trúc chụp bàn tay đang giơ cao của nàng, lạnh lùng bình thản đi lên lầu hai, vào khuê phòng.

Hồng Cừ theo vào sau, vội vàng đóng cửa phòng lại, nhìn quanh một vòng: "Tiểu thư, người nhìn thấy không? Lý ma ma nàng.. Bà ta.. Người mau nhìn xem, trong phòng có thiếu cái gì hay không."

Tất nhiên Hồng Cừ hiểu Lý ma ma thừa dịp tất cả mọi người ở tiền viện ăn tiệc, vào phòng Cố Thanh Trúc nhất định không phải vì muốn cho Cố Thanh Trúc mấy miếng điểm tâm, tất nhiên đang làm chuyện không thể cho ai biết.

Cố Thanh Trúc điềm nhiên đi vào bình phong, cởi áo ngoài xuống, thay thường phục đâu vào đấy giống chưa từng xảy ra chuyện của Lý ma ma vậy, dù Hồng Cừ hỏi thế nào, Cố Thanh Trúc cũng không trả lời, Hồng Cừ hỏi nửa ngày, cũng không thấy Cố Thanh Trúc trả lời, bèn tự mình xem xét đồ đạc trong phòng.

Vừa kiểm tra đối chiếu vừa lẩm bẩm, nói người hầu hạ Cố Thanh Trúc quá ít, chỉ có mình nàng, để ý đằng trước, đằng sau liền quên, mới để cho Lý ma ma có thời cơ lợi dụng vân vân.

Cố Thanh Trúc mặc cho nàng nói, tự mình vào phòng ngủ, viết mấy chữ trên tờ giấy trắng, sau đó gấp giấy lại, bỏ vào một phong thư, đốt sáp dầu, ra khỏi phòng ngủ.

Hồng Cừ kiểm tra đồ vật hết thảy, hết sức buồn bực: "Hình như không có mất gì cả. Châu báu của tiểu thư đồ đều ở đây."

Cố Thanh Trúc gọi nàng lại: "Ngươi cầm phong thư này đến cửa hàng thư pháp giao cho Trương Vinh, ta sẽ đi ngay bây giờ, khôn khéo một chút, đi từ cửa hông, tránh gặp ai, nếu không tránh được, thì nói ta lệnh cho ngươi ra ngoài mua mứt quả."

Hồng Cừ cúi đầu nhìn nhìn tín vật, rồi nhìn bức thư, ngập ngừng không nên câu, Cố Thanh Trúc ép mãi, mới miễn cưỡng ra ngoài, đem tín vật và tờ giấy giấu trong vạt áo, nhanh chóng xuống lầu ra ngoài làm việc.

Hồng Cừ đi rồi, Cố Thanh Trúc mới đóng cửa phòng, đi tới tư khố, hai ngày trước, khi nàng đang tắm, Lý ma ma từng quần áo nàng đi giặt, khi nàng tắm xong, chìa khóa vẫn treo trên bức bình phong phía, cũng không mất.

Mở ra tủ ra, ngân phiếu và châu báu, trâm cài đều bị Cố Thanh Trúc giấu hết, chỉ có một số đồ không thể giấu còn lại, cầm cái bình ngọc lên, quả nhiên phong thư bên trong đã mất.

Cố Thanh Trúc cười nhẹ, giống như không có chuyện gì để bình ngọc về chỗ cũ, đóng kín cửa tủ, làm như mình không biết gì vậy.

Hôn thư không còn đã bị Lý ma ma lấy mất.

Còn hôn thư này được Tần thị xử lý như thế nào, Cố Thanh Trúc không lo lắng chút nào, kiếp trước bà ta có thể treo đầu dê bán thịt chó, gả Cố Ngọc Dao vào phủ Sùng Kính Hầu, kiếp này cũng không ngoại lệ, chỉ là..

* * *

Thọ yến của lão phu nhân Trung Bình bá phủ tương đối thành công, trong yến hội, trong mắt tất cả khách tham gia đều thấy một chữ "tiền" to bự, tân phu nhân Tần thị chủ trì thọ yến này không biết tiếc tiền mà, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, không một chỗ nào không dùng, ăn cũng không cần bỏ ra số tiền lớn như vậy chứ.

Lòng mọi người hết sức buồn bực, đến cùng là do Trung Bình bá phủ có rất có tiền, hay là do Tần thị rất hào phóng?

Nghi vấn này coi như khách chủ cùng vui. Tuy nhiên khi chưa có câu trả lời thì nó trở thành đề tài nói chuyện phiếm của mọi người.

Sau thọ yến của Lão phu nhân, Cố Thanh Trúc cũng bình thường. Với cuộc hẹn mười ngày với lão đại phu ở Nhân Ân Đường bây giờ còn dư lại hai ngày, đao nàng đặt ở Nhất Đao Đường đã làm xong, Cố Thanh Trúc sáng sớm liền đi lấy.

Chuyện này liên quan đến việc sau này mình dùng thuận tay không thuận tay, cho nên nhất định nàng phải đích thân xem mới được.

Sau khi nàng vào, tiểu nhị Nhất Đao Đường liền nhận ra, nhiệt tình ra đón ở quầy hàng, Cố Thanh Trúc bộ dao làm xong chưa, tiểu nhị gật đầu liên tục: "Làm tốt lắm, tốt lắm, xin tiểu thư yên tâm."

Cố Thanh Trúc liền đi theo hắn đứng ở trước quầy, tiểu nhị vào trong lấy ra một cái hộp gấm, đặt ở trên quầy, mở nắp ra để lộ đồ vật bên trong.

Một bộ tám con dao mỏng như cánh ve xuất hiện, cầm lên tay ước lượng trước, sau múa may vài cái, vết đao còn chưa mở, tuy phỏng chế được hình dáng bên ngoài, nhưng chưa bén lắm.

Nàng xem nghiêm túc, không phát hiện ra ở trên lầu hai có một bóng người nấp ở cầu thang nhìn chằm chằm bóng lưng nàng.

Kỳ Huyên cảm thấy tim đập như sắp rớt, tay vịn cầu thang cũng run lên, máu toàn thân sôi trào lên, hắn chưa từng nghĩ, khi mình còn sống có thể gặp lại nàng.

Còn trẻ, tốt lắm, tất cả đều chưa quá trễ.

Hắn chưa từng liên lụy nàng cũng chưa từng tổn thương nàng, tuy suy nghĩ này rất ích kỷ, nhưng Kỳ Huyên thật lòng cảm ơn ông trời cho hắn một cơ hội thứ hai, cho hắn trở về ngày xưa, trở về trước khi hắn làm tổn thương nàng, trở lại lúc ban đầu khi hai người mới gặp, không có hận thù, chỉ có hắn quyết muốn nối lại tình xưa, muốn bù đắp cho nàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.