Đích Nữ Vương Phi

Chương 148



“Thật sự không có ý định đi cùng chúng ta sao?” Vân Tuyết Phi hỏi lại lần nữa, trong mắt đầy vẻ quan tâm.

“Không được ~” Mộ Dung Thanh Liễu lắc đầu, nhếch môi cười, nhìn lại Vân Tuyết Phi, giọng nói thoải mái: “Trên đời này không có bữa tiệc nào không đến hồi tàn, chờ ta sinh hài tử xong thì sẽ tìm thời gian rảnh tới gặp ngươi!”

Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm vào chiếc bụng đã hơi gồ lên của nàng ta, gật gật đầu: “Đừng quay lại Mộ Dung gia, tìm một nơi không ai biết mà bắt đầu lại lần nữa, chăm sóc tốt cho bản thân và hài tử!”

Mộ Dung gia quả thật không còn gì khiến nàng ta lưu luyến, nàng ta biết rõ Mộ Dung Thanh Y là người chi li tính toán, vì hài tử, nàng ta chắc chắn sẽ không trở lại Mộ Dung gia nữa.

Bây giờ hài tử là người thân duy nhất của nàng ta, là hy vọng duy nhất của nàng ta. Vừa nghĩ đến đây, nàng ta cúi đầu, lấy tay vuốt nhẹ chiếc bụng hơi nhô ra của mình, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói ấm áp: “Bắt đầu từ hôm nay, cuộc đời của ta sẽ bước sang trang mới, ta không muốn gặp lại những người, những chuyện cũ lúc trước nữa, ta tính tìm một chỗ để lánh đi, nuôi nấng hài tử, không cần giàu sang phú quý, chỉ cầu một đời bình an!”

“Tương lai vẫn còn rất dài, quên hết những chuyện lúc trước, bắt đầu lại lần nữa, ngươi chắc chắn sẽ hạnh phúc!” Vân Tuyết Phi kéo tay Mộ Dung Thanh Liễu, lấy từ trong y phục ra một túi gấm, đặt vào trong lòng bàn tay nàng ta, nhìn nàng ta rồi cười một cách thần bí: “Cái này tặng cho ngươi, chờ đến lúc gặp phải khó khăn gì thì hãy mở ra!”

Mộ Dung Thanh Liễu mở to hai mắt nhìn nàng, sau đó mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy tay lại: “Cái này ta không thể nhận, lần này ngươi đã giúp ta, ta vô cùng cảm kích, nhưng ta vẫn muốn dựa vào bản thân mình!”

Đầu năm nay lại còn có cái kiểu cho mà không chịu nhận đấy! Vân Tuyết Phi mấp máy miệng, giọng nói có phần ấp a ấp úng: “Cái này coi như ta tặng trước cho hài tử của ngươi, trước kia là ta có lỗi với ngươi, cho dù ngươi đã tha thứ, nhưng ít nhất hãy giúp ta thấy dễ chịu hơn một chút, đây cũng không phải là món quý giá gì, ngươi cứ nhận lấy đi! Bao giờ ngươi gặp nguy hiểm thì hãy mở ra, nếu không có nguy hiểm thì thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, coi như là một món quà kỷ niệm ta tặng cho ngươi!”

Vẻ mặt Mộ Dung Thanh Liễu đã hơi xao động, suy xét một lúc, nàng ta có vẻ cảm kích nhưng vẫn lắc đầu: “Lúc ta quyết định rời khỏi Quan phủ, cắt đứt toàn bộ quan hệ với Mộ Dung gia thì đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi, ngươi yên tâm, ta và hài tử đều sẽ sống tốt!”

“Ngươi hiểu rõ thế lực của Quan phủ và Mộ Dung phủ là thế nào, dựa vào sự yêu thương của Quan Bá Đào đối với con trai trưởng, hắn ta chắc chắn sẽ truyền lại vị trí gia chủ cho Quan Bá Luân, nhưng Quan Bá Luân lại không có con nối dõi, trong bụng ngươi hiện giờ là huyết mạch duy nhất của hắn, Quan Bá Đào chắc chắn sẽ tìm người, Mộ Dung Thanh Y là người trong lòng Quan Bá Luân, cho dù Quan Bá Đào không thích nàng ta thì cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà để nàng ta ở lại trong phủ!”

“Hiện giờ người giữ vai trò chủ mẫu của Mộ Dung phủ lại là Quan Bạch Nguyệt, nàng ta là người thế nào chứ, giữa ngươi và Mộ Dung Thanh Y, nàng ta đương nhiên sẽ không do dự mà đứng về phía nữ nhi của mình, phụ thân của ngươi sẽ cân nhắc thiệt hơn, Mộ Dung Thanh Y cũng là nữ nhi của hắn, để tiếp tục duy trì mối quan hệ đồng minh, lựa chọn của hắn là thế nào, tin chắc rằng ngươi cũng hiểu rõ!”

Cho dù không muốn thừa nhận nhưng những lời này nàng nói đúng là sự thật, sau khi mẫu thân qua đời, trong Mộ Dung phủ không còn đất cho nàng ta dung thân, bây giờ nàng ta lại giết hài tử của Mộ Dung Thanh Y, đắc tội với Quan Bá Luân, phụ thân sẽ vì duy trì sự ủng hộ của Quan phủ mà đại nghĩa diệt thân, bắt nàng ta lại rồi giao ra!

Mộ Dung Thanh Liễu đau lòng hạ khóe môi xuống, ánh sáng trong mắt dần mờ đi. Từ Quan Bá Đào, nàng ta đã được hưởng thụ tình thương của người cha mà nàng ta vẫn luôn khát vọng, nhưng suy cho cùng thì Quan Bá Luân mới là máu mủ ruột thịt của hắn, còn nàng ta chỉ là một người ngoài không cùng huyết thống, mặc dù bình thường hắn đối với nhi tử của mình đều rất nghiêm khắc, nhưng vào thời điểm mấu chốt, hắn chắc chắn sẽ lựa chọn vì hạnh phúc của nhi tử!

Trời đất bao la, nàng ta lại đơn độc, chỉ còn hài tử ở trong bụng nàng ta, cho dù là người nào cũng đừng hòng cướp hài tử của nàng ta!

“Cám ơn ngươi!” Mộ Dung Thanh Liễu ngẩng đầu, chân thành mỉm cười, đưa tay nhận lấy túi gấm, trong lòng bàn tay ấm áp. Nàng ta không còn người thân, nhưng trên thế gian này vẫn còn một người bằng hữu quan tâm tới nàng ta, cho dù mấy năm nay nàng ta đã bỏ lỡ, thế nhưng tình bằng hữu vẫn trải qua được thử thách của thời gian mà đơm hoa kết trái rồi!

Từ đằng xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, Vân Tuyết Phi giật mình, cùng Mộ Dung Thanh Liễu nhìn nhau, sau đó xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh.

Mặt trời buổi chiều đã ngả về tây, hai chiếc xe ngựa nối đuôi nhau chạy băng băng về phía này, dẫn đầu đúng là xe ngựa của Tư Nam Tuyệt, bóng dáng của Bạch Phong ở đằng trước xe chiếu rõ vào trong mắt Vân Tuyết Phi.

Xe nhanh chóng chạy đến, Bạch Phong nắm chặt dây cương, tiếng ngựa hí vang trời, con ngựa ngoan ngoãn đứng lại ở cách đó không xa, chiếc xe phía sau cũng dừng lại sát đó.

Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cho Mộ Dung Thanh Liễu một ánh mắt yên tâm, khẽ nói: “Đừng lo, đây là xe ngựa của vương phủ!”

“Tham kiến vương phi!” Bạch Phong xuống xe, đi đến đứng cạnh đó rồi cung kính lên tiếng.

Trong mắt Vân Tuyết Phi hiện lên vẻ sáng tỏ, cẩn thận đánh giá chiếc xe ngựa phía sau, nhíu mày cười nói: “Chiếc xe ngựa đằng sau chính là chuẩn bị cho vị tiểu thư bên cạnh ta sao?”

Mộ Dung Thanh Liễu ngẩn ra, ánh mắt thoáng qua vẻ khó in, lập tức yên lặng nhìn qua, chờ đợi đáp án.

“Vương gia biết vị tiểu thư này là bằng hữu của vương phi nên đặc biệt ra lệnh cho thuộc hạ tìm một chiếc xe ngựa, tiễn vị tiểu thư này về đến tận nhà!” Bạch Phong thật sự giải thích.

“Vương gia thật có lòng!” Mộ Dung Thanh Liễu cười nhẹ, hơi băn khoăn liếc nhìn Vân Tuyết Phi một cái, sau đó lên tiếng dò hỏi: “Tốt xấu gì thì ta cũng là bằng hữu lâu năm của Tuyết Phi, không biết có thể có may mắn được gặp mặt vương gia một lần không?”

Vừa dứt lời, một bàn tay trắng nõn như ngọc đột ngột từ trong xe duỗi ra, sau đó nhẹ nhàng vén mành lên, nhanh chóng đi ra khỏi xe. Mộ Dung Thanh Liễu hơi ngây người, nàng ta vốn chỉ định nói đùa một chút, thấy thế này thì nửa câu cũng không nói nên lời, sắc mặt hơi đỏ lên.

Tư Nam Tuyệt mặc một bộ đồ trắng đứng ở cách đó không xa, ánh mặt trời nhuộm lên người hắn một tầng ánh kim, từng sợi tóc như mực tung bay, hai màu trắng đen đối lập, giống như vừa bước ra từ bức họa, khóe miệng hơi cong lên, hào quang chói lọi động lòng người.

Vân Tuyết Phi nhìn đã thành quen, ít nhiều gì cũng có chút lực miễn dịch, nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt không khỏi trở nên mềm mại, giới thiệu: “Đây là phu quân của ta, vương gia hộ quốc Tư Nam Tuyệt, người ở trên xe là hộ vệ của hắn, có hắn hộ tống chiếu cố cho ngươi, ta cũng có thể yên tâm rồi!”

Mộ Dung Thanh Liễu nhìn một lúc rồi thu tầm mắt lại, giữa hàng mày hiện ra vẻ ôn hòa, khen ngợi: “Ngươi cũng là người tốt, chắc chắn sẽ có phúc, hãy sống tốt cùng hắn!”

Nàng ta ngẩng đầu nhìn đường chân trời, sau đó thở dài một hơi: “Thời gian cũng không còn sớm, ngươi tiễn đến đây thôi, ta phải đi rồi, qua đợt này, ta sẽ bớt chút thời gian đi tìm ngươi!”

Bây giờ nàng ta không cự tuyệt ý tốt của Tư Nam Tuyệt, nàng ta cũng suy xét kĩ càng, hiện giờ là cá lớn nuốt cá bé, để có thể bảo hộ tốt cho hài tử, nàng ta nguyện ý tiếp nhận sự giúp đỡ có thiện ý này.

Vân Tuyết Phi nhìn theo chiếc xe ngựa chạy càng lúc càng xa, mãi đến khi chỉ còn thấy một cái đốm nhỏ, nàng mới thu hồi tầm mắt, quan sát Tư Nam Tuyệt một lượt, phát hiện ra trên mặt hắn có vẻ mệt mỏi khác hẳn với lúc nãy vừa xuống xe.

“Không khỏe sao?”

Nàng chống lại ánh mắt của Tư Nam Tuyệt, giọng nói mang theo vẻ quan tâm.

Tư Nam Tuyệt lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt, chỉ mở miệng nói mấy chữ đơn giản: “Lên xe đi!”

Vân Tuyết Phi mở to hai mắt, có chút ngạc nhiên, không cách nào liên tưởng được nam nhân lạnh lùng trước mặt với người sáng nay lại là một người, đúng là hoàn toàn khác biệt! Nàng bĩu môi, bắt kịp bước chân của hắn, bò lên xe ngựa, dựa theo nguyên tắc ngươi không để ý đến ta, ta cũng không để ý đến ngươi, tiếp tục tìm một chỗ để ngủ bù.

Nàng không hề phát hiện ra rằng, từ sau khi lên xe, nam nhân đối diện kia vẫn ôm chặt lấy lồng ngực, trong ánh mặt hiện lên vẻ u ám.

Trên đường phố lạnh lẽo, từng giây từng phút trôi qua, nghênh đón màn đêm buông xuống, chung quanh giống như đã chìm vào giấc ngủ say, không hề có chút sức sống.

Ban đêm yên tĩnh, hòa lẫn trong tiếng gió đang thổi tới từng hồi là tiếng sáo kỳ quái mơ hồ vang lên, mang theo một cỗ hương vị lạ lùng, âm thanh càng lúc càng lớn.

Vân Tuyết Phi hơi nhíu mày, vốn đang hơi buồn ngủ, lúc này lại hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó hiểu, nàng ngẩng đầu lên đối diện với Tư Nam Tuyệt, lại nhìn thấy đầu hắn ướt đẫm mồ hôi.

Nàng hoảng sợ, vội vàng bước lên trước xem xét: “Sao ngươi lại thành thế này? Đổ nhiều mồ hôi như vậy? Có phải là sinh bệnh rồi không?”

Tư Nam Tuyệt gạt tay của Vân Tuyết Phi ra, giọng nói vốn dịu dàng của hắn lúc này lại mang theo vẻ lạnh lùng: “Ta không sao!”

Vân Tuyết Phi cảm thấy uất ức, nàng chỉ là đang quan tâm hắn, hắn thế này là thế nào hả? Không chỉ không cảm kích mà còn lạnh lùng với nàng như vậy, đúng là đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách!

Nhưng nàng còn chưa kịp nói những lời này ra khỏi miệng, tiếng sáo kia lại càng trở nên chói tai và quỷ dị, bầu không khí yên tĩnh xung quanh dần trở nên mỏng manh, tiếng chim hót thê lương vang vọng khắp bầu trời, khiến bóng đêm càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

“Có sát khí!” Tư Nam Tuyệt biến sắc, hơi thở dần trầm xuống, hé miệng nhìn về phía Vân Tuyết Phi: “Ngươi ở trong xe chờ, ta ra ngoài xem thử!”

Trong khoảnh khắc rèm bị vén lên, bầy chim xung quanh hoảng sợ bay tứ tung, không có định hướng, trong tiếng kêu lộ ra sự sợ hãi.

Bạch Phong bất đắc dĩ, trước mặt là cảnh tượng hỗn loạn, không cách nào nhìn rõ đoạn đường phía trước, con ngựa cũng bị hoảng sợ, không thể tiếp tục đi về phía trước, chỉ có thể nắm chặt dây cương ngừng lại.

Đôi mắt lợi hại của Tư Nam Tuyệt nhàn nhạt nhìn quanh một vòng, lúc nhìn qua chỗ nào đó, ánh mắt liền trở nên sắc bén, khắp người tỏa ra hơi thở tàn ác, giọng nói âm trầm vang lên giữa màn đêm yên tĩnh: “Thư Di, nếu đã đến rồi thì ra đây đi!”

Tiếng nói vừa dứt, một cơn gió mạnh ùa đến, lá cây bị cuốn theo từng lớp, một lưỡi kiếm sắc bén bay thẳng đến, nhắm vào giữa xe ngựa.

Tư Nam Tuyệt ngưng tụ nội lực, từ lòng bàn tay tụ lại thành một khí cầu màu lam nhạt, sau đó nhẹ nhàng vung lên, nội lực trực tiếp va chạm, xung quanh dường như đều bị chấn động, xe ngựa hơi lung lay một chút.

“Công phu khá lắm!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.