“Chuyện chúng ta hẹn Quách Yến Giai cưỡi ngựa là có nguyên nhân, ngươi cũng biết Quách phu nhân muốn tạo cơ hội cho Tư Khả cùng Quách thiếu gặp mặt, nếu không phải Tư Khả phản ứng nhanh nhẹn thì người hôm nay chúng ta đi cưỡi ngựa cùng không phải là Quách Yến Giai mà là Quách thiếu, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ mà thôi!!!” Quách phu nhân muốn tạo cơ hội cho Hứa Tư Khả cùng Quách Thiếu Thừa gặp mặt, ở trước mặt trưởng bối Hứa Tư Khả cũng không mở miệng nói “Không” được, chỉ có thể đánh chú ý lên người Quách Yến Giai, đem cơ hội mà Quách phu nhân tạo thành nơi mà tiểu thư khuê các các nàng gặp gỡ, không tiện để Quách Thiếu Thừa xuất hiện, bằng không Quách phu nhân cũng sẽ không thu hồi tâm tư của mình lại.
“Trước giờ ngươi làm việc gì ta cùng Tư Khả cũng luôn đứng về phía ngươi, cho dù ngươi thích ca ca ta hay việc ngươi xem Quách Yến Giai là kẻ địch, chỉ duy nhất lần đó chúng ta chỉ trích ngươi là do hành động của ngươi không đúng!” Là bằng hữu với nhau, hơn nữa còn là hảo tỷ muội, mặc kệ Lưu Hân làm gì các nàng đều vẫn luôn ủng hộ, nhưng Lưu Hân ngày càng quá đáng, làm chuyện xấu hết lần này đến lần khác, giống như không biết điểm dừng, nếu nàng cùng Hứa Tư Khả không lên tiếng, sợ rằng Lưu Hân càng lún càng sâu!
“Thích một người, không phải vì đối phương thích người khác mà lại đi hãm hại người đó, ngươi như vậy không phải là đơn thuần thích mà là ghen tỵ!” Lúc đầu tình cảm của Lưu Hân dành cho Phong Lãng rất ngây ngơ, rất thuần khiết, nàng đơn thuần chỉ là muốn ở bên cạnh hắn, ngày ngày nhìn thấy hắn đã cảm thấy vui vẻ, nhưng sau khi Quách Yến Giai xuất hiện, tình cảm ngây thơ trong sáng của Lưu Hân không biết từ bao giờ đã thay đổi. Nó không còn là màu trắng tinh khiết nữa mà biến thành một màu đen âm u và tăm tối khiến người khác cảm thấy sợ hãi, thân là người trong cuộc như Phong Lãng cũng cảm thấy rất phiền phức, chỉ hận không thể tránh xa nó.
“Lưu Hân, Quách Yến Giai không có lỗi...”
“Đủ rồi!” Lưu Hân bất ngờ hét lên một tiếng, nước mắt lúc này đã lăn dài trên gương mặt: “Nàng không có lỗi, cho nên người có lỗi là ta sao?!” Nàng vốn muốn kìm nén, bởi vì nàng không muốn để lộ dáng vẻ yếu đuối trước mặt người khác, bởi vì nàng biết cho dù nàng có yếu đuối thế nào thì bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến nàng, trước đó Phong Lãng đã khiến nàng sâu sắc nhận ra điều này, thế nhưng hiện tại... dù muốn kìm nén thế nào cũng không thể.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Hân khóc, Phong Hoa cũng là giật mình, chính là lúc này hai người bọn họ đang cãi nhau, Phong Hoa cũng không thể vứt bỏ mặt mũi mà an ủi đối phương, chỉ có thể bối rối mở miệng: “Không... không phải, ta hoàn toàn không có ý đó, Quách Yến Giai không sai, ngươi cũng không sai...” Trước giờ Lưu Hân luôn bày ra dáng vẻ ngang ngạnh tựa như cây gỗ cứng cỏi, cho dù phong ba bão táp cũng không thể quật ngã khiến Phong Hoa quên mất nàng cũng là một nữ hài, gặp chuyện tổn thương đến lòng cũng sẽ rơi nước mắt như bao người khác.
“Ngươi chính là có ý đó!” Nước mắt chảy xuống, bao nhiêu uất ức trong lòng vỡ òa, lúc này đây Lưu Hân cũng không muốn kìm nén cảm xúc trong lòng nữa.
“Phong Hoa, ngươi luôn nói ngươi đứng về phía ta nhưng hành động của ngươi, việc ngươi làm lại trái ngược hoàn toàn với lời nói của ngươi!”
“Ngươi rõ ràng biết Quách Yến Giai là tình địch của ta vậy mà ngươi lại nói giúp nàng, không chỉ như thế ngươi còn thừa nhận nàng là bằng hữu, còn hẹn nàng đi cưỡi ngựa, Phong Hoa, ngươi tự hỏi lại lương tâm của mình, rốt cuộc ngươi có xem ta là bằng hữu không?!”
“Lưu Hân...” Nhận thấy cảm xúc của Lưu Hân không ổn định, Phong Hoa muốn đưa tay ra để xem xem đối phương nhưng lại bị Lưu Hân không chút lưu tình gạt đi.
“Ta vốn nghĩ rằng cho dù thế nào thì ngươi cùng Tư Khả đều sẽ đứng về phía ta, không ngờ ngươi lại đứng về phía Quách Yến Giai! Lãng ca ca bênh vực nàng ta, ngay cả ngươi cùng Tư Khả cũng bênh vực nàng ta! Rốt cuộc nàng ta có gì tốt chứ?!” Lưu Hân thật sự không biết rốt cuộc Quách Yến Giai có chỗ nào tốt đẹp hơn nàng, vậy mà hết lần này đến lần khác, Lãng ca ca chỉ chọn nàng ta, hiện tại bằng hữu thân thiết nhất của nàng cũng quay lưng với nàng mà đứng về phía nàng ta, hơn nữa không chỉ là một người!
Loading...
Ánh mắt Lưu Hân nhìn Phong Hoa dần thay đổi, từ tức giận sang câm phẫn rồi trở thành đầy thù hận, Lưu Hân cũng chú ý đến sự thay đổi trong mắt Phong Hoa, đáy lòng phức tạp không thôi. Đối với thái độ thù địch đó của Lưu Hân, Phong Hoa vừa tức giận lại có chút bất đắc dĩ chính là bộ dạng hiện tại của Lưu Hân lại khiến nàng không thể nào tức giận được.
Phong Hoa vốn chẳng phải người ôn hòa gì, mà Lưu Hân lại là người hay nóng nảy, bởi vì Lưu Hân là tỷ muội cùng lớn lên với nàng cho nên Phong Hoa trước giờ nàng vẫn luôn nhường nhịn. Chính là Lưu Hân thấy Phong Hoa càng nhường nhịn thì lại càng được nước lấn tới, không những bỏ ngoài tai lời khuyên của nàng mà còn xem tỷ muội lớn lên từ nhỏ với nàng như kẻ thù, không nhìn đến thì thôi đi, ngược lại còn nói chuyện khắc nghiệt làm tổn thương lẫn nhau. Phong Hoa thật sự không rõ nàng rốt cuộc đã làm gì sai? Chuyện nàng hẹn Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa nàng cũng đã giải thích, chính là Lưu Hân không chịu, một mực cho rằng nàng phản bội nàng ta, hiện tại còn chỉ trích nàng, ngoài miệng thì nói là ủng hộ nhưng hết lần này đến lần khác lại đi bênh vực Quách Yến Giai, chính là Quách Yến Giai vốn dĩ không có làm gì Lưu Hân mà Lưu Hân lại đi hãm hại nàng ta, nàng ngăn cản không được chỉ có thể nói cho Lưu Hân hiểu, như vậy cũng là sai sao?!
Chuyện tình cảm vốn dĩ không thể do một người quyết định, Lưu Hân thích Phong Lãng, Phong Lãng lại đi thích Quách Yến Giai, chẳng lẽ vì nguyên nhân này mà Quách Yến Giai trở thành người có lỗi giữa ba người hay sao?
“Lưu Hân, ta không...” Nàng không muốn Lưu Hân hiểu lầm nàng, muốn đi lên giải thích mọi chuyện để Lưu Hân hiểu, chính là lúc này Lưu Hân đang bị kích động, cái gì cũng không muốn nghe.
“Đủ rồi! Ta không muốn nghe ngươi nói nữa! Lưu Hân, ta chán ghét ngươi, chán ghét Hứa Tư Khả, những thứ liên quan đến Quách Yến Giai ta đều chán ghét!!!” Lưu Hân giơ tay đẩy Phong Hoa ra rồi người chạy khỏi lều trại, nha hoàn của Phong Hoa lúc này mà khay thức ăn đến, đụng trúng Lưu Hân đang chạy ra khiến khay đựng thức ăn rơi xuống đất, nhìn đến Lưu Hân nước mắt đầy mặt, lời tới miệng nha hoàn lại không biết nói gì, chỉ có thể im lặng nhìn bóng lưng Lưu Hân rời đi.
“Phong tiểu thư, nô tì đi trước.” Lưu Hân chạy đi rồi, thân là nha hoàn Thất Thải không thể không theo sau. Nàng hầu hạ Lưu Hân từ nhỏ đến lớn, đối với tính tình của Lưu Hân tự nhiên cũng hiểu biết, vào lúc kích động thế này con người ta sẽ không thể điều khiển được hành động của mình, dựa vào tính tình nóng nảy đó của Lưu Hân, cũng không biết đối phương có nghĩ quẫn làm tổn thương chính mình không hay thậm chí... là tổn thương người khác.
“Thất Thải, chuyện ta hẹn Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa... là ai đã nói với Lưu Hân?” Lưu Hân có địch ý với Quách Yến Giai, cho nên chuyện lần này nàng và Hứa Tư Khả đã thỏa thuận trước là sẽ không để cho Lưu Hân biết, ít nhất thì sau khi chuyện này trôi qua, nàng sẽ tìm cách hòa giải với Lưu Hân, chính là có một số chuyện, càng giấu thì càng dễ dàng để lộ.
“Nô tì cũng không biết, lúc nãy nô tì bị phu nhân gọi đi, trong thời gian đó tiểu thư đã gặp ai và xảy ra chuyện nô tì thật sự không biết, chỉ biết sau khi nô tì quay trở lại tiểu thư đã tức giận đùng đùng chạy đến đây.” Lưu phu nhân cho gọi, Thất Thải tự nhiên phải đi một chuyến, biết rõ Lưu Hân thường ra ngoài gây chuyện chẳng thua kém gì Ngũ Thanh Lan nên trước khi Thất Thải rời đi cũng đã dặn dò Lưu Hân không nên đi lung tung bên ngoài. Lưu Hân tuy ăn mềm không ăn cứng nhưng cũng không phải là loại người phản nghịch, càng ngăn cấm nàng thì nàng sẽ càng làm, nàng biết nơi này là trường săn, không phải Lưu phủ, nhất cử nhất động đều bị người bên trên xem thấu nên cũng rất ngoan ngoãn nghe lời Thất Thải, không ngờ sau khi Thất Thải quay lại Lưu Hân đã giận đùng đùng xông ra lều trại khiến Thất Thải không hiểu chuyện gì chỉ có thể đuổi theo nàng đến đây.
Phong Hoa nhíu mày, ngay cả Thất Thải cũng không biết, rốt cuộc là ai đã đem chuyện này nói với Lưu Hân? Người đó có mục đích gì? Là nhắm vào Lưu Hân, vẫn là Quách Yến Giai?
“Phong tiểu thư, nếu không có việc gì nữa thì nô tì đi trước, nô tì còn phải đi tìm tiểu thư.”
“Ân... nhờ ngươi thay ta dòm chừng Lưu Hân.” Lưu Hân thành ra như vậy, nói cho cùng thì Phong Hoa vẫn có một phần trách nhiệm, chính là nếu hiện tại nàng đi gặp Lưu Hân, không những không thuyết phục được đối phương tha thứ ngược lại còn châm dầu vào lửa, cho nên chỉ có thể nhờ cậy vào Thất Thải.
Thất Thải mỉm cười: “Là chuyện nô tì nên làm.”
Thất Thải đi rồi, nha hoàn của Phong Hoa mới bước vào, nhìn sắc mặt của tiểu thư không tốt, nha hoàn cũng không dám đem chuyện vừa nãy nói ra, chỉ có thể quay người đi đến phòng bếp lấy thêm một phần thức ăn nữa.
“Phong Hoa, Phong Hoa!” Thấy Phong Hoa trầm tư suy nghĩ, Hứa Tư Khả không khỏi lên tiếng gọi tỉnh đối phương.
“Làm sao vậy? Nhìn ngươi cứ như người mất hồn...” Lúc này vẫn còn vui vẻ cười đùa, hiện tại sắc mặt lại không được tốt, Hứa Tư Khả ngồi đối diện, thu hết nhất cử nhất động của Phong Hoa vào mắt.
“Ta...”
“Vẫn còn lo lắng cho Lưu Hân sao?” Chuyện có thể khiến Phong Hoa bận tâm không nhiều, Lưu Hân là một trong số đó, vừa mới nhắc đến Lưu Hân Phong Hoa đã có vẻ mặt này, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đối phương là đang lo lắng cho Lưu Hân. Không chỉ Lưu Hân mà ngay cả nàng cũng không cảm thấy yên tâm về Lưu Hân, dù sao trước giờ Lưu Hân cũng chưa từng khiến nàng yên tâm cả.
“Ân... nàng... nàng hôm nay không giống với bình thường...” Phong Hoa ngập ngừng, cũng không biết dùng từ nào để hình dung cảm xúc của Lưu Hân.
“Yên tâm đi, ngươi cũng không phải không biết tính tình của nàng, nàng dù giận chúng ta nhưng nếu chúng ta chủ động xin lỗi nàng, nàng sẽ bỏ qua thôi.” Lưu Hân làm người cao ngạo, chưa bao giờ khuất phục trước một ai, chỉ khi yêu Phong Lãng nàng mới buông bỏ tự tôn của mình mà theo đuổi hắn, đáng tiếc... hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
“Ta cảm thấy... sẽ không đâu, hôm nay Lưu Hân đã khóc, điều đó khiến ta có chút lo lắng.” Từ nhỏ đến lớn, Lưu Hân luôn là người mạnh mẽ nhất trong ba người, trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy Lưu Hân khóc, ít nhất là trước mặt nàng thì không, vậy mà hôm nay... xem ra chuyện của Quách Yến Giai đã gây ra đả kích rất lớn với Lưu Hân.
“Ừm... nàng...” Phong Hoa thở dài, đôi mắt lộ vẻ buồn bã, nhìn dáng vẻ này của Phong Hoa Hứa Tư Khả tự nhiên biết nàng không nói đùa, đôi mắt không khỏi lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Tư Khả, ngươi nói có phải là do chúng ta... chúng ta có chút quá đáng không?” Nếu ngày đó các nàng không nói những lời đó thì Lưu Hân đã không giận dỗi để rồi không nói chuyện với bọn họ, mẫu thân sẽ không không thấy nàng không vui rồi đưa nàng đi chùa cầu phúc, rồi gặp người của Quách gia, nếu không gặp Tư Khả cũng sẽ không bị khó xử để rồi lấy Quách Yến Giai làm cái cớ, các nàng cũng không sợ Lưu Hân phát hiện. Bất quá trên đời này không có “Nếu”, hiện tại Lưu Hân đã biết, các nàng cũng không thể giấu được nữa, hiện tại cách tốt nhất chính là đi xin lỗi Lưu Hân, khiến đối phương tha thứ cho bọn họ.
“Chúng ta... lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Hân khóc, ta thật sự cảm thấy bản thân mình có lỗi...”
“Nàng giận chúng ta sợ là không dễ dỗ dành, bất quá... điều ta sợ nhất chính là...” Hứa Tư Khả không hổ là Hứa Tư Khả, rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh để phân tích vấn đề.
Phong Hoa ngẩn ra: “Sao?”
“Nàng đi tìm Quách Yến Giai gây sự.” Lưu Hân luôn đối nghịch với Quách Yến Giai, những chuyện liên quan đến Quách Yến Giai nàng đều không muốn nghe, nàng Quách Yến Giai vui vẻ nàng sẽ buồn bực, khi Quách Yến Giai phiền lòng nàng sẽ cảm thấy hả hê, Lưu Hân chính là trẻ con như thế, sau khi biết được các nàng hẹn Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa sợ là rất tức giận, có lẽ muốn tuyệt giao với các nàng luôn đi? Chính là nàng làm như vậy cũng là có nổi khổ, chứ không phải muốn kết giao với Quách Yến Giai, dù sao cũng là bằng hữu từ nhỏ đến lớn, tình cảm của Lưu Hân đối với Phong Lãng nàng đều xem trong mắt, đặt trong lòng, bởi vì Phong Lãng có tình cảm với Quách Yến Giai mà Lưu Hân giận chó đánh mèo lên người Lưu Hân, lần trước đẩy ngã Quách Yến Giai ở tiệc sinh thần của Liên Như Nguyệt, cũng không biết lần này nàng lại làm ra chuyện gì?!
Phong Hoa nghe vậy không khổ thay đổi sắc mặt, nàng không phải lo lắng Quách Yến Giai xảy ra chuyện mà là lo lắng Lưu Hân, mà là lo sợ Lưu Hân lại làm ra chuyện gì thiếu suy nghĩ, không những tổn thương người khác mà còn gây tổn hại cho chính mình. Nếu Quách Yến Giai thật sự xảy ra chuyện gì, chưa nói đến Quách gia bên kia có truy cứu hay không, Phong Lãng bên này cũng sẽ không bỏ qua, ấn tượng của hắn về Lưu Hân đã không tốt, sau chuyện này chỉ sợ... không cách nào hóa giải hiểu lầm.
“Tư Khả, hay là chúng ta đi tìm Lưu Hân, nói chuyện rõ ràng với nàng đi, đừng để nàng tiếp tục hiểu lầm như vậy, lỡ như... lỡ như đúng như lời ngươi nói...”
“Hảo hảo, ngươi đừng quá lo lắng, ta chỉ nói ra suy nghĩ của ta thôi, Lưu Hân sẽ không thiếu suy nghĩ đến mức làm chuyện ngu ngốc gì đâu.” Nhận thấy tâm tình Phong Hoa bị kích động, Hứa Tư Khả vội an ủi.
“Nhưng mà...”
“Có gì thì cũng phải ăn xong rồi tính, Lưu Hân cũng có rời khỏi trường săn được đâu?” Trường săn một khi diễn ra săn thú thì chỉ có vào chứ không thể ra, dù Lưu Hân tức giận muốn bỏ ra về cũng không thể.
“Được rồi.” Phong Hoa thở dài, lúc này đã không còn tâm tình dùng bữa nữa nhưng vẫn cố nuốt thức ăn vào bụng.
Hai người dùng bữa xong liền đi đến lều trại tìm Lưu Hân, chính là Lưu Hân lại không có ở đó, Thất Thải cũng không thấy bóng dáng đâu, hai người cũng không dám ồn ào đi tìm Lưu Hân, sợ làm lớn chuyện rồi kinh động đến mọi người thì không hay nên chỉ có thể trở về lều trại ngồi chờ tin tức của Lưu Hân.
“Ngươi nói... có phải nàng đi tìm Quách Yến Giai rồi không?” Dựa vào tính tình đó của Lưu Hân, một khi tức giận thì chuyện gì cũng dám làm.
“Hẳn là không đâu.” Hứa Tư Khả nhíu mày: “Nếu nàng đi tìm Quách Yến Giai sợ là gây ra náo động không nhỏ, lúc này đã truyền khắp trường săn rồi.”
Phong Hoa gật đầu: “Ngươi nói đúng.” Nếu Lưu Hân thật sự đi tìm Quách Yến Giai thì sợ là trường săn đã không yên tĩnh như hiện tại.
“Nếu không chúng ta đi tìm Quách Yến Giai hỏi thử xem?”
“Không được, Lưu Hân không ưa Quách Yến Giai, Quách Yến Giai cũng không tốt bụng đến mức mà xem kẻ đã đẩy ngã mình trước mặt bao người là bằng hữu, ngươi nghĩ nàng sẽ nói tung tích Lưu Hân cho ngươi sao?”
“Cái này không được, cái kia không được, chúng ta phải làm sao đây?!” Phong Hoa buồn bực nhưng không thể trút giận lên người Hứa Tư Khả chỉ có thể hầm hực một mình.
Nàng đã cùng Lưu Hân cãi nhau rồi, cũng không muốn cãi nhau với Hứa Tư Khả nữa.
“Chờ đợi là cách tốt nhất.” So với bộ dạng nóng vội của Phong Hoa, Hứa Tư Khả từ đầu chí cuối đều duy trì dáng vẻ bình tĩnh, nàng làm người trước giờ luôn dùng lí trí để giải quyết vấn đề, cho dù là bằng hữu như Lưu Hân gặp rắc rối, nàng cũng không thể để tình cảm làm ảnh hưởng đến chính mình, bởi vì một khi bị tình cảm chi phối lí trí... sẽ là một cảnh tượng rất đáng sợ.