Săn thú mùa xuân mỗi năm một lần đối với Trịnh Thiên Ngôn mà nói luôn là bài khảo nghiệm tính mạng của nàng, nếu may mắn thì tính mạng nàng có thể giữ lại, còn nếu không... Trịnh gia phải mất đi một người thừa kế, cái chết của nàng không chỉ ảnh hưởng đến Trịnh vương phủ mà còn gây lên sóng gió trong triều đình, Trịnh Thiên Ngôn cảm thấy mạng sống của nàng đặc biệt quý giá, cho nên nàng muốn bảo vệ mạng sống của mình. Ngay từ đầu Trịnh Thiên Ngôn còn có kiên nhẫn tham gia, mặc dù biết rằng nguy hiểm nhưng thân là nữ nhi duy nhất của Trịnh vương phủ, nàng không thể không thay mặt Trịnh vương phủ tham gia, sau vài lần bị đuổi giết kiên nhẫn của nàng cũng mất sạch, trên đời này chẳng ai mà không yêu quý mạng sống của mình, Trịnh Thiên Ngôn cũng vậy, nàng biết rõ săn thú mùa xuân là không thể nào hủy bỏ, trừ khi Ngụy đế đích thân nói hủy bỏ, bằng không thì nhất định sẽ tổ chức như thường, Trịnh Thiên Ngôn mang theo tâm tình âm u đi đến trường săn, vốn nghĩ rằng năm nay sẽ cố gắng sống sót qua ba ngày săn thú, ai biết lúc này Ngũ Thanh Lan cùng Tiết Phong Lan lại nảy sinh tranh chấp.
Đối với loại người thích đi gây sự khắp nơi như Ngũ Thanh Lan, Trịnh Thiên Ngôn thật sự là lười nhìn đến, danh tiếng của Ngũ Thanh Lan lan khắp kinh thành, nhà nhà đều biết được, người gặp nàng ta đều hận không thể đi đường vòng, không phải vì sợ mà là để tránh phiền phức, tiếng tăm nghe có vẻ đặc biệt dọa người nhưng Trịnh Thiên Ngôn chẳng mấy bận tâm, bởi vì nàng biết dù cho Ngũ Thanh Lan có mười lá gan cũng không dám chạy đến trước mặt nàng nhảy nhót, huống hồ là tìm nàng gây sự. Tiết Phong Lan người này lúc đầu không có người biết đến, dù sao Tiết gia đã có một vị tiểu thư xuất sắc như Tiết Phong Linh, cho dù những vị tiểu thư còn lại của Tiết gia có xuất sắc hơn nữa cũng không thể vượt qua hơn Tiết Phong Linh, mà Tiết Phong Lan lại là muội muội của Tiết Phong Linh, hai người giống nhau như đúc, nếu không phải nàng xảy ra chuyện, hai chân tàn phế nhận được sự thương hại của Thái hậu thì có lẽ cả đời này nàng bất quá cũng chỉ là cái bóng của Tiết Phong Linh.
Đúng vậy, ân sủng mà Thái hậu ban cho Tiết Phong Lan, trong mắt người ngoài có thể là yêu thương, may mắn, phúc phận của Tiết Phong Lan nhưng trong mắt Trịnh Thiên Ngôn thì đó chỉ là sự thương hại mà thôi, không hơn.
Trịnh Thiên Ngôn mặc dù không lớn lên trong hoàng thất nhưng nàng vẫn hiểu rõ đạo lí của câu nói “Đế vương vô tình”, một người có thể vì lợi ích mà từ bỏ nữ nhi của mình, xem như con cờ vứt đi thì làm sao có thể thật lòng yêu thương một nữ nhi ngoại tộc?
Vốn lúc đầu nhìn thấy Ngũ Thanh Lan đến bên xe ngựa của Tiết gia gây sự, Trịnh Thiên Ngôn chẳng muốn bận tâm, dựa vào tính tình thích đi gây sự khắp nơi của Ngũ Thanh Lan làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi yên trong xe ngựa được, đặc biệt là bắt nàng ta phải chờ đợi đến lượt mình càng khiến cho tâm tình nàng ta không tốt, cho nên mới đi tìm người khác gây sự, mà Tiết gia bên kia, bất quá chỉ là đối tượng xấu số mà thôi. Trận chiến giữa Ngũ Thanh Lan và Tiết Lan Hương người có mắt đều có thể nhìn ra Ngũ Thanh Lan chiếm thế thượng phong, mặc dù người vô lí là Ngũ Thanh Lan nhưng ai bảo Tiết Lan Hương không có năng lực để đối phó với Ngũ Thanh Lan, cho nên dù nàng ta là người bị hại đi chăng nữa cũng phải ăn thiệt từ Ngũ Thanh Lan. Lúc này đây Tiết Phong Lan xuất hiện, đối với vị Tứ tiểu thư này Trịnh Thiên Ngôn thừa nhận bản thân có chút tò mò, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ tò mò mà thôi, bởi vì nàng nghe nói lần trước Tiết Phong Lan bị một đám thích khách nhận nhầm thành nàng nên mới bị truy sát, sau cùng còn té xuống vách núi, lúc cứu lên chỉ còn nửa cái mạng, nếu không phải nàng ta mạng lớn thì đã không thể xuất hiện trước mặt nàng. Sau đó Trịnh vương phi vì áy náy mà đưa không ít linh đơn diệu dược đến cho Tiết Phong Lan, dù sao nói cho cùng thì nàng ta cũng là bị Trịnh gia các nàng liên lụy, đôi chân vốn dĩ đã tàn phế còn bị thương nặng như vậy, Trịnh vương phi vốn là người có tâm địa thiện lượng, tự nhiên là đối đãi với đối phương rất tốt, biết được đại phu chữa bệnh cho nàng ta là Diệp Thái y còn đặc biệt đến nhờ vã Diệp Thái y chăm sóc tốt cho nàng ta Trịnh vương phủ trước giờ đều không giao du với người ngoài, cho nên nhìn thấy Trịnh vương phi cùng Trưởng công chúa có vẻ để ý Tiết Phong Lan nên Trịnh Thiên Ngôn mới muốn biết Tiết Phong Lan là người thế nào.
Cho đến khi nàng ta được người bế xuống xe ngựa, Trịnh Thiên Ngôn liền nhịn không được mà liếc mắt nhìn một cái.
Dung mạo xinh đẹp là không thể phủ nhận, thậm chí trên người nàng ta còn mang theo một loại khí chất mà ngay cả nàng cũng tự nhận không bằng, trên đời này có loại khí chất là trời sinh, có loại khí chất là dưỡng thành, Tiết Phong Lan năm nay mới mười ba tuổi, cho dù nàng ta dưỡng khí chất của mình từ lúc mới sinh ra cũng không thể khiến Đại Ngụy Đệ nhất mỹ nhân là nàng bị lu mờ được, thân là nữ nhân Trịnh Thiên Ngôn cũng là người yêu cái đẹp, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nàng cũng không thể phủ nhận lời nói của Từ Thu Nhược rằng “Nếu hai người đứng chung một chỗ, ai thua kém ai còn chưa biết”. Bất quá Tiết Phong Lan gây chú ý cho nàng không phải là bởi vì một thân khí chất kia của nàng ta, càng không phải là dung mạo như hoa như ngọc, mà là miệng lưỡi sắc bén của đối phương, trên đời này có nhiều người có miệng lưỡi sắc bén, nhưng sắc bén như Tiết Phong Lan thì nàng chưa từng gặp, nàng ta có thể mắng Ngũ Thanh Lan bằng cách khác mà không cần nhắc đến An Nam Tướng quân, nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ nhắc đến An Nam Tướng quân, chọc cho Ngũ Thanh Lan điên lên hận không thể đi lên đánh nàng một trận, nếu không phải nha hoàn bên người Ngũ Thanh Lan nhanh tay lẹ mắt thì có lẽ mặt Tiết Phong Lan lúc này đã nở như hoa rồi.
Trai cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi, kỳ thực Trịnh Thiên Ngôn có chút chờ mong Ngũ Thanh Lan cùng Tiết Phong Lan đánh nhau, tốt nhất là đánh cho cả hai đều cùng bị thương, đến lúc đó có thể đưa đến An Nam Tướng quân cùng Lễ bộ Thượng thư đại nhân thì càng tốt. Nếu Ngũ Thanh Lan bị thương, dựa vào tính tình bênh vực người mình kia của An Nam Tướng quân thì chắc chắn sẽ đi đến trước mặt Ngụy đế thay nữ nhi đòi công đạo, nếu Tiết Phong Lan bị thương, chưa đợi Thượng thư đại nhân ra mặt thì Thái hậu cũng sẽ lên tiếng, dù sao bên ngoài đồn rằng Thái hậu sủng ái Tiết Phong Lan như vậy, mặc kệ là thật hay giả thì ít nhất Thái hậu cũng sẽ không nhắm mắt làm lơ, hai người mỗi người thay phiên nhau gây áp lực cho Ngụy đế, Ngụy đế tâm tình không tốt không có hứng thú đi săn thì săn thú mùa xuân năm nay coi như xong rồi, bản thân nàng lại có thể giữ được tính mạng, đúng là một kế hoạch tốt. Thế nhưng người tính không bằng “người” tính, nàng thật sự không ngờ... mặc kệ là Ngũ Thanh Lan hay Tiết Phong Lan đều không chịu ấn kịch bản mà làm!
Tiết Phong Lan không biết nghĩ cái gì, cư nhiên lại không đuổi cùng giết tuyệt mà chừa cho Ngũ Thanh Lan một con đường sống, nghe một câu “Ngũ tiểu thư không phải bất mãn với Bệ hạ, mà chỉ là bất mãn với ta” liền biết Tiết Phong Lan không muốn chuyện này kinh động đến Ngụy đế, muốn đem mọi chuyện xảy ra ở trong trường săn giấu đi, không truyền đến tai Ngụy đế là không có khả năng, nhưng không muốn kinh động đến Ngụy đế để đối phương nhúng tay vào thì có thể, cũng không biết Tiết Phong Lan nghĩ gì nhưng đây xem như là quyết định sáng suốt. Thái hậu sủng ái cháu gái bên ngoại của mình, thậm chí còn vì nàng mà thỉnh Diệp Thái y chăm sóc cho bệnh tình của nàng, chuyện này Ngụy đế không thể không biết, chỉ là hắn chưa từng đặt vào mắt, dù sao trong mắt những người thượng vị, có thể ban một chút ân sủng cho các tiểu thư nhà quan lại cũng là bình thường, việc này cũng giống như nuôi một sủng ái, huống hồ tình cảnh của Tiết Phong Lan lại đặc biệt đáng thương, những kẻ tàn phế như Tiết Phong Lan vốn đang sống trong tuyệt vọng, nếu có thể bố thí cho đối phương chút hi vọng thì tương lai nếu đối phương có thành tựu thì đối phương có thể vì báo đáp mà trả giá bằng cả mạng sống, Thái hậu hiểu rõ đạo lí này, Ngụy đế làm sao không rõ, bởi vì rõ ràng cho nên hắn mới không xen vào.
Tuy nhiên, Ngụy đế người đặc biệt không thích người khác khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, điểm mấu chốt của hắn là gì trước giờ chưa ai biết, bởi vì phần lớn người biết được điều đã chết, bất quá người có mắt đều có thể nhìn thấy điều này qua quan hệ giữa hắn cùng Trưởng công chúa. Ngụy đế cùng Trưởng công chúa là huynh muội ruột thịt, cả hai đều từ trong bụng Thái hậu Lý thị chui ra, ở trong hoàng thất có huynh đệ tỷ muội có cùng huyết thống với mẫu thân là điều tốt, bởi vì ở trong chốn thâm cung lạnh lẽo, ngoại trừ âm mưu tranh quyền đoạt vị thì ít nhất bọn họ vẫn còn sót lại một chút tình thân, với người sinh ra và lớn lên trong hoàng tộc thì thứ đồ vật này vừa xa xỉ lại vừa mang đến ấm áp, cho nên mỗi người trong đó đều đặc biệt quý trọng, tình cảm giữa huynh muội cũng rất tốt cho đến khi Trưởng công chúa bất chấp gả cho Trịnh vương Thế tử.
Trịnh vương nắm giữ hơn một nửa binh quyền của Đại Ngụy, điều này khiến Ngụy đế kiêng kỵ hắn cũng không sai, mọi người bên ngoài đều nói hôn nhân giữa Trưởng công chúa và Trịnh vương Thế tử là hôn nhân chính trị, nhưng chỉ có người Trịnh gia biết đây vốn dĩ không phải một cuộc hôn nhân chính trị mà là một âm mưu được sắp xếp sẵn. Ngay từ đầu Ngụy đế thật sự muốn lợi dụng Trưởng công chúa để đoạt lấy quyền lực từ tay Trịnh gia, nhưng hắn không ngờ Trưởng công chúa lại đem lòng yêu Trịnh vương Thế tử, mà Trịnh vương Thế tử đối với nàng cũng sâu sắc một lòng, vì vậy Trưởng công chúa từ chối yêu cầu của Ngụy đế, không muốn làm hại người mình yêu, Ngụy đế biết được chuyện này liền biết mưu tính của bản thân đã lệch ngoài tầm kiềm soát, một hai không chịu gả Trưởng công chúa cho Trịnh vương Thế tử, thậm chí còn muốn tìm một gia đình bình thường gả nàng vào. Trưởng công chúa lấy cái chết bức ép, Thái hậu mềm lòng nên mới đi khuyên Ngụy đế, Ngụy đế tâm lạnh, một con cờ không có giá trị sử dụng thì thà vứt bỏ còn hơn, cho nên khi Trưởng công chúa bước chân vào Trịnh vương phủ thì hắn đã không cần một người muội muội như nàng, kể từ đó quan hệ giữa Ngụy đế cùng Trưởng công chúa bị đóng băng, Trịnh vương kiêng kỵ không cho phép Trưởng công chúa tiến cung, mà kể từ khi Trưởng công chúa tiến cung xin Thái hậu khuyên Ngụy đế không cần đánh chú ý lên người Trịnh Thiên Ngôn bị từ chối thì nàng cũng không muốn bước chân vào lồng giam xa hoa lộng lẫy đó thêm một lần nào nữa.
Tâm tư đế vương thâm trầm khó đoán, Thái hậu có thể cho nàng sủng ái cũng có thể đem sự sủng ái thu hồi lại, có lẽ vì biết được điều này cho nên Tiết Phong Lan mới không dám làm càn, sợ thế nhân nói nàng thị sủng sinh kiêu đến lúc đó lại đưa đến nhiều phiền phức không đáng có, chuyện này nàng có thể thông cảm. Nhưng Ngũ Thanh Lan người này vốn không thích nhường người khác, ngày thường nàng ta nhất định sống mái một phen với Tiết Phong Lan, vậy mà hiện tại lại không muốn tranh chấp nữa, nguyên nhân có lẽ là vì hôm nay An Nam tướng quân không có mặt tại đây, không có ai làm chỗ dựa cho nàng ta cho nên nàng ta mới không truy cứu đến cùng.
Trịnh Thiên Ngôn có chút buồn bực khi mọi chuyện không diễn ra như suy đoán của nàng, ngay từ đầu ngồi xem kịch nàng cũng chỉ ôm một hi vọng nho nhỏ là mục đích của mình có thể đạt được nhưng thực tế chứng minh... không nên đặt hi vọng vào người khác.
Trịnh Thiên Ngôn có thể làm gì? Nàng cũng rất tuyệt vọng!
Mẫu Đơn không biết ‘nàng’ trong miệng của Trịnh Thiên Ngôn là ai, có thể là Ngũ Thanh Lan, bởi vì Ngũ Thanh Lan hôm nay quả thật khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn, mà Tiết Phong Lan người này hôm nay là đầu tiên gặp mặt các nàng gặp mặt, đối với một người hoàn toàn không có nhận thức, Mẫu Đơn không tin Trịnh Thiên Ngôn lại đi đánh giá cao đối phương.
“Quận chúa tựa hồ thật tiếc nuối?”
“Còn không phải sao?” Trịnh Thiên Ngôn u oán mở miệng: “Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ có một màn kịch hay để xem đâu.”
Mẫu Đơn mỉm cười: “Quận chúa không cần tiếc nuối, săn thú mùa xuân chỉ vừa mới bắt đầu, ở phía sau còn có rất nhiều kịch hay để xem.” Mỗi năm đến săn thú mùa xuân, chuyện lớn chuyện nhỏ đều lần lượt phát sinh, có cả chuyện tốt lẫn chuyện xấu, nếu Trịnh Thiên Ngôn muốn xem kịch thì màn kịch hay vẫn còn ở phía sau.
“Kịch hay thì vẫn còn nhưng mà...” Cũng không biết có kích thích như hôm nay hay không?
“Chúng ta vào lều trại nghỉ ngơi trước.” Trịnh Thiên Ngôn đứng dậy, nhìn đám người đang dần tản ra, để lộ bóng dáng nhỏ nhắn của thiếu nữ ngồi trên xe lăn, nàng hơi liếc mắt một cái rồi quay người rời đi.
Không còn kịch hay để xem nữa mọi người cũng không có ý định đứng đây phơi nắng, dù sao lều trại cũng đã quét dọn xong, bây giờ không cần xếp hàng cũng có thể đi vào, cho nên đám người nhanh chóng tản ra, nơi này chỉ còn lại đám người Tiết Phong Lan.
Xung quanh trống rỗng, để lộ bóng dáng ngồi trên xe lăn, ngay lập tức liền thu hút ánh mắt của Lam Hạo Ngọc, không phải vì dung mạo nàng xinh đẹp hơn người mà khiến hắn chú ý, mà là bởi vì giữa một đám người đang đứng thì trở nên đặc biệt vì đang ngồi, hơn nữa còn là ngồi trên xe lăn. Những lời nàng vừa nói với Ngũ Thanh Lan, hắn đều nghe thấy, chỉ là không ngờ người có miệng lưỡi sắc bén kia lại là người bị tàn phế hai chân, qua lời thảo luận của mọi người xung quanh hắn cũng biết được thân phận của nàng, là Tứ tiểu thư của Lễ bộ Thượng thư phủ, là cháu gái bên ngoại của Thái hậu, bên ngoài vẫn đang truyền ra lời đồn nàng được Thái hậu sủng ái thế nào, cũng không biết là thật hay giả nhưng việc nàng ngồi xe lăn mà lại tham gia săn thú thì đúng là khiến người khác cảm thấy kỳ quái, đồng thời cũng khiến hắn có chút hứng thú với nàng.
“Biểu ca?” Triệu Băng Lộ đứng bên cạnh Lam Hạo Ngọc, hiển nhiên cũng nhận thấy ánh mắt của hắn dán lên người Tiết Phong Lan, đáy lòng có chút không thoải mái nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài mà chỉ lên tiếng nhắc nhở hắn.
Nàng biết rõ sở dĩ Lam Hạo Ngọc nhìn chằm chằm Tiết Phong Lan phần lớn nguyên nhân là vì nàng ta ngồi trên xe lăn, đối với việc giữa biển người hai chân lành lặn đi lại trong trường săn thì sự xuất hiện của Tiết Phong Lan với việc nàng ngồi trên xe lăn thì chẳng khác nào vật lạ, thu hút sự chú ý của mọi người cũng là điều bình thường, chính là Triệu Băng Lộ không thích nhìn thấy Lam Hạo Ngọc nhìn nữ nhân khác chăm chú như vậy, cho dù là hiếu kỳ đi chăng nữa.
“Băng Nhi?” Nghe tiếng Triệu Băng Lộ hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh đang phồng má để lộ sự bất mãn, có chút khó hiểu: “Muội làm sao vậy?” Hắn cũng không có làm gì chọc giận nàng a?
Lam Hạo Ngọc từ nhỏ đã đi theo người của Trấn quốc Tướng quân phủ học nghệ, phần lớn đều ở quân doanh lớn lên, xung quanh hắn chỉ có nam nhân, Triệu Băng Lộ và Lam Thuần Ngọc là hai nữ nhân duy nhất hắn tiếp xúc nhiều nhất, cho nên đối với tình cảm nam nữ gì đó vẫn có chút mơ hồ, dù sao cũng không có ai hướng hắn giải thích, mặc dù hắn cảm thấy Triệu Băng Lộ thể hiện thái độ quan tâm hắn quá mức nhưng hắn cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì trên danh nghĩa cả nàng cùng Lam Thuần Ngọc đều là muội muội của hắn, cho nên hắn đối với cả hai người đều như ca ca chiếu cố muội muội, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nàng có tình cảm nam nữ với hắn.
Triệu Băng Lộ nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lam Hạo Ngọc, tựa hồ như không hiểu nguyên nhân nàng tức giận khiến nàng chán chẳng buồn nói, nàng từ nhỏ đã nhận thức Lam Hạo Ngọc, trên danh nghĩa hắn là biểu ca của nàng, hai người bọn họ cùng Lam Thuần Ngọc và Triệu Thiên Tư có thể nói là thanh mai trúc mã với nhau, trong bốn người tuổi tác của Triệu Thiên Tư lớn nhất, cho nên hắn thường xuyên không có chơi cùng ba người bọn họ, mà Lam Thuần Ngọc thân là công chúa hoàng thất, so với hoàng tử thì công chúa tự nhiên là bị quản giáo nghiêm hơn nhiều, phần lớn thời gian Lam Thuần Ngọc chỉ ở cùng với Thái phó học tập, chỉ còn Lam Hạo Ngọc cùng Triệu Băng Lộ chơi với nhau, từ nhỏ đến lớn tình cảm của hai người thập phần thân thiết. Triệu Băng Lộ cũng không biết từ khi nào nàng đã không còn xem Lam Hạo Ngọc là biểu ca của nàng nữa, có lẽ là lúc chín tuổi năm đó bị Ngũ Thanh Lan vu oan, không có bất kì ai tin tưởng nàng mà hắn lại không chút do dự tin lời nàng, thậm chí còn cùng nàng đi đến trước mặt Ngụy đế đòi lại công bằng, mặc dù sau đó công bằng không đòi được mà còn liên lụy bản thân bị phạt nhưng hắn vẫn hướng nàng tươi cười, không chút oán giận. Hoặc cũng có thể là sớm hơn nữa, rất nhiều năm trước nàng tiến cung ở với Hương Quý phi, lúc đầu nàng đối với Hoàng cung vẫn còn xa lạ nên thái độ có chút dè dặt, không dám mở rộng lòng mình với mọi người, là hắn đã xuất hiện cùng nàng làm bạn, khi đó bọn họ vẫn còn trẻ con, Lam Hạo Ngọc vẫn chỉ là một tiểu hoàng tử, cho nên cũng không có nhiều quy định ngăn cấm bọn họ tiếp xúc, nàng nhớ có lần nàng vô tình làm vỡ một chiếc bình hoa quý giá mà Ngụy đế ban cho Hương Quý phi, Lam Hạo Ngọc liền đứng ra gánh tội thay nàng, mặc dù tuổi của hắn còn nhỏ nhưng hắn thân là ca ca phải luôn bảo vệ muội muội, vì vậy bất tri bất giác nàng đã đắm chìm trong sự ôn nhu kia của hắn.
Nhận thức Lam Hạo Ngọc lâu như vậy, Triệu Băng Lộ cũng biết hắn không hề hiểu rõ chuyện tình cảm nam nữ, nếu không dựa vào tính cách của nàng nàng sớm đã hướng hắn thổ lộ, đâu cần phải tốn thời gian giả làm một muội muội ngoan ngoãn ở trước mặt hắn?!
So với làm muội muội của hắn, nàng tự nhiên càng thích làm thê tử của hắn hơn!
“Biểu ca, hay là huynh đi về trước đi, buổi chiều muội đi tìm huynh.” Triệu Băng Lộ kỳ thực cũng không muốn Lam Hạo Ngọc ở lại đây lâu lắm, một phần là bởi vì nơi này là khi vực dành cho nữ quyến, tuy nói là buổi sáng, lại ở bên ngoài lều trại nhưng một nam tử như hắn đứng ở đây lâu quá cũng không tốt, lời ra tiếng vào là không thể tránh khỏi, phần còn lại là do nàng có một phần tư tâm, nàng không muốn ánh mắt Lam Hạo Ngọc rơi vào người nữ nhân khác.
“Tốt, ta về trước.” Lam Hạo Ngọc cũng hiểu rõ ẩn ý sâu xa trong đó, cho nên cũng không có phản đối mà nhanh chóng đáp ứng.
Lam Hạo Ngọc đi rồi, Triệu Băng Lộ thật sâu nhìn về phía Tiết Phong Lan một cái, Tiết Phong Lan tựa hồ như nhận thấy ánh mắt của nàng, đồng thời cũng ngẩng đầu nhìn về phía này, bốn mắt chạm nhau cả hai đều thập phần bình tĩnh, Triệu Băng Lộ nhìn thấy trong mắt Tiết Phong Lan là sự vui vẻ, mà Tiết Phong Lan nhìn thấy sự lạnh nhạt trong đôi mắt của đối phương.
Tiết Phong Lan lại mỉm cười với nàng, hơn nữa ý cười còn đạt đến đáy mắt, trong trí nhớ của nàng thì nàng cùng đối phương cũng không có giao thoa gì càng đừng nói là có quan hệ, nàng chỉ gặp qua đối phương có hai lần, mặc kệ là lần nào thì nàng cũng không có cùng đối phương trực tiếp trò chuyện, khiến Triệu Băng Lộ có chút khó hiểu.
Mà Tiết Phong Lan, nhận thấy sự lạnh nhạt trong đôi mắt của Triệu Băng Lộ cũng không cảm thấy kinh ngạc, người nhận thức Triệu Băng Lộ đều biết nàng ta bất cận nhân tình, cùng với Liên Như Nguyệt là hai người có ít bằng hữu nhất kinh thành, Triệu Băng Lôi đối với tất cả mọi người đều lạnh nhạt như nhau, nhưng duy nhất với một người là ôn nhu dịu dàng, người đó không ai khác chính là biểu ca Lam Hạo Ngọc, đồng thời cũng là trượng phu tương lai của nàng ta.
Triệu Băng Lộ cảm thấy không tìm được đáp án của bản thân nên rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, sau đó đi thẳng vào lều trại của mình nghỉ ngơi.
“Lan Nhi tỷ tỷ!” Thấy bên này đã vắng người Nguyệt Viên Viên lập tức chạy qua đến, gương mặt mang theo vài phần lo lắng nhìn Tiết Phong Lan.
“Tỷ không sao chứ?” Lúc nãy Tiết Phong Lan cùng Ngũ Thanh Lan tranh chấp, nàng cũng muốn ra mặt giúp Tiết Phong Lan, bởi vì nàng cũng biết Ngũ Thanh Lan là người vô lí, chính là Hạ Nguyệt Lam không có phép nàng xen vào, cho nên nàng chỉ có thể đứng một bên theo dõi diến biến, cũng không quên cầu cho Tiết Phong Lan không có bị Ngũ Thanh Lqn chèn ép quá mức.
“Đa tạ Viên Viên quan tâm, ta không có việc gì.” Tiết Phong Lan lắc đầu, đối với sự quan tâm nhiệt tình của Nguyệt Viên Viên có chút không thích ứng, bất quá nàng không có để lộ ra, khách sáo trả lời.
Kiếp trước nàng cùng Nguyệt Viên Viên không có bất luận giao thoa gì, hiện tại Nguyệt Viên Viên lại nhiệt tình tiếp cận nàng như vậy khiến nàng có chút khó hiểu, khó hiểu thì khó hiểu nhưng việc này đối với nàng cũng có lợi, bởi vì nàng có thể thông qua Nguyệt Viên Viên mà kết giao với Hạ Nguyệt Lam.
“Không sao thì tốt rồi, lúc nãy nhìn thấy tỷ cùng Ngũ Thanh Lan tranh chấp dọa ta sợ một trận.” Nguyệt Viên Viên vỗ ngực, bộ dạng thật sự như bị dọa sợ, cũng phải thôi, đối với tính tình mềm mại yếu ớt như Nguyệt Viên Viên nếu thật sự cùng Ngũ Thanh Lan tranh cãi thì người ăn khổ không ai khác chính là nàng, mặc dù Ngũ Thanh Lan là người vô lí.
“Trường săn nhiều người, tranh chấp là chuyện không thể tránh khỏi.” Tiết Phong Lan ôn nhu mỉm cười, đối với việc vừa nãy nàng cũng không có đặt trong lòng, dù sao nàng không có sai, Ngũ Thanh Lan là người gây sự trước, nàng bất quá cũng chỉ là đáp trả mà thôi, nếu đối phương không phục có thể tùy thời tìm đến, nàng nhất định sẽ phụng bồi, bất quá nếu Ngũ Thanh Lan một hai phải ra ám chiêu với nàng thì nàng thật sự không biết sau khi săn thú mùa xuân kết thúc nàng ta có trở về được hay không?
“Phong Lan.” Hạ Nguyệt Lam lúc này cũng đi đến bên cạnh Nguyệt Viên Viên, ánh mắt nàng rơi vào người Tiết Phong Lan, thâm ý mở miệng: “Không nghĩ đến ngươi nói được làm được.” Lần trước nàng có nói sẽ chờ Tiết Phong Lan ở trường săn bất quá cũng chỉ là thuận miệng, bởi vì khi đó Tiết Phong Lan cho nàng một cảm giác thật thú vị, ngay cả tỷ tỷ song sinh muốn tính kế nàng ta sau cùng lại bị nàng ta tương kế tựu kế, thân là người chứng kiến một màn kịch này Hạ Nguyệt Lam cũng cảm thấy kích thích, nàng thích những người thông minh, mà nha đầu Nguyệt Viên Viên vừa vặn cũng thích Tiết Phong Lan cho nên nàng quyết định cùng đối phương kết giao bằng hữu.
Nàng cảm thấy Tiết Phong Lan là người thông minh, nhưng để có thể khiến mọi người đồng ý cho một kẻ tàn phế như nàng ta đi tham gia săn thú mùa xuân - một nơi mặc dù thú vị nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm thì có chút khó khăn, dù sao săn thú mỗi năm người chết cũng không ít, người bị thương càng nhiều không đếm xuể, cho nên săn thú mùa xuân mặc dù có thể chọn lựa được lang quân như ý nhưng không phải bất kì vị tiểu thư khuê các nào tình nguyện tham gia, nếu là nữ nhi duy nhất trong nhà như Trịnh Thiên Ngôn thì không thể không đi, nhà nào có càng nhiều nữ nhi, thê thiếp thành đàn thì có thể tự bản thân lựa chọn, mà Tiết gia... nghe đâu là muốn để cho Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương đi, cũng không biết vì sao lại trở thành Tiết Phong Lan.
“Tiết Nhị tiểu thư, ngươi hảo.” Lúc này Hạ Nguyệt Lam mới nhìn đến Tiết Lan Hương bên cạnh, không khỏi mở miệng chào hỏi.
“Hạ tiểu thư, Nguyệt tiểu thư tốt.” Tiết Lan Hương có chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ đến Hạ Nguyệt Lam lại chào hỏi nàng, bởi vì nàng nhận thấy đối phương là vì Tiết Phong Lan mà đến, bất quá lễ nghi phép tắc nàng được dạy dỗ đầy đủ nên cũng hướng gật đầu, xem như là chào hỏi.
“A, Tiết Nhị tiểu thư, ngươi tốt.” Nguyệt Viên Viên không có nhìn thấy Tiết Lan Hương, trong mắt nàng nãy giờ chỉ có Tiết Phong Lan, lúc này Hạ Nguyệt Lam cùng Tiết Lan Hương chào hỏi, Nguyệt Viên Viên mới ngượng ngùng đi theo lên tiếng, cũng không hoàn toàn có ý định làm lơ đối phương.
Tiết Lan Hương đối với sự ngượng ngùng của Nguyệt Viên Viên làm như không thấy, nàng cũng không có ý định trách cứ chuyện đối phương làm lơ nàng, dù sao nàng cùng nàng ta cũng không thân thiết gì, đối phương chào hỏi nàng là lễ phép, không chào hỏi cũng không có gì là lạ.
“Nhìn thấy ngươi ở đây ta thật sự bất ngờ.” Còn không phải sao? Sợ rằng cả trường săn không ai có thể ngờ được săn thú mùa xuân năm nay, Lễ bộ Thượng thư Tiết gia lại đưa đến một kẻ tàn phế là Tiết Phong Lan.
“Nếu vậy thì Nguyệt Lam nên tập làm quen.” Tiết Phong Lan nở cười thật tươi, bộ dạng đầy tự tin kia của nàng khiến người khác không thể nói thành lời.
“Bởi vì sau này ta sẽ còn mang lại cho Nguyệt Lam nhiều bất ngờ nữa đó.”
“Phải không? Như vậy thì ta thật chờ mong.”
Nguyệt Viên Viên lộ vẻ khó hiểu: “Hai người đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu gì hết?”
Tiết Phong Lan cùng Hạ Nguyệt Lam liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hàm chứa ý cười.
“Không có việc gì, chúng ta trở về lều trại nghỉ ngơi trước, có việc cứ đến tìm bọn ta.” Ngày mai mới chính thức đi săn, cho nên ngày đầu tiên của săn thú mùa xuân đặc biệt nhàn nhã, phần lớn là để mọi người thích nghi nơi này trước.