Đích Nữ Tàn Phi

Chương 110: Tiệc Sinh Thần Phong Ba (12)



Diệp phu nhân nhận được tin tức liền lập tức chạy đến biệt viện phía Tây, theo sau là Trường Bình Hầu phu nhân, hai người bọn họ vốn đang ở trong phòng trò chuyện, còn đang nhắc đến Diệp Linh Vi sao còn chưa trở về thì lúc này Như Sương đột nhiên cầu kiến, nghe tin nữ nhi gặp chuyện không may, Diệp phu nhân chẳng quan tâm lễ nghi mà một đường chạy thẳng đến đây, Trường Bình Hầu phu nhân thấy thế thầm than không tốt, nơi này là Trường Bình Hầu phủ, nếu Diệp Linh Vi ở nơi này xảy ra chuyện gì thì khó tránh khỏi liên quan đến Liên gia các nàng, đối với Diệp gia và Liên gia đều không tốt, vì vậy nàng cũng nhanh chóng đuổi theo.

Đến nơi nhìn thấy nữ nhi đang đứng đó, sắc mặt nàng liền trở nên vô cùng khó coi, y phục trên người Diệp Linh Vi lúc này hỗn loạn, đầu tóc rối tung, trên trán còn bị thương, vết thương đang không ngừng chảy máu, bộ dạng vô cùng chật vật, nếu nói nàng không có xảy ra chuyện gì chỉ sợ không có mấy ai tin tưởng. Bộ dạng của Diệp Linh Vi như vậy thành công khiến Diệp phu nhân hoảng sợ, nàng không thể tin vào đôi mắt của bản thân, nữ nhi ngày thương hoạt bát đáng yêu sao hiện tại lại thành ra như vậy? Thân là mẫu thân, nhìn thấy nữ nhi như vậy đáy lòng nàng liền đau như cắt, lập tức đến bên cạnh ôm lấy nữ nhi vào lòng, xem xét nữ nhi có bị làm sao không, mà Diệp Linh Vi vừa nhìn thấy Diệp phu nhân, mọi uất ức mà nàng dồn nén đột nhiên dâng trào, cảm giác ủy khuất khiến nàng phải khóc nấc lên.

“Linh Vi, con không sao chứ?” Diệp phu nhân vỗ vai nữ nhi, nhẹ giọng an ủi, nữ nhi của nàng được nâng niu từ nhỏ, sủng ái từ tâm can, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất, hiện tại lại khóc đến đáng thương như vậy, chỉ sợ là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi!

“Nương ô...” Nhẫn nhịn nãy giờ rốt cuộc Diệp Linh Vi cũng khóc lên, nàng rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa hiểu sự đời, vô tình bị người khác tính kế, suốt nữa mất đi trong sạch, nàng có thể bình tĩnh đối phó với Vương Kim, lại có thể bình tĩnh phân tích mọi chuyện trước mặt Tiết Phong Lan, đó là bởi vì nàng có người nương tựa, nàng chỉ thể dựa vào bản thân mình, nhưng ở trước mặt Diệp phu nhân nàng mới có thể để lộ vẻ yếu đuối của chính mình, bởi vì đối phương là mẫu thân của nàng.

Diệp Linh Vi lớn lên dưới sự sủng ái của phụ mẫu, trong lòng nàng không ai có thể đánh đồng với phụ mẫu của nàng, ngay cả tướng công tương lai cũng không thể, bởi vì Diệp gia là nơi duy nhất nàng có thể dựa vào, nếu không có Diệp gia bảo vệ, sau này nàng dù có lấy một tấm chồng tốt thì chưa chắc có một ngày đối phương sẽ không bỏ nàng, nếu đối phương bỏ nàng thì nàng chỉ có một nơi để nương tựa đó chính là Diệp gia, ở trước mặt người ngoài nàng có thể gồng mình tỏ ra kiên cường nhưng ở trước mặt người thân, Diệp Linh Vi cảm thấy bản thân vô cùng yếu đuối.

“Linh Vi, nữ nhi đừng khóc, ngoan nào...” Nước mắt Diệp Linh Vi chẳng khác nào từng nhát dao đâm vào tim của Diệp phu nhân, nàng một bên an ủi nữ nhi đồng thời cũng không quên hỏi chuyện: “Linh Vi, nói cho ta, con có bị làm sao không?”

“Nương... con...” Diệp Linh Vi mím môi, gương mặt vốn đã tái nhợt, hiện tại lại nước mắt giàn giụa, nhìn qua vô cùng đáng thương.

“Linh Vi ngoan, đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp phu nhân kiên nhẫn mở miệng, mặc dù trong lòng nàng cũng vô cùng sốt ruột nhưng nàng biết, trong trường hợp này không thể gấp gáp được, nếu không không thể khiến nữ nhi bình tĩnh trở lại mà nàng cũng bị mất bình tĩnh.

“Con... con không sao...” Diệp Linh lắc đầu, thấy mẫu thân rõ ràng rất lo lắng cho nàng nhưng vẫn kiên nhẫn an ủi, giúp nàng lấy lại bình tĩnh thì tâm tình của nàng cũng tốt lên rất nhiều.

“Chuyện là...” Diệp Linh Vi kể lại đầu đuôi câu chuyện, lúc đầu sắc mặt mọi người rất bình thường nhưng sau đó vẻ mặt mọi từ từ biến đổi, kinh ngạc rồi chuyển âu khiếp sợ, thậm chí là không thể tin tưởng được, cho dù khó tin thế nào thì nhìn thấy Diệp Linh Vi như vậy mọi người cũng đều biết lời của nàng là sự thật.

“Con... con cũng không rõ ràng lắm vì sao hắn lại cứ nhào vào người con, thậm chí còn nói những đều vô cùng vô lí...” Nói đến đây Diệp Linh Vi lại bắt đầu nức nở: “Nương, hắn mặc dù không có chạm vào con nhưng mà lại nói những lời hủy hoại thanh danh của con... con thật sự... thật sự không có mặt mũi gặp người khác...”

“Linh Vi, nữ nhi đáng thương của nương, đừng khóc nữa, nương nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con...”

Trường Bình Hầu phu nhân càng nghe càng chau mày, sự việc ngày hôm nay mặc dù Diệp Linh Vi không có mệnh hệ gì nhưng suýt nữa mất đi trong sạch, chuyện này còn xảy ra ở Trường Bình Hầu phủ, tránh không khỏi cùng các nàng có liên quan, nếu lúc nãy Diệp phu nhân không có nói ra những lời đó thì sự việc sẽ giải quyết dễ dàng hơn, dù sao hôm nay là sinh thần của nữ nhi, Trường Bình Hầu phu nhân tất nhiên không muốn ồn ào đến mọi người, để lại một ấn tượng xấu trong tiệc sinh thần của nữ nhi, bất quá hiện tại Diệp phu nhân đã kiên quyết nói như vậy, chuyện này xem ra khó mà giải quyết một cách êm đẹp, chính là điều nàng bận tâm là... nam nhân có ý đồ càn rỡ như vậy với Diệp Linh Vi là ai?!

“Ân.” Diệp Linh Vi nghe vậy cũng bình tĩnh đi nhiều, nàng biết tính tình của mẫu thân, mẫu thân đã nói thì nhất định sẽ làm, trong lòng thoáng yên tâm, nàng chính là muốn mẫu thân nói một câu như vậy, bởi vì nàng biết nơi này là Trường Bình Hầu phủ, hôm nay lại là sinh thần của Liên Như Nguyệt, vào một bữa tiệc như vậy cho dù là xảy ra chuyện gì thì Trường Bình Hầu phu nhân cũng sẽ ép chuyện này xuống, không để kinh động đến mọi người, mà sự việc xử lí có khi cũng sẽ qua loa. Đối với một nữ nhân mà nói, trong sạch quan trọng thế nào không ai không biết, nàng suýt nữa mất đi trong sạch, đối với loại sự tình này Diệp Linh Vi tất nhiên cũng muốn giấu đi, nhưng nếu giấu đi đồng nghĩa với việc để mặc loại người như Vương Kim nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì nàng thà để mọi người biết vẻ mặt vô sỉ này của hắn, mặc dù điều này đối với thanh danh của nàng cũng có chút ảnh hưởng.

“Ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là loại người nào lại dám ra tay với nữ nhi của ta!” Gương mặt Diệp phu nhân hiện lên vẻ giận dữ khó mà che giấu, nàng buông nữ nhi ra, nhìn về phía bên trong căn phòng, trong phòng hỗn loạn, bàn ghế bị xô ngã, rèm cửa bị xé rách, căn phòng chứa đầy những vết tích va chạm, nhìn sơ cũng biết nơi này nhất định là đã xảy ra một cuộc tranh chấp không nhỏ. Trong phòng rất tối, không có một tí ánh sáng nào, Diệp phu nhân phải nhờ vào ánh sáng của mặt trăng len lỏi qua cửa chính mà nhìn vào bên trong, một góc của căn phòng có một người đang nằm đó, cả người bị rèm cửa trói chặt, mặt mũi thì bị đánh bầm dập, không nhìn rõ hình dạng, trên người y phục xộc xệch, bộ dáng so với Diệp Linh Vi còn muốn thê thảm hơn, bất quá Diệp phu nhân không hề cảm thấy thương sót, dám đối xử với nữ nhi nàng như vậy thì bị đánh đến chết cũng là đáng đời, trong lòng thầm khen người ra tay đánh hắn như vậy là rất tốt.

Vương Kim bị đánh đến sống chết không rõ, Diệp phu nhân thấy hắn nằm im bất động bèn đi đến gần xem thử, mặc dù nàng muốn giáo huấn hắn nhưng nếu hắn thật sự chết đi thì sợ là không được tốt lắm, dù sao nàng còn chưa biết rõ thân phận của đối phương, hôm nay đông người như vậy, người đến đều có thân phận tôn quý, lỡ như là vị vương công quý tộc nào đó, cho dù Diệp gia là nạn nhân thì cũng khó mà tránh khỏi cơn giận của đám người đó, cho nên nàng không có hi vọng đối phương tắt thở. Đến gần quan sát mới thấy rõ đối phương vẫn còn hô hấp, mặc dù rất nhẹ nhưng cũng có thể cứu sống, Diệp phu nhân yên tâm thở ra một hơi, có gì đó không đúng lắm, nàng càng nhìn gương mặt của hắn càng cảm thấy hắn rất quen, gương mặt hắn nói xấu không xấu nhưng cũng không phải loại mỹ nam tuấn tú gì, bất quá...

“Hắn... hắn không phải là Vương Kim sao?!” Xú danh của Vương Kim sớm đã đã truyền đến tai Diệp phu nhân, vốn dĩ Diệp gia các nàng cùng Vương gia cũng không có quen biết, dù sao có thể dạy dỗ ra một nhi tử như vậy cho thấy đức hạnh của Vương gia bọn họ cũng không phải loại tốt lành gì, cho nên Diệp phu nhân đối với đám người của Vương gia đều tránh không gặp, sở dĩ nàng có thể nhận ra hắn là bởi vì có một lần nàng xuất phủ ra ngoài thì bị một đám người chặn đường, nghe nói là thiếu gia nhà họ Vương - Vương Kim đang chọc ghẹo nữ hài tử nhà người ta, nàng tình cờ nhìn thấy gương mặt của hắn, cùng người đối diện đang nằm giống nhau như đúc.

“Cái gì? Là Vương Kim nào?” Trường Bình Hầu phu nhân cũng kinh ngạc không kém, thật ra khi nghe Diệp phu nhân la lên nàng đã xác định đối phương là Vương Kim nào, dù sao trong kinh thành cái tên Vương Kim đã không còn xa lạ, có thể khiến Diệp phu nhân kinh sợ như vậy, chỉ sợ là vị kia của Vương gia của phố Hạ Lan Cửu U.

“Còn Vương Kim nào nữa? Chính là tên ác bá của phố Hạ Lan Cửu U!”

“Ngươi... ngươi chắc chắn không?”

“Cho dù hắn có bị đánh không ra hình dạng thì ta cũng nhận ra hắn!” Diệp phu nhân khẳng định như đinh đóng cột, lời nói của nàng hoàn toàn khiến mọi người có mặt ở đây mất bình tĩnh.

Thần sắc mọi người biến đổi không ngừng, Diệp Linh Vi không thể tin được, kẻ nằm trong đó lại là Vương Kim của phố Hạ Lan, nàng mặc dù là tiểu thư khuê các, ngày thường ít có ra ngoài nhưng ác danh của Vương Kim nàng vẫn là nghe đến, nếu nói Đới Tứ thiếu là công tử phong lưu của Đại Ngụy thì Vương Kim chính là tên tiểu nhân vô sỉ bỉ ổi nhất từ trước đến nay. Cả hai người bọn họ đều là hoa hoa công tử có tiếng trong kinh thành, Đới Tứ thiếu xuất thân giàu có, Đới gia là gia tộc Đệ nhất phú thương, hắn mặc dù phong lưu phóng khoáng nhưng đối với chuyện nam nữ đều là ngươi tình ta nguyện, chưa bao giờ ép buộc bất kì ai, Đới Tứ thiếu như vậy nhưng cũng có không ít nữ tử muốn gả cho hắn, đơn giản là vì hắn có tài, có mạo, lại có phẩm chất, là một chính nhân quân tử, không giống với Đới Tứ thiếu, Vương Kim chính là loại người hoàn toàn trái ngược. Vương gia đi lên từ một tiệm vàng nhỏ, hiện tại đã trở thành tiền trang rộng lớn, bất quá so với Đới gia thì chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc, gia sản của Vương gia vốn không có tư cách so bì với Đới gia, nhưng Vương gia cũng sinh ra một hoa hoa công tử là Vương Kim. Vương Kim không tài, không mạo, lại không có phẩm chất, hắn ngang ngược vô đối, xem thường người có địa vị thấp hơn mình, lại nịnh nọt những người ở trên cao, đối với nữ nhân hắn chỉ dùng biện pháp ép buộc, tính tình lại kém cỏi, thường xuyên cướp bóc của dân nghèo, tiếng xấu cũng vì vậy mà lan xa, bởi vì có Vương gia làm chỗ dựa cho nên một số người không dám chống lại hắn, chỉ có thể im lặng cam chịu hắn áp bước, loại người này, vô cùng đê tiện, vô cùng vô sỉ, là mặt tối của xã hội, cũng không biết vì sao hắn còn tồn tại đến giờ!

“Hắn... nếu hắn thật sự là Vương Kim thì tại sao... tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?!” Trường Bình Hầu phu nhân cũng có chút hoảng loạn, nữ nhi của nàng là người xem trọng về mọi mặt, yêu cầu rất cao đối với bản thân, tiệc sinh thần của nàng nàng tuyệt đối sẽ không để xảy ra sai sót hay chuyện ngoài ý muốn gì, bởi vì quá hiểu nữ nhi cho nên trước khi phát thiệp mời đi, nàng cũng đã hỏi qua ý kiến của nữ nhi, đợi nữ nhi đồng ý nàng mới cho người gửi thiệp đi, mặc dù biết rõ nữ nhi có thể bỏ lại một số người quan trọng nhưng Trường Bình Hầu phu nhân cảm thấy, yến tiệc hôm nay là tổ chức vì nữ nhi, chỉ cần nàng thích là được cho nên cũng tùy ý nữ nhi, may mắn là Nữ nhi là người biết nói lí lẽ, điển hình như là quan hệ với Hạ Nguyệt Lam, mặc dù hai người thường xuyên tranh cãi nhưng nàng vẫn phát thiệp mời cho Hạ gia, điều này khiến Trường Bình Hầu phu nhân đối với nữ nhi càng thêm yêu thương.

Yến tiệc lần này Vương gia vốn dĩ không có được mời, không cần phải bàn đến tiếng xấu của Vương Kim, chỉ cần xét đến thân phận của Vương gia cũng không có tư cách ngồi cùng bàn với mọi người rồi, hiện tại Vương gia phất lên đi diều gặp gió nhưng đối với một gia tộc lâu đời, một gia tộc là công thần khai quốc như Liên gia thì Vương gia chẳng qua chỉ là một hạt muối dưới đáy biển mà thôi, trách không được Liên gia không để bọn họ vào mắt. Vậy mà hiện tại, kẻ vốn dĩ không được mời lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn gây ra tội ác tày trời như vậy, hôm nay Trường Bình Hầu phủ đặc biệt cho hộ vệ canh phòng nghiêm ngặt, một con ruồi khó mà chui lọt, Vương Kim làm sao lại xuất hiện ở đây được?!

“Hầu gia phu nhân, người bình tĩnh một chút, trong chuyện này chắc chắn là có uẩn khúc.” Diệp phu nhân cũng cảm thấy kì quái, vốn dĩ nàng đang muốn chất vấn Trường Bình Hầu phu nhân sao lại xảy ra chuyện này nhưng nhìn sắc mặt đối phương như vậy, Diệp phu nhân cảm thấy hiện tại không thích hợp để nói những lời này cho lắm.

“Thu Cúc, cho người đến Vương gia tìm gặp Vương lão gia và Vương phu nhân, nhớ kĩ không cần kinh động mọi người, nếu họ đến thì để họ vào bằng cửa sau.” Dừng một giây Trường Bình Hầu phu nhân mới nói tiếp: “Còn nữa, ngươi đi mời Thế tử đến đây gặp ta, Thế tử là người phụ trách bàn của các vị công tử, nếu xảy ra sai sót gì thì Thế tử phải là người giải thích rõ chuyện này.”

“Vâng...” Thu Cúc đáp ứng rồi cũng nhanh chóng rời đi, biệt viện chỉ còn lại Trường Bình Hầu phu nhân, mẫu tử Diệp thị cùng với chủ tớ Tiết Phong Lan.

“Ngươi là...” Lúc này Trường Bình Hầu phu nhân cũng chú ý đến Tiết Phong Lan, thật ra ngay từ khi đến đây nàng cũng đã để ý đến người bên cạnh Diệp Linh Vi, dù sao đối phương ngồi trên xe lăn, bộ dạng lại chói mắt như vậy, chỉ sợ bất kì ai cũng không thể bỏ qua, chính là chuyện của Diệp Linh Vi quan trọng hơn cho nên nàng cũng không có bận tâm nhiều, hiện tại yên tĩnh nên nàng mới chú ý nơi này ngoại trừ các nàng ra còn có những người khác.

“Ngươi là... Lan Nhi?” Bộ dạng của Tiết Phong Lan và Tiết Phong Linh giống nhau như đúc cho nên nàng tuyệt đối không có nhận lầm người.

“Phong Lan ra mắt Hầu gia phu nhân cùng Diệp phu nhân.” Đối phương đã nhận ra nàng, tất nhiên Tiết Phong Lan cũng chẳng muốn giới thiệu nhiều.

“Lan nha đầu, ngươi vì sao lại ở đây?” Ánh mắt Trường Bình Hầu phu nhân rơi vào đôi chân của Tiết Phong Lan, nàng biết đối phương có mặt trong yến tiệc lần này cho nên cũng không có tỏ vẻ gì, điều khiến nàng kinh ngạc chính là nàng ta vốn không thể đi lại, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

“Hầu gia phu nhân, đây là tiểu thư của nô tì.” Như Sương thấy thái độ của Trường Bình Hầu phu nhân có chút không đúng bèn đứng ra bảo vệ Tiết Phong Lan.

“Ngươi... Như Sương cô nương?” Trường Bình Hầu phu nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cung yến ngày đó nàng cũng có mặt, tất nhiên là biết rõ thân phận của Như Sương, chỉ là nàng đối với tin đồn bát quái không có hứng thú, cho nên cũng không có biết rõ “tiểu thư” trong miệng Như Sương là ai.

“Như Sương cô nương...” Diệp phu nhân gật đầu đối với Như Sương, dù sao đối phương cũng là người đến thông báo cho nàng chuyện của nữ nhi, đối với Như Sương Diệp phu nhân vẫn có chút kính trọng: “Hầu gia phu nhân không có ý gì đâu, Như Sương cô nương không cần như vậy, bọn ta chỉ là muốn biết vì sao Phong Lan tiểu thư lại ở đây mà thôi.”

“Nương, người đừng như vậy, là Phong Lan đã cứu con đó.” Diệp phu nhân tựa hồ không thể tin được một nữ tử tàn phế hai chân như Tiết Phong Lan, mặc dù có xe lăn giúp nàng di chuyển nhưng suy cho cùng đó cũng chẳng phải là đôi chân của nàng, đối với nàng mà nói đi lại cũng rất khó khăn, nàng như vậy còn chưa lo được cho bản thân thì làm sao có thể cứu Diệp Linh Vi?

“Nương, nếu không có Phong Lan xuất hiện, chỉ sợ nữ nhi đã... người đừng tỏ thái độ với Phong Lan mà...” Nhìn bộ dạng hiện tại của nữ nhi, Diệp phu nhân cảm thấy nàng không giống như đang nói dối, bất quá trong lòng nàng vẫn cảm thấy điều này khó mà tin được.

“Linh Vi đừng nói vậy, thật ra là Như Sương đã cứu như mới đúng.”

“Là là là, Như Sương cô nương là người của ngươi, nàng cứu ta cũng có nghĩa là ngươi cứu ta, không cần phải ngại...”

“Không biết Tiết tiểu thư làm sao cứu được nữ nhi, thần phụ xin rửa tay lắng nghe.” Mặc dù nữ nhi nói như vậy nhưng Diệp phu nhân cảm thấy bản thân phải chính tay nghe thấy lời giải thích từ miệng Tiết Phong Lan nàng mới có thể tin tưởng được.

“Nương...” Thấy thái độ kiên quyết của Diệp phu nhân Diệp Linh Vi liền biết mẫu thân cũng có suy nghĩ giống như nàng lúc nãy, nghi ngờ Tiết Phong Lan có liên quan đến chuyện này.

“Không sao đâu Linh Vi.” Tiết Phong Lan mỉm cười: “Phong Lan hiểu rõ tâm trạng của phu nhân, thân là người làm mẹ nhìn thấy nữ nhi gặp chuyện không may có thái độ như vậy cũng là bình thường.”

“Phong Lan tiểu thư đúng là người hiểu chuyện, như vậy thần phụ cũng thẳng thắn, không biết tiểu thư có thể kể lại câu chuyện vì sao người lại xuất hiện ở đây hay không?”

“Lúc nãy ta cùng Linh Vi ở hoa viên trò chuyện thì sau đó Như Sương đến tìm ta có việc, cho nên ta bảo Linh Vi đi trước, nàng nói là đến chính viện đợi ta...” Tiết Phong Lan thuật lại những lời mà nàng đã nói với Diệp Linh Vi lúc nãy, bất quá so với những lời giải thích đối với Diệp Linh Vi thì lần này nàng lại nói chi tiết hơn, cẩn thận hơn. Dù sao lúc nãy là bởi vì phải an ủi Diệp Linh Vi cho nên nàng mới phải rút ngắn câu chuyện, chỉ nói những ý chính nhưng hiện tại ở trước mặt Trường Bình Hầu phu nhân và Diệp phu nhân, nói càng chi tiết thì càng tốt, nếu không chỉ sợ trong sạch của nàng không được đảm bảo.

Nàng là người đầu tiên tiên phát hiện ra Diệp Linh Vi xảy ra chuyện, lại là người xuất hiện ở nơi này cứu đối phương, thắng thắn mà nói thì mọi người đều có tư cách nghi ngờ nàng.

“Nếu nói như vậy rất có khả năng cả hai người các ngươi đều bị tính kế cùng một lúc.” Trường Bình Hầu phu nhân là người đầu tiên lấy lại tinh thần, ánh mắt không khỏi dò xét một lượt ở trên người Tiết Phong Lan, thấy đối phương không có việc gì, bộ dạng so với Diệp Linh Vi còn tốt hơn mới thở phào một hơi. Quan hệ giữa Liên gia và Tiết gia vốn dĩ rất tốt, nàng và Thượng thư phu nhân lại thường xuyên qua lại, nữ nhi của đối phương nàng cũng thật tâm đối đãi, huống hồ nàng còn có ý để Tiết Phong Linh làm con dâu của nàng, Tiết Phong Lan tuy là bị tàn phế hai chân nhưng dù sao đối phương cũng là tiểu thư Tiết gia, nữ nhi của Thượng thư phu nhân cho nên nàng cũng chẳng ghét bỏ gì đối phương, bản thân nàng trên người cũng mang không ít bệnh thì làm sao có tư cách ghét bỏ người bệnh khác?

“Theo như lời của Linh Vi cùng Phong Lan tiểu thư, chỉ sợ chuyện lần này cùng Xảo Xảo không tránh khỏi có liên quan.” Lúc nãy Xảo Xảo làm đổ nước trà lên người Diệp Linh Vi, sau đó còn dẫn Diệp Linh Vi đi thay y phục, lúc nàng ta trở về không thấy bóng dáng nữ nhi đâu Diệp phu nhân cũng có hỏi qua Xảo Xảo, đối phương lại bảo là Diệp Linh Vi tự biết đường đi nên không cần phải đưa, bảo nàng về trước, lúc đầu Diệp phu nhân cũng không có nghi ngờ gì nhưng sau khi nghe thấy lời của Tiết Phong Lan thì nàng đột nhiên cảm thấy Xảo Xảo có vấn đề, nếu nàng ta không đáng nghi thì cần gì phải nói dối? Hơn nữa còn lấy danh nghĩa của nữ nhi nàng nói dối, may mắn là Tiết Phong Lan không bị làm sao, nếu như Tiết Phong Lan ở hoa viên xảy ra chuyện gì, truy cứu ra lại cùng nữ nhi nàng có quan hệ, đến lúc đó hai nhà Tiết - Diệp chẳng phải sẽ trở mặt với nhau sao?

“Đông Trúc, đi gọi Xảo Xảo đến đây, cho người thắp sáng nơi này, hôm nay ta muốn truy cứu rõ chuyện này!” Sắc mặt Trường Bình Hầu phu nhân vô cùng khó coi, Xảo Xảo dù sao cũng là nha hoàn trong viện của nàng, mặc dù chỉ là nha hoàn ngoại viên nhưng lại siêng năng cần cù, nàng cũng xem như vừa mắt đối phương, nàng vốn có ý định để Xảo Xảo đến bên cạnh nàng hầu hạ, không ngờ lại xảy ra chuyện này, nếu thật sự chuyện lần này có liên quan đến Xảo Xảo, Trường Bình Hầu phu nhân nhất định sẽ thanh lý môn hộ, loại người như vây giữ lại chỉ tổ mất mặt bản thân.

“Vâng, phu nhân.” Thu Cúc và Đông Trúc là hai nha hoàn thân cận của Trường Bình Hầu phu nhân, ngày thường khi ra ngoài Trường Bình Hầu phu nhân sẽ dẫn theo Thu Cúc, còn Đông Trúc ở lại thay nàng quản lí hậu viện, cả hai đối với Trường Bình Hầu phu nhân đều trung thành và tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.

Lúc Xảo Xảo nghe tin Trường Bình Hầu phu nhân cho người tìm nàng liền không khỏi cảm thấy bất an nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đi theo Đông Trúc đến biệt viện phía Tây, trên đường đi không ngừng hỏi Đông Trúc vì sao phu nhân lại muốn tìm nàng, chính là Dống Trúc miệng kín như vàng, một chút tin tức cũng không có lộ ra khiến Xảo Xảo cảm thấy ảo não không thôi. Biệt viện phía Tây lúc này đã được thắp đèn, cả gian phòng lẫn bên ngoài đều bừng sáng cả lên, hơn nữa còn có không ít người, bước chân Xảo Xảo không khỏi dừng lại một chút, bởi vì toàn những người quen thuộc cho nên tâm tình nàng càng thêm bất ổn.

“Nô tì tham kiến phu nhân.”

“Ngươi biết ta gọi ngươi đến đây là để làm gì sao?”

Xảo Xảo ngẩng đầu liếc nhìn một lượt đám người rồi lại cúi đầu: “Bẩm phu nhân, nô tì không biết.”

“Xảo Xảo to gan, ngươi có biết tội không?!” Giọng của Trường Bình Hầu phu nhân đột nhiên trở nên bén nhọn khiến người có tật giật mình như Xảo Xảo không khỏi hoảng sợ quỳ xuống: “Phu... phu nhân, nô tì thật sự... thật sự không biết bản thân đã làm ra chuyện gì nên tội.”

“Ngươi không làm chuyện gì nên tội? Ngươi có dám thề với thần linh hay không?” Trường Bình Hầu phu nhân rất ít khi tức giận nhưng một khi nàng đã nổi trận lôi đình lên rồi thì bất kì ai cũng không thể ngăn cản.

“Xảo Xảo, nể tình ngươi là người trong viện của ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội giải thích, thành thật sẽ được khoan hồng.” Chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của ba nhà Liên - Tiết - Diệp, nếu thật sự có liên quan đến Xảo Xảo thì mặt mũi của nàng chỉ sợ là mất sạch, từ xưa đã có câu “Thượng bất chính, hạ tất loạn” dạy dỗ ra một nha hoàn như Xảo Xảo, mọi người sẽ nghĩ nàng là một người thế nào? Vinh Ninh Quận chúa của Vĩnh Vương phủ, phu nhân của Trường Bình Hầu phủ, nàng là một người kiêu ngạo, thanh danh cùng mặt mũi của nàng không phải tùy tiện để một nha hoàn phá hoại.

“Nô tì... nô tì thật sự không có làm gì cả, cầu phu nhân tin tưởng!” Xảo Xảo cắn răng, quyết định không nói, không phải là nàng muốn bảo vệ Lục La mà là nàng muốn bảo vệ tính mạng của mình, hiện tại phu nhân tức giận như vậy, cho dù nàng nói thật thì phu nhân đã chưa chắc buông tha cho nàng, không bằng để nàng không thừa nhận.

“Ngươi nói ngươi không làm gì, vì sao lại nói dối?” Diệp phu nhân thấy Xảo Xảo kiên quyết không chịu thừa nhận nàng cùng lười cùng nàng ta nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Linh Vi bảo là trên đường ngươi đưa nàng đến khách phòng thì gặp một nha hoàn, nàng lấy cứ khách phòng đã không còn phòng trống mà đưa Linh Vi đi, vì sao ngươi lại nói rằng Linh Vi đã biết đường, cho nên không cần ngươi đưa?”

“Nô tì... vốn dĩ chính là như vậy.” Xảo Xảo cắn môi: “Nô tì vốn còn chưa đưa Diệp tiểu thư ra khỏi viện, nha hoàn gì đó, nô tì không rõ Diệp phu nhân đang nói gì.”

“Vậy còn chuyện của Phong Lan?” Diệp Linh Vi cũng chịu hết nổi, rõ ràng lời nàng nói là thật, nàng mới là người bị hại, vậy mà hiện tại Xảo Xảo lại bày ra bộ dạng vô tội này, là muốn chứng minh bản thân nàng ta trong sạch, nàng đổ tội cho nàng ta ư?

Đường đường là tiểu thư của Thái Y viện, nàng cần gì phải đổ tội cho một nha hoàn thấp kém như Xảo Xảo?!

“Rõ ràng ta không có hẹn Phong Lan ở hoa viên, vì sao ngươi lại nói dối với Phong Lan, dẫn dụ nàng đến hoa viên?” Tiết Phong Lan vì đi tìm kiếm nàng mà tin lời của Xảo Xảo, suýt nữa xảy ra chuyện không may, nghĩ đến đây đáy lòng nàng lại cảm thấy tự trách.

“Cái đó... nô tì là dựa vào lời của Diệp tiểu thư mà nói, hoàn toàn không rõ Diệp tiểu thư có ý gì.”

“Ngươi... ngươi còn không mau nói thật!” Trường Bình Hầu phu nhân bên cạnh cũng bị chọc tức không nhẹ.

“Lời nô tì nói là thật, xin phu nhân minh giám.”

“Ngươi không nhận cũng không sao, dù sao ta cũng có nhân chứng chứng minh lời của ngươi là nói dối.” Tiết Phong Lan im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng.

Xảo Xảo kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng thầm than không tốt!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.