Địa Ngục Lĩnh Chủ

Chương 43: Thiếp mời ( Cầu đánh giá )



Chương 43 : Thiếp mời ( Cầu đánh giá )

“ So với mật ong còn ngọt hơn ? Ngươi đang đùa với ta sao ?” Wohl không tin được vào tai mình ngẩng lên nhìn chằm chằm vào đội trưởng kị sĩ của mình . Nếu không phải biết tính cách của Kent không phải một người thích đùa, bản thân hắn còn tưởng hôm nay đội trưởng kị sĩ vui tính, đặc biệt đến tìm mình chơi đây .

Hắn dù chưa ăn hết của ngon vật lạ trên đời, nhưng cũng đủ để vỗ ngực tự xưng là từ nam chí bắc đã ăn vào không ít đặc sản, kể cả không phải của tay gấu công quốc mà là đồ của mấy cái công quốc bên cạnh cũng đã thưởng thức qua rồi . Ngoại trừ một số loại trái cây đặc biệt ra chưa từng có thứ gì có thể ngọt hơn mật ong được .

Thế nhưng bây giờ, kị sĩ trưởng của hắn lại đem đến mấy thứ như con chuột đất đến rồi nói so với mật ong còn ngon hơn . Bảo hắn làm sao mà tin được đây .

Là mình hôm nay ngủ mê chưa tỉnh, hay tên này đi đường đập đầu vào đá nên mới nói ra lời lẽ kì lạ như vậy ?

“ Đại nhân, thuộc hạ không dám nói bừa đâu, ta đã thử qua trước đó rồi mới dám về dâng cho đại nhân ngài “ Kent hơi cúi mình, đem toàn bộ phản ứng của mấy tên kị sĩ lúc đó còn có cả bản thân mình cùng nói ra

“ Thật sao ?” Wohl nghe xong liền có chút nửa tin nửa ngờ

Nếu hắn không lừa ta, vậy thì lần này cái lãnh địa kia có thể nói là một cái mỏ vàng rồi . Wohl rất nhanh đã nghĩ đến chuyện buôn bán của mình .

Hắn sớm đã biết cái nơi xui xẻo kia đã có một lĩnh chủ mới, còn là một cái gia tộc công tước nữa . Nhưng bị điều đến nơi xa xôi cực tây như vậy chắc chắn cách việc thu tước không còn xa nữa . Ban đầu vốn là không muốn quan tâm đến hắn, nhưng hai cái lãnh địa cách nhau gần như vậy, nếu mình không thân thiện một chút, khó đảm bảo người ta sẽ không có chủ ý xấu

Hắn cũng không có nhiều tinh lực đi phiền phức cái kia lãnh địa, thế là hôm nay nhận được thư mời của Colin nam tước muốn tổ chức hội họp mới chủ động muốn đến cuồng sa lĩnh đưa thư mời . Cứ như vậy mới có thể biết được cái tin tức này

Nghĩ đến đây, lại nhìn đến lãnh địa của mình đặc sản chỉ có cá khô, hơn nữa không có mỏ muối, hắn liền cảm thấy mình mới đang ở nơi xui xẻo mới đúng . Tất nhiên, nếu cái này bánh mì thực sự có thể xuất sắc như Kent nói mới tính

“ Đại nhân, cái kia lãnh chúa có nói, thứ này ở cuồng sa lĩnh chính là không tốn bao nhiêu tiền liền có thể mua được “ Kent lại lần nữa đem nguyên văn lời James nói lại cho Wohl nghe .

Hắn suy nghĩ rất đơn giản . Bản thân mình là thuộc hạ, chỉ cần đem tất cả những thứ có thể coi là đáng giá thông tin, một lần nữa tổng hợp lại, rồi sau đó báo với đại nhân của mình là được . Còn chuyện sau đó thế nào, không phải chính mình có thể can dự vào .



“ Sen, mang bia đến đây “ Nghe lời Kent nói, Wohl không kìm nổi tò mò, liền phân phó xuống duới

“ Đấy, thưa đại nhân .” nghe lệnh, một tên nữ hầu rất nhanh thì bưng đến một cốc bia lớn .

Wohl uống một ngụm bia rồi mới cầm bánh mì lên . Hắn nghe nói bánh mì làm ra đều rất khô cứng, không dễ ăn chút nào . Thế nhưng khi thử miếng đầu tiên hắn đã biết mình nhầm to rồi . Bánh mì xốp mềm, giòn tan trong miệng . Chỉ cắn một miếng thôi nhưng cái cảm giác bên trong thì mềm, bên ngoài thì giòn, thoang thoảng mùi hoa cúc, đi kèm là vị ngọt của mật ong . Quả thật là mĩ vị nhân gian .

Mật ong trong bánh mì cũng không phải loại thường, nó ngọt hơn mật ong bình thường nhưng lại không có mùi gắt như mật ong nguyên nhất, ngược lại thoang thoảng mùi gỗ tùng, làm cho người ăn say mê không kìm lại được .

Một lèo ăn hết năm cái bánh mì vẫn không đã nghiền, Wohl nhìn cái đĩa đã trống không có chút tiếc rẻ mà liếm mép

“ Sen”

“ Da! Đại nhân có gì dặn dò ?”

“ Ngươi đi nói với chấp chính quan, viết cho ta một tấm bái th·iếp, tuần sau là ngày họp, vậy trước đó hai ngày ta xin đến cuồng sa lĩnh làm khách “ Wohl phân phó xuống dưới

“ Dạ vâng! “ Sen rất lễ phép đáp ứng .

“ Kent ngươi bây giờ đến phòng tài vụ, lĩnh ba cái đồng bạc, hai cái chia cho đám kị sĩ, một đồng là của ngươi “

“ Đa tạ đại nhân hào phòng “ Kent quỳ một chân xuống đất bày tỏ biết ơn . Vốn định quay người rời đi thì đột ngột bị Wohl gọi lại

“ Ngươi mang theo cái khay này cùng đi đi . Khi đến cuồng sa lĩnh thì trả cho người ta . “ Wohl chỉ vào cái khay đựng bánh lúc này đã trống không rồi nói, hắn đối với cái khay này cũng rất là ưa thích, màu sắc tươi sáng như vậy, không biết là dùng đá gì làm ra, đến cuồng sa lĩnh phải hỏi mua một chút mới được



Kent cung kính đến gần rồi dùng một tay nhấc cái khay lên kẹp ở nạch rồi định bước ra ngoài . Wohl đang cúi đầu định uống nốt cốc bia thấy cảnh này thì sặc bia đến mức ho sù sụ . Sen ở một bên nhanh chóng vỗ lưng cho chủ nhân của mình qua cơn ho

“ Kent chờ đã, ngươi mang cái khay đó lại đây “ Wohl đẩy nhẹ Sen ra, hướng về Kent vẫy vẫy tay .

Kent chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng đem khay đựng trên tay đưa cho chủ nhân của mình . Chỉ thấy Wohl mân mê hết xoay trái lại lật phải cái khay đến mấy lần . Đưa qua đưa lại liên tục. Cuối cùng thở dài một hơi rồi đặt cái khay xuống .

“ Đại nhân, cái . . . cái khay này làm sao vậy “

“ Kent à ! “ Wohl từ tốn nói” Xem ra chúng ta lần này phải xuất phát sớm thôi. Truyền lệnh của ta, ngày mai đưa th·iếp, ngày mốt chúng ta đi đến cuồng sa lĩnh “

“ Đại nhân, sớm như vậy sao ?” Sen hoang mang hỏi

“ Sớm chút nào, chúng ta sẽ càng lợi chút đó “ Wohl vuốt ve cái khay trong tay .

. . .

Tình hình lưu dân tràn vào cuồng sa lĩnh như là n·ước l·ũ gặp vỡ đê vây. Từ khi hắc thạch lãnh địa đưa người đến về sau, liền là không ngừng nghỉ có lưu dân đến cửa. Bọn họ người gầy như sài, đi lại lieu xiêu, bộ dạng như thể chỉ cần không để ý liền sẽ c·hết vì đói .

Hằng năm, cuồng sa lĩnh đến thời điểm này đều sẽ đón rất nhiều người như vậy, bọn họ có thể sẽ c·hết một số lượng lớn vì đói, vì bị ma thú tha đi, hoặc trở thành đạo tặc. Nhưng năm nay, cuồng sa lĩnh đã có lãnh chúa mới . Ban đầu đám người lưu vong tưởng rằng lãnh chúa này sẽ không thu nhận bọn họ, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Bọn họ - lưu dân đi đến đâu cũng bị xua đuổi, lần đầu tiên được nhận đồ ăn cứu trợ từ quý tộc .

Lâu đài bận rộn suốt từ trưa đến gần chập tối, vệ binh nhanh chóng dựng tạm lều vải cho lưu dân trú tạm, dân chính ti thì tất bật xác nhận thân phận cư dân, nghề nghiệp . Tất cả đều theo lưu trình đã được hướng dẫn . Hơn hai mươi người của dân chính ti chạy hết công suất không nghỉ ngơi chút nào cũng làm không xuể, đành phải gọi giáo viên lớp dạy nghề và cả người biết chữ trong xưởng đến để trợ giúp .

James lúc này cũng không có thời giản rảnh rỗi, hắn phải đi giá·m s·át hoạt động của lò bánh, kiểm tra kho lúa và kho muối . Hắn vốn cho là lương thực đã vô cùng đầy đủ, nhưng thực tế lại nảy ra một cái vấn đề nhỏ . Thịt cá voi đã sắp hết .



Hơn trăm tấn thịt cá voi ăn mới có chưa đầy hai tháng đã chỉ còn hai phần ba . Nếu cứ như vậy sợ rất khó có thể cung ứng trong mùa đông . Nhưng xét cho cùng đây cũng là nên lưu tâm mà thôi, chỉ cần mọi người cố gắng một chút chính là không có gì .

Chỉ đạo mọi người chú ý việc bảo quản xong xuôi cũng đã sập tối, James lại quay về lâu đài để họp cuối ngày .

Bình thường có thể nói hắn đều chỉ mở họp một lần mà thôi, nhưng hôm nay có đột biến như vậy, không thể không để mọi người đến họp lần nữa .

“ Rồi, mọi người báo cáo đi “ James mệt mỏi ngồi xuống ghế .

Mọi người, ngoại trừ Ashley và Art không thể ra ngoài, còn lại thì đều tơi tả . Ai nấy cũng mệt đến không cón sức cử động nữa . James phải để mọi người nghỉ một chút lấy lại sức mới có người phản ứng hắn .

Vẫn là Dante sức khỏe tốt nhất, chút rèn luyện này với hắn mà xét thì không đáng gì, dù sao người ta là cái siêu chiến binh hàng thật giá thật, cường giả chiến sĩ cấp 2 của lãnh địa

“ Đại nhân, q·uân đ·ội hiện nay đã bắt đầu lộ ra thiếu người rồi . Hôm nay lưu dân đến quá đông, mà lại có rất nhiều nam đinh . Bây giờ bọn hắn đường xa mệt mỏi còn dễ quản thúc . Nếu đợi sau một hai ngày nữa sợ sẽ xảy ra biến cố, chúng ta cần sớm lo lắng vấn đề này đi “

“ Chuyện này đúng là đáng ngại “ James bóp bóp ấn đường “ Đến nước này rồi thì đành phải mở rộng q·uân đ·ội thôi .”

“ Dante ! Ngày mai, ngươi đi tuyển thêm bốn mươi người nữa, lập đội dân binh số hai, nói Circa phụ trách đội này . Chuyện huấn luyện tạm thời chưa cần . Đem trộn người cũ vào với người mới, thực hiện chế độ một kèm một “

“ Dạ rõ ! Đại nhân “ Dante nhận mệnh

“ Tình hình lưu dân thế nào rồi Bahn ?”

“ Dạ thưa đại nhân, chỉ mới hôm nay thôi đã có hơn bốn trăm người đến rồi, đoán chừng sau hôm nay tình trạng này sẽ còn tiếp tục đến hơn một tuần nữa mới dứt . “ Bahn mệt mỏi nhìn sổ sách “ mỗi năm chính là khoảng như vậy . Sau đó sẽ dần dần không còn ai đến nữa “

“ Nghề nghiệp thì sao ?” James quan tâm nhất chính là cái này

“ Ồ! Cái này thì lại là tin mừng rồi đại nhân “ Bahn chưa kịp nói gì thì Thomas đã nói trước “ điểm tiếp nhận cư dân của cự kình trấn đã phát hiện ra rất nhiều lưu dân có nghề nghiệp . Ủ rượu sư, thợ rèn, thủy thủ .v .v đặc biệt tên thợ rèn kia còn trước đó là thợ rèn của một tên tử tước ở phía nam công quốc, hắn nói bản thân mình có thể rèn quân bị !”

“ Cái gì ? Thật vậy sao ? “
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.