Địa Ngục Biến Tướng

Chương 35: Địa Ngục A Tì (10)



Tuy Khiên Na đã biến thành bộ dạng của tầm hương quỷ, nhưng La Tân vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra được gã, “Là ngươi?!”

Khiên Na vội vàng liếc mắt về phía mấy vương tộc A Xa Ni đã đi xa một đoạn, La Tân thấy vậy, liền đoán được bảy tám phần, bỗng nhiên hào sảng vừa kéo vai gã lại, vừa lớn tiếng hô, “Bạn cũ lâu ngày không gặp như vậy, đi nào, mời ta đi uống rượu!”

Lúc này, một người phía trước đã nhận ra La Tân dừng chân, liền xoay đầu lại xem. Người này cũng giống như mấy con quỷ trẻ tuổi khác, thân hình cao lớn, phải cao hơn Khiên Na một cái đầu, cơ bắp cường tráng nảy nở, màu da tím bầm, có sáu cánh tay, khuôn mặt trái lại rất giống nhân loại, mà đường nét trên mặt rất sâu, mày rậm mắt to đoan chính tuấn mỹ, hai mắt là màu xanh lam. Trên người bọn họ đeo đầy đồ trang sức như dây chuyền vòng tay, nhưng không có mấy đồ trang sức được làm từ xương cốt chiến lợi phẩm, chỉ dùng đá quý để thể hiện thân phận đặc thù mà cao quý của bọn họ. Bọn họ chính là ma gia quỷ huyết thống thuần khiết, huyết thống mà chỉ có người thuộc vương tộc A Xa Ni của địa ngục A Tì mới có.

“La Tân?” Quỷ kia kêu một tiếng.

La Tân liền quay đầu lại tùy ý hô, “Ta vô tình gặp bạn cũ, các ngươi đi trước đi, chốc nữa ta quay lại!”

Quỷ kia lại không hỏi nhiều, chỉ cùng mấy con quỷ vẫn đang say khướt bước chân loạng choạng phía trước rời đi.

Khiên Na kéo La Tân vào gian phòng của gã và Càn Đạt, sau đó liền tỉ mỉ đóng chặt hai cánh cửa niêm mạc kia lại. Càn Đạt vừa thấy một thanh lân quỷ xa lạ bị kéo vào, lập tức trở nên cảnh giác, con ngươi đen kịt lẫn theo một tia dao động nhìn sang.

La Tân vừa tiến đến liền hỏi, “Sao ngươi vẫn còn ở chỗ này? Bọn họ bảo đã để ngươi đi từ sớm rồi mà?

Khiên Na trừng hắn, “Lời quỷ địa ngục A Tì nói mà ngươi cũng tin được?”

“Nói như vậy là ngươi vẫn luôn bị nhốt ở đây? Bộ trang phục này của ngươi là đang chạy trốn truy binh?” La Tân nói, ánh mắt rơi xuống trên người Càn Đạt, đầy hứng thú hỏi, “Đây là ai nữa? Tiểu quan ở đây? Gương mặt xinh đẹp như vậy, kể cả trong số tầm hương quỷ cũng coi như hiếm thấy, chẳng trách ngươi lại lưu luyến mãi ở đây không về.”

Mặt Càn Đạt lộ ra nụ cười lạnh lùng, hắn hỏi ngược lại, “Ngươi là ai?”

“Đây là… bạn của ta, Càn Đạt.” Khiên Na chỉ vào La Tân, nói với Càn Đạt, “Đây là La Tân, đồng hành trên đường ta đến địa ngục A Tì.”

“La Tân? Ta hình như có nghe thấy ngươi nhắc tới một lần.” Vẻ đề phòng trong mắt Càn Đạt không những không giảm, ngược lại còn tăng thêm.”

“Bạn? Là bạn loại nào?” Từ một thoáng ngập ngừng trong câu nói của Khiên Na cùng với vẻ lúng túng của gã, La Tân đã nhanh nhạy ngửi được quan hệ càng sâu hơn giữa hai người này, liền đùa bỡn nhướng đuôi lông mày, “Lần trước ngươi không chịu làm với ta, thì ra là bởi vì thích loại hình như vậy?”

Vừa mới dứt lời, đã thấy vẻ mặt Càn Đạt càng thêm ác liệt, hắn tiến lên phía trước vài bước chen vào giữa Khiên Na và La Tân, nói, “Nếu như ngươi và Khiên Na là người quen, tại sao hắn bị giam một năm ngươi đều không cứu hắn?”

La Tân cũng khoanh tay, nhíu mày nói, “Ta mới vừa nói rồi, ta tưởng rằng bọn họ đã thả hắn đi.”

“Nếu thật sự để bụng, sẽ không chỉ mới nghe một câu đã không buồn xác nhận mà tin luôn chứ?”

“Đủ rồi, Càn Đạt!” Khiên Na mắng Càn Đạt một câu, người nọ mới không tiếp tục truy hỏi nữa. La Tân bật cười, “Còn biết bảo vệ thức ăn lắm.”

Khiên Na giật giật khóe miệng… Hắn nói ai là “thức ăn”…

“Thôi được rồi, giờ không phải là lúc để nói chuyện này. La Tân, hiện giờ ngươi có địa vị thế nào ở địa ngục A Tì? Vì sao lại đi cùng với những ma gia quỷ đó? Công chúa và vương tử đâu?”

“Công chúa Mâu Á giờ đã là vương phi của con cả A Xa Ni vương, còn vương tử Già Lam… Hắn vốn mang thân phận con tin, bây giờ lại bị Tam vương tử mê hoặc, trong chốc lát cũng không thể quay về được, ta mới lưu lại bảo hộ cho hai người bọn họ. Nói là bảo hộ, nhưng bên cạnh bọn họ luôn có một đám thị vệ hắc giáp, ta cũng không có việc gì để làm, A Xa Ni vương kia trái lại còn thật sự thưởng thức thân thủ của ta, coi ta thành khách quý, nhờ ta giúp hắn huấn luyện binh lính trong vương cung hắn. Ngày ngày qua lại, ta cũng quen với những tên con cháu quý tộc kia. Hôm nay cũng là bọn họ kéo ta tới uống rượu, nghe “hoa khôi” gì đó xướng khúc. Ta nói, hoa khôi kia trông còn không đẹp bằng người “bạn” này của ngươi.” Nói chưa hết câu, đã bị ánh mắt sắc như đao của Càn Đạt khoét cho một cái.

Khiên Na trực tiếp hỏi, “Ngươi có thể giúp được ta không?”

“Được, chỉ là giúp các ngươi ngăn cản truy binh?”

“Còn cả…” Khiên Na hạ giọng nói, “mang ta tiến vào vương cung, nói ta là người hầu hay hộ vệ của ngươi đều được.”

La Tân cau mày, “Ngươi không chạy thì thôi, còn muốn tự chui đầu vào lưới?”

“Ngươi có giúp không?”

“… Được thì được, có điều vô duyên vô cớ mang thị vệ hoặc người hầu mới trở về quá kỳ quái. Như vậy đi, ta sẽ nói ngươi là nô lệ ta mua từ Nam Thị về, còn nữa, nói rõ trước, đi vào tất cả đều phải nghe theo ta, hơn nữa không được gây ra rắc rối cho ta.”

Chợ nô lệ Nam Thị của thành Vô Gian đúng là một nơi vô cùng có tiếng trong bát đại địa ngục căn bản, buôn bán gia nô, đấu nô, viên nô và cả tính nô, đâu đâu cũng có. Khiên Na cảm thấy lời hắn nói có lý, liền gật đầu đáp ứng, “Cứ theo ý ngươi đi.”

La Tân hừ một tiếng, quay đầu nhìn sang Càn Đạt, “Vậy hắn thì sao?”

Càn Đạt vừa định mở miệng, lại nghe thấy Khiên Na nói, “Hắn ở lại chỗ này.”

Càn Đạt vừa nghe thấy vậy đã không chịu, “Tại sao?”

“Ngươi ở lại chờ Đạt Tát, sau đó cùng hắn về Phong Đô trước. Ta sẽ nghĩ cách điều tra được tung tích của Khố Mã.”

“Ta đi cùng ngươi.” Càn Đạt lại khoanh tay, dùng câu khẳng định không cho phép phản bác nói.

“Ngươi ở lại, ta còn phải phân tâm lo cho ngươi.” Khiên Na nói như hơi bực bội, “Nếu như ngươi có cách trở về nhân gian, thì thay ta chuyển lời cho Nhan Phi, dặn nó đừng lo lắng cho ta.”

Trên mặt Càn Đạt cũng lộ ra vẻ giận dữ, hắn đến gần Khiên Na, trong ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích đầy ấu trĩ, hắn gằn từng chữ một, “Nhan Phi là đồ đệ của ngươi, ta không phải. Ta muốn đi nơi nào thì sẽ đi nơi đó.”

Khiên Na nhìn hắn như hết sức đau đầu, làm sao lại đụng phải một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa như vậy? Gã không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía La Tân, liếc mắt ra hiệu, bảo La Tân từ chối thay. Nhưng thanh lân quỷ kia lại mang vẻ mặt xem kịch vui, nhún nhún vai nói, “Được đó, mua một tên đầy tớ hay hai tên đều không khác mấy.”

…………………………

Khiên Na cùng Càn Đạt lại thay sang một bộ trang phục khác. Khiên Na cởi bỏ bộ quần áo có chất lượng quá tốt đối với một nô lệ kia ra, dùng vài miếng vải bố rách nát đến màu cũng đã phai quấn quanh hông. Lúc này, dược hiệu của biến hình đan đã mất, gã lại ăn một viên biến hình đan có công hiệu khác, biến mình thành la sát quỷ có ngoại hình khá gần với thanh lân quỷ, như vậy thì quá trình biến thân sẽ không quá đau đớn. Vảy xanh trên người tạm thời co rút lại nhập vào trong da, chỉ để lại một vài vết thương thật nhỏ, cặp sừng thẳng hơn ban đầu, làn da xanh lam biến thành màu trắng xanh âm u, mái tóc trắng cùng võng mạc vàng sẫm cũng đều biến thành màu đỏ như máu người, hoa văn trời sinh trên mặt cũng vặn xoắn thay đổi. Biến hình tạm thời như vậy rất có hại tới quỷ thân, không thích hợp dùng trong thời gian dài, mà lúc này cũng không có biện pháp nào khác nữa.

Giống như tất cả các la sát quỷ khác, hắn dùng xương cốt trên dây chuyền của mình trở thành một tấm mặt nạ che khuất miệng mũi, mái tóc cũng biến thành một bím tóc thật dài, cuối cùng dùng quan do kinh cức (bụi gai) bện thành, xuyên qua hai sừng quấn lên trên đầu. Kinh cức quan là thứ tượng trưng cho thân phận nô lệ, cả đời đều không thể gỡ xuống, rất nhiều nô lệ sẽ có một vết tích rất nhỏ do thứ này tạo thành trên trán, chỉ cần vừa nhìn thấy đã biết được thân phận của bọn họ.

Khiên Na liền lấy một cái kinh cức quan khác, tiện tay bao lên đầu Càn Đật giờ đang cúi đầu bôi một ít bùn lên mặt.

“Ừm… Cảm tạ.” Càn Đạt thuận miệng nói.

Người Khiên Na lại hơi sững lại, đôi mắt hơi nheo, quay đầu nhìn về phía Càn Đạt vẫn không hề phát hiện mà đang thắt xà cạp lên bắp chân.

Quỷ trong địa ngục chưa bao giờ nói cảm tạ.

Có lẽ là bởi vì hắn thường thường đến nhân gian, hơn nữa phần lớn thời gian đều sống ở Phong Đô?

Tuy rằng không biết thân thế của hắn, nhưng tính gộp lại tất cả những điểm không đúng đó, nỗi hoài nghi trong lòng gã dần dần càng trở nên sâu hơn. Tên quỷ này rốt cuộc có lai lịch thế nào, tại sao lại nguyện ý mạo hiểm tính mạng đến cứu mình, tại sao nhất định muốn cùng mình vào vương cung Vô Gián? Chỉ là bởi vì hắn là bạn của Nhan Phi? Chỉ bởi vì hai người họ đã nảy sinh quan hệ thân thể một lần? Nhưng đối với chúng sinh địa ngục đạo, bất luận là tình bạn hay tình dục, đều chỉ là tạm thời lợi dụng lợi ích của nhau, hoặc coi như trả lại nợ nần, nếu như chỉ có hại tới mình mà không có lợi, thì sẽ tuyệt đối không làm. Giống như La Tân lần này giúp gã, cũng chẳng qua là trả lại ân tình trước đó gã đã hộ tống bọn họ đến địa ngục A Tì, hơn nữa cũng không có gì nguy hiểm, cho nên mới đồng ý.

Khiên Na dùng ánh mắt khó lường nhìn hắn một lúc, lông mày nhíu chặt, suy tính xem có nên chất vấn hắn hay không, mà lại nghĩ đến bây giờ vẫn không thể hoàn toàn xác định, đột ngột làm rõ chỉ có thể đánh rắn động cỏ, Càn Đạt cũng nhất định sẽ không thừa nhận điều gì, cho nên chung quy vẫn không hề nói gì.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc…

Nhằm làm cho có vẻ chân thực, La Tân mang xích sắt đầy gai xước tới trói cổ tay Khiên Na và Càn Đạt lại, gai sắt đâm vào da, lập tức liền tuôn ra máu tươi, đau đến mức Càn Đạt chỉ muốn nhăn răng. Nhưng thấy Khiên Na đến lông mày cũng không hề nhíu dù chỉ là một lần, hắn không thể làm gì khác hơn là yên lặng nhẫn nhịn. Hai người bị buộc lại thành một dây, Khiên Na ở phía trước, Càn Đạt ở phía sau. La Tân nắm lấy hai người bọn họ, đi qua con phố chính lúc nào cũng huyên náo tiếng người của Nam Thị.

Đó là một sân bãi vô cùng rộng lớn, hỗn loạn tưng bừng, vô số căn lều của con buôn nô lệ xếp đặt ngang dọc tứ tung mấy dãy phố, ở giữa là vô số nô lệ ở trần đầu đội kinh cức quan hoặc hai tay bị kéo lên đỉnh đầu, hoặc bị xô đẩy giật rách quần áo phô bày thân thể, hoặc bị bức bách biểu diễn những màn múa vô cùng lộ liễu, hoặc bị nhét vào lồng sắt chật hẹp tựa như một đám súc vật, cũng có một vài nô lệ bị đánh bằng roi bên đường, quấn vào trụ đồng đang cháy đỏ rực gào thét, hoặc biểu diễn chịu cực hình lăng trì giữa đường, dùng để hấp dẫn ánh mắt, mời chào khách nhân. Những đầy tớ này phần lớn là tù binh cướp đoạt được trong những cuộc sát phạt giữa các bộ lạc quỷ vương, hoặc là có vài con quỷ nhỏ yếu thực sự sống không nổi chỉ cầu có cơm ăn nên tự nguyện đeo lên kinh cức quan, cũng có những con bị sang tay không biết bao nhiêu lần. Mà kẻ có tiền đi dạo loại chợ này, cũng đều là những con quỷ quý tộc hoặc giàu có, đa số đều chưa trải qua chiến đấu, trên cổ đến một mảnh xương cũng không có, mà lại đeo không ít châu báu.

Càn Đạt nhìn thấy cách đó không xa là một la sát quỷ bị hai con quái vật có thân hình cự đại đè lên, một con buôn nô lệ dáng vóc nhỏ gầy mà quần áo gọn gàng khác lấy công cụ gì đó cạy miệng nó ra, móc đầu lưỡi, kéo ra thật dài, sau đó dùng một cái móc xuyên qua đầu lưỡi nó, một đầu khác của móc buộc vào trên người một con cổ điêu. La sát quỷ kia bị dọa sợ cho há miệng xin tha không rõ, lắc đầu liên tục, thế nhưng con buôn nô lệ kia vẫn cười lạnh dùng roi quất lên người con cổ điêu kia.

Vào lúc con cổ điêu kia bay lên trời, Càn Đạt đã chuyển tầm mắt đi nơi khác, nhưng tiếng động chói tai lúc đầu lưỡi la sát quỷ bị sống sờ sờ rút ra lại gần như xuyên thủng màng nhĩ của hắn.

Thì ra những cực hình như rút lưỡi, bào cách được viết bên trong kinh Phật đều thực sự tồn tại.

Mà những con quỷ đang vây xem vậy mà lại hứng thú dạt dào cất tiếng hoan hô, bộ dạng con la sát quỷ máu me đầy mặt đau đến không muốn sống phảng phất như làm cho bọn họ sôi trào.

Nhìn từ phương diện này… khác biệt giữa quỷ và người kỳ thực cũng không lớn như vậy.

La Tân chạy một vòng trong chợ mang tính tượng trưng, bảo đảm không ít người đều đã từng thấy hắn kéo hai tên “nô lệ” vừa mới mua được, sau đó mới bắt đầu đi về phía ngọn núi Vô Đạo nguy nga âm u nằm chính giữa thành Vô Gián. Nghe đâu ngọn núi kia thực ra là một tảng thị nhục cổ xưa, bởi thịt quá già, đều đã trở nên cứng rắn như đá, chỉ có tạc vỡ ra mới có thể nhìn thấy trái tim vẫn đang không ngừng đập. Vương cung Vô Gián được xây trong ngọn núi cao lớn đó, được mảnh địa khí đã qua vô số năm tháng dưỡng dục tưới tắm, vận thế của A Xa Ni vương mới có thể kéo dài qua năm này tháng nọ như vậy, thậm chí kể cả hiện tại khi đất đai của các đại địa ngục khác đều đang suy kiệt, Đoạn Tội Quốc của hắn lại vẫn có thể trường thịnh bất suy.

Trước lúc lại gần tòa kiến trúc khổng lồ, toàn thân đen kịt, phủ kín những góc nhọn sắc bén làm người chùn chân kia, phải trải qua một mảng lớn mạn châu sa hoa, sau đó dưới cổng thành cao tới gần mười trượng, có thể thấy được hai hàng ngu lựu quỷ đồ sộ đứng lù lù bất động, trên người chúng mọc ra ba đến năm cánh tay, hai đến sáu cái chân, mỗi cái đều cao bằng Khiên Na, thân hình mập mạp khổng lồ, toàn thân đều phủ kín những u nhọt nhỏ nọc độc tí tách, trên mặt cũng không có ngũ quan, chỉ có thể nhìn thấy một đám da thịt nhăn nheo thối rữa.

La Tân cố ý dùng sức giật xích sắt trong tay, Khiên Na và Càn Đạt đều lảo đảo bước chân. Lúc này, một con đao lao quỷ (*) – kẻ duy nhất cả người bình thường trong đám thị vệ liền cười hì hì mang theo vài phần nịnh nọt hỏi, “Hôm nay đại nhân có hứng như vậy sao, mua nô lệ trở về?”

(*) đao lao quỷ:

La Tân ngạo mạn hừ một tiếng, dừng bước, “Muốn kiểm tra?” Vừa nói, vừa nhét một viên thông tử vào trong tay đao lao quỷ kia.

Đao lao quỷ kia cười cho khuôn mặt vốn đã dữ tợn giờ lại càng thêm vặn vẹo, “Ngài yên tâm, sẽ không làm lỡ quá lâu.” Nói rồi lục soát người như tượng trưng, ngay cả Khiên Na và Càn Đạt cũng bị lục soát, mà hiển nhiên là vô cùng qua loa, rất nhanh đã cho đi.

Sau cổng thành là một bức tường thành cao chót vót, đi thêm vào nữa là một con đường thật dài, hai bên đều là nhà cửa chặt chẽ san sát nối liền, đây chính là nơi ở của tôi tớ người hầu trong vương cung. Tiếp tục đi vòng lên theo trường nhai, rồi đi qua một đoạn tường thành nho nhỏ, lập tức sẽ phát hiện nhà cửa làm bằng thị nhục hai bên đường đã trở nên rộng rãi bề thế hơn, hình thái cũng càng vặn vẹo khó lường. Đây là khu vực một vài thị thần quý tộc có địa vị cư trú.

Lại vào đúng lúc này, trước mặt xuất hiện một ma gia quỷ hình người cao lớn, tướng mạo có thể xem như tuấn mỹ, màu da tím sẫm, mắt sâu mũi lõ. Vừa thấy hắn, La Tân lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vã cung cung kính kính lùi sang bên cạnh. Khiên Na thấy vậy, đoán được địa vị tên quỷ này không tầm thường, bèn nhanh chóng lùi lại theo, hơi khom lưng cúi thấp đầu.

“Tam điện hạ.”

Thì ra đây chính là Tam vương tử mà A Xa Ni vương rất ưu ái.

Tam vương tử có vẻ đang định xuất cung, phía sau còn có mấy thị vệ hắc giáp đi theo. Mà trong tay hắn có nắm một sợi dây thừng, đằng sau là một la sát quỷ thân hình gầy gò dùng tư thế tứ chi chạm đất chật vật đi theo. Nhìn thấy La Tân, Tam vương tử dừng chân, ánh mắt rất nhanh đã rơi xuống hai nô lệ sau lưng hắn.

“Ha ha ha ha, ngươi cuối cùng cũng mở mang đầu óc rồi, đi Nam Thị?”

La Tân thu hồi vẻ ngạo mạn lúc đứng trước người thủ vệ, cười nói, “Vâng, hôm nay rảnh rỗi nên đi dạo.”

Tam vương tử liền chậm rãi đi tới trước mặt Càn Đạt, một tay nâng cằm Càn Đạt bắt hắn ngẩng đầu lên, miệng chậc chậc ngợi khen, “Ta đã rất lâu không nhìn thấy tầm hương quỷ trong chợ rồi, không ngờ bọn họ lại có mặt hàng xinh đẹp như vậy?” Nói xong, bỗng nhiên cười rộ lên, “Chắc chắn đã được dạy dỗ không tệ, ngươi cũng sẽ không mới chơi đùa, ngày hôm sau đã không bò dậy nổi chứ?”

Càn Đạt làm ra vẻ vô cùng nhu thuận, rũ mắt xuống, bất ngờ không hề dựng lông lên như Khiên Na lo lắng.

Sau đó, Tam vương tử kia liền đi tới trước mặt Khiên Na, quan sát từ trên xuống dưới một phen, duỗi ra cánh tay thứ hai bên phải nhéo lên cánh tay phải rắn chắc của gã, “Tên này nếu như lên tràng giác đấu, hẳn sẽ có thể chống đỡ được vài hiệp đấu. Thế nào, xế chiều hôm nay có muốn đưa hắn đến làm đấu nô cho ta một hồi không.”

La Tân vội vàng cười nói, liên tục xua tay, “Cái tên song đầu quỷ đấu nô của ngươi lớn gấp hai lần hắn, hai lưỡi rìu kia đã chém chết biết bao nhiêu là quỷ? Tên này của ta vừa lên, ngộ nhỡ bị hắn chém hỏng luôn thì sao?”

“Ha ha ha ha, một tên đấu nô mà thôi, gãy tay gãy chân đều là bình thường, ngươi còn đau lòng nữa sao?”

“Ai nói hắn chỉ là đấu nô?” La Tân bỗng nhiên cười hơi mờ ám, kéo Khiên Na qua, đưa tay ung dung ôm lấy eo Khiên Na, rồi hôn một cái lên mặt gã, “Từ trước đến giờ ta vẫn luôn yêu thích loại… khẩu vị tương đối nặng này.”

Khiên Na làm thế nào cũng không ngờ được La Tân vậy mà lại sàm sỡ gã vào lúc này, câu nói buồn nôn như vậy mà cũng nói ra được, liền âm thầm dùng cùi chỏ thụi một chút lên ngực đối phương. La Tân trầm thấp rên lên một tiếng, nụ cười trên mặt trái lại không hề có chút dao động nào.

Mà trên mặt Càn Đạt mặc dù không có biểu cảm gì, thế nhưng nhìn kỹ sẽ thấy được, tay phải của hắn đã nắm chặt thành quyền, khớp xương kêu lên răng rắc.

Tam vương tử kinh ngạc, rồi lập tức bắt đầu cười ha hả, “Chẳng trách vương tử Già Lam lại sùng bái ngươi như vậy, ngươi vừa nói thế, ngay cả ta cũng bắt đầu tò mò! Cũng phải, chơi chán mấy loại nhu nhược nghe lời, nếu như có thể chinh phục tên nào đó hoang dại một chút, ngẫm lại cũng thật sự có thể làm người ta nhiệt huyết sôi trào!”

Đang nói, đã thấy một thị vệ hắc giáp lại gần Tam vương tử nói nhỏ vài câu, lúc này hắn mới cáo từ La Tân, “Không quấy rầy ngươi sung sướng nữa, ta còn phải đi Nhược Gia địa cung một chuyến.”

“Nhược Gia địa cung? Đi đến nơi đó làm gì?”

“Có người cướp ngục, hơn nữa còn giết chết một con khiếu thủ. Chuyện càng thú vị là, kẻ cướp ngục có vẻ là một Hồng Vô Thường, để lại dấu vết sử dụng pháp thuật của Hồng Vô Thường, cho nên phụ vương mới phái ta viết cho Phong Đô bức thư hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao người của bọn họ lại cứ ba ngày hai bận chạy tới Đoạn Tội Quốc chúng ta?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.