Dị Tủng

Chương 107: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (68)



Ngay lúc Ngô Kim muốn đi nhặt Linh Tê Thần Kiếm trên đất.

Thì Đàm Tâm cầm Ngụy Vũ Thanh Hồng lao tới.

Chẳng biết từ lúc nào, Đàm Tâm lại chạm vào Ngụy Vũ Thanh Hồng.

Đàm Tâm chỉ là muốn nhìn Ngụy Vũ Thanh Hồng thêm một chút.

Anh xốc cái áo khoác lên.....

Không ngờ rằng.....

Ngụy Vũ Thanh Hồng giống như một con quỷ hút máu bám lên người anh.

Mắt anh đỏ ngầu như máu.

Với đôi mắt bị sung huyết, anh nhìn chằm chằm Ngô Kim.

Nhìn Ngôi Kim, rồi hét lên: "A..a...a..."

Tiếng hét tan nát cõi lòng.

Tựa như nói lên sự căm thù, tức giận.

Mọi người nghe thấy anh hét.

Ánh mắt Đàm Tâm lộ ra vẻ giết chóc.

Ngón tay bị chảy máu được kết nối với Ngụy Vũ Thanh Hồng.

Máu tụ lại ở chuôi kiếm.

Thân kiếm giống như một ống thủy tinh, nhiệt độ càng lúc càng cao.

Giờ phút này, kiếm và tay của anh đã hòa thành một thể với Ngụy Vũ Thanh Hồng.

Đàm Tâm bây giờ đã mất ý thức hoàn toàn.

Trong mắt anh, toàn bộ mọi người đều là "ma quỷ".

Sâu trong nội tâm của Đàm Tâm cũng có vết sẹo.

Ngụy Vũ Thanh Hồng giống như đã mở ra vết sẹo của anh.

Nội tâm đang gào thét, anh muốn tìm cách phát tiết.

Vết sẹo của anh là chuyện xảy ra, khi anh 18 tuổi.

18 tuổi, cậu đang học cấp 3.

Cha mẹ đều là công nhân bình thường.

Cậu luôn nghĩ: tri thức có thể thay đổi vận mệnh.

Thi đậu vào một đại học tốt, tìm một công việc tốt.

Cậu hi vọng hoàn cảnh gia đình sẽ tốt hơn.

Gia đình vốn không giàu.

Nhưng cha cậu thì lại nghiện bài bạc.

Cả ngày tìm mẹ đòi tiền để đánh bạc.



Đấu địa chủ, đấu kim hoa. *

Cha cả ngày tụ tập còn mấy tay cờ bạc.

Tuổi trẻ trôi qua cùng với tiếng cha mẹ cãi nhau.

Cha mẹ bởi vì tiền bạc mà ẩu đả, cãi nhau.

Cha là Đàm Sầm, đôi lúc còn nắm tóc mẹ, rồi đánh mẹ.

Đàm Tâm thấy cảnh này, đều sẽ bảo vệ mẹ, nói: "Ba, cầu xin ba đừng đánh mẹ nữa, ba muốn đánh, thì đánh con đi."

Đàm Sầm càng nghĩ càng tức.

Ông thẳng thắn cầm cây chổi lông gà, đánh tới tấp vào Đàm Tâm, nói: "Được, nếu hôm nay không đưa tiền cho tao. Thì tao đập chết 2 mẹ con mày."

Mẹ đẩy anh ra, một mình chịu đựng trận đòn của cha.

Trong lòng Đàm Tâm chỉ có hận cha.

Cậu cũng không để ý nữa.

Đấm thẳng vào mặt Đàm Sầm, cậu với cha vật lộn.

Mẹ chạy tới kéo họ ra, không kéo được.

Đàm Sầm đẩy mẹ té xuống đất, nói: "Đây là đứa con ngoan mà bà dạy đó hả, cả cha nó cũng dám đánh."

Đàm Tâm đi tới đỡ mẹ dậy, Đàm Sầm liền đè Đàm Tâm xuống đất hung hăng đánh.

Một tháng luôn có mấy ngày như vậy.

Đàm Tâm đều sẽ bị Đàm Sầm đánh.

Khi mẹ thoa thuốc cho anh, luôn nói: "Đàm Tâm, con đừng tính toán với cha."

Đàm Tâm lắc đầu: "Mẹ, ông ta chính là con nghiện cờ bạc, ông ta đã sớm không thèm để ý tới chúng ta."

Cậu yên lặng chịu đựng, chỉ là không muốn mẹ bị bất kỳ tổn thương nào.

Sau mỗi trận đánh.

Đàm Tâm đều sẽ đóng cửa lại.

Mở đèn chân nến, cầm viết trong tay, làm đề thi.

Tiếng Anh, toán, ngữ văn, lịch sử, chính trị, địa lý.

Nếu như hỏi cậu, tại sao lại lựa chọn khoa văn?

Cậu nhất định sẽ nói, vì khả năng ghi nhớ tốt.

Khoa văn đều là những môn học thuộc lòng.

Đàm Tâm lại rất thích học thuộc lòng.

Bạn học khác tốn thời gian rất lâu, để thuộc một phần bài học.

Nhưng Đàm Tâm chỉ cần đọc qua một lần, thì có thể nhớ.

Kết quả học tập của Đàm Tâm, các môn đều rất cân bằng.

Xếp vào top 10 của lớp.

Lựa chọn, đoán đề bài, giải đề.

Từng bài thi đều dốc hết sức.

Trong ngày nghỉ, cậu luôn hoàn thành các bài tập, rồi tới đề thi đại học.

Kỳ thi đại học sắp đến rồi, cậu không được phép buông lỏng.

Bạn cùng lớp cậu, Đô Tiễn Mộ nói cậu có thành tích tốt.

Đàm Tâm cười khổ, nói với họ: "Mình tình nguyện không cần thành tích tốt, chỉ hi vọng mỗi ngày đều vui vẻ."

Bạn học của cậu hỏi: "Đàm Tâm, tại sao cậu không vui?"

Đàm Tâm nói: "Các cậu mãi mãi sẽ không hiểu."

Mặc dù kết quả học tập tốt, nhưng cậu không hề vui.

Mẹ lúc nào cũng khuyên cha đừng đánh bạc nữa.

Chỉ trong nửa năm, cha đã thua hết tài sản trong nhà.

Còn mượn nợ người ta, lãi suất rất cao.

Một hôm, người cho vay nặng lãi đến nhà đòi nợ.

Đầu tiên, họ đập cho Đàm Sầm một trận, ấn đầu của ông xuống đấy, nói: "Mẹ mày Đàm Sầm, tụi tao cho mày thời gian lâu như vậy, có trả tiền hay không?"

Đàm Sầm bị đè dưới đất, không thể động đậy, nói: "Anh Long, anh tha cho tôi đi, thư thả cho tôi thêm vài ngày."



Tên dẫn đầu anh Long, đấm vào mặt Đàm Sầm, nói: "Mày còn mặt mũi để xin? Tụi tao đã cho rất nhiều ngày rồi, nếu hôm nay mày không trả tiền cho ông, ông liền chặt tay chân của mày."

Anh Long nói xong, thì nói đàn em đem ra một con dao bầu.

Hắn cầm dao chơi một lúc.

Đàm Sầm thấy cây dao liền sợ cúi đầu.

Anh Long đặt con dao lên tay trái Đàm Sầm.

Hắn nói: "Trước tiên chặt tay trái của mày."

Đàm Sầm sợ hãi dập đầu với anh Long, nói: "Anh Long tha mạng, tôi thật sự không có tiền, thật mà..!!"

Lúc này mẹ của Đàm Tâm tan làm trở về.

Mẹ mở cửa, chuẩn bị đổi giày.

Vừa ngẩng đầu lên, thấy một đám người trong nhà.

Hơn nữa, chồng lại bị người ta đè xuống đất.

Trong ánh mắt đầy hoảng sợ.

Cô theo bản năng muốn lấy điện thoại báo cảnh sát.

Trong lúc vô thức, ấn gọi cho con trai Đàm Tâm.

Cô bấm nút tắt ngay lập tức.

Lúc này, Đàm Tâm đang có giờ tự học buổi tối.

Sau khi tan học, Đàm Tâm mở điện thoại, chuẩn bị chơi game.

Trên màn hình hiện lên:

Mẹ gọi.

Không lẽ có chuyện tìm cậu?

Trong giờ tự học, mí mắt anh giật không ngừng.

Không biết bản thân làm sao.

Tay thì run rẩy.

Ngay cả viết đang cầm cũng rơi xuống đất.

Giáo viên địa có chút tức giận mắng cậu: "Đàm Tâm, trò làm sao vậy, trong giờ học lại không tập trung."

Đàm Tâm ngơ ngẩn, chỉ nói: "Ơ."

Giáo viên vội vàng đến cạnh cậu, nói nhỏ: "Học sinh bây giờ luôn ỷ thành tích tốt, không coi giáo viên ra gì, đúng là."

Bạn cùng bàn với anh, Trương Tiểu Cầm vỗ vai cậu, nói: "Này, Đàm Tâm, cậu bị ngốc hả. Cậu dám trả lời cô giáo địa cơ đấy."

Đàm Tâm không để ý tới Trương Tiểu Cầm.

Kết thúc giờ tự học buổi tối, Đàm tâm thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà.

Cậu trên đường đi về nhà, lấy điện thoại gọi cho mẹ.

Đầu bên kia truyền đến: thuê bao tạm thời không liên lạc được, xin gọi lại sau.

Lúc này, tại nhà Đàm Tâm.

Ánh mắt anh Long ra hiệu.

Đàn em của hắn liền gật đầu, trói cô lại.

Điện thoại của cô bị anh Long đạp nát.

Anh Long cười haha, nói: "Đàm Sầm, không ngờ lão già như mày lại có vợ đẹp như hoa như ngọc thế kia."

Anh Long vẫn cầm con dao.

Bất cứ lúc nào hắn không vui, có thể chém bừa.

Đàm Sầm ôm đầu sợ sệt nói: "Anh Long, nếu anh thích vợ tôi, tôi đưa anh, được không? Chứ giờ tôi thật không kiếm ra tiền."

Thật không ngờ, Đàm Sầm lại xem vợ mình là hàng hóa để trao đổi.

Ông đã phát rồ, đến mức không để ý đến vợ.

Anh Long cười nói: "Được đó, Đàm Sầm. Vợ của mày giờ là của tao, ha ha ha......"

Đàm Sầm bị đàn em của anh Long trói vào ghế.

Trên miệng còn bị dán băng keo.

Đàm Sầm muốn chạy, nhưng làm sao cũng không thoát được.

Anh Long vươn ngón tay, vuốt ve khuôn mặt của cô, nói: "Làn da của cô thật sự rất mịn, còn mịn hơn mấy cô gái trẻ kia nhiều."



Hắn nói xong, liền ra tay.....

Ha ha, cuộc đời?

Cuộc đời chính là một vở bi kịch.

Hắn dùng cách thức như thế để làm nhục cô.

Cô căm ghét, cắn mạnh vào tay hắn.

Anh Long dùng nắm đấm đánh lên người cô: "Con tiện nhân, dám cắn tao. Coi tao có đánh chết mày không!!!"

Đừng cú đánh rơi lên người cô.

Cả người cô bắt đầu co giật.

Đến khi cô không còn cử động nữa.

Anh Long nói: "Tiện nhân, sao nằm im rồi?"

Mấy tên đàn em thấy miệng của cô chảy máu tràn ra cả đất.

Bọn họ sợ hãi nói: "Đại ca, hình như nó chết rồi......"

Anh Long sợ sệt nhìn cô nói: "Cái gì, nó chết rồi? Chạy, chạy mau......"

Cô nằm trên đất bất động, dòng máu nóng từ trong khóe miệng chảy ra.

Chết không nhắm mắt.

Bọn họ biết đã giết người.

Không quan tâm dọn dẹp hiện trường, mà sợ hãi bỏ chạy.

Anh Long hoảng loạn lấy áo khoác mặc lên.

Rồi bỏ chạy cùng đám đàn em.

Khi Đàm Tâm mở cửa nhà ra, nhìn thấy một cái xác đã lạnh như băng.

Cậu khóc, hét lên: "Mẹ...mẹ......"

Mắt của mẹ nhìn trừng trừng vào cha.

Trong mắt có u oán, có hận.

Đàm Tâm siết chặt tay, đánh vào mặt cha, nói: "Cái tên cầm thú nhà ông, khốn nạn. Hại chết cả mẹ."

Cậu gắt gao siết cổ Đàm Sầm.

Đàm Sầm thở không nổi, nói: "Mày thả tao ra, mẹ mày không phải tao giết......"

Đàm Tâm tức giận nói: "Không phải ông, là ai!!! Tại sao tôi lại có người cha như ông, tôi rất muốn giết ông."

Cậu xém chút nữa là giết chết cha của mình, may mà hàng xóm phát hiện kịp lúc, gọi cảnh sát cản trở Đàm Tâm.

- ----------

Đấu địa chủ: là một game bài thuộc thể loại tài xỉu, đánh bài.

Đấu kim hoa: thường gọi là bài 3 lá

Mình ko rành bài bạc lắm, nên chỉ biết sơ sơ tên nhờ coi phim thôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.