Đi Trong Sương Mù

Chương 71: Bởi vì là cậu nên không cần lí do



Nước biển rất lạnh, hai người chỉ có thể ôm nhau để sưởi ấm. Hai người dựa vào nhau rất gần, đến mức có thể cảm nhận được tim đối phương nảy lên trong lồng ngực.

Lâm Tái Xuyên thấp giọng hỏi cậu: "Em có khó chịu ở đâu không? Ở trong xe có bị thương không?"

Tín Túc ngày thường yếu ớt muốn chết, chỉ việc bé xíu như hạt mè cũng có thể lải nhải cả buổi sáng. Thế nhưng lúc này, cậu lại không nói: "Không có".

Đầu cậu bị thương nhưng cậu không thể xác định vết thương cụ thể ở đâu. Hiện giờ, cả người đều không có cảm giác.

Đội cứu viện phải mất một khoảng thời gian mới đến được hiện trường. Bọn họ bị nhốt trên mặt biển mênh mông, không thể lên bờ. Lúc này là thời điểm khắc nghiệt của mùa đông. Mặc dù trên mặt biển không đóng băng nhưng nhiệt độ nước biển không quá 10 độ. Hai người ôm nhau cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương hạ dần. Rất nhanh, cả hai từ ấm áp dần trở thành hơi lạnh.

Thời gian hai người ngâm trong nước biển chưa quá 10 phút nhưng Lâm Tái Xuyên bắt đầu xuất hiện phản ứng ban đầu do mất nhiệt. Tim đập nhanh hơn, tay chân không còn sức, bên tai "ong ong" như tiếng sấm. Thậm chí, anh bắt đầu thấy choáng váng, buồn nôn.

Người có tố chất cơ thể càng tốt, càng phản ứng nhạy bén với biến đổi của môi trường bên ngoài. Lâm Tái Xuyên khẽ nhíu chặt chân mày, cố gắng nhịn xuống tất cả cảm giác không khỏe.

Tín Túc đặt cằm trên đầu vai anh, yên lặng ôm anh. Đột nhiên, cậu thấp giọng hỏi: "Vì sao anh lại nhảy xuống?"

Lâm Tái Xuyên không nghe rõ lời cậu lắm nhưng cũng nghe hiểu đại khái. Anh phải mất một thời gian rất lâu mới hiểu được ý tứ của những lời này. Trong trạng thái hỗn loạn, anh trầm giọng trả lời: "Thật xin lỗi. Anh biết anh đến muộn... Mục tiêu của bọn họ vốn không phải là em. Anh không thể trơ mắt nhìn em vì anh mà xảy ra chuyện... Hơn nữa... Hơn nữa......"

Hơn nữa, dù có không phải vì anh, anh cũng sẽ gắng hết sức để cứu em. Bởi vì người đó là em. Không cần bất kì lý do nào cả.

Đôi môi không hề có màu máu của Lâm Tái Xuyên hơi hơi động đậy như thể muốn nói gì đó. Nhưng cái lạnh buốt thấu xương khiến cả môi lẫn răng của anh đều đông cứng, không thể nói thành lời.

Trái tim Tín Túc nhảy lên: "Tái Xuyên?"

Trong lòng cậu đột nhiên trỗi dậy một dự cảm mơ hồ. Cậu giơ tay sờ mặt Lâm Tái Xuyên, phát hiện hàm răng anh không ngừng run lên, khẽ phát ra tiếng "lách cách". Máu mũi ấm áp nhỏ xuống môi Lâm Tái Xuyên rồi nhỏ xuống dưới.

Thời gian anh ở dưới nước quá dài, áp lực bên ngoài cơ thể thay đổi đột ngột làm các mao mạch dưới da vỡ tan. Máu từ trong xoang mũi chảy ra. Bởi vì cơ thể từng bị trọng thương nên khả năng chịu lạnh của Lâm Tái Xuyên không cao. Nước biển lạnh thấu xương ăn mòn cơ thể khiến tất cả các giác quan trong nháy máy đau đến chết lặng.

Trên cao, màn đêm nồng đậm che khuất trăng sao phía chân trời. Rơi vào tầm mắt chỉ một màu đen sẫm chấn động lòng người. Gió trên mặt biển chậm rãi thổi đến từ phía Tây theo từng đợt, như tiếng quỷ khóc âm u thổi bên tai hai người. Trong tình huống không nhìn rõ cảnh vật, trời đất như đột nhiên nhỏ lại, nhìn quanh cũng chỉ còn lại hình bóng hai người.

Nhiệt độ cơ thể người khi hạ xuống mức 32 độ, tay chân sẽ cứng đờ, mất khả năng chi phối tứ chi. Nhiệt độ cơ thể hạ xuống thêm chút nữa sẽ làm tê liệt trung tâm điều khiển nhiệt độ cơ thể, khiến cơ thể xảy ra các hành động không kiểm soát được. Lâm Tái Xuyên không biết bản thân có thể kiên trì trong bao lâu. Lúc này, Tín Túc còn chưa có phản ứng nghiêm trọng do hạ nhiệt độ toàn thân. Nhất định cậu có thể đợi được đội cứu viện đến.

"Tôi không sao...", Lâm Tái Xuyên dùng sức hơi cắn đầu lưỡi. Đau nhức có thể giúp thần trí anh thanh tỉnh thêm một chút. Anh hơi tách khỏi Tín Túc, nhẹ giọng nói: "Thả lỏng toàn thân, đừng căng thẳng, hai đùi thử chuyển động dưới nước như anh, thử tự cố gắng duy trì cân bằng toàn thân".

Tín Túc nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu, làm theo lời anh hướng dẫn, từ từ dùng tay chân để duy trì cân bằng trên mặt biển.

"Đúng rồi. Chính là như thế", Lâm Tái Xuyên nhẹ nhàng bảo vệ cơ thể đối phương, chỉ dạy Tín Túc từng chút một, "Tốc độ không cần nhanh quá, duy trì tiết tấu thế này là được".

Tín Túc nhận ra ý định của anh, dừng lại, nhìn anh chằm chằm, nói: "Có anh ở cạnh, tôi không cần học".

Lâm Tái Xuyên cảm giác bản thân đang dần mất đi ý thức, khó khăn khống chế động tác cơ thể, rất có thể lập tức không thể duy trì cân bằng nổi trên mặt biển. Hầu kết anh hơi chuyển động, dùng giọng thì thào gần như không thể nghe rõ nói với Tín Túc, "Nếu anh mất ý thức... Em hãy buông anh ra. Nếu cảm thấy không kiên trì được nữa thì dang hai tay, để bản thân tự nổi trên mặt biển".

Dừng một chút, anh chậm rãi nâng tay phải lên, dùng chút sức lực cuối cùng, cầm lấy tay Tín Túc, nhẹ giọng nói từng chữ một: "Bất kể anh có thể rời khỏi nơi này hay không... Anh đều hi vọng em có thể sống sót, Tín Túc".

Con ngươi Tín Túc co chặt trong bóng đêm, giống như loài động vật họ mèo ở trạng thái cảnh giác cao độ. Cậu không nói gì, chỉ ra sức xoay tay lại, nắm chặt lấy cổ tay Lâm Tái Xuyên.

Con người ở trạng thái bị mất nhiệt lâu sẽ đánh mất năng lực điều tiết nhiệt độ cơ thể cơ bản. Khi nhiệt độ cơ thể hạ xuống 28 độ, tỉ lệ tử vong gần như là 100%. Với nhiệt độ nước biển lúc này, chỉ không cần nửa giờ, hai người đều sẽ chết ở đây.

Kỳ thật, Tín Túc cũng không sợ chết. Thậm chí, mười mấy năm qua, mỗi ngày, cậu đều đang chờ cái chết đến, mãi cũng thành quen. Nhưng hôm nay, đột nhiên cậu thấy không muốn.

Tín Túc thở hắt ra một hơi, nâng tay lên, đặt lòng bàn tay dán vào ngực Lâm Tái Xuyên, muốn xuyên qua quần áo có thể sưởi ấm cho anh. Cậu lẩm bẩm: "Anh không được chết".

Thời gian trôi qua chậm rãi, từng giây, từng phút. Cậu cảm giác được cơ thể Lâm Tái Xuyên nặng dần, chuyển động hai chân dưới nước cũng dần ngưng lại. Tình huống của Tín Túc lúc này rất không tốt. Tay chân cậu bắt đầu dần mất khống chế, lỗ tai vang lên tiếng ong ong.

Tín Túc rất nhẹ cân. Cậu có thể thử nằm xuống, thả nổi tự do trên mặt biển, nhưng cậu không muốn buông tay Lâm Tái Xuyên.

Tín Túc giang hai tay ôm ấy anh, cúi đầu, mặt dám vào hõm cổ của anh, "Thật ra, tôi còn rất nhiều việc chưa làm xong. Nhưng nếu hôm nay, tôi có thể cùng anh chết ở đây, với tôi mà nói, đại để cũng là một kết cục rất tốt. Hơn nữa, vừa rồi, hình như tôi thấy hơi rung động với anh. Lâm Tái Xuyên, anh nghe thấy không?"

Lâm Tái Xuyên hơi nhắm mắt lại, sắc mặt đã trắng bệch không còn màu máu.

Con người khi ở trong nước đều có bản năng tự cứu, sẽ liều mạng tóm lấy bất kì vật gì bên cạnh để mượn lực ngoi lên. Nhưng hai tay Lâm Tái Xuyên chỉ mất lực mà rơi thõng xuống. Nước biển không quá cổ, cả người anh dần chìm xuống dưới, lặng lẽ biến mất khỏi mặt nước.

Tín Túc giống như không hề phản ứng, tay chân máy móc cử động như Lâm Tái Xuyên đã hướng dẫn. Hai mắt cậu nhìn mặt biển đen nhánh không chớp.

Có thể chưa đầy nửa phút sau, kim giây đồng hồ vừa đi được nửa vòng, chỉ sau mấy lần hít thở nhưng Tín Túc cảm giác đã rất lâu rồi, người của đội cứu hộ cuối cùng cũng đến khu vực gần đó, tiếng gọi tìm kiếm truyền đến từ phía xa xa. Ánh đèn trắng sáng thỉnh thoảng lóe qua.

Ở phía xa xa, tiếng gọi đầy nôn nóng ầm ĩ vang lên: "Đội trưởng Lâm! Tín Túc! Hai người ở đâu?"

Tín Túc bất ngờ phản ứng. Cậu lấy một chiếc đèn pin mini từ trong túi quần, dùng hai ngón tay đẩy chốt. Cảnh sát ban đêm ra ngoài làm việc đều có thói quen mang theo nguồn sáng. Tín Túc mặc dù không trực "ca đêm" nhưng hôm nay lúc ra cửa cũng mang theo một cái.

Chất lượng đèn pin mini rõ ràng không tốt lắm. Bị ngâm trong nước, ánh đèn chỉ hơi lập lòe, ánh sáng chập chờn, lóe lên rồi lại tắt.

Nhưng như vậy cũng đủ rồi...

Nháy mắt tiếp theo, Tín Túc nghe thấy giọng Hạ Tranh kích động rít gào: "Quay đầu! Mau quay đầu! Ở bên kia! Bên kia! Tôi thấy tín hiệu của bọn họ!"

Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng tình hình trên mặt biển, Hạ Tranh mặc phao cứu sinh hơi bất ngờ, cả người ngốc đơ tại chỗ.

Mặt Tín Túc tái nhợt như tờ giấy. Trên mặt Tín Túc, máu vẫn còn đang chảy ra tí tách khiến cậu thoạt nhìn vô cùng yêu dị, như thể không phải là người. Một mình cậu nổi trên mặt biển, không hề có một tiếng động, nhìn bọn họ. Ánh mắt cậu mang theo vẻ bình tĩnh đến đáng sợ khó giải thích.

Trong nháy mắt đó, Hạ Tranh không biết vì sao mà trái tim thắt lại một chút. Còn không có thời gian tự hỏi, cảm giác sợ hãi này bắt nguồn từ đâu, Hạ Tranh vội hỏi: "Đội trưởng Lâm đâu?"

Tín Túc nhẹ giọng nói: "Ở dưới".

Mọi người trên thuyền cứu hộ nghe vậy, mấy cảnh sát biết bơi tốt và nhân viên cứu hộ lập tức không hề do dự nhảy bùm bùm xuống nước. Hai cảnh sát ôm lấy Tín Túc, kéo cậu lên thuyền cứu nạn. Mấy người khác đồng loạt ngụp lặn dưới nước, tiếp tục tìm kiếm sâu hơn bên dưới.

......

Tín Túc ngồi dựa vào túi hơi, hai tay buông thõng xuống dưới. Toàn bộ cánh tay vì rét lạnh và sử dụng quá sức mà không ngừng run lên.

Chương Phỉ lập tức dùng một chiếc chăn bông dày bọc quanh cậu kín mít, lại nhét túi nước giữ ấm vào gần ngực cậu, "Mau mặc vào, dùng tạm hai túi nước giữ ấm trước. Ở trong nước bị đông hỏng rồi nhỉ?"

Chương Phỉ không nhìn thấy tình huống trên mặt biển, lúc tiếp nhận cậu trên thuyền cứu nạn, cô mới phát hiện trên đầu, trên mặt, trên cổ Tín Túc đều là máu. Máu trên đầu cậu bị ngâm trong nước biển nên tạo thành một mảng lớn màu đỏ nhạt. Kể cả Tín Túc có nhan sắc xinh đẹp hiếm có trên đời thì lúc này nhìn cũng hơi đáng sợ. Vết máu nhạt màu từng giọt, từng giọt rơi xuống chăn bông mềm mại.

Chương Phỉ lấy hai chiếc khăn bông, cẩn thận lau máu trên má Tín Túc, làm lộ ra làn da tái nhợt bên dưới. Đột nhiên, cô hít sâu một cái, "Trán cậu bị thương. Tôi dùng băng vải xử lý miệng viết thương giúp cậu chút nhé!"

Môi Tín Túc hơi giật giật: "Khả năng đông máu của tôi có vấn đề, có thể phải cần chất làm đông máu".

Mặt Chương Phỉ đổi màu: "Trên thuyền cứu nạn không có chất làm đông máu. Nhưng xe cứu thương đang chờ trên bờ, bác sĩ cũng đến rồi. Chúng ta sẽ đến đó rất nhanh".

Cô lại hỏi: "Còn đau ở đâu không? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Tín Túc bình tĩnh trả lời: "Không có".

Tình hình Tín Túc so với dự kiến của mọi người tốt hơn rất nhiều. Ít nhất, cậu còn có thể ý thức rõ ràng nói chuyện với bọn họ. Nhưng Chương Phỉ luôn thấy người ở trước mặt cô lúc này không phải là Tín Túc trước đây. Trên người cậu như mạ một lớp bình tĩnh nhưng lạnh nhạt giống nước biển. Gương mặt kinh diễm kia không biểu hiện chút tình cảm nào của con người.

Miệng vết thương trên trán Tín Túc ở ngay sát huyệt Thái Dương, không rõ bị thứ gì cắt phải nhưng may không sâu lắm. Chương Phỉ dùng băng vải tạm thời xử lý giúp cậu.

"Được rồi. Không nhìn thấy vết thương bên ngoài nào khác. Để lát nữa bác sĩ chuyên nghiệp sẽ xử lý miệng vết thương. Sau đó, chúng ta sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra cẩn thận. Không việc gì. Đừng sợ, Tín Túc". Chương Phỉ sợ cậu lạnh, lại nhét thêm hai chiếc túi nước ấm vào khe hở của chăn bông, lại nhét thêm một túi nước ấm vào đầu gối cậu.

Tín Túc thờ ơ, để mặc cô làm gì thì làm. Cậu quay đầu nhìn về phía mặt biển, nhẹ giọng nói: "Có phải anh ấy chết rồi không?"

Trích đoạn chương sau:

Lâm Tái Xuyên nhìn thẳng vào người trước mặt, giọng lạnh lùng hiếm thấy: "Kiểm sát Lục, tôi không nghĩ tình trạng sức khỏe và tinh thần hiện giờ của Tín Túc phù hợp để tiếp thu hỏi đáp thời gian dài, cường độ cao".

Nghe Lâm Tái Xuyên nói vậy, vẻ mặt cán bộ Viện Kiểm soát thoáng thay đổi, người này hơi nhướn mày, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lâm Tái Xuyên đầy ẩn ý, cười một tiếng, nói: "Vậy cậu đúng là quá coi thường vị cấp dưới này rồi, đội trưởng Lâm à".

Hết chương 71
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.