Đi Trong Sương Mù

Chương 48: Cậu ta không hề xuất hiện trong khu vực theo dõi



Hà Phương ở phòng thẩm vấn giữ miệng kín như bưng. Cảnh sát chỉ có thể thông qua video giám sát điều tra tung tích hành động của cậu.

Lâm Tái Xuyên đi một vòng ở hiện trường vụ án, xác định mỗi con đường ở khu vực đó đều có máy theo dõi. Theo lý thuyết, chỉ cần Hà Phương rời khỏi con hẻm nhỏ kia, cậu ta sẽ nhất định xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ. Tuy nhiên, các cảnh sát dành cả buổi sáng đến tận giữa trưa để rà soát đều không phát hiện hình bóng của Hà Phương.

Hạ Tranh tắt đoạn video theo dõi cuối cùng, kì quái hỏi: "Bên tôi không nhìn thấy bóng dáng Hà Phương".

"Bên tôi cũng không thấy".

"Báo cáo đội trưởng Lâm, chúng tôi không nhìn thấy".

Tín Túc hơi nhăn mày, "Nếu video giám sát không để sót, hẳn Hà Phương không xuất hiện trong bất kỳ khu vực nào có theo dõi".

Nhưng đây là việc không thể. Mặc dù khu vực theo dõi nhất định có hạn chế nhưng phía trước và sau của máy theo dõi không có con đường nào khác. Trừ khi Hà Phương biết bay lên trời hoặc chui xuống lòng đất. Nếu không, cậu ta không có khả năng đi trên mặt đất ra ngoài khu vực hiện trường mà không để lại dấu vết. Việc này là không có khả năng.

Chương Phỉ suy đoán: "Có khả năng cậu ta bị xe đón đi không?"

Lâm Tái Xuyên phủ nhận, nói: "Những con đường tắt như này đều rất hẹp. Xe ô tô cơ bản khó đi qua. Cho dù nếu có xe đi qua cũng rất dễ thấy".

Sa Bình Triết nói: "Cũng có thể do trời tối nên cảnh vật nhá nhem, đứa nhóc này ra ngoài bằng việc dựa vào các điểm mù cho nên chúng ta không nhìn thấy. Tóm lại là rất không bình thường".

Lâm Tái Xuyên liếc mắt nhìn màn hình di động, "Cũng không còn sớm, mọi người về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện này, sáng mai chúng ta lại bàn tiếp".

8 giờ tối, trời đã đen kịt.

Các cảnh sát nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính cả ngày, biểu cảm trên mặt đều đã vô cùng mệt mỏi, trạng thái rõ ràng không tốt lắm. Nghe Lâm Tái Xuyên nói, mọi người lục tục rời đi. Lâm Tái Xuyên ngồi lại trước máy vi tính, lại mở ra mấy video theo dõi, kéo tốc độ đoạn ghi hình, xem đi xem lại, vẻ mặt lạnh băng, trầm tĩnh.

Một giờ sau, anh cầm áo khoác cùng chìa khóa xe, đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

10 giờ tối, Lâm Tái Xuyên lái xe đi vào khu vực gần hiện trường vụ án ở phân khu Cẩm Quang. Bên cạnh khu vực tường vây quanh của khu dân cư Thịnh Quang có một cửa sắt bảo vệ. Xe cộ có thể ra vào thông qua cánh cửa này. Nhưng nhìn tình trạng rỉ sét của xích sắt trên cửa, hẳn là cánh cửa này không được sử dụng từ rất lâu rồi.

Lâm Tái Xuyên hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía bức tường cao cũ nát trước mặt. Đột nhiên, anh nghe được một vài tiếng động rất nhỏ.

Xoạt, xoạt, xoạt.

Đó là tiếng bước chân. Nhưng đây cũng không phải âm thanh của tiếng bước chân đi đường bình thường mà giống như tiếng bước đi thong thả cọ xát trên mặt đất.

Lâm Tái Xuyên vẻ mặt lạnh lùng, hơi lùi một bước về phía sau.

Phía sau tường có người...

Hơn nữa, ở đúng vị trí anh đang đứng, chỉ cách một bức tường.

Rất nhanh, tiếng bước chân kia lại thay đổi, khôi phục tốc độ bình thường. Là tiếng giày da đạp trên mặt đất, không nhanh, không chậm.

Lộc cộc, lộc cộc.

Người đứng bên kia tường cũng đi về phía cánh cửa bảo vệ. Tiếng bước chân cách Lâm Tái Xuyên ngày càng gần.

Người này đã đi đến phía sau cửa, đối mặt với anh...

Trong nháy mắt thấy bóng đối phương, Lâm Tái Xuyên dùng đèn pin đột nhiên chiếu thẳng về phía trước, "Ai?"

Người kia "A" một tiếng, quay đầu, nâng hai tay che khuất hai mắt.

"Tôi chỉ là người đi đường tình cờ đi ngang qua".

"........." Lâm Tái Xuyên nghe giọng nói này rất quen tai. Anh hạ đèn pin xuống, cách cánh cửa sắt bảo vệ, đối diện với người bên trong. Hai người nhìn ra vẻ bất ngờ từ trong mắt đối phương.

"Sao anh lại đến đây?"

"Sao cậu lại ở đây?"



"Dĩ nhiên là vì tôi không tìm được phát hiện nào nên mới hi sinh thời gian quý giá của giấc ngủ, đến thực địa điều tra tìm bằng chứng". Hai mắt Tín Túc bị ánh sáng cường độ cao kích thích nên chảy nước mắt ròng ròng, đuôi mắt đỏ ửng, lông mi ướt nhẹp.

Cậu vừa xoa xoa hai mắt, vừa hít hít mũi, nói: "Đội trưởng, anh có thể đối xử với các bộ phận trên cơ thể tôi dịu dàng hơn một chút được không? Đã lâu lắm rồi tôi không khóc".

Lâm Tái Xuyên điều chỉnh ánh sáng đèn pin xuống mức yếu nhất: "Xin lỗi".

Tín Túc đứng cách anh cánh cửa sắt bảo hộ, nói: "Theo quan sát của tôi, Hà Phương có thể rời đi hiện trường vụ án từ chỗ này. Mặc dù chỗ này có theo dõi nhưng do máy theo dõi được lắp đặt bên trong khu dân cư, ánh sáng đèn đường chiếu từ ngoài vào, tình cờ lưu lại một chiếc bóng nhỏ hẹp trên mặt đất. Dù không giấu được người nhưng nếu Hà Phương cố ý khom người, không chừng có thể giấu cả người trong bóng tối này, đi sát chân tường ra ngoài sẽ không bị máy theo dõi ghi lại".

Lâm Tái Xuyên đứng ngoài cửa sắt bảo hộ, nhìn cậu chằm chằm, "Cậu vào bằng cách nào?"

Anh biết với bản lĩnh của Tín Túc, cậu không thể nhảy qua bức tường cao như vậy.

Tín Túc nói đương nhiên: "Tôi chui vào!"

Dứt lời, cậu nghiêng người, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng chui qua khe hở của cửa sắt bảo vệ chắc chắn.

Lâm Tái Xuyên: "........."

Khoảng cách kia chỉ bằng mắt thường cũng thấy rất hẹp. Vậy mà Tín Túc có thể dễ dàng chui ra chui vào.

Tín Túc đi đến trước mặt Lâm Tái Xuyên, đột nhiên, giơ bàn tay gầy gò của mình lên, cầm đèn pin trên tay anh, chiếu thẳng lên trên. Cả khuôn mặt cậu bị ánh sáng chiếu vào trắng bệch, âm trầm. Cậu còn cố ý làm một cái mặt quỷ.

"Hù!"

Lâm Tái Xuyên liếc nhìn cậu, không hề phản ứng.

Tín Túc nói đầy vẻ hoài nghi: "Không đáng sợ à?"

Điều kiện bẩm sinh của gương mặt cậu đều ở đó, dù cố ý làm mặt quỷ cũng vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa, Lâm Tái Xuyên cũng không có khả năng bị đòn "trả thù" cấp thấp như vậy dọa sợ. Anh nhìn cậu trong hai giây, giơ lên ngón trỏ, khẽ gạt qua đuôi mắt cậu, thấp giọng, thở dài, nói: "Lau khô nước mắt rồi nói sau".

Tín Túc cúi đầu, lại xoa xoa hai mắt, "Vừa rồi, tôi đã khom lưng, đi ven tường một vòng. Nếu camera không ghi lại được tôi thì khẳng định cũng không ghi lại được Hà Phương. Hiện giờ, chúng ta chỉ cần đi xem máy theo dõi của ban quản lý khu vực này liền biết rốt cuộc Hà Phương có phải "biến mất" từ chỗ này không".

Nói xong, Tín Túc lại chui lại vào khu dân cư được bảo vệ. Cậu quay người, nhìn Lâm Tái Xuyên còn đang đứng bên ngoài, "Anh có thể vào đây không?"

Lâm Tái Xuyên đi đến cạnh khu tường quây, nhảy lên tường cao. Anh chống một tay lên đầu tường, nhảy xuống từ độ cao hơn 3 mét, động tác dứt khoát, lưu loát, xinh đẹp vô cùng.

Tín Túc ngửa đầu "Oa" một tiếng.

Lâm Tái Xuyên liếc nhìn cậu, như thể muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Hai người cùng đi tới khu vực trung tâm của khu đất, nhân viên trực ban của khu dân cư đang ngủ, nửa đêm bị làm phiền, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Có gì thế?"

Lâm Tái Xuyên nói: "Chúng tôi là cảnh sát đội điều tra hình sự Cục Công an thành phố. Do yêu cầu phá án, đến lấy video giám sát bên trong khu vực này".

"Cảnh sát?" Nhân viên trực ban nghe vậy nhìn hai người một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Tín Túc lâu đặc biệt. Người này cảm giác đối phương không có chỗ nào giống cảnh sát nên cười nhạo một tiếng, vắt chéo chân khiêu khích, "Đưa thẻ cảnh sát ra xem nào?"

"........." Lần này Lâm Tái Xuyên đến hiện trường vụ án điều tra, trước khi ra cửa thay quần áo nên nhất thời quên đem thẻ cảnh sát bên người.

Tín Túc đương nhiên cũng không mang.

Nhân viên trực ban thấy hai người không có động tác gì "hừ" một tiếng, giơ tay đuổi người: "Mấy người tự xưng là cảnh sát nói muốn lấy video theo dõi giống hai người nhiều lắm. Còn nói là cảnh sát đội điều tra hình sự Cục Công an thành phố! Vậy tôi cũng là Cục trưởng Cục Công an thành phố đây! Đi đi đi! Đêm hôm khuya khoắt đừng đến quấy rầy người khác ngủ!"

Tín Túc liếc mắt nhìn thẻ nhân viên trên ngực đối phương, giọng bình tĩnh, nói: "Khu dân cư Thịnh Quang, đúng không? Để tôi gọi điện thoại".

Nói xong, cậu cầm di động đi ra ngoài, chưa đầy hai phút đã quay trở lại.

Gần như cùng lúc, di động của nhân viên trực ban ở khu dân cư nhận được một tin nhắn. Không rõ tin nhắn nói gì, chỉ thấy người này sau khi nhận được tin nhắn, mặt lập tức biến sắc, thái độ ân cần, mỉm cười xán lạn: "Hai vị muốn lấy video giám sát của khu vực nào? Hai người cứ xem tự nhiên, xem tự nhiên!"

Lâm Tái Xuyên quay đầu nhìn Tín Túc, đối phương khóe mắt cong cong, "Tranh thủ sử dụng đặc quyền của nhà tư bản một chút".



Môi Lâm Tái Xuyên khẽ nhúc nhích, giống như muốn nói gì đó. Tín Túc ngắt lời, nói: "Không cần cảm ơn. Lát nữa mời tôi ăn bữa khuya coi như trả công là được rồi".

Nhân viên bất động sản ngồi xuống phía trước máy vi tính, lấy ra video giám sát 15 phút trước. Người này kéo đoạn ghi hình về phía trước, đến khi thấy hình ảnh Tín Túc xuất hiện trên màn hình máy tính.

Khi nãy, lúc Tín Túc đứng trước bức tường cao vút. Lúc cậu đứng thẳng bình thường, camera trong khu dân cư có thể ghi lại nửa người trên của cậu, đến phần eo. Theo hình ảnh trong máy theo dõi, Tín Túc đứng cạnh tường một lúc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí của camera. Sau đó, cậu đứng sát tường, hơi ngồi xuống. Màn đêm kia như có phép thuật, hình ảnh của cậu hoàn toàn biến mất trong chiếc bóng dài hẹp của bức tường trên mặt đất, hoàn toàn hòa vào màn đêm.

Nếu Hà Phương trốn đi theo đường này, cậu ta chỉ cần ngay từ đầu, cúi xuống, đi sát tường ra ngoài, camera này hoàn toàn không thể chụp lại được. Cậu ta có thể không ai biết, chui vào tiểu khu; sau đó, rời khỏi tiểu khu từ bất kì cửa nào.

Lâm Tái Xuyên nhanh chóng nói kiên quyết: "Tôi cần toàn bộ video giám sát trong khu dân cư từ 10 giờ rưỡi tối ngày 18 đến 6 giờ sáng ngày hôm sau, đặc biệt là khu vực các cửa ra vào".

Nhân viên bất động sản nhanh chóng thao tác máy tính, sau đó "Ối" một tiếng: "Ngày 18? May là hai vị đến kịp. Chỉ muộn một ngày thì video ghi hình bị ghi đè rồi".

"Mấy video này muốn tải xuống cũng mất vài tiếng. Nếu không hai vị sáng mai quay lại lấy? Tôi sẽ lưu ý. Khi nào tải xong sẽ chủ động liên hệ hai vị?"

Tín Túc đẩy đẩy Lâm Tái Xuyên, "Chúng ta đi ăn khuya đi".

Hai người ra khỏi trung tâm quản lý khu dân cư, Lâm Tái Xuyên hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

Tín Túc nói: "Tôm hùm đất!"

Nhưng hai người đều không rành phân khu Cẩm Quang nên đối với hàng quán nơi đây càng không rõ.

"Không biết nhà hàng nào ngon, tìm cái đắt nhất đi". Tín Túc ngồi trên ghế phụ, cúi đầu chọc chọc phần mềm trên di động, sau đó mở ra chỉ đường bằng giọng nói, "Xuất phát!"

Lâm Tái Xuyên nổ máy, quay đầu, thoáng nhìn qua cậu. Không biết có phải do ảo giác của anh hay không, tính cách Tín Túc so với lúc mới vào Cục Công an có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Ít nhất, vẻ tối tăm lạnh lùng đối với "người ngoài" đã rất lâu không xuất hiện giữa hai người bọn họ.

Lâm Tái Xuyên lái xe tới nhà hàng hải sản Tín Túc lựa chọn kỹ càng.

Tín Túc không ăn cay nên đưa ra yêu cầu cực kỳ vô lý với nhân viên phục vụ: "Tôm hùm đất xào cay ít cay".

Sau đó, cậu còn gọi thêm một phần hàu nướng, một phần nhím biển chưng trứng.

Chờ đến khi hải sản được bày trên bàn, Tín Túc đã nghiêng đầu gối lên cánh tay, cả người dán trên bàn mơ màng, lẩm bẩm: "Luôn cảm giác có chỗ nào đó hơi kì lạ".

Lời này nói không đầu không cuối, thế nhưng Lâm Tái Xuyên nghe lại hiểu cậu đang nói gì. Anh nói nhàn nhạt: "Hành động của Hà Phương lúc trước và sau rất mâu thuẫn".

"Đúng!" Tín Túc ngồi dậy, phân tích trật tự, rõ ràng: "Thông thường, nghi phạm sẽ cố gắng che giấu tung tích, không muốn cảnh sát truy được đến mình, đưa mình ra xét xử. Nhưng Hà Phương lại chủ động ra tự thú. Hơn nữa, ngay từ khi bắt đầu, cậu ta công khai xuất hiện trước camera theo dõi. Rõ ràng, cậu ta không cần phải giết người một cách ồn ào như vậy. Tuy nhiên, sau khi gây án, cậu ta lại lén lút rời khỏi hiện trường. Nếu ban đầu đã định ra tự thú, cậu ta không có lý do gì bỏ trốn sau khi gây án. Nếu không, cậu ta có thể ẩn nấp ở nơi không có camera theo dõi để ra tay".

Lâm Tái Xuyên trầm giọng nói: "Trừ phi Hà Phương sau khi giết người phải đi gặp người nào đó. Mà người này không thể xuất hiện trước mặt cảnh sát. Sau khi gặp người này, cậu ta đến Cục Công an tự thú".

Tín Túc nghĩ nghĩ, cảm giác rất có lý, "Cho nên, lúc cậu ta tới không thèm kiêng nể gì. Nhưng lúc rời đi lại cực kỳ cẩn thận, tránh tầm mắt của cảnh sát và biến mất trong phạm vi theo dõi của camera".

Cho nên, Hà Phương sau khi gây án đi gặp một người. Nhiều khả năng, đó chính là hung thủ đứng đằng sau đã sai cậu ta giết người.

......

Chờ Tín Túc ăn xong bữa khuya đã là rạng sáng. Nhân viên trực ban khu dân cư chưa liên hệ gì. Hai người cũng không thể quay về trung tâm thành phố, sáng mai lại quay lại đây một chuyến. Lâm Tái Xuyên nói: "Tìm khách sạn gần đây ngủ lại một đêm đi".

Tín Túc buồn ngủ đến mức vừa đi vừa mơ màng, cũng không muốn đi xa, giọng cũng dấp dính, "Phía bên kia chắc phải hai, ba tiếng nữa mới xong. Ngủ trong xe một lát là được".

Tín Túc tìm bừa một chỗ cũng có thể ngủ. Vừa ngồi lại trong xe, hơi ngả ghế phụ xuống, nhắm hai mắt lại, cậu đã ngủ.

3 giờ sáng, di động của cậu hơi rung lên một chút.

Tín Túc buồn ngủ, mở mắt, lấy di động từ trong túi ra, ông chủ lớn của khu dân cư Thịnh Quang tự mình nhắn tin cho cậu: "Tổng giám đốc Tín Túc, video giám sát ngài muốn đã chuẩn bị xong. Ngài cho tôi xin địa chỉ, sáng mai tôi cho người mang qua".

Tín Túc trả lời: "Giờ tôi qua lấy".

Nhắn tin xong, Tín Túc quay đầu nhìn Lâm Tái Xuyên bên cạnh. Người nọ nhắm mắt, tựa lưng vào ghế ngồi. Anh còn chưa tỉnh. Ánh trăng mờ ảo chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh tạo ra một vầng sáng ôn nhu.

Tín Túc nhìn anh một lúc, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, xuống xe.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.