Đi Trong Sương Mù

Chương 135: Không bằng bắt tên cảnh sát



Tác giả: Thương Nghiên

Không bằng bắt tên cảnh sát

Vụ bê bối của Phan Nguyên Đức được coi là tin tức bùng nổ, được xã hội quan tâm nhất từ đầu năm mới đến nay. Từ 9 giờ tối qua, quan tâm cao độ của bạn đọc trên mạng kéo dài đến sáng ngày hôm sau vẫn chưa kết thúc. Chỉ trong một đêm, Phan Nguyên Đức từ nhà sản xuất phim điện ảnh hàng đầu hô mưa gọi gió trở thành con chuột chạy qua đường người người đuổi đánh. Những đối tác kinh doanh trước giờ không dám đối đầu với ông lúc này cũng tranh thủ cơ hội dẫm một chân, muốn chia nhau nuốt trọn địa bàn kinh doanh của ông.

Trong khi đó, những điều người bị hại là nữ giới nào đó công bố cũng cho thấy Phan Nguyên Đức còn có liên quan đến một vụ án mạng, viết thêm một tội danh cho ông ta. Hoàn cảnh của ông ta lúc này rất đúng với câu "sa cơ thất thế vạn người dày xéo".

Nhưng những chuyện này không có bất kì liên quan gì đến hai người Lâm Tái Xuyên và Tín Túc. Cục Công an thành phố Phù Tụ đã bàn giao toàn bộ quyền điều tra vụ án này cho Cục Công an thành phố T. Chuyện điều tra và xử lý tiếp theo thế nào đều do bên kia quyết định. Các đồng nghiệp bên thành phố T cũng thông tin cập nhật cho Lâm Tái Xuyên biết, dựa vào những manh mối và lời khai của người bị hại nữ giới kia, hai năm trước, Phan Nguyên Đức từng tổ chức một buổi tụ tập đông người, sau đó một diễn viên nữ không mấy nổi tiếng sau khi màn đêm buông xuống đột nhiên bị bệnh tim, "tử vong ngoài ý muốn", chết rất hợp tình hợp lý, lặng lẽ không hề có bất kì một tiếng động gì. Công an thành phố T đã bắt tay điều tra việc này. Ngay buổi sáng, Cục Công an thành phố T đã gọi tất cả những người có liên quan đến vụ án kia đến hợp tác điều tra. Một khi Phan Nguyên Đức có liên quan đến mạng người, tội danh của ông ta sẽ không còn đơn giản như vậy. Đời này, ông ta sẽ rất khó "trở lại như xưa".

Tín Túc lang thang nửa tháng, khó có cơ hội được nằm trên giường tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần vui vẻ nhàn rỗi. Cậu đặt gối đầu lót sau thắt lưng, nửa nằm, nửa ngồi trên giường, híp mắt cười vui vẻ, giọng lười biếng: "Tận mắt thấy ông ta xây lâu đài cao, tận mắt thấy lâu đài của ông ta sụp đổ".

Sự giàu có và danh tiếng của người thuộc "nhóm đầu những người thượng lưu" như Phan Nguyên Đức khiến người khác không thể theo kịp nhưng khi sụp đổ cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt. Khi có quyền, có thế, người người khen ngợi. Một khi thất thế chính là bị nghìn người chỉ trỏ.

Tín Túc nghiêm túc tổng kết: "Cho nên mới nói, làm người vẫn nên sống lương thiện".

Lâm Tái Xuyên "Ừ" một tiếng, "Giống như em vậy".

Tín Túc: "........."

Cậu cúi đầu nhìn di động, "Thật kì lạ. Bánh bao nhân thịt cua của em sao mãi chưa thấy đến nhỉ?"

Tín Túc tự nhận biểu hiện ngày thường của cậu rất giống một con rắn hổ mang cực độc, thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng, gian ác. Nhưng không biết có phải do ảo giác của cậu hay không, trong mắt Lâm Tái Xuyên, cậu lúc nào cũng chỉ như một con mèo lớn lười biếng biết giơ móng vuốt cào người.

Cùng thời gian, trong nghĩa trang thành phố T.

Thiệu Từ một mình bước lên bậc thang. Anh mặc bộ đồ màu đen, tay ôm một bó hoa ly trắng tinh, thuần khiết, xinh đẹp. Anh dừng lại trước bia mộ của Phó Thải, lặng lẽ đứng một lúc lâu.

Nhìn ảnh chụp đen trắng trên tấm bia đá, đáy mắt Thiệu Từ xuất hiện vẻ dịu dàng hiếm thấy. Sau đó, anh khẽ mỉm cười, "Anh Thải, em tới thăm anh đây. Em có một tin vui muốn nói cho anh biết. Cuối cùng, Phan Nguyên Đức cũng chính thức bị phê bắt rồi. Cơ quan công an đang điều tra ông ta".

Hai mắt Thiệu Từ đỏ hoe. Anh giống như lẻ loi đi trên con đường tối tăm dài dằng dặc, cực kỳ khó khăn, vất vả và gian nan. Hiện giờ, cuối cùng anh mới nhìn thấy ánh sáng le lói ở cuối con đường.

Anh rũ mắt, như thể trút được gánh nặng, nói: "Anh Thải, em đã khiến tất cả những kẻ gây ra bao nhiêu tội ác kia đều phải trả giá đắt... Anh có nhìn thấy không?"

Phan Nguyên Đức, Dương Kiến Chương, Đới Hải Xương, Hàn Húc Diêu đều đã hoặc trở thành thi thể bị chia lìa, hoặc sắp bị bắt vào tù. Những người gây ra tội ác năm đó đều đã phải nhận kết cục xứng đáng.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua nghĩa trang vắng lặng.

Hầu kết Thiệu Từ hơi chuyển động. Anh nhỏ giọng nói: "Bốn năm qua... Anh vẫn tốt chứ? Nơi đó... có phải là một thế giới rất tươi đẹp không? Nơi có anh hẳn luôn là nơi tốt đẹp".

Hai mắt Thiệu Từ hiện lên ý cười đã lâu không thấy. Sau đó, anh chậm rãi hạ thấp người, quỳ trên mặt đất bằng đá cẩm thạch lạnh băng, đặt trán lên tấm bia mộ màu xám, như thể chạm vào người thân nhất.

Anh từ từ nhắm mắt lại.

Tí tách.

Tí tách.

Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt đất.

"Đôi khi em tự hỏi không biết liệu anh có còn nhớ em không? Anh còn nhớ những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta không? Đôi lúc, em lại mong anh đừng nhớ rõ, mong anh có thể quên đi những ký ức không tốt đẹp đó để bắt đầu cuộc sống mới từ đầu. Tất cả đã kết thúc rồi... Sau này, em cũng sẽ cố gắng sống cho thật tốt".

Thiệu Từ nhỏ giọng nghẹn ngào, hứa hẹn với đối phương.

Trong lòng anh vĩnh viễn lưu lại một vết sẹo cùng sự tiếc nuối không thể xóa nhòa. Chỉ cần hơi chạm vào, anh sẽ đau đến xé tim, xé phổi. Nhưng Thiệu Từ biết, nếu Phó Thải còn sống, nhất định anh sẽ hi vọng anh sống thật tốt. Phó Thải không muốn vì mình mà người khác có bất kì cảm xúc tiêu cực nào.

Mấy năm nay, Thiệu Từ đều sống để báo thù. Mỗi bước anh đi đều phải tính toán thật kĩ. Anh chịu đựng sự dày vò của hận thù và chán ghét để có thể đến gần những người đó, có được chứng cứ phạm tội của bọn họ. Anh cố gắng hết sức, chỉ chờ đến ngày những kẻ ác phải đền tội. Hiện giờ, ngày này đã đến. Cuối cùng, anh dường như cũng được "tự do". Hận thù in hằn trong xương cốt anh cũng đang dần tiêu tan.

Đột nhiên, da anh có cảm giác lành lạnh. Thiệu Từ ngước đầu nhìn lên, có gì đó dừng lại trên tóc, trên lông mi anh. Những bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng bay lượn.

Thiệu Từ ngẩn người, nói: "Tuyết..."

Mặt trời mùa đông ở tít trên cao, chiếu xuống ánh nắng trong veo, tươi đẹp. Những bông tuyết bay lả tả từ trên cao xuống, được ánh nắng chiếu vào, sáng lung linh.

Đã rất lâu rồi, thành phố T không có tuyết rơi ấm áp như vậy. Những bông tuyết đầu mùa thuần khiết nhất trong năm.

Thiệu Từ chậm rãi vươn tay. Một bông tuyết rơi vào lòng bàn tay anh, sau đó rất nhanh tan ra.

"Em sẽ vì anh mà sống cho thật tốt. Em sẽ trở thành dáng vẻ anh chờ mong, anh Thải à".

Càng ngày càng nhiều bông tuyết rơi xuống, phủ lên mặt đất một màu trắng xóa, không tì vết.

***

Bởi vì buổi trưa, Tín Túc muốn ăn canh bong bóng cá nấu thịt gà nên Lâm Tái Xuyên gọi điện cho nhà hàng đặt làm, tiện đường đi lấy đồ, anh tạt qua Cục Công an thành phố một chuyến.

Cảnh sát trực ban nhìn thấy Lâm Tái Xuyên đi vào văn phòng, cho rằng có chuyện nên lập tức đứng dậy, "Đội trưởng Lâm!"

Lâm Tái Xuyên hơi gật đầu với cảnh sát trực ban một cái, hỏi: "Thời gian này, bên Đới Hải Xương có tin tức gì không?"

Bởi vì thời gian trước, cả Lâm Tái Xuyên và Tín Túc đều không ở Phù Tụ, công tác thẩm vấn Đới Hải Xương và Hàn Húc Diêu đều do Trịnh Trị Quốc tiến hành.

Bị những người Hình Chiêu cùng nhau khai báo, Đới Hải Xương trong phòng thẩm vấn thừa nhận từng "mua" của Hình Chiêu một bé gái vị thành niên nhưng sống chết không chịu thừa nhận mình phạm tội cưỡng hiếp mà chỉ nói cô bé kia phục vụ ông ta một buổi tối, không thật sự phát sinh hành vi quan hệ tình dục. Cô bé kia đã chết, hiện đúng là chết không thể đối chứng. Bất kể cái miệng của Phan Nguyên Đức nói thế nào, kể cả cảnh sát có biết ông ta đang mở to mắt nói dối nhưng do không có chứng cứ rõ ràng nên nhất thời không thể làm gì ông ta.

Hàn Húc Diêu thật ra lại ngang nhiên nhận tội bởi vì người bị hại khi đó còn sống, đã sớm tới Cục Công an thành phố làm chứng việc Hàn Húc Diêu chính là nghi phạm số một đã xâm hại mình năm đó.

Dương Kiến Chương đã chết, Phan Nguyên Đức bị phê bắt, Hàn Húc Diêu nhận tội, đền tội. Hiện tại, chỉ còn Đới Hải Xương còn chưa bị kết tội. Không chỉ bản thân ông ta có vấn đề, công ty của ông ta còn rửa tiền cho Bò cạp Sa mạc. Nhưng tội phạm kinh tế và tội phạm hình sự không giống nhau. Vụ án kinh tế chỉ điều tra một chút cũng mất một, hai năm. Một vụ án điều tra hai năm, ba năm là chuyện cực kỳ bình thường. Thời gian ngắn rất khó tìm được manh mối rõ ràng, chỉ đành tạm giam Đới Hải Xương ở đồn công an để có thể thẩm vấn bất cứ lúc nào.

Cảnh sát kia nói: "Dù sao hiện giờ người cũng bị chúng ta giữ trong tay, không cho ông ta ra ngoài làm xằng bậy. Trước hết cứ tạm câu giờ như vậy, sẽ nhất định có lúc tóm được sơ hở của ông ta. Nói không chừng, một ngày nào đó, tự ông ta không chịu được, chủ động nhận tội với chúng ta. Người như ông ta nên tạm giữ, cho tiếp thu cải tạo một trận".

Lâm Tái Xuyên không nói gì.

Tối hôm đó xảy ra chuyện gì, chỉ một mình Đới Hải Xương cùng bé gái bị hại kia biết. Nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, thi thể của bé gái cũng đã hỏa táng, không lưu lại bất kì chứng cứ gì. Chỉ sợ rất khó phán định Đới Hải Xương tội xâm hại bé gái vị thành niên. Chỉ đành chờ tin tức của đồng nghiệp đội điều tra kinh tế...

Cảnh sát kia thấy Lâm Tái Xuyên không nói gì, hơi thấp thỏm, hỏi, "Đội trưởng Lâm, anh còn việc gì khác sao?"

"Không có gì. Cậu cứ làm việc của mình đi".

Lâm Tái Xuyên đi một vòng ở văn phòng. Hơn một tuần không trở về, đồ ăn vặt trong thùng và tủ lạnh nhỏ của Tín Túc đều không còn gì. Đoán chừng mọi người chia nhau ăn hết nhưng chưa kịp mua bổ sung. Lâm Tái Xuyên đặt mấy đơn đồ ngọt, hoa quả sấy, kem... ở mấy cửa hàng Tín Túc hay mua, để buổi chiều họ mang đến.

Cảnh sát trực ban nghe anh gọi điện thoại cho mấy chủ cửa hàng, không nhịn được mà chửi thầm trong lòng, chẳng lẽ mấy người đang yêu đều thế này à? Tiền trong nhà Tín Túc không khác gì giấy lộn, vẫy vẫy tay là có thể mua được toàn bộ Cục Công an thành phố của bọn họ. Nhà Tín Túc thiếu gì mà đội trưởng Lâm còn phải mua "bổ sung" cho cậu?

Lâm Tái Xuyên mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Tín Túc. Mãi đến lúc nhà hàng gọi điện báo bong bóng cá và thịt gà đã làm xong, bảo anh đến lấy, anh mới lái xe rời khỏi Cục Công an thành phố.

Bên trong Bò cạp Sa mạc.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, khói lượn mịt mù. Mấy người đàn ông trung niên ngồi trên ghế.

"Đã gần một tháng rồi mà chưa có bất kì tin tức gì. Có phải lần này lão Đới không ra được rồi không?"

"Nói thừa. Nếu cảnh sát không có chứng cứ trong tay, có thể nhốt ông ta lâu thế à? Nhất định trong tay Lâm Tái Xuyên bắt được điểm yếu gì đó của ông ta rồi. Mẹ nó, cứ mỗi lần gặp tên họ Lâm này là không có chuyện gì tốt".

"Phía ông chủ Tuyên nói thế nào?"

"Đừng nhắc đến nữa. Ông chủ Tuyên nói không cần lo. Nếu Đới Hải Xương thật sự vào tù thì đổi nhà hợp tác khác là được".

Một người đàn ông không nhịn được mắng ầm lên: "Nhiều năm thế rồi, Đới Hải Xương cũng giúp chúng ta không ít việc. Tiền chúng ta có bây giờ còn không phải đều qua tay ông ta làm ra à? Giờ ông ta nằm trong tay cảnh sát, chúng ta qua cầu rút ván, mặc kệ thì cũng quá không nghĩa khí rồi".

"Không thì sao? Có thể làm gì bây giờ? Đến trại tạm giam gây sự để cứu người ra à?"

"Làm gì có nhiều Đới Hải Xương như vậy? Đổi người hợp tác khác, chúng ta liền ít đi một khoản thu vào".

Mấy người đàn ông này đều là "người trong đường dây" hợp tác lâu năm với Đới Hải Xương, Đới Hải Xương rửa tiền cho bọn họ, bọn họ ở giữa ăn chiết khấu. Rửa 10 triệu thì chia 50-50 với Đới Hải Xương, cuối cùng báo lên trên là được 9 triệu. Chuyện này thần không biết, quỷ không hay, ngay cả Tuyên Trọng cũng không biết. Tuyên Trọng muốn đổi người hợp tác rõ ràng chặt đứt con đường kiếm tiền của mấy người này.

"Tuyên Trọng đã già rồi, không còn vẻ tàn nhẫn khiến người khác kính sợ như thời còn trẻ nữa", Người đàn ông vẻ mặt u ám nói, "Bắt đầu từ năm ngoái, Lâm Tái Xuyên chắn của chúng ta mấy lần, Tuyên Trọng rắm cũng chưa dám thả. Hình Chiêu giờ vẫn còn ngồi ngốc trong tù đấy thôi".

"Mẹ nó, việc gì phải sợ mấy tên cớm đó?" Một người hung dữ nói, "Cảnh sát ném chuột còn sợ vỡ bình, chúng ta thì không. Bắt bừa một con tin trên đường cái, bảo cảnh sát phải thả người ngay lậpt ức, nếu không bắn một phát chết con tin. Tao không tin Lâm Tái Xuyên còn dám không thả người!"

Người đàn ông ngồi bên cạnh nói: "Nếu làm như vậy có nghĩa chúng ta đối đầu trực tiếp với cảnh sát..."

"Chúng ta đã sớm đối đầu với cảnh sát. Mưa bom bão đạn nhiều như vậy rồi, mỗi việc này có tính là gì? Mẹ nó, tao không chịu được uất ức này. Có thế nào cũng phải mang được lão Đới ra ngoài! Rốt cuộc, mấy người có làm không? Nếu không, một mình tao cầm súng đi đòi người!"

"Nếu mấy người định làm chuyện này thì làm lớn luôn đi. Tìm mấy con tin bình thường vô dụng thì có nghĩa lý gì? Nếu muốn làm thì tốt nhất bắt một cảnh sát mang về, để xem xem Lâm Tái Xuyên muốn đồng đội của mình hay vẫn muốn tuân thủ pháp luật, làm theo việc công".

Hết chương 135
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.