Trong lúc bọn họ ngồi nói chuyện, cửa phòng ăn lại bị đẩy ra. Một người đàn ông bất chấp gió sương mệt mỏi chạy đến. Người này là người đại diện trong công ty giải trí của Tổng giám đốc Triệu, Phí Hứa Xương. Anh ta tự tay nâng đỡ không ít ngôi sao đang hot.
Tổng giám đốc Triệu nhắn tin nói "đến mau", bảo anh cố gắng hết sức, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây vì ông ta phát hiện một hạt giống tốt "Trời sinh ăn bát cơm này".
Tổng giám đốc Triệu phóng túng ngâm mình trong giới giải trí đã nhiều năm, gặp biết bao người đẹp muôn hình muôn vẻ. Trước giờ, ánh mắt luôn rất kén chọn, hiếm thấy ông ta tỏ ra coi trọng người nào. Phí Hứa Xương vốn còn đang bất ngờ, không biết người được nhắc đến là thần thánh phương nào nhưng vừa nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi ngồi cạnh ông ta lúc này, anh lập tức liền rõ ràng...
Đúng là nhan sắc tuyệt trần hiếm có khó tìm. Đặt trong giới giải trí cũng dễ dàng lấn át người khác.
Tổng giám đốc Triệu giới thiệu: "Đây là người đại diện công ty chúng tôi, Phí Hứa Xương".
Tín Túc ngẩng đầu, "Chào anh Xương".
"........." Ánh mắt Phí Hứa Xương nhìn Tín Túc cực kỳ cháy bỏng, đúng là sáng rực lên, như đang cúng bái một cây rụng tiền lấp lánh ánh vàng. Vì thế, hai giây sau, anh mới vươn tay ra với Tín Túc, "Chào cậu".
Tổng giám đốc Triệu nói: "Tôi chỉ là một người làm kinh doanh buôn bán, không nói được nhiều lắm. Để Hứa Xương nói chuyện với các cậu đi".
Người đại diện có tài ăn nói nên khác hẳn. Đầu tiên, Phí Hứa Xương ba hoa chích chòe giới thiệu những nguồn tài nguyên hàng đầu và quy mô công ty giải trí của bọn họ, dùng biện pháp liệt kê lần lượt gọi tên từng ngôi sao nổi tiếng mà công ty họ nâng đỡ, lại miêu tả chế độ đãi ngộ hậu hĩnh công ty bọn họ dành cho các ngôi sao; cuối cùng, vẽ ra một chiếc bánh lớn "ngôi sao hàng đầu sau này chính là cậu" dành cho Tín Túc.
"Ký với công ty chúng tôi, tôi đảm bảo chỉ trong tháng này, cậu sẽ hot đến mức bùng nổ. Sau này, nhất định là ngôi sao được hâm mộ hàng đầu, chạm đến đỉnh của đỉnh, người khác không đuổi kịp!"
"........." Tín Túc tỏ vẻ hơi lưỡng lự, không nói chuyện, đưa mắt nhìn "anh trai" ngồi bên cạnh.
Ánh mắt quan sát của Phí Hứa Xương cực kì sắc bén. Anh nhìn thấy người khác cũng là dáng vẻ ôn hòa như ngọc, quân tử đoan trang cực kỳ được yêu thích hiện nay nên lại lên tiếng, vẽ chiếc bánh lớn cho cả hai người, "Hai cậu cùng nhau ra mắt đi, "xào cp", lúc xuất hiện cùng nhau thì tung hint tỏ vẻ mập mờ, hút fangirl, yên tâm giàu sang phú quý cả đời phía sau. Bây giờ, mấy cô gái trẻ rất thích kiểu này!"
Tín Túc: "........."
Người trước mắt rõ ràng nhiệt tình quá mức nhưng chỉ tiếc "người tài không được trọng dụng".
Vẻ mặt Tín Túc hơi ngẩn ra, băn khoăn một lúc lâu mới ngượng ngùng từ chối: "Anh Xương, thật ra em vẫn chưa nghĩ xong".
Sau khi Phí Hứa Xương lải nhải nửa giờ, rốt cuộc Lâm Tái Xuyên mới bình thản mở miệng nói: "Tạm thời chúng tôi còn chưa quyết định sẽ gia nhập giới giải trí. Ít nhất, trước mắt phải hiểu biết hoàn cảnh trong giới có phức tạp như mấy lời đồn kia không rồi mới đưa ra quyết định được".
Người đàn ông hơi lớn tuổi này mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, vẻ mặt bình tĩnh như nước nhưng không biết vì sao, lúc nói lại khiến người khác vô thức nghe theo, thậm chí, bản năng còn sinh ra cảm giác không dám trái lời.
"Nơi nhiều người khó tránh khỏi vàng thau lẫn lộn. Thật ra, có một số việc không thể tránh được", Phí Hứa Xương ngừng một chút, nói, "Nhưng không phải chỗ nào cũng như vậy. Công ty chúng tôi chưa từng có mấy thứ đường ngang ngõ tắt loại này. Chuyện này tôi có thể đảm bảo với các cậu. Tổng giám đốc Đoạn cũng rất rõ ràng. Nếu không, cũng không có khả năng giới thiệu chúng ta làm quen, đúng không?"
Tín Túc vẻ mặt ngốc nghếch ngọt ngào rất dễ lừa, gật gật đầu: "Vâng, vâng".
Sau khi Tín Túc từ chối "chiếc bánh vẽ lớn", Phí Hứa Xương lại kiên trì ngồi trong phòng ăn nói không ngừng hơn nửa giờ, ý đồ muốn thuyết phục Tín Túc dùng mặt cho đúng, tạo phúc cho những người mê cái đẹp trên đời. Nhưng Tín Túc không thể thật sự có bất kì liên quan gì với giới giải trí, mục đích lần này của hai người chỉ vì muốn điều tra Phan Nguyên Đức nên nhất quyết không chịu đổi ý.
Phí Hứa Xương rõ ràng rất coi trọng Tín Túc, nói đến nước miếng tung bay, miệng khô lưỡi khô, mới chịu lưu luyến không rời theo Tổng giám đốc Triệu rời đi.
Chờ đến khi mọi người đi hết, Tín Túc mới dùng một tay chống đầu, thu hồi vẻ mặt ngây thơ vô hại, chân mày hơi nhướn lên, trở lại dáng vẻ cảnh giác tính kế người khác thường ngày. Cậu cong môi cười nói: "Nhất định hai người kia sẽ lại đến".
Lúc rời đi, Phí Hứa Xương rõ ràng chưa từ bỏ ý định, còn thêm thông tin liên lạc với Tín Túc, nói lúc về sẽ lại liên hệ.
Ngón tay Tín Túc gõ nhẹ trên mặt bàn. Đây là động tác theo bản năng lúc cậu suy nghĩ, "Hiện giờ còn chưa có con đường tiếp xúc trực tiếp với Phan Nguyên Đức. Nếu vậy, thì đánh từ ngoài vào, ra tay với những người xung quanh ông ta. Em cảm giác phía bên Chung Tịnh có cơ hội hơn".
Chung Tịnh, vợ Phan Nguyên Đức, đạo diễn nổi tiếng trong nước. Chỉ cần có thể có liên hệ với Chung Tịnh thì móc nối được với Phan Nguyên Đức cũng không còn xa.
Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu.
Phan Nguyên Đức là nhà đầu tư trong hậu trường còn Chung Tịnh là người ngoài sáng, trong giới giải trí. Khả năng bọn họ gặp Chung Tịnh sẽ cao hơn một chút, cũng càng hợp lý hơn.
Quả nhiên, Tín Túc đoán không sai. Khoảng 4 giờ sau, Phí Hứa Xương liên hệ với cậu qua Wechat, nói muốn mời cậu và Lâm Tái Xuyên cùng ăn cơm tối, đặt bàn ở một nhà hàng hải sản. Tín Túc vốn muốn gặp lại ông ta, hẹn ở nhà hàng hải sản lại càng tốt.
Phí Hứa Xương vẫn muốn thuyết phục Tín Túc ký với công ty bọn họ, gia nhập giới giải trí. Nhưng cuối cùng, anh không ép buộc mà chỉ nói: "Nếu cậu cảm thấy có thể không thích ứng được với hoàn cảnh trong giới giải trí thì trong khoảng thời gian này cứ tiếp xúc xem thử trước thế nào. Nếu thấy không có vấn đề gì thì lại ký với công ty chúng tôi. Đây là ý của Tổng giám đốc Triệu của chúng tôi. Kể cả cuối cùng không có duyên được làm việc cùng nhau thì cũng không sao, coi như tặng cho bác Đoạn của cậu một nhân tình".
Thế này đúng là không thể tốt hơn. Tín Túc vốn không thể ở đây lâu lắm. Cậu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh Xương".
Phí Hứa Xương cẩn thận quan sát mặt cậu, đột nhiên nói: "Tôi có một đề xuất. Nếu sau này, cậu muốn phát triển trong giới giải trí, cậu có thể thử đổi sang phong cách khác. Dù sao, tính cách "ngọt ngào" trong giới đã có rất nhiều rồi. Tôi cảm giác gương mặt cùng khí chất của cậu càng thích hợp với loại phong cách người đẹp u buồn, thậm chí hơi mang theo cảm giác tối tăm, ngạo mạn".
Ánh mất người này thế mà thật sự rất có trình độ. Nếu Phí Hứa Xương muốn kiểu thiết lập tính cách này, Tín Túc chỉ cần đơn giản không cần giả vờ. Đường nét gương mặt vốn đang ôn hòa, mềm mại rõ ràng lạnh hẳn xuống, mặt vô cảm nhìn đối phương. Ánh mắt nhìn bất cứ thứ gì đều mang theo vẻ khinh thường, lạnh nhạt cùng ngạo mạn.
Phí Hứa Xương vỗ tay kích động một cái, "Chính xác! Cảm giác này là được rồi. Tôi cam đoan đây là bát cơm lớn có một không hai, không ai có thể thay thế được trong toàn bộ giới giải trí, toàn mạng internet này!"
Tín Túc: "............"
Cho nên cậu cố gắng buôn bán thiết lập tính cách "em gái ngọt ngào" còn chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc, đúng không?
Phí Hứa Xương hoàn toàn không phát hiện vẻ tiếc nuối trong nội tâm Tín Túc. Anh mặt mày hớn hở nói: "Quá tuyệt! Đúng là gương mặt và khí chất tự mang khuynh hướng poster điện ảnh! Không lên màn hình lớn thì quá đáng tiếc!"
Lúc này, màn hình di động Tín Túc đặt trên bàn sáng lên. Là thông báo của một một app tin tức.
Phí Hứa Xương tình cờ nhìn thoáng qua ảnh nền khóa màn hình di động của Tín Túc, thuận miệng hỏi: "Hả? Đây không phải phim điện ảnh của đạo diễn Chung à?"
Tín Túc lại khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng, gật gật đầu với Phí Hứa Xương: "Vâng. Em rất thích đạo diễn Chung Tịnh. Mỗi một tác phẩm điện ảnh của bà ấy, em đều xem rất nhiều lần. Thật ra cũng vì chuyện này nên em mới muốn tìm hiểu giới giải trí".
"Nếu vậy thì ánh mắt của cậu đúng là rất cao", Phí Hứa Xương cười nói, "Đạo diễn Chung không phải người dễ tiếp cận. Hợp tác với bà ấy đều là ngôi sao nổi tiếng số một, số hai trong nước, hoặc là diễn viên gạo cội cấp quốc gia. Ánh mắt chọn người của bà ấy rất độc".
"Em biết", Giọng Tín Túc khiêm tốn, nói, "Thật ra, em không hứng thú với việc đóng phim điện ảnh lắm. Em biết khả năng của mình có hạn, diễn không tốt. Bản thân chỉ là một cái bình hoa. Cho nên, em chưa nghĩ đến việc đặt chân vào ngành sản xuất này".
Giọng Tín Túc lộ vẻ tiếc nuối: "Em chỉ thật sự rất ngưỡng mộ đạo diễn Chung. Nếu sau này có cơ hội được gặp bà ấy học hỏi thì tốt quá".
Phí Hứa Xương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm mặt Tín Túc. Gương mặt này nói không chừng thật sự có thể là tờ giấy thông hành đặc biệt. Câu Phí Hứa Xương vừa nói không hề có ý thổi phồng. Gương mặt của Tín Túc là kiểu có thể khống chế tất cả mọi loại hình, mọi phong cách. Thậm chí, trong toàn bộ giới giải trí này cũng không tìm được gương mặt tương tự.
Phí Hứa Xương vỗ bàn một cái, nói: "Thế này đi, để tôi hỏi thăm một chút hành trình sắp tới của đạo diễn Chung, tạo cho hai người một cơ hội gặp mặt. Nhưng có thể nắm chắc được hay không thì tùy thuộc vào chính cậu".
Ánh mắt Tín Túc sáng lên, "Cảm ơn anh Xương".
Phí Hứa Xương nói: "Nhớ rõ lời tôi đã nói với cậu. Trước mặt người khác cần tỏ ra vẻ hơi sắc bén, nhìn như vậy mới càng có "sức dãn" và để lại ấn tượng xâm lược sâu sắc. Ánh mắt như vừa rồi rất tốt".
"Em sẽ". Tín Túc tỏ vẻ chuyện này hoàn toàn không có vấn đề. Sau đó, cậu lại do dự hỏi, "Nếu đến mấy chỗ kiểu kia, em có thể dùng tên kiểu nghệ danh không? Em không muốn dùng tên thật lắm".
Chẳng may có người nghe thấy tên cậu, nhận ra thân phận thật của cậu thì chẳng phải kế hoạch của bọn họ bị phá hỏng à?
"Được", Phí Hứa Xương nói, "Tên không quan trọng. Lúc nào ký hợp đồng thì dùng tên thật là được. Chúng tôi có rất nhiều ngôi sao đều dùng nghệ danh. Cậu định dùng tên gì?"
Tín Túc nghĩ nghĩ, nói: "Lâm Thiền."
Phí Hứa Xương có thể làm người đại diện hàng đầu, đương nhiên trong tay có rất nhiều quan hệ. Ngày hôm sau, anh đã nghe ngóng được hành trình tiếp theo của Chung Tịnh. Tối mai, bà sẽ ở thành phố T, tham gia buổi tiệc rượu tư nhân của người trong giới. Hiện giờ, ba người bọn họ ngồi máy bay đến thành phố T có thể kịp gặp mặt Chung Tịnh một chút.
Nghe được thông tin của Phí Hứa Xương, Tín Túc cảm thấy hơi ngoài dự tính. Không ngờ kế hoạch của bọn họ lại được thúc đẩy thuận lợi như vậy. Mấy đạo diễn lớn như Chung Tịnh cơ bản đều là phía đầu tư vội vàng tìm bà để chủ động đưa tiền.
Thời gian hơi gấp, bọn họ vừa hạ cánh chưa được hai ngày, giờ lại lăn lộn đến thành phố T.
Khách mời trong tiệc rượu rất hạn chế. Phí Hứa Xương nhất thời chỉ xoay được tổng cộng hai tấm thư mời. Tín Túc và Lâm Tái Xuyên mỗi người một tấm, bản thân Phí Hứa Xương không vào được.
Có thể vì biểu hiện của Tín Túc trước mặt Phí Hứa Xương quá mức ngốc nghếch ngọt ngào, trước khi vào cửa, Phí Hứa Xương không nhịn được lại dặn cậu một câu: "Từ giờ trở đi, cứ diễn dựa theo thiết lập tính cách tôi đã nói với cậu. Nói không chừng, đạo diễn Chung vừa đi vào, liếc mắt một cái lại nhìn trúng cậu. Tổng giám đốc Triệu của chúng tôi ở bên trong sẽ hỗ trợ tiến cử cậu".
Tín Túc gật đầu một cái, tỏ vẻ hoàn toàn không có áp lực khi biểu diễn bản sắc cá nhân.
Lâm Tái Xuyên dẫn cậu vào sảnh bên trong, ngước mắt nhìn một lượt toàn bộ bố trí bên trong tiệc rượu, thấp giọng nói: "Đừng lo, anh sẽ ở trên tầng nhìn em".
Kể cả ở tầng một có xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể nhảy từ phía trên xuống. Khoảng cách chiều cao giữa hai tầng cách nhau không quá 3 mét.
Tín Túc tỏ vẻ bất đắc dĩ, liếc anh một cái, "Em nhìn thật sự rất giống một bình hoa yếu ớt à?"
Trong tiệc rượu, mọi người đều là người giàu giai cấp thượng lưu, ham muốn hưởng thụ vật chất lại có thêm tiền tài nên dục vọng đến đâu rất khó nói. Không biết trong này có bao nhiêu "Đới Hải Xương". Ở mấy nơi kiểu thế này, cẩn thận thế nào cũng không thừa.
Tín Túc tùy ý ngồi xuống ghế sô pha dài trong góc tầng một. Lâm Tái Xuyên ở tầng hai, từ trên cao nhìn xuống, thu hết toàn bộ tình hình ở tầng một vào trong đáy mắt.
Khách vip trong tiệc rượu vốn tốp năm, tốp ba chụm vào nói chuyện cùng nhau, tự tán gẫu việc làm ăn của bản thân nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, bất kể là đàn ông hay đàn bà, mọi người đều dần dần chú ý đến cậu thanh niên ngồi trên chiếc sô pha màu đỏ rượu ở trong góc.
"Tổng giám đốc Lý, nhìn bên kia kìa."
Tổng giám đốc Lý theo tầm mắt đối phương, nhìn về phía trong góc.
Tín Túc mặc một chiếc áo sơ mi kiểu cung đình màu trắng như tuyết, hai bên trái phải cài hai chiếc cài áo kim cương tròn màu xanh lam, cổ tay áo lá sen điểm xuyết hoa văn ren. Bên dưới là một chiếc quần lụa dài màu đen, buông rủ tự nhiên, phác họa ra hình dáng hai chân thon dài. Thoạt nhìn, Tín Túc mang vẻ hoa lệ lại sang trọng, quý phái. Tín Túc vốn muốn mặc một bộ quần áo trung tính phong cách sườn xám. Như vậy khi vừa nhìn sẽ càng có ấn tượng thị giác hơn. Nhưng vì phần chân xẻ tà quá cao, bị người nào đó mặt bình tĩnh bỏ phiếu phản đối.
Cậu lười biếng ngồi một mình trên ghế, dưới ánh đèn nhấp nháy mờ ảo, gần như mang theo cảm giác không dính khói lửa nhân gian. Gương mặt thanh tú xinh đẹp đến cực hạn, lại mang theo vẻ chán ghét mơ hồ, ngón tay trắng nõn thon dài kẹp một ống hút thuốc lá nữ dài mảnh, ánh lửa trên đầu ống hút lập lòe, sương khói lượn lờ. Đôi mắt phượng đen nhánh vừa lạnh nhạt lại vừa lẳng lơ. Bức họa này quá đẹp đến mức khiến người xem chấn động lòng người, như thể Trời sinh cậu thích hợp những nơi thế này... Một đóa hoa mọc trên nước bùn dơ bẩn, thối nát nhưng lại đẹp đẽ đến vô ngần.
Dừng trong mắt người khác là cảm giác mỹ lệ kì lạ lại dày đặc. Hô hấp của Tổng giám đốc Lý trong nháy mắt ngừng lại. Ông ngơ ngác nhìn Tín Túc một lúc lâu, sau đó mới như thể mất hồn mất vía, lẩm bẩm hỏi, "Người này là ai? Sao trước giờ tôi chưa từng thấy?"
Người đàn ông đứng bên cạnh nói: "Là người của Tổng giám đốc Triệu. Nhưng nghe nói còn có bối cảnh bên Đoạn Ngạo Vũ. Bản thân cậu ấy cũng là cậu ấm nhà giàu. Trong vòng này, chỉ sợ cũng không thiếu "kim chủ"".
Như thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú trần trụi của người khác, Tín Túc đưa mắt nhìn lên, lông mi khẽ nâng lên, nhìn về phía phát ra ánh mắt kia.
Đối mặt với ánh mắt như mê hoặc lòng người, da đầu Tổng giám đốc Lý tê rần, đầu vang lên tiếng ong ong. Ông không kiểm soát được cơ thể mà nâng chân, bước từng bước đến bên cạnh Tín Túc.
Ở phía ngoài, Chung Tịnh cùng Tổng giám đốc Triệu song song từ sàn khiêu vũ đi vào. Bà giơ tay che miệng, khẽ cười, nói: "Lần đầu tiên nghe anh đánh giá một người như vậy. Gương mặt xinh đẹp như hoa à? Vậy tôi phải nhìn cậu ta cho kĩ mới được".
Tổng giám đốc Triệu nói: "Là người mới. Tôi chỉ muốn giới thiệu và để cậu ta làm quen với đạo diễn Chung trước một chút".
Ông biết mấy lời khách sáo thế này, chỉ cần nói một chút là được. Dù sao Tín Túc nửa chân cũng chưa tiến vào giới giải trí. Chung Tịnh trước nay chưa từng dùng "người ngoài nghề". Chẳng qua Tổng giám đốc Triệu nể mặt mũi của Đoạn Ngạo Vũ mới tìm cơ hội để Tín Túc tiếp xúc với Chung Tịnh, để cậu thực hiện được giấc mơ theo đuổi thần tượng của bản thân.
Ông dùng cằm hất hất về phía Tín Túc, "Chính là người ngồi ở đằng kia".
Tổng giám đốc Lý ngồi trên ghế, cách Tín Túc khoảng nửa người. Không hiểu sao, lúc này, ông mặt đỏ tai hồng, đang chủ động nói gì đó với cậu. Ánh mắt như dính chặt trên người Tín Túc. Còn Tín Túc lại là dáng vẻ lười trả lời, không thèm phản ứng đối phương. Cậu nhắm hờ mắt, dựa vào sô pha, hít một ngụm khói, sau đó, chậm rãi thở ra.
Cảnh này quả thực như hình ảnh chỉ có trên phim điện ảnh. Ánh đèn thay đổi lấp loáng, sương khói lượn lờ bay lên, gương mặt người đẹp như ẩn, như hiện sau làn khói mờ ảo.
Lạnh nhạt, yêu dị, lại lẳng lơ muôn phần.
Ánh mắt Chung Tịnh ngừng trên người Tín. Bà đứng nhìn khoảng chừng hơn ba mươi giây, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.