Mưa to vừa qua, khắp nơi trên mặt đất đều là những vũng nước chưa kịp khô. Trong không khí tràn ngập cảm giác ẩm ướt, dính nhớp như mạng nhện.
Tín Túc không thích thời tiết lạnh ẩm nên dọc đường đi ra gara ngầm trong khu dân cư, tốc độ đi đường cũng hiếm thấy nhanh hơn rất nhiều. Cậu vùi nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ, một bàn tay cho vào túi áo khoác ngoài, bàn tay còn lại bị Lâm Tái Xuyên nắm, đút vào trong túi áo của anh.
Mở cửa xe, ngồi vào trên ghế phụ, Tín Túc lấy từ trong hộp để đồ mấy túi sưởi bằng nước sạc điện còn chưa bóc niêm phong. Cậu tìm được đồ sạc liền cắm vào ổ sạc trên xe.
Tín Túc hơi kéo khăn quàng quây quanh cổ xuống, nhỏ giọng nói thầm: "Cái này em vừa mua lúc trước. Dự báo thời tiết nói cả tuần nay, thời tiết đều không tốt lắm, tối nay trời có thể sẽ mưa, anh cầm mấy cái mà để ở văn phòng".
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Được".
Túi nước ấm kia bên ngoài không biết là loại nhung gì, sờ vào rất mềm, rất trơn, cũng rất quý, chỉ cắm sạc một lúc đã bắt đầu hơi nóng lên. Tín Túc thích ý đặt hai tay lên mặt trên.
Đường đến Cục Công an thành phố đều là đoạn đường hay tắc vào giờ cao điểm. Thường ngày, bọn họ đều sẽ đi sớm khoảng nửa tiếng. Nhưng hôm nay, bởi vì ai đó lăn lộn mười phút trên giường nên đúng lúc bị ngăn ở chiếc đèn xanh đèn đỏ đầu tiên.
Trong lúc chờ đèn xanh sáng lên, Tín Túc không nhịn được mà thoáng nhìn qua tay phải của Lâm Tái Xuyên đặt trên vô-lăng. Ngón tay anh rất dài, khớp xương rõ ràng. Lúc nắm tay, trên mu bàn tay tự nhiên sẽ hiện lên mấy mạch máu nhìn rất rõ. Mặc dù bây giờ tay anh đang đi găng vẫn có thể nhìn rõ hình dáng. Tín Túc lần đầu phát hiện bản thân có thể hơi có tật "mê tay đẹp", hơn nữa, còn đặc biệt nhằm vào kiểu "mặc đồng phục".
Lâm Tái Xuyên không phát hiện ánh mắt người nào đó. Trước khi đi qua đèn xanh đèn đỏ, anh thoáng nhìn về phía Tín Túc. Người này rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ hẳn, trong ngực ôm hai túi sưởi bằng nước màu tím nhạt, đầu dựa vào gối sau lưng ghế, đang nhắm mắt, tiếp tục ngủ bù.
Tín Túc tuổi còn trẻ, lúc nhắm mắt lại luôn có vẻ gương mặt sắc bén nhưng lạnh lùng, môi mỏng, mũi thẳng tắp, chân mày mảnh dài. Nhưng lúc này bị hàng lông mi dài cong vút đổ bóng mờ lại hiện ra vài phần mềm mại khó hiểu.
Sau khi tới Cục Công an thành phố, Tín Túc đẩy cửa xuống xe, trong ngực ôm rất nhiều túi nước sưởi ấm. Cậu chỉ để lại một cái cho bản thân, số còn lại đều cho Lâm Tái Xuyên.
Tín Túc quẹt thẻ, đi vào văn phòng. Trên đường do kẹt xe một lúc, cậu vừa quẹt thẻ đi vào, các đồng sự khác cơ bản đều đã đến đông đủ. Cậu còn chưa kịp ngồi xuống ghế của mình, đã nghe đàn anh hơn 40 tuổi bên cạnh cầm di động mặt mày buồn rầu nói: "Viên Viên vẫn còn khóc đấy. Hôm nay lại không chịu đi học. Em gọi điện thoại cho cô giáo của con xin phép đi, chờ đến giữa trưa con thấy khá hơn thì hẵng đi... Bảo con đừng khóc nữa. Không phải mưa đã tạnh rồi à?... Ừ, ừ. Em làm ăn sáng cho con đi, làm món gì ngon ngon ấy. Để con ở nhà ngủ bù thêm một tí. Lăn lộn cả đêm rồi. Khi nào con tỉnh ngủ thì chở con đến trường học nhé... Ừ... Vào giờ rồi, anh cúp máy đây".
Vị cảnh sát kia ngắt điện thoại, xoa xoa huyệt Thái Dương, thở dài thườn thượt.
Tín Túc hơi tò mò tròn mắt nhìn. Hạ Tranh hỏi trước giúp cậu, "Sao thế, anh Vương? Sao Viên Viên lại ở nhà khóc thế? Có mâu thuẫn gì với chị dâu ở nhà ạ?"
Các đồng sự khác cũng là vẻ mặt tò mò. Người được gọi là anh Vương mặt đầy vẻ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, vẫy vẫy tay nói, "Hầy, cũng không có chuyện gì. Đứa con gái này của tôi từ cấp hai bắt đầu theo đuổi ngôi sao. Ngôi sao nam nào đẹp, nó đều thích. Trong nhà đều là mấy ảnh chụp, poster lớn dán lung tung đầy tường. Trước đây, nó thích một ngôi sao nhỏ. Ba năm trước, chính là vào khoảng mấy ngày này, do trời mưa, trên đường trơn trượt, người này không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ nên qua đời. Cậu nói có đáng không, năm nay đã là năm thứ tư rồi, mỗi năm vào dịp này, trời đều mưa. Trời mưa, con gái tôi liền khóc. Thấy cảnh sinh tình, từ nửa đêm hôm qua đến bây giờ, nó ngồi trên giường khóc cả đêm không ngủ".
Người đàn ông trung niên 40 tuổi mặt đầy vẻ khó hiểu, nói, "Cậu nói hiện giờ, mấy đứa nhỏ này nhìn người chỉ xem được dáng vẻ bên ngoài, cách một cái màn hình, sao có thể biết được người đó là ai, phẩm chất đạo đức thế nào chứ? Nói không chừng, hôm đó liền... từ kia gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, sập?"
Chương Phỉ nhịn không được sửa lại cho đúng, nói: "Là sập phòng".
Anh Vương nói: "Sập cái gì đều không quan trọng. Cô nói xem nó theo đuổi ngôi sao, mỗi ngày ở trường học, không gặp được, cũng không chạm vào được, lại chọn những ngôi sao này làm nơi gửi gắm tinh thần. Mà gửi gắm nơi không vững chắc như vậy, nói không chừng, ngày nào đó liền tan vỡ thành từng mảnh, bản thân nhìn còn phải đau lòng khổ sở. Mấy chuyện thế này là sao chứ?"
Chương Phỉ tổng kết, gật gật đầu: "Đúng thật. Từ khi Tín Túc tới đội điều tra hình sự của chúng ta, tôi không còn theo đuổi ngôi sao. Người đẹp ở bên, tôi không còn loại ham muốn thế tục này nữa".
Hạ Tranh chọc chọc cánh tay cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Này, đội trưởng Lâm vào rồi đấy".
Chương Phỉ là một người thông minh, không hiểu sao có cảm giác chột dạ như lén hái hoa hồng trong vườn riêng của người khác. Cô cẩn thận quay đầu nhìn lại.
Cửa văn phòng không một bóng người.
Chương Phỉ: "........."
Lỗ mũi cô thở phì phì: "Hạ Tranh!"
Hạ Tranh chân tay nhanh nhẹn né tránh viên giấy cô ném về phía mình, cười phá lên.
Đoạn nhạc đệm này cứ như vậy trôi qua. Không lâu sau, quầy lễ tân gọi điện thoại vào văn phòng, nói luật sư của Đới Hải Xương lại đến. Trước mắt, manh mối phạm tội của người này chưa đủ để gán tội danh nào cho ông ta. Phía bên nhà tù, Hình Chiêu và mấy phạm nhân khác đã khai báo Đới Hải Xương đúng là người từng giao dịch với tổ chức của bọn họ, mua một thiếu nữ vị thành niên nhưng vì thiếu nữ kia đã qua đời từ sớm, video cũng sớm bị xóa không còn. Hiện giờ, cảnh sát chỉ có mỗi lời khai, không có thêm chứng cứ nào khác.
Mà điều tra tội phạm kinh tế càng cần nhiều thời gian. ghi chép dòng tiền ra vào Tín Túc cho bọn họ có được thông qua con đường cá nhân, cũng giống với danh sách của Lục Văn Trạch trước đây, không có hiệu lực pháp lý nên không thể dùng làm chứng cứ khi xét xử. Đồng sự bên đội điều tra kinh tế đang dựa theo manh mối này ngày đêm tiến hành điều tra nhưng trong thời gian ngắn còn chưa có kết quả. Luật sư Đới Hải Xương chỉ sợ lần này đến đây muốn buộc cảnh sát thả người. Người đến tuyệt đối không có ý tốt.
Lâm Tái Xuyên ra gặp.
Vị luật sư này thoạt nhìn khoảng hơn 30 tuổi, còn rất trẻ, trên người mặc một bộ vest phẳng phiu, mắt đeo một cặp kính viền bạc. Vừa nhìn có thể thấy đây là người khôn khéo, nói chuyện cũng khá khách sáo: "Đội trưởng Lâm, thân chủ của tôi đã bị tạm giữ ở Quý Cục 72 giờ. Nếu không có chứng cứ có thể chứng minh Đới Hải Xương phạm tội, có phải Quý Cục hẳn nên thả người rồi không? Hay là ngài muốn đệ trình Viện Kiểm sát ra lệnh bắt giữ chính thức với thân chủ của tôi? Ngài có chứng cứ xác đáng có thể thuyết phục Viện Kiểm sát phê lệnh bắt người sao?"
"Có chứng cứ hay không, anh có thể không rõ lắm nhưng Đới Hải Xương nhất định biết rõ", Lâm Tái Xuyên nhìn đối phương, nói thản nhiên, "Anh đi theo tôi".
Luật sư kia đột nhiên nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt lắm. Người này chần chừ trong giây lát, sau đó, đi theo Lâm Tái Xuyên đến cửa phòng thẩm vấn.
Đới Hải Xương đã được mang vào phòng thẩm vấn từ trước. Lâm Tái Xuyên đẩy cửa đi vào. Luật sư được cho phép đứng nghe bên ngoài.
Đới Hải Xương ngây người ở trại tạm giam ba ngày. Ngoài mặt thế nhưng vẫn là vẻ bình tĩnh, không hề có chút cảm giác nổi giận hay nóng nảy nào, cũng không hề hoang mang. Hoặc là nói, người này đã có dự tính từ trước nên tự tin ngồi nhìn Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên đi đến bên cạnh ông, giơ một tấm ảnh chụp đến trước mặt ông, "Bé gái này, hẳn ông vẫn còn ấn tượng. Ba năm trước, ông đã mua em ấy từ tay Hình Chiêu, trở thành người đầu tiên cưỡng hiếp em ấy".
Bé gái này tên là Quý Tiêu. Năm đó, cô là người bị hại đầu tiên trong vụ án của Hình Chiêu. Chẳng qua... cô không sống được đến ngày sự thật được đưa ra ngoài ánh sáng. Sau khi bị cưỡng hiếp, vì không chịu được nhục nhã nên đã tự sát.
Đới Hải Xương nhìn thấy gương mặt bé gái trên ảnh chụp, con ngươi nâu thẫm hơi co lại. Ông vốn cho rằng Lâm Tái Xuyên thẩm vấn ông là muốn hỏi về vụ án Thiệu Từ, không ngờ lại là vụ án cũ từ mấy năm trước. Gương mặt bình tĩnh kia lộ ra một tia gợn sóng.
Ông nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp một lúc, giống như hơi bất đắc dĩ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Đội trưởng Lâm, hôm qua, ngài nói tôi bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án cưỡng hiếp. Hôm nay, lại nói tôi cưỡng hiếp bé gái vị thành niên. Ngày mai, ngài sẽ vu tội danh gì cho tôi?"
Lâm Tái Xuyên đi đến bàn phía đối diện Đới Hải Xương, ngồi xuống, hai chân thon dài để song song, cánh tay để trên mặt bàn, mười ngón giao nhau, hướng về phía trước. Đây là tư thế mang theo cảm giác áp lực tự nhiên. Anh nhìn chằm chằm Đới Hải Xương, "Hình Chiêu ở trong tù chính miệng khai nhận ông ta từng có giao dịch bất hợp pháp với ông. Còn có lời khai thống nhất của ba người khác làm bằng chứng. Hơn nữa, bọn họ đều sẵn lòng lên tòa làm chứng, tố cáo ông có liên quan đến vụ án cưỡng hiếp bé gái vị thành niên. Lúc ấy, ông dùng bao nhiêu tiền mua bé gái kia, chuyển tiền từ tài khoản nào, hẳn ông đều nhớ rõ. Video có thể xóa bỏ, dấu vết có thể tẩy đi nhưng ghi chép giao dịch thì ông không thể xóa được".
Không đợi Đới Hải Xương phản bác, Lâm Tái Xuyên lại lạnh lùng nói: "Đương nhiên ông không chỉ bị nghi ngờ có liên quan đến hai tội danh này".
Nói xong, anh duỗi tay cầm tư liệu trong tầm tay, ném "phịch" tập tài liệu xuống trước mặt Đới Hải Xương.
"Đới với những ghi chép chuyển khoản này, ông không có gì muốn giải thích sao?"
Những ghi chép giao dịch này là một phần Tín Túc cho anh. Giai đoạn hiện giờ, cảnh sát tạm thời chưa tra ra vấn đề gì quá lớn. Dòng tiền đi vào và đi ra của công ty thương mại kia làm vô cùng hoàn mỹ. Nhưng Tín Túc nói đây là dòng tiền giao dịch của Đới Hải Xương với Bò cạp Sa mạc nên nhất định thông tin này không sai. Mặc dù cảnh sát còn chưa nắm được chứng cứ chính xác, nhất định trong lòng Đới Hải Xương biết rõ. Có tật nhất định sẽ giật mình!
Sắc mặt Đới Hải Xương khi nhìn đến những ghi chép dòng tiền này thật sự thay đổi.
Cảnh sát sao có thể biết được những việc này?!
Sao bọn họ lại vô duyên vô cớ, không có bằng chứng mà tra được đến trên đầu hai công ty này?
Mặc dù trong tay cảnh sát thật ra chưa nắm giữ chứng cứ chính xác về việc phạm tội của Đới Hải Xương, biểu hiện thản nhiên chắc chắn của Lâm Tái Xuyên như thể đã lật xong phần mộ tổ tiên của Đới Hải Xương một lần. Anh nhẹ giọng mỉa mai: "Đới Hải Xương, nếu ông không muốn khai báo với cảnh sát, luật sư của ông ở ngay bên ngoài phòng thẩm vấn, ông có thể bàn bạc với luật sư của mình một chút, xem nên tự thú như thế nào để thời hạn thi hành án của ông ngắn hơn một chút".
Tim Đới Hải Xương lạnh xuống, đồng thời, trong đầu nhanh chóng hiện lên các tính toán và các loại khả năng. Kể cả thủ đoạn của cảnh sát có tài giỏi đến mức nào, chỉ bằng bối cảnh của mấy người trong Cục Công an thành phố không có khả năng tra được mấy thứ này trong ba ngày ngắn ngủi. Nhất định có người ở sau lưng giúp bọn họ...
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Đới Hải Xương khẽ cắn chặt khớp hàm, sắc mặt cực kì khó coi.
Nghe nói cậu ấm gia tộc họ Trương có tác phong làm việc kì lạ khó dò năm ngoái vừa vào Cục Công an thành phố, không biết ôm theo suy nghĩ gì...
Đới Hải Xương im lặng khoảng chừng ba phút, cuối cùng mới lên tiếng, không còn tự tin như khi mới đầu, "Tôi muốn gặp luật sư của tôi".
Lâm Tái Xuyên hơi gật đầu một cái: "Ông cứ tự nhiên".
Trước khi bị chính thức giam giữ, Đới Hải Xương còn có quyền được nói chuyện riêng với luật sư. Lâm Tái Xuyên cũng không có ý để người vào phòng thẩm vấn.
Vị luật sư trẻ tuổi kia đi đi lại lại trong phòng khách hai vòng, ngón tay để dưới cằm, "Vụ án Quý Tiêu nếu có nhiều nhân chứng lên án, lại có ghi chép chuyển khoản của ông thì đúng thật hơi nguy hiểm. Để tôi đi nghe ngóng bên Viện Kiểm sát. Còn về phần bản ghi chép dòng tiền ra vào này, không chừng là cảnh sát muốn lấy ra để lừa ông. Hiện giờ, bọn họ không nhất định hoàn toàn nắm giữ chứng cớ này. Nhưng để thêm thời gian nữa lại không nói chắc được... Tốt nhất báo ông chủ Tuyên xử lý mấy chuyện dông dài phía bên kia".
Luật sư nhìn Đới Hải Xương, hơi chần chờ, rồi lại xác nhận lần nữa: "Về phần Thiệu Từ..."
Đới Hải Xương hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Trước giờ, tôi chưa từng chạm vào Thiệu Từ".