Dị Thế Tà Quân

Chương 997: Bắt đầu rối loạn!



Dịch Giả: Luutinh

Nữ nhân bên cạnh Quân Mạc Tà cũng không tính là nhiều, nhưng mỗi người đều là khuynh quốc khuynh thành như hoa như ngọc, trước có Độc Cô Tiểu Nghệ, sau là Quản Thanh Hàn, hắn hoàn toàn không phải lo lắng điều gì. Cho dù là chuyện lần trước ở ngoài Thiên Phạt Sâm Lâm bị Độc Cô Tiểu Nghệ hạ xuân dược ngoài ý muốn, mà lại được tấm thân nguyên vẹn của Quản Thanh Hàn, trong thâm tâm hắn cảm thấy có lỗi, có chút thương xót nhưng cũng tuyệt đối không phải là chuyện lớn lao gì. Đến hôm nay, thì chuyện này đã được giải quyết tốt đẹp, mọi việc đều thuận lý thành chương.

Bởi vì trong thâm tâm của Quân đại thiếu gia, Quản Thanh Hàn chính là nữ nhân của mình, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng vậy.

Đã xem như người của mình, thì trong tương lai đều ở cùng một chỗ, có một số việc xảy ra trước hay sau cũng không có gì khác biệt! Ít nhất là không có tâm lý gánh nặng hoặc cảm thấy tội lỗi!

Bởi vì, hắn nhận trách nhiệm chăm sóc những nữ tử này cả đời và cũng có năng lực bảo vệ những người con gái hắn yêu cả đời này.

Sau này khi gặp Mai Tuyết Yên, cũng là chính là mưa thuận gió hòa, nước chảy thành sông. Còn nguyên nhân trong đó, hoàn toàn không có gì đáng nói...Thậm chí…Cho dù là việc gặp Hàn Yên Mộng, hắn cũng biểu lộ như không có hảo cảm, chỉ chăm sóc tiểu nha đầu khả ái này theo bình thường nhưng rốt cuộc mầm mống tình yêu trong nàng bắt đầu cắm rễ. Nhưng này hết thảy, Quân Mạc Tà để mặc kệ nó, thuận theo tự nhiên.

Nếu trong tương lai mấy nữ nhân này đột nhiên có người khác trong lòng và lựa chọn rời đi thì đại thiếu gia trong lòng tuy khó chịu, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận, thậm chí còn có thể chuẩn bị của hồi môn phong phú cho từng nàng đi xuất giá. Đương nhiên, nếu chúng nữ lựa chọn ở lại bên hắn, Quân Mạc Tà cũng không thể mạnh miệng đuổi đi được.

Nhưng khi tiến vào Huyễn Phủ, đại thiếu gia lại thật sự cảm giác được sự mâu thuẫn và thất bại!

Huyễn Phủ mặc dù khác xa so với Tam Đại Thánh Địa, so với mình địch ta rõ ràng, cũng có phần trong việc tính kế Thiên Phạt Sâm Lâm, song phương ngoài mặt vẫn xem như cừu địch; nhưng trên đoạn đường đi về, Tào Quốc Phong bảy người bọn họ đối với mình rất trân trọng là điều không thể nghi ngờ! Mặc dù, hết thảy đều chỉ là dựa trên thân phận giả, có thể chất siêu nhiên làm điều kiện tiên quyết nhưng phần cảm tình này lại làm cho Quân Mạc Tà cảm động!

Chính mình vì lợi ích bản thân lừa gạt người khác nhưng cuối cùng lại thừa nhận tình cảm chân thành từ địch nhân!

Điều này làm cho Quân Mạc Tà trong lòng có chút không yên tâm, mặc dù từng ra tay bù đắp cho Tào Quốc Phong khi đánh mất thọ nguyên cũng như chân nguyên, cảm giác áy náy trong lòng Quân Mạc Tà cũng vẫn chưa giảm bớt bao nhiêu, đối phương chính là xuất phát từ chân tâm, nhưng mình là cố ý, đạo lý cao thấp hơn kém ở đây thì không cần phải nói!

Mà sau khi đến Huyễn Phủ, mình tự biên tự diễn che dấu thân phận và thoáng cái trở thành người được ân sủng nhất Huyễn Phủ, nhất là các lão nhân tiền bối đức cao vọng trọng, kỳ vọng của mọi người đối với mình đều có thể nói là tình cảm chân thành thắm thiết.

Những người này, mặc dù mục đích cuối cùng của bọn họ đều là vì tương lai Huyễn Phủ! Nhưng phần tình cảm này cũng chính là dành cho Quân Mạc Tà.

Bởi vì hắn là người có Không Linh Thể Chất trong truyền thuyết! Là hy vọng tương lai của Huyễn Phủ!

Quân Mạc Tà hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu một ngày nào đó thân phận mình bại lộ, vô luận khi đó có hay không có lấy trộm Thất thải thánh thụ trốn thoát, kết quả đều giống nhau, những người này tất nhiên khó mà thừa nhận, rất thất vọng và nổi giận!

Mỗt khi nghĩ đến ngày này đó, Quân Mạc Tà đều có cảm thấy hỗ thẹn trong lòng!

Còn có phần tình cảm của Miêu Tiểu Miêu!

Miêu Tiểu Miêu tuy là hậu duệ của Miêu gia, tuổi trẻ kiệt xuất nhất, thông minh cơ trí, huyền công thâm hậu, nhưng nàng vẫn là một nữ nhi với mối tình đầu ngây thơ trong trắng. Hôm nay, nàng chủ động bảy tỏ tấm lòng cùa mình với hắn! Dù đối mặt với tuyệt cảnh, cũng hiện thân cùng mình đồng sinh cộng tử, cho dù chết cũng muốn cùng mình chết chung một chỗ! Phần tình nghĩa này bảo mình làm sao thừa nhận đây? Làm sao mà trả được?

- Nếu có kiếp sau, chàng hãy nhớ kỹ khuôn mặt và hình dáng của ta, chúng ta sẽ đến với nhau!

Những lời nói chân tình và đầy quyết tâm này thì sao Quân Mạc Tà có thể không chút động lòng đây?

Cho dù tâm ngươi có cứng rắn như đá khi nghe được lời như vậy, ngươi thật có thể không động lòng sao?

Huyễn Phủ nữ tử, cả đời một đời chỉ yêu một người! Khăn che mặt kia của Miêu Tiểu Miêu đã rơi trên mặt đất, thì khẳng định Miêu Tiểu Miêu đã không thể quay đầu lại rồi! Cái cô gái si tình này, nàng đem cả đời mình giao cho Quân Mạc Tà!

Ách, Hay nói đúng hơn là giao cho Mặc Quân Dạ!

Tình yêu này là mù quáng sao? Không! Không đúng một chút nào! Nếu Mặc Quân Dạ thật sự chỉ là một người có Không Linh Thể Chất và Miêu Tiểu Miêu lựa chọn Mặc Quân Dạ thì chuyện tình yêu này sẽ tốt đẹp, chắc chắn thành công.

Hơn nữa, kết cục cuối cùng có thể là rất là mĩ mãn, hạnh phúc, thậm chí còn có thể trở thành một giai thoại trong dân gian!

Nhưng, Mặc Quân Dạ lại là Quân Mạc Tà!

Nếu tới một ngày nào đó thân phận mình bị bộc lộ, những cái khác không nói nhưng nữ hài này... Nàng có thể sống tiếp được hay không?

Người yêu lừa gạt, xung quanh ai cũng xem thường, người nhà chỉ trích, nội tâm mất mát, thương tâm, tuyệt vọng... Điều này thì một cô gái nhu nhược làm sao chịu được? Làm sao có thể chấp nhận?

Quân Mạc Tà có thể đoán được đến lúc mình ra đi thì, mỹ nữ tuyệt sắc này sẽ điêu đứng vì tình. Nhưng mình có thể không đi sao?

Không thể!

Điều này, không thể nghi ngờ chính là một mâu thuẫn vô cùng to lớn! Không cách có thể giải quyết được!

Ngày đó không biết khi nào sẽ tới, có thể thật lâu, nhưng cũng có thể ngay ngày mai. Không ai nói trước được.

Quân Mạc Tà cảm thấy một mảnh mờ mịt, khó có thể gỡ rối!

Chẳng lẽ, vì hạnh phúc của người thân mình mà phải tạo ra một bi kịch sao bên ngoài hay sao?

Hoặc biện pháp có khả năng nhất đó là khi mình bỏ trốn sẽ đem Miêu Tiểu Miêu theo. Nhưng, nàng có chịu theo mình không?

Còn những người Huyễn Phủ này đã yêu thương mình thì sao, mình nên làm như thế nào?

Chẳng lẽ thật sự phải vong ân phụ nghĩa, dùng phương thức này để báo đáp lại hay sao?

Như vậy thì còn đâu là một Tà Quân "Khoái ý ân cừu, không thẹn với lương tâm" sao?

Từ nay về sau, tâm hắn làm sao có thể bình yên được?

Tâm sự trùng điệp, làm cho Quân Mạc Tà tâm loạn như ma, hắn cứ đi trong trạng thái này chẳng mấy chốc đã về tới biệt viện.

May mắn hắn vẫn ở trong trạng thái Âm Dương Độn thần kỳ, không cùng một giới với trần thế, nếu không thật không biết sẽ va chạm với bao nhiêu thứ gặp phải trên đường!

Khi vừa bước qua cổng, Quân đại thiếu gia cuối cùng cũng tỉnh lại, giương mắt nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy các vị sư phụ trên danh nghĩa của mình, Tào Quốc Phong và năm vị Thánh Hoàng đang ở trong sân chờ mình, duy chỉ có Bạch Kỳ Phong là không thấy bóng dáng.

Tào Quốc Phong thấy hắn với bộ dáng hồn vía lên mây, vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì sau khi mình rời đi. Quân Mạc Tà đang mang tâm sự buồn bực, lại nói Quân đại thiếu gia đối các thế gia trong Huyễn Phủ duy nhất không có hảo cảm cũng chỉ có Chiến gia mà thôi, nên hắn liền kể lại mọi chuyện, bắt đầu từ Phiêu Hương Lâu rồi các trận đấu hắn trải quả, tất cả kể lại chi tiết một lần.

Còn chuyện "Đắc tội với người" mà trêu chọc đến sáu sát thủ cấp Tôn Giả, hắn lại càng kể chi tiết hơn nữa, có bao nhiêu kể bấy nhiêu, thậm chí còn thêm mắm thêm muối nói ra cho bằng hết.

Nửa đầu câu chuyện đều hoàn hảo, đại thiếu gia mặc dù là bị người bắt buộc tham gia trận đấu, nhưng chiến tích lại vô cùng huy hoàng, chiếm hết tiện nghi. Nhưng khi mọi người nghe có người tại nửa đường chặn giết Quân Mạc Tà, Tào Quốc Phong sáu người nhất thời giận dữ!

Lại nói khi nghe kể sáu gã thích khách toàn bộ đều có tu vi Tôn Giả lúc, thì sáu người cơ hồ đồng thời ra toát mồ hôi lạnh! Mấy lão già mình thật sự là sơ suất quá. Nguyên tưởng rằng Không Linh Thể Chất chính là hy vọng của toàn bộ Phiêu Miểu Huyễn Phủ, tất cả mọi người đều là người Huyễn Phủ, đều có cùng mục tiêu, nhất định không để cho hắn xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn, có thể có chút rắc rối, nhưng không tới nỗi nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng mọi người vạn lần thật không ngờ, trong Huyễn Phủ cũng đồng dạng bắt đầu khởi động sóng ngầm!

Hoặc có thể nói người Thế hệ trước hy vọng thiếu niên có được Không Linh Thể Chất này phát triển bình yên, nhanh chóng trở thành trụ cột của Huyễn Phủ, nhưng đồng thời cũng có những kẻ không hy vọng hắn sống trên đời này.

Sau khi nghe Quân Mạc Tà đem toàn bộ quá trình thuật lại, Tào Quốc Phong Tào Thánh Hoàng cảm thấy may mắn vì truyền nhân y bát của mình gặp nguy nhưng có quý nhân cứu giúp, rồi lại thương tâm, phẫn nộ!

Vương Năng cùng Lý Kiệt hai người kia mặc dù không phải đệ tử chính thức của hắn nhưng hắn cũng hết lòng dạy dỗ tài bồi hơn mười năm qua, vạn lần không nghĩ tới, lúc nguy nan lại không chút do dự lựa chọn bán đứng Quân Mạc Tà!

Bán đứng hy vọng cả đời của mình!

Giờ khắc này, Tào Thánh Hoàng không nhịn dậm chân tức giận mắng. Nếu Vương Lý hai người còn chưa chết mà hiện tại ở trước mặt hắn thì sợ rằng Tào Quốc Phong sẽ nổi giận không chút do dự xé hai người bọn họ thành mảnh nhỏ!

Bất quá sáu Đại Thánh hoàng nhất tề thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút buồn bực vì không biết người cứu Quân Mạc Tà là thần bí cao nhân nào. Nếu xét về khả năng khống chế ma kiếm quỷ dị của nhân vật thần bí kia mà nói, thì phải có danh tiếng mới đúng, nhưng có vẻ như trong Huyễn Phủ không nghe nói có người nào như vậy. Một bóng người chợt lóe, Bạch Kỳ Phong đã trở về, xa xa cười ha ha nói:

- Thì ra tiểu tử này đã quay về rồi, hại ta chạy một chuyến kiếm hết toàn bộ các dãy núi lớn.

Nguyên lai Bạch Thánh Hoàng thấy Quân Mạc Tà đi lâu không về, vừa khéo hắn là một người thiếu kiên nhẫn nhất, liền đi tìm...

- Các ngươi không biết đâu, Miêu gia tựa hồ xảy ra đại sự gì đó, lão Miêu tử kia thình lình nổi giận lôi đình, cơ hồ rung động toàn bộ Huyễn Phủ.

Bạch Kỳ Phong mặt tươi như hoa, mang theo một cái nhìn có chút hả hê:

- Cũng không biết người nào đắc tội với hắn, bất quá xem ra có trò vui để xem.

- Trò vui này chỉ sợ cần ngươi tự mình diễn xuất mới được.

Tào Quốc Phong âm trầm trầm nói.

Bạch Kỳ Phong lúc này mới phát hiện mấy huynh đệ sắc mặt đều rất khó coi, trong lòng không khỏi rùng mình, hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tào Quốc Phong thở dài một tiếng, đem chuyện tình kể vắn tắt lại một lần nữa.

- Ta ***…! Ai dám to gan như vậy? Con mẹ nó, nhất định là đám vương bát đản Chiến gia! Lão tử phải đi tìm bọn họ mới được! Dám xúc phạm người có quyền thế, lão tử không để cho bọn họ biết Mã vương gia có ba con mắt, lão tử không gọi là Bạch Kỳ Phong!"

Bạch Kỳ Phong nghe xong nhất thời nổi giận, nhảy dựng lên, miệng la hét không dứt.

Mắt thấy Bạch Kỳ Phong định lao đi, Tào Quốc Phong vội vàng giữ tay hắn lại:

- Ngươi cứ bình tĩnh!

- Xúc động như vậy thì làm được gì. Ngươi là Thánh Hoàng mà dễ mất bình tĩnh vậy sao! Ngươi nói Chiến gia làm thì đó là Chiến gia sao? Ngươi có chứng cớ sao? Cứ như vậy không có bằng chứng tìm tới cửa người ta đánh một trận sao? Lại nói về thực lực của Chiến gia, ngươi cho rằng ngươi có thể chiếm được tiện nghi sao? Coi chừng bị bọn họ phản đòn, đem vu ngươi trở thành đồng lõa với những kẻ xấu kia. Khi đó không quyết được việc gì mà chỉ sợ còn làm cho toàn bộ Huyễn Phủ đều phải đại loạn một trận.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.