Dị Thế Tà Quân

Chương 1246: Trời đất sụp đổ!



Trong lúc linh khí bắt đầu cấp tốc khởi động, cũng trực tiếp bao vây dày đặc xung quanh thân thể hai người, người ngoài căn bản là không thể thấy rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong hai luồng thần dị quang kia.

Cho đến giờ phút này, Hỗn Độn Hỏa trên mặt đất vẫn như cũ liên tục thiêu đốt, giống như đem tuyên cổ trường tồn liên tục thiêu đốt.

Mà những cao thủ may mắn còn lại trong đám dị tộc nhân Thánh hoàng cảm tử quân kia, hiển nhiên đã hoàn toàn bị dọa cho vỡ mật mà chết. Không còn có một ai dám nhảy vào trong phạm vi ngọn lửa màu đen bao phủ. nhân mã thánh địa bảy nghìn tinh nhuệ thì đứng cách ngọn lửa màu đen nhìn dị tộc nhân phía đối diện, thần sắc trong mắt so với ngọn lửa màu đen kia còn lệ liệt hơn! Bọn họ lẳng lặng đứng đó, không hề nhúc nhích, chỉ có áo trắng đã gần như nhuộm đỏ màu màu ở trong gió từ từ lay động.

Toàn bộ chiến trường, tiếp tục an tĩnh hơn một canh giờ!

Hỗn Độn Hỏa kia cũng ước chừng thiêu đốt hơn một canh giờ.

Tất cả những gì vốn có trên chiến trường, đều vì sự tồn tại của Hỗn Độn Hỏa mà bị đốt thành hư vô!

Không khí không có, thi thể không có, máu tươi cũng không, thậm chí cả... đất đai cũng không còn!

Chỗ ban nãy của Hỗn Độn Hỏa hiện giờ có thêm một cái hắc động không biết sâu sao nhiêu!

Hắc động cực lớn! Cứ như là một vách núi, thậm chí, là một hố đen vũ trụ!

Quân Mạc Tà ở trên không trung, linh khí gió lốc quanh người liên tục quay cuồng, càng ngày càng dày đặc hơn. rốt cục đi đến lúc dần dần bình ổn, Quân Mạc Tà mới chậm rãi mở to mắt, tinh quang chợt lóe.

Cửu U Thập Tứ Thiếu cách đó không xa, cứ như cực kì ăn ý với Quân đại thiếu gia, gần như cùng một lúc mà mở mắt. Quân Mạc Tà Khai Thiên Tạo Hóa Công kỳ diệu vô song, Cửu U Thập Tứ Thiếu công lực độc bộ thiên hạ, hai người không ngờ là đồng thời tỉnh lại.

Bốn mắt lần thứ hai đối diện, cùng nhau mỉm cười, nụ cười này, đều tồn tại thâm ý thật lớn.

Thông qua lần tự nhiên điều tức sau khi cực hạn tiêu hao này, khoảng cách để Quân Mạc Tà đột phá Hồng Quân Tháp tầng thứ bảy, có vẻ như lại càng ngắn lại. Mà, Cửu U Thập Tứ Thiếu tự cảm thấy mình đột phá phong ấn, cũng đã có thể chạm tới!

Hai người cũng đã loáng thoáng có dự cảm: có lẽ chỉ cần thêm một phần sức mạnh nữa, thì hiện tại có thể hoàn thành đột phá!

Nhưng là hai người không hẹn mà cùng dừng lại đột phá đã nằm ngay trước mắt.

Nơi này là chiến trường, một khi đột phá ắt phải cần khá nhiều thời gian tiến hành bình ổn cảnh giới của bản thân.

Quân Mạc Tà cho dù có Hồng Quân Tháp làm phụ trợ cũng vẫn cần hơn nửa buổi tối đã để củng cố cảnh giới, mà thời gian mà Cửu U Thập Tứ Thiếu cần dùng tới cũng phải một hai ngày, mà cũng chưa chắc có thể toàn bộ tiêu hoá được!

Nếu chiến cuộc trước mắt đã ác liệt như vậy, tuyệt đối sẽ không có đủ thời gian cho hai người đột phá cực hạn!

- Hỏa diễm hắc sắc kia của ngươi quả nhiên là Linh vật Thiên Địa phi phàm!

Cửu U Thập Tứ Thiếu nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Tuy rằng chỉ là một chút dấu vết như vậy, lại ẩn chứa sức mạnh làm nên ảnh hưởng dị thường nồng đậm chỉ trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi như thế, thật khiến ta có được ích lợi không nhỏ.

Ánh mắt của Cửu U Thập Tứ Thiếu có chút phức tạp, rốt cục thành khẩn ôm quyền hành lễ:

- Quân Mạc Tà, lúc này đây, bản thiếu thật sự cần cảm tạ ngươi!

- Cái này tạ không dám nhận, nếu không có ngươi ra tay giúp đỡ, làm sao có thể hoàn thành thần kích lần này? Nếu không có một kích này, hôm nay ta cũng sẽ không tăng lên được đến như thế, lúc nào cũng có thể đột phá.

Quân Mạc Tà thản nhiên cười nói:

- Hết thảy đều tại bất ngôn trung(*) đi.

( *): không cần nói tới

- Ha ha, hay cho một câu tại bất ngôn trung.

Cửu U Thập Tứ Thiếu sảng khóa cười to.

Quân Mạc Tà nhìn xuống đất, nhìn vào dấu vết rộng lớn mà Hỗn Độn Hỏa đốt ra kia, khẽ cau mày, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên.

Giây tiếp theo ngọn lửa màu đen từ trong hắc động thật to kia chậm rãi bay lên.

Cũng không biết tại làm sao, chỗ trống vốn dĩ vẫn thâm thúy như uyên nháy mắt đã bị lấp đầy bằng tầng đất dày đặc. Hắc động vốn dĩ rộng tới trăm dặm, dài mấy trăm dặm, tức thì không thấy tung tích.

Quân Mạc Tà khẽ vẫy tay, hỗn độn hỏa vốn đang lơ lửng trên không trung "Vút" một tiếng, cũng toàn bộ mất dấu trên mặt đất!

Trên vị trí cũ đó, chỉ để lại một mảnh đất bằng phẳng giống như sân bãi xi-măng vậy.

Song phương nhân mã trên mặt đất, vẫn như cũ giằng co từ xa xa!

Tựa hồ Hỗn Độn Hỏa vừa rồi cắn nuốt một vạn sáu nghìn người, chỉ là một thứ hư vô không tạo thành bất cứ tổn thất nào vậy.

Sang Thượng Bắc Đảo tự biết không có khả năng ứng phó hắc sắc hỏa diễm quỷ dị kia, đang lo lắng có nên chia quân tiến công hay không, vòng qua khu vực có ngọn lửa màu đen này. Dù sao, nơi này có thể nói đã hình thành nên một đạo Thiên Khiển mới. Từ nơi này tiến công, thật sự rất không khôn ngoan.

Nhưng làm sao cũng không ngờ rằng mặt đất đã biến mất thế nhưng chỉ sau phút chốc lại lần nữa xuất hiện. Sang Thượng Bắc Đảo trong lúc nhất thời có thể nói là kinh nghi bất định, nhưng hắn giờ phút này cũng hiển nhiên đã không còn đủ thời gian suy nghĩ nữa. Bởi vì thời gian còn lại của nhóm người này đã không còn nhiều lắm!

Sang Thượng Bắc Đảo đối với việc bố trí cho trận chiến này rất rất chu toàn cẩn mật. Trước đó dùng bí pháp khiến hai vạn cảm tử quân này toàn bộ tăng lên tới cảnh giới Thánh hoàng, Những vẫn không để cho bọn hắn xuất chiến ngay, mà là lệnh cho bọn họ cực hạn vận chuyển công lực bản thân, đem bí pháp cố gắng tăng lên đến cực hạn, Tới khi đạt tới cấp Thánh hoàng đỉnh phong, tuy rằng thời gian nhóm cảm tử quân này có thể liên tục chiến đấu cũng chỉ còn lại có hai canh giờ, nhưng hai canh giờ này là có hai vạn đỉnh phong Thánh Hoàng!

Trong hai canh giờ này, trong thế gian sẽ không còn lực lượng nào có thể đối kháng với quân đoàn Thánh hoàng cảm tử này nữa. Cho dù là Thánh Nhân cũng không được. Suốt hai canh giờ tuyệt đối có thể làm được rất nhiều chuyện!

Chính là, thế sự vốn dĩ rất huyền diệu, Quân Mạc Tà và Cửu U Thập Tứ Thiếu liên thủ đánh một kích, không những chỉ trong một cái nhấc tay đã hủy diệt hơn tám phần của quân đoàn Thánh hoàng này, mà Hỗn Độn Hỏa liên tục thiêu đốt lại đem chiến cuộc dời lại hơn một canh giờ, còn cộng thêm cả thời gian súc thế lúc nữa!

Thời gian mà chiến lực của nhóm cảm tử quân đoàn đỉnh phong này có thể bảo tồn, chỉ còn lại không tới một khắc đồng hồ! Nếu là trong vòng một khắc ấy, không thể phát huy tự nổ, cùng quân địch đồng quy vô tận, sẽ bởi vì sức lực của sinh mạng hao hết mà suy kiệt đến chết!

Này thật đúng là thiên ý trêu người!

Mà bây giờ, bốn nghìn người ý chí chiến đấu đã muốn hoa rơi xuống thấp nhất kia, còn cách đối phương cũng tới hơn trăm dặm. Khoảng cách này lúc bình thường chính là ngắn đến không thể ngắn hơn, nhưng vào thời khắc này, nhìn vào thời gian, sẽ biết đâu là thắng bại a!

Thời gian chính là tiền tài! Thời gian chính là sinh mệnh!

Giờ khắc này, Sang Thượng Bắc Đảo đã sâu sắc lĩnh ngộ ra ý nghĩa của câu nói chí lý này!

Cho nên, ngay lúc Sang Thượng Bắc Đảo nhìn thấy mặt đất đầy lên, cơ hồ ngay cả suy nghĩ cũng không cần suy ghĩ, vung tay cao lên, hướng về phía hơn bốn ngàn người còn kia quát lớn:

- Vì quang huy của Thần Tộc, xung phong! Giết gà thôi! ha ha!

Sang Thượng Bắc Đảo dù sao vẫn là người đứng đầu ngoại tộc, thanh danh không phải loại bình thường. Theo một tiếng thét to này của hắn, ngoại tộc cảm tử quân đoàn trước đó rõ ràng đã chán ngán thất vọng tới cực điểm lại nảy sinh ý chí chiến đấu. Một tiếng vang như tiêng sói tru thê lương cất lên, bốn nghìn người đều nhất loạt quên mình, lần thứ hai xông tới.

Sang Thượng Bắc Đảo giờ phút này có lẽ đã thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc, ngưng thần nhìn trên mặt đất. Chỉ thấy lúc người dị tộc đầu tiên xông qua, mặt đất không chút sứt mẻ, chắc chắn dị thường. Không khỏi cảm thấy nhẹ cả người, xem ra thổ địa này vẫn là đốt không mất đi được. Ngọn lửa màu đen kia cho dù quỷ dị, nhưng cũng không phải có thể thiêu đốt tất cả.

Mắt thấy hơn bốn nghìn người kia đã toàn bộ vọt sàng, tuyệt đối có thể thời hạn phát động thủ đoạn cực đoan, hủy diệt phòng tuyến liên quân đại lục. Sang Thượng Bắc Đảo tự thấy trong lòng yên tâm hẳn, tay tiếp tục vung lên, trong đại quân ngoại tộc tức thì nổi lên tiến kèn rung trời! Toàn bộ đội quân đồng thời vọt tới phía trước, như lang như hổ!

Tuy rằng chỉ còn lại có bốn nghìn người, nhưng cũng đủ nổ tung con đường rồi!

Sang Thượng Bắc Đảo ở trong lòng tự an ủi mình, hai mắt giống như chim ưng, vẫn như cũ chớp một cái cũng không, chằm chằm nhìn vào trận địa đội ngũ thánh địa sẵn sàng đón địch phía đối diện. Trong mắt hắn, hơn bảy nghìn người này, một lát nữa thôi, liền biến thành vô vàn những mảnh thịt nát!

Nhưng Quân Mạc Tà làm sao có thể hảo tâm như thế mà đứng nhìn mảnh đất được lấp đầy kia lại tiện nghi cho địch nhân tấn công chính mình chứ?

Sự nhược phản thường tất hữu yêu!

(Chuyện nếu khác thường tất có gian trá!)

Hiện giờ, "Yêu" đến rồi!

Tất cả hết thảy những thứ này, đều là Chướng Nhãn pháp mà Quân Mạc Tà bày ra mà thôi. Đất đai thật sự là một lần nữa được lấp đầy, nhưng dưới sự chi phối của Thổ chi lực của Quân đại thiếu, thì chỉ có một tầng mỏng manh phía trên mà thôi. Chẳng qua là bên dưới có Thổ chi lực tạm thời chống đỡ mới không rớt xuống được. Còn kỳ thật chỉ là một cái cầu phao cự đại mà thôi.

Trong nháy mắt, khi người cuối cùng trong số bốn nghìn người của cảm tử quân đoàn kia bước sang,...

Khuôn mặt tuấn tú của Quân Mạc Tà đột nhiên lộ ra nụ cười nhe răng, ngay dưới cái nhìn nghẹn họng trân trối của Cửu U Thập Tứ Thiếu, khẽ quát một tiếng:

- Thủy chi lực! Phát động!

Rầm một tiếng, Thiên Hà lại lần nữa đảo ngược!

Chỉ là lần này khí thế còn mạnh hơn so với lần trước nữa!

Trừ việc thủy lực tự động ngưng kết hơi nước trong phạm vi ngàn dặm nơi này ra, giờ khắc này Quân Mạc Tà còn đem Hồng Quân Tháp trước đó đã dồn vào nước, toàn bộ phóng ra. Đội ngũ ở vị trí trước thánh địa hơn mười dặm hết thảy đều hóa thành một mảnh mênh mông sóng lớn ngập trời!

Vô số ngoại tộc cao thủ đang phi hành trên không trung, lập tức đã bị cơn lũ thình lình xảy ra này giáng xuống, lọt vào trong nước vùng vẫy, đầy đất ướt như chuột!

Sau khi Quân Mạc Tà xác nhận toàn bộ dị tộc nhân đều đã rơi xuống trên mặt đất, hơn nữa sóng lớn đầy trời cũng tràn ngập tầm mắt mọi người, mớ âm trầm cười, quát lên:

- Rơi vào bẫy cho lão tử coi! Rơi con mẹ ngươi Thần xã! Thần Xã cái đầu mẹ ngươi! So với Thần xí còn không khác mấy!

Ầm vang một tiếng, mặt đất lần thứ hai vỡ vụn! Toàn bộ cao thủ ngoại tộc của cảm tử quân đoàn, hơn bốn nghìn người đâu một cái cũng không thiếu, toàn bộ rơi xuống cái hầm rộng tới trăm dặm kia!

Thanh âm rầm rập kịch liệt như vậy chợt vang lên, giống như là đêm giao thừa nhưng không có pháo tết mà bắn, mà là dùng hoả tiễn để thay thế... Thanh âm kia, vang lên một cái là điếc muốn thủng lỗ tai!

Vô số bọt sóng lại có thể từ dưới nền đất ngược hướng phun tung toé lên trên!

Quả thật là phi lưu trực thượng tam phong xích!(NB: tác giả phong theo câu Phi lưu trực há tam thiên xích của Lý Bạch trong bài Vọng Lư Sơn Bộc Bố) (Vọng Lư sơn bộc bố

...

Nhật chiếu hương lô sinh tử yên,

Dao khán bộc bố quải tiền xuyên.

Phi lưu trực há tam thiên xích,

Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên

Xa ngắm thác núi Lư

...

Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,

Xa trông dòng thác trước sông này:

Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,

Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.)

Cũng đã đến thời điểm cuối cùng, những "Đỉnh phong" Thánh hoàng cao thủ kia không tự bạo cũng không cách nào sống sót. Hoàn toàn mặc kệ quanh mình rốt cuộc có địch nhân hay không, cùng nhau thành một sáng lạn khói hoa. Dù sao có lũ cản lại thì đều không nhìn thấy. Chẳng quan tâm có tác dụng hay không nữa...

Tự nổ tung mà chết như vậy, người nhà còn có thể sống được hạnh phúc, linh hồn của mình còn có thể vào tĩnh Thần xã. Nếu là nhất quyết không tự nổ, cuối cùng thành người chết một cách nhu nhược, vậy thì thật sự xong đời rồi...

Sau khi có loại tư tưởng này, hơn bốn nghìn danh Thánh hoàng cao thủ không hẹn mà cùng cắn răng nổ mạnh thành một đoàn.

Đám người Mạc Vô Đạo mắt trợn tròn miệng há hốc.

Vốn dĩ bởi vì lần này đến phỏng chừng là một đi không trở lại, không ngờ rằng lại được thấy liên tiếp hai màn biểu diễn khói lửa miễn phí! Thật sự là quá đồ sộ, một hồi so với một hồi tráng lệ... Trường hợp loại này, được gọi là một cái ngưu bức( trâu bò)! Được kêu là một cái rung động...!.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.