Dị Thế Tà Quân

Chương 1208: Gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, toàn lực chuẩn bị chiến đấu!



Lúc này, Cổ Hàn không khỏi vô cùng "nhớ nhung" vị Quân Mạc Tà, Quân đại thiếu gia kia.

Ở thời điểm mấu chốt này Quân Mạc Tà lại không có ở đây, bỏ qua một cuộc luận đàm quan trọng giữa hai tộc, thế nên hắn cũng vô tình không biết đến lời tiên đoán xa xưa của ngoại tộc!

Việc này cũng có thể giải thích được, độ kiếp liên tiếp mấy ngày liền thật khiến đại thiếu gia mệt đứt hơi! Là lôi kiếp đó a, lại còn suốt ba ngày ba đêm a!

Cho dù bản thân hắn có chiêu pháp cổ quái ứng phó được lôi kiếp lúc bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững tinh thần đề phòng cao độ, không dám có chút dao động, nếu chẳng may để xảy ra chút sơ hở lọt vào một hai đạo lôi kiếp thì chắc chắn sẽ tạo thành tử thương vô số a, người ta đã hao công tổn sức suốt ba ngày liền bây giờ còn không mau đi nghĩ ngơi sao!

Nhưng vừa rồi, nếu Quân Mạc Tà có mặt ở đây, hắn sẽ làm như thế nào? Tin chắc rằng tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng đó cùng với cá tính có thù tất báo, quả quyết chắc là sẽ không để cho Sang Thượng Bắc Đảo đánh đã rồi phủi đít bỏ như vậy.

Ít nhất hắn sẽ không thể thoải mái rời đi nhẹ nhàng như vậy.

Cổ Hàn càng tin tưởng, lấy thực lực kinh người của Quân Mạc Tà, coi như không thể đánh cho dị tộc nhân này hộc máu mà chạy, cũng có thể khiến hắn tức giận đến hộc máu!

Dù như thế nào cũng có thể để cho hắn hộc máu mới được đi!

Tưởng tượng như vậy Cổ Hàn lại nhịn không được hơi hơi nở nụ cười, tinh thần xa sút lúc trước cũng hơi phục hồi lại.

Quân Mạc Tà cho tới bây giờ là một tồn tại kỳ tích, ít nhất là trước mắt vẫn còn cùng trận tuyến, tự đáy lòng hắn hi vọng tên tiểu tử ấy có thể lại mang đến kỳ tích, giúp mọi người thoát khỏi cơn ác mộng trước mắt.

Sang Thượng Bắc Đảo vừa đi, Mai Tuyết Yên biết động tác kế tiếp của dị tộc nhân sắp triển khai, nàng càng tập trung bố trí bước chống đỡ tiếp theo!

Vì Quân Mạc Tà không tiếc hết thẩy trợ giúp thuộc hạ của mình lần nữa tăng thêm tu vi trên phạm vi lớn, Thiên Phạt Sâm Lâm cùng Tà Quân phủ sinh lực đã hoàn toàn thay đổi! Trình độ thậm chí có chút thái quá rồi!

Thực lực đẳng cấp Thánh Tôn cần người vô cùng có tư chất, thêm vào một số hạn chế, tổng cộng cũng chỉ có không tới hai mươi người miễn cưỡng đạt được. Về phần cấp Thánh Quân thì chỉ có duy nhất Mai Tuyết Yên đạt tới, bất quá cũng là vừa mới đột phá đến cấp hai nhưng so với Thánh Quân Tam Cấp Cổ Hàn cũng không kém xa, Thiên Phạt chúng thú căn bản không có bất kỳ một thành viên nào đạt tới bậc Thánh Quân, Mai Tuyết Yên chính là người duy nhất từ xưa đến nay của Huyền thú!

Đến đây đã là đỉnh điểm của chiến lực, mặc dù tương đối chấn động nhưng cũng còn chưa đủ để kinh hãi, chân chính khiến cho người khác khó mà tin được chính là chiến lực chung của mọi người.

Tất cả chiến sĩ dù là của Thiên Phạt hay Tà Quân phủ, tất cả đều tăng lên đến cảnh giới Thánh Hoàng!

Không phải gần, mà chính là toàn bộ, không có ngoại lệ, chính là toàn bộ!

Mặc dù hai người có tu vi thấp nhấp trong đội quân này là Thiên Tàn Địa Khuyết cũng đã tăng lên cảnh giới Thánh Hoàng, không những thế, bọn chúng dựa vào sự tu luyện khắc khổ, kiên cường cố gắng, nên sau khi thay da đổi thịt, đã tiến vào Thánh Hoàng Tam Cấp!

Tốc độ thăng cấp bực này có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim!

Dĩ nhiên, hai người bọn họ tăng lên kinh người như thế, cũng phải trả giá thật lớn! Dù sao bọn họ không giống Quân Mạc Tà có vô số hậu chiêu.

Quá trình bọn họ tăng lên, thủy chung Mai Tuyết Yên đều ngồi bên cạnh bọn họ, lấy Khai Thiên Tạo Hóa Công độc môn linh khí của mình giúp bọn họ không ngừng mở rộng kinh mạch một khắc không ngừng, vì bọn họ chữa trị thân thể bị hao tổn. Mặc dù như vậy, bọn chúng cũng mấy lần đến bên bờ sinh tử, chỉ một chút duy trì không được liền muốn đối mặt với cục diện tan thành tro bụi!

Cứ như vậy, hai người bọn họ tuy rằng tăng lên cực kì khủng bố, nhưng cũng để lại di chứng tương đối. Đó chính là kinh mạch của bọn họ lần này tăng lên đã đến độ hoàn toàn bão hoà! Bọn chúng cũng hiểu được cảnh giới bản thân đã tăng lên tới tu vi đỉnh điểm, sau này sẽ không có khả năng thăng cấp tiếp tục.

Cái này là cả một quá trình dài, còn cần kỳ ngộ!

Nhưng đây cũng là thực lực Thánh hoàng Tam Cấp a, có thể nói đã là đãi ngộ cực lớn với hai người bọn họ rồi, trên đời này biết bao người tha thiết ước mơ cũng không đạt tới cảnh giới này, đây là trực tiếp một bước lên mây!

Còn điều đáng khen nhất chính là, cho dù thực lực tăng lên kinh người như thế, nhưng hai người này trên mặt vẫn không chút biểu tình, trừ trong mắt thỉnh thoảng có hiện lên một đạo hưng phấn, ngoài ra không có bất kỳ thay đổi nào.

Hơn nữa vẫn đem phần lớn thời gian nhàn rỗi, hết thảy đều sử dụng đến tập luyện vũ kỹ, tôi luyện cảnh giới bản thân. Tranh thủ phản ứng của mình nhanh chóng phù hợp với công lực của mình hiện nay.

Phần tâm cảnh này, cho dù là Huyền thú sống mấy trăm năm cũng có chổ không bằng.

Chính như Quân Mạc Tà lúc trước liếc mắt một cái đã nhận ra ngay tâm tính đặc biệt không quan tâm hơn thua của hai người này!

Dù núi có sập sắc mặt vẫn không thay đổi, sinh tử thuận theo tự nhiên nhưng ý chí không rời.

Đúng là thiên phẩm phải có của sát thủ thiên tài!

Sau khi Sang Thượng Bắc Đảo rời đi nửa ngày, hai vị Thánh Tôn Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo cùng Mai Tuyết Yên thương lượng, sau đó hai người dẫn dắt đội ngũ sát thủ của mình biến mất giữa núi rừng mờ mịt, không còn một chút tung tích.

Bọn hắn ra đi tìm địa điểm có lợi cho ám sát nhất, chuẩn bị tất cả cho đại chiến sắp đến!

Còn hai đại cao thủ Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân sau khi được sự đồng ý của Mai Tuyết Yên đã dẫn sắt hơn một trăm người của Tàn Thiên Phệ Hồn tiến về phía trước tám trăm dặm, mai phục trong núi băng của Thiên Trụ Sơn, làm một thanh lợi kiếm ẩn mình, lúc nào cũng có thể phát huy uy lực cực lớn!

Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân cùng có một suy nghĩ: Lần đại chiến này, toàn bộ đều dựa vào sự chỉ huy của Quân Mạc Tà!

Cho dù là đám huyền thú Thiên Phạt, hay đội ngũ sát thủ của Tà Quân phủ cũng thế, chỉ có đội Tàn Thiên Phệ Hồn là đội ngũ chính nguyên thủy nhất của Quân gia. Vì thế, đội ngũ của Quân gia phải ở chỗ nguy hiểm nhất mà phát huy tác dụng! Nếu phải chết, thì phải chết trước các huynh đệ huyền thú của Thiên Phạt! Người của Tà Quân phủ phải ra đi trước, chứ nhất quyết không để cho tính mạng của huynh đệ mình phải hi sinh trước!

Hiện giờ Quân Mạc Tà không có ở đây, hai đều tin tưởng nếu hắn ở đây cũng sẽ không do dự lựa chọn như thế!

Chiến trường, chiến hữu chính là trả giá như vậy! Chỉ cần ngươi sớm chuẩn bị lúc nào cũng có thể vì chiến hữu của mình mà hi sinh, chiến hữu của mình mới có thể xả thân cứu giúp lúc ngươi lâm vào bi kịch!

Nếu trong chiến đấu, người nào cũng tư lợi, lo lắng cho mạng sống của mình thì chắc chắn người chết nhanh nhất chính là ngươi!

Bởi vì ai cũng cảm thấy hi sinh tính mạng của mình đi cứu một tên như vậy thật không đáng giá!

Tổng lực chiến đầu, bao giờ cũng là cùng sinh cùng tử, đồng tâm hợp lực mới có thể hoàn toàn ngưng tụ mà phát huy!

Mà lựa chọn lúc này của Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân chính là hoàn thành bước ngưng tụ cuối cùng của toàn bộ chi quân đội này!

Mai Tuyết Yên hiểu suy nghĩ của bọn họ, tuy có lo lắng nhưng không hề ngăn trở.

Hiện tại, cho dù phải đối mặt với hi sinh, cũng phải lo lắng cho an toàn của cả đại lục!

Song cho dù muốn hy sinh, cũng phải xem là người nào hy sinh, hy sinh như thế nào mới có giá trị!

Phần giá trị này, không phải là có thể sát thương nhiều hay ít địch nhân, mà chính là có thể khích lệ đội ngũ của mình được bao nhiêu!

Mà Tà Quân phủ dòng chính, ở thời điểm này, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn thích hợp nhất!

Cho nên Mai Tuyết Yên đáp ứng Ưng Bác Không rồi cũng không yêu cầu gì thêm, Hổ Vương Hồ Liệt Địa đi theo bên cạnh nàng lập tức xin chiến, muốn suất lĩnh ba nghìn đệ tử tinh nhuệ của Hổ tộc, làm đội thứ hai, để lên tuyến đầu trận địa!

Mai Tuyết Yên đáp ứng Hổ Vương, sắc mặt bình thản như nước, trong lòng lại nổi sóng, khó khăn đè nén xuống

Lấy sự thông tuệ của nàng làm sao không rõ, Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân vì Thiên Phạt, vì chiến lực của tất cả huynh đệ có thể tâm chi ngưng kết, quyết định chọn vị trí có khả năng phải hi sinh cao nhất nhất, mà Hổ Vương lần này cầu xin, mục đích cũng vô cùng đơn giản: Cho dù ba ngàn hổ tộc và bản thân hắn phải tự bạo, toàn bộ hi sinh, cũng cố gắng bảo vệ đám huynh đệ Tà Quân phủ của Ưng Bác Không có thể trở về càng nhiều càng tốt!

Ngươi có thể vì ta không để ý sinh tử, ta liền có thể vì ngươi không tiếc hết thảy!

Tuy rằng ngươi là Tà Quân phủ, ta là Thiên Phạt, ta là huyền thú, ngươi là nhân loại!

Nhưng, vào giờ khắc này, chúng ta chắc chắn là huynh đệ cùng sinh cùng tử, bất ly bất khí!

Phía sau lưng của ta có thể yên tâm giao cho đối phương!

Mà ngoài hắn ra, các vị Thú Vương cũng nắm chặc hết thảy thời gian có thể tận dụng, khiến cho bọn thuộc hạ vội vàng huấn luyện, để cho phản ứng, tốc độ cùng công lực của mình đều tăng lên.

Hạc Vương cơ hồ cứ cách thời gian một nén nhang liền mệnh lệnh huyền thú phi hành dưới trướng mình cất cánh, sau đó đáp xuống một loại, chặt chẽ làm ra một đạo phòng tuyến thật dài.

Còn có rất nhiều rất nhiều phi hành huyền thú, vẫn duy trì trạng thái tùy thời có thể cất cánh.

Trên lưng, thậm chí cũng đã có các chiến sĩ Thiên Phạt lưng hùm vai gấu đang ngồi!

Chỉ cần ra lệnh một tiếng, ngay lập tức có thể cất cánh, bay đến mục tiêu!

Mà Tam Đại Thánh Địa phương diện nhân thủ dưới sự hướng dẫn của Cổ Hàn, tất cả mọi người giữ vững trạng thái bình thường, tĩnh khí, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Một khi có chuyện gì phát sinh, Cổ Hàn yêu cầu là: Quyết không thể để cho Thiên Phạt khinh thường những người Thánh Địa chúng ta! Coi như lần này tất cả mọi người chết sạch hết, cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của Thánh Địa, cho dù vì thế mà lần này trở thành lần cuối cùng tất cả chúng ta ra sức bảo vệ nó!

Đúng là câu nói cuối cùng kia hoàn toàn dẫn phát các cao thủ tại Thánh Địa liều chết quyết chiến!

Khắp nơi là một mảnh trầm ngưng!

Không khí ngưng trọng chưa từng có, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây!

Mọi người đều toàn lực chuẩn bị chiến đấu!

Nhất là Hùng Khai Sơn từng chảy nước mắt mà nói:

- Tiểu Ưng trước khi chết, từng trịnh trọng nhắc qua với ta, ẩn thân thuật của dị tộc nhân có nhược điểm: Hỗn chiến sẽ gặp rất nhiều bất lợi! Một khi ở trạng thái ẩn thân, lực phòng ngự của dị tộc nhân liền tuột xuống đến mức thấp nhất. Phát hiện này, ta nhất định phải chuyển cáo cho đại tỷ và tỷ phu biết!

Mà tin tức này, cũng khiến cho Mai Tuyết Yên coi trọng.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.