Dị Thế Tà Quân

Chương 1205: Gió



Cái gì? Đây há chẳng phải nói chúng ta nhân phẩm không tốt hay sao? Trình độ mắng chửi thâm sâu của người này thật đúng là không thấp nha. Bất quá, lời của ngươi lại như cọc đâm lủng thuyền, khiến cho mọi người phải suy nghĩ.

Mọi người xung quanh bắt đầu thì thào, bàn tán.

Ngươi có nhân phẩm không? Người như vậy nếu coi như có nhân phẩm thì theo lời người kia nói trên đời này, mọi người đều là thánh nhân hết rồi. Cổ Hàn mắt như lòi ra, vẻ mặt bất mãn nhìn Quân Mạc Tà, hỏi:

- Tiểu tử ngươi rốt cuộc có biết hai chữ nhân phẩm này có nghĩ gì hay không?

- Nhân phẩm, thứ đồ chơi này rất huyền ảo, ta cũng chẳng muốn giải thích cho lão hiểu.

Quân Mạc Tà vẫn thản nhiên ngồi yên trên ghế trả lời. Mà chiếc ghế lại từ từ bay lên, đưa hắn về nơi đóng quân của Thiên Phạt.

- Lão phu dám đánh cuộc. Ngươi chẳng biết gì về nhân phẩm.

Cổ Hàn mắng to, nước miếng văng khắp nơi, rồi hậm hực tiếp tục trở về đả tọa.

Quá đả kích.

Mình từ Thánh Tôn thăng lên tới Thánh Quân Tam cấp, trước sau tốn hơn hơn một nghìn năm, vô số lần cửu tử nhất sinh, vô số lần chạm đến bờ sinh tử, vô số lần sém chết oan uổng, và vô số lần tìm được đường sống trong cái chết.

Nhưng tiểu tử này, mấy ngày hôm trước rõ ràng vẫn chỉ là tu vi mức Thánh Tôn, nhưng qua mấy ngày đã thấy vượt qua lôi kiếp, hơn nữa bản thân mình hiện giờ đã nhìn không thấu tu vi của hắn. Điều này nói lên rằng: Thực lực tiểu tử này đã chính thức siêu việt hơn mình.

Sao lại có phương pháp thăng cấp dễ dàng như vậy chứ?

Cổ Hàn trong lòng rung động rất nhiều, ủy khuất không thôi.

Ngủ thôi, ngủ thôi, ngủ một giấc cho thoải mái, hoặc ít nhất mắt không thấy tâm không phiền.

Nguyên lai thế giới này cũng có tinh thần tồn tại.

Bất quá, Cổ lão thánh quân nhất định là phải thất vọng rồi.

Bởi vì suốt cả đêm này, mọi thứ cũng không yên, thiên địa nguyên khí một hồi khuấy động, rồi thiên địa linh khí thay đổi. Nếu quả có thể ngủ được mới là lạ đó. Lại càng không nói tới cái tâm tình chó má gì đó.

Càng kỳ quái hơn là sáng sớm hôm sau, phía chân trời chợt xuất hiện những đám mây trắng dày đặc kỳ lạ, tạo cho người ta một áp lực vô hình. Cố Hàng đang nhập định đả tọa điều tức, liền nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn về phía chân trời, hai con mắt như muốn rớt ra ngoài.

Thiên Trụ Sơn đã sụp đổ, chẳng lẽ giờ trời cũng sụp nốt?

Tại sao lại có uy áp mãnh liệt đến thế này, cho dù là uy áp lôi kiếp của cường giả Thánh Quân cũng khó lòng đạt đến. Cổ Hàn với tu vi Thánh Quân Tam Cấp, hôm nay tận mắt chứng kiến Quân đại thiếu gia độ kiếp, đại khái có thể đoán ra lôi đó là dành cho trình độ Thánh Quân Tứ Cấp, nhưng uy áp trước mắt này phải dành cho loại tu vi gấp chục lần, đây là có chuyện gì?

Trên đời này làm sao có người đáng sợ như vậy tồn tại.

Đột nhiên một ý niệm cổ quái trong đầu Cổ Hàn hiện lên. Chẳng lẽ là...

Mọi người Tam Đại Thánh Địa giờ phút này đều ngửa đầu nhìn từng cụm mây đen dày đặc đang tụ lại. Một đám hết thảy đều kinh hoảng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Kiếp vân!

Kiếp vân không đếm được!

Vô cùng vô tận kiếp vân.

Tầng tầng lớp lớp, phô thiên cái địa. Từng đoàn từng đoàn… xuất hiện che kiến cả bầu trời không chút kẽ hở.

Một con mắt lớn trong tầng mây dần hình thành, lạnh lùng nhìn đám nhân loại phía dưới như nhìn những con kiến.

- Đây là có chuyện gì...

Cổ Hàn nhảy dựng lên, giống như muốn phát khùng, quơ hai tay hét lớn:

- Con mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chuyện này còn hơn cả sức tưởng tượng của mình, nhưng dù vậy, lúc này xuất hiện thì không đúng lúc tí nào. Thật sự rất không phải lúc.

Cổ lão hoàn toàn không kìm chế được mà văng tục.

Thật sự chẳng thể trách Cỗ lão được. Chuyện này quả là biến thái.

Trên bầu trời, kiếp nhãn có mấy chục vạn cái. Mây đen dày đặc, một tầng một tầng tích lũy ngày càng nhiều.

Cho dù lấy lịch duyệt hơn ba ngàn năm của Cổ Hàn thì lão cũng chưa từng gặp qua loại hiện tượng này.

Độ Kiếp.

Cho tới bây giờ cũng chỉ là chuyện riêng của từng cá nhân, từ xưa đến nay hai người đồng thời Độ Kiếp cũng rất ít xảy ra. Mà nhiều người cùng độ kiếp lại càng không có.

Sở dĩ nói hầu như không phát sinh là bởi vì mấy ngàn năm, có một thế lực cực lớn đứng đầu, vì bảo đảm chắc chắn con mình có thể bình yên vượt qua Thiên kiếp đã bố trí rất nhiều cao thủ làm lá chắn cho nhi tử.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, nguyên bản chỉ là một lôi kiếp dành cho trình tự Tôn Giả, nhưng vì có người nhúng tay vào khiến cho lôi kiếp uy lực càng ngày càng mạnh, càng lúc càng khó có thể đối kháng, cuối cùng tông chủ siêu cường kia cũng phải tiêu tùng, và thế lực cường đại thế lực cường đại một tay hắn sáng lập cũng không thể vượt qua lần lôi kiếp đó.

Nếu chỉ là kiếp lôi một người, vô luận người nọ thực lực đạt tới cảnh giới gì, thậm chí cho dù là Cửu U Đệ Nhất Thiểu tái hiện nhân gian, tự mình Độ Kiếp cũng chưa chắc có thanh thế lớn như vậy.

Tình huống trước mắt này rõ ràng không chỉ là lôi kiếp một người hai người mà là mấy trăm người mấy nghìn người đồng thời cùng độ kiếp.

Căn cứ vào kiếp vân ở cuối chân trời kia, đặc biệt là kiếp nhãn thì sẽ biết thanh thế nó dữ tợn thế nào nhưng thiên kiếp kiếp lôi vô luận mạnh yếu ra sao, đều phải nhận lấy...

Cổ Hàn rất lo lắng, hắn nắm thời cơ vừa đề khí, định bay lên nhìn xung quanh kiếm một chỗ an toàn lánh thân, lôi kiếp trước mắt thanh thế kinh người như thế, phạm vi công kích khẳng định không nhỏ, nếu người Tam Đại Thánh Địa cũng gặp nạn thì đúng là vô tội.

Nhưng thân thể mới vừa vặn bắn lên độ cao năm trượng thì lão kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bị thiên uy uy áp nện xuống đất. Tổng cộng mấy vạn đạo thiên kiếp đạo thiên kiếp uy thế liền bức cho một vị Thánh Quân không thể thoát ra được.

Cái này làm cho Cổ Hàn chính thức hoảng sợ.

Thiên kiếp còn chưa đánh xuống mà uy áp đã lớn như vậy, nếu tới lúc chính thức đánh xuống thì... Đừng nói tới người đứng mũi chịu sào độ kiếp, cho dù là người đứng xem cũng chưa chắc có thể may mắn sống sót qua kiếp nạn này.

Mắt thấy phạm vi bao phủ của lôi kiếp lần này, Thiên Trụ Sơn nếu không vì lần trước ngoài ý muốn mà sụp đổ thì với một màn xuất hiện trước mắt này cũng làm cho toàn bộ Thiên Trụ Sơn bị phá hủy.

Người tụ tập nơi đây, có thể nói là lực lượng cuối cùng của Huyền Huyền đại lục có thể dùng để đối kháng ngoại tộc. Nếu một khi bị chết hết thì Huyền Huyền đại lục xem như xong.

Cổ Hàn trong lúc nhất thời lâm vào bàng hoàng, không nghĩ ra được kế sách gì, không ngớt thở dài.

- Cổ lão, người nhìn bên kia.

Mạc Vô Đạo đang ngồi bệt dưới đất, ráng giơ tay chỉ về phương hướng nơi đóng quân của Thiên Phạt sâm lâm.

Ngoại trừ Cổ Hàn đứng dậm chân, than ngắn thở dài, Tam Đại Thánh Địa căn bản là không có bất cứ người nào có thể đứng thẳng được như lão.

Đến nỗi Mạc Vô Đạo với tu vi Tôn Giả cũng không chịu nổi, khí độ thường ngày hoàn toàn mất hết, hình tượng cũng chẳng còn, dưới thiên uy chưa từng có như thế này, tất cả mọi người đều là mông như dán dính vào mặt đất.

Cổ Hàn nghe vậy quay đầu nhìn, chỉ thấy nơi đóng quân của Thiên Phạt sâm lâm, toàn bộ chiến sĩ đều chen chúc thành một đoàn, nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc.

Tựa hồ đang đợi cái gì đến.

- Chẳng lẽ tất cả chuyện này là do bọn hắn tạo thành?

Cổ Hàn kinh ngạc giật mình. Chợt giận tím mặt

- Hỗn đản. Hồ đồ. Sao lại độ kiếp như vậy. Cái này rõ ràng là đem mạng ra đùa giỡn rồi. Tất cả mọi người chen chúc cùng một chỗ, chờ Thiên kiếp đánh thành bánh bao sao? Cái này còn thảm hơn thảm kịch diễn ra vài ngàn năm trước. A, tình hình này hình như là... Bọn hắn toàn bộ đột phá. Điều này sao có thể? Mọi người tu vi cao có thấp có, trình tự bất đồng, làm sao có thể đồng thời Độ Kiếp? Chẳng lẽ bọn hắn tất cả đều là đột phá trong vòng một đêm?

Trong nhóm người này, Thành Ngâm Khiếu là tệ hại nhất, hiện giờ nằm bẹp trên đất, mắt nhìn mà không thể tin những gì đang diễn ra.

Trên bầu trời chợt tối sầm, giống như đêm xuống.

Toàn bộ kiếp vân đồng thời đánh xuống, ánh chợp lóe lên chi chít, mắt thường có thể thấy được tia chớp từng tầng mây bắn xuống như mưa trút, âm thanh ì dùng.

Cổ Hàn lông tóc dựng đứng, hắn là một người duy nhất còn có thể bảo trì hoạt động cơ bản của con người, tức là người duy nhất có được cơ hội chạy trốn, nhưng giờ khắc này, lão cũng sắp hỏng rồi, niềm tin sắp mất, mục đích thủ hộ cả đời của lão sắp đi tong.

Đúng lúc này, một đạo bóng trắng từ từ bay lên, nhẹ nhàng đứng giữa không trung ngay phía trên đầu Thiên Phạt chiến sĩ vài chục trượng, đứng yên bất động. Áo trắng như tuyết, lẳng lặng đứng trên không trung, không di chuyển.

Giờ phút này, phiến không gian này hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả gió cũng không có.

Ngoại trừ ánh chớp phát ra thì cũng không còn động tĩnh gì.

- Quân Mạc Tà. Hắn như thế nào còn có thể cử động? Còn có thể bay? Cổ Hàn hai mắt trợn trắng, không hiểu được. Bản thân mình nhiều nhất chỉ có thể bảo toàn hoạt động cơ bản nhưng Quân Mạc Tà trước mắt đã muốn mạnh hơn mình bao nhiều lần nhưng hắn cũng cố chấp đi ra.

Chẳng lẽ việc này còn có thể xoay chuyển?

Ở trước mắt bao người, Quân đại thiếu gia hơi ngửa đầu, tóc đen bay phất phơ, hắn lặng yên vươn hai tay làm ra tư thế ôm bầu trời.

- Gió

Thanh âm của thần chú viễn cỗ chợt phát ra, dị thường linh động dị thường mờ ảo.

Cổ Hàn khóe miệng như bị méo.

Vị Quân đại thiếu này thật là điên rồi.

Gọi gió?

Gió cái đầu của ngươi. Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi gọi đến là đến? Ngươi thực sự nghĩ mình là thần tiên sao?

Lại còn hô gió?

Sau đó chẳng phải sẽ gọi Mưa sao?

Nhưng ngay sau đó, Cổ Hàn hai mắt lồi ra như hai mắt trâu.

Thiếu chút nữa là lọt ra ngoài.

Bởi vì ngay khi Quân đại thiếu nói ra câu nói kia. Bầu trời vốn yên tĩnh liền xuất hiện gió.

Thật sự có gió.

Gió từ từ nổi lên.

Thổi bay mái tóc đen của Quân Mạc Tà, thổi bay y phục của hắn.

Giờ khắc này, hình tượng Quân đại thiếu chân chính liền chỉ có bốn chữ để hình dung: Phiêu bồng như tiên.

Chính là như vậy: Phiêu bồng như tiên.

- Quả thực là gió đến rồi.

Cổ Hàn cả người như hóa đá.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.