Dị Thế Tà Quân

Chương 1107: Cáo mượn oai hùm



Cửu U Thập Tứ Thiếu phất tay lên chụp lấy "thần khúc" trong không trung, lật qua lật lại, chăm chú quan sát, thích thú không buông nỡ tay, thản nhiên nói:

- Ngươi không có Cửu U chân khí, đương nhiên là không khởi động được.

Nói xong lại vung tay một lần nữa, "thần khúc" hoàn toàn biến mất. Chỉ với một câu này cũng cũng đủ để mọi chuyện sáng tỏ, "thần khúc" kia, chỉ có dùng Cửu U chân khí mới có thể phát huy được tác dụng thật sự của nó! Trong tay người khác, nó bất quá chỉ là một vật trang trí mà thôi.

Còn vào tay Cửu U Thập Tứ Thiếu, quả nhiên thần khúc đột nhiên bắt đầu biến ảo, lúc là một thanh trường kiếm, lúc là một thanh đao răng cưa, sau đó lại biến thành sáo ngọc, chỉ trong chớp mắt, có thể biến hóa hơn hai mươi hình dạng, Cửu U "thần khúc", rốt cục lại một lần nữa nở rộ, nó chính là một khúc nhạc đẫm máu! Chắc chắn nó sẽ lại được một lần nữa vang vọng khắp thiên hạ, Cửu U Thập Tứ Thiếu ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt lóe lên ký ức xa xưa, lại cúi xuống nhìn thoáng qua Quân Mạc Tà, mỉm cười, rồi bóng dáng từ từ biến mất.

Ngay cả một câu từ biệt cũng chưa nói thì đã đi rồi!

- Cái quái gì vậy! Ngươi chỉ coi trọng mỗi cái thứ đó, lão tử đây phải mất bao nhiêu công sức, thiên tân vạn khổ đem thứ rách nát đó về, ngươi không lấy thân báo đáp thì thôi, cư nhiên một câu cảm ơn cũng không có? Ngươi là loại người gì vậy? Rốt cuộc là người gì vậy hả? Ngươi có hiểu đạo lý làm người, đối nhân xử thế không vậy!

Mạc Tà cứng lưỡi, hoàn toàn không tưởng nỗi cái người này lại là loại người không thèm để ý nhân tình đến mức này!

Không chỉ không hồi báo, ngược lại rắm cũng không đánh một cái thì đã chạy. Ân, hình như hắn còn để lại một thanh Cửu U hàn nhận thì phải? Con bà nó, thứ đó trong không gian ta đã có hơn trăm ngàn thanh! Hừ có gì hiếm lạ cơ chứ? Rác rưởi, chính là rác rưởi a!

Lần đầu đầu tiên trong cuộc đời Quân đại thiếu làm một vụ mua bán lỗ nặng đến vậy, tuy rằng lấy "thần khúc" kia cũng không hao phí bao nhiêu công sức, nhưng nếu là vì người ngoài thì lại là một chuyện khác a! Càng nghĩ càng buồn bực, hắn đột nhiên dậm chân rống giận:

- Cửu U Thập Tứ Thiếu! Ngươi đúng là quỷ hẹp hòi, ta XXX em gái ngươi! Ngươi dám phóng cái rắm a! Ngươi là tên vô liêm sỉ không ai bằng, lần sau đừng để ta thấy được ngươi! Lần sau lão tử thấy ngươi, nhất định đánh cho ngươi nằm úp sấp, cho ngươi cam tâm khẩu phục mới thôi!

Đại thiếu lúc này quả thật điên lên rồi… Hận luôn cả ông trời không có mắt, hận đến điên rồi! Nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu lúc này còn ở đây, Quân đại thiếu gia nhất định sẽ liều lĩnh chạy lên đánh một trận!

Cho dù là dùng thêm lực lượng của Hồng Quân Tháp cũng phải đánh cho hắn tè ra quần mới thôi! Không đem nợ nần đòi lại, tuyệt đối không thể tha thứ. Nhưng xung quanh trống trơn, bóng dáng Cửu U Thập Tứ Thiếu sớm đã biến mất….

Thứ đó vừa vào được tay hắn, thì chớp mắt hắn liền chạy mất, không biết lúc này đã chạy xa đến đâu rồi, tiếng rống giận của Quân Mạc Tà rành mạch rõ ràng vang vọng, truyền

vào trong lỗ tai của mọi người trong đại sảnh.

Ai cũng nhịn không được muốn cắn lưỡi!

Ngay cả Miêu Trảm Miêu Đao Miêu Kiếm cũng không ngoại lệ!

Tiểu tử này cũng thật quá dữ rồi!

Trong thiên hạ, có người nào dắm mắng chửi Cửu U Thập Tứ Thiếu? Lại dùng từ ngữ khiếm nhã như vậy nữa?

Hễ có chút thực lực, đủ tư cách biết Cửu U Thập Tứ Thiếu đều không dám ở ngay trước mặt Cửu U Thập Tứ Thiếu nói chuyện nữa là, thậm chí chỉ nghe đến tên thôi, nghĩ lại cũng cảm thấy lạnh run cả người!

Mà tình huống trước mặt chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu đến chúc mừng Tà quân chủ, hơn nữa tặng một thanh binh khí giá trị ngàn kim tuyệt thế thần phong: Cửu U hàn nhận!

Thứ này thật sự rất hiếm lạ, vũ khí này có đặc điểm lớn nhất chính là huyền khí hộ thân không nhìn thấy được! Hơn nữa, bên trên còn thêm vào hơi thở của Cửu U âm u, một khi bị hàn nhận cắt ngang qua, cấp bậc dưới Tôn Giả, tuyệt đối không thể dùng huyền khí bức ra, chỉ có thể cả đời hết hy vọng!

Cửu U hàn nhận này, có thể nói là vật báu vô giá, vũ khí tuyệt nhất trong các loại vũ khí!

Nhưng bây giờ, hình như Tà quân chủ lão nhân gia hắn đối với bảo bối này thật sự không vừa lòng, lại dám trước mặt người ta chửi ầm lên! Hơn nữa mắng không phải khó nghe, mà là vô cùng khó nghe a, ô ngôn uế ngữ mắng chửi không dứt, không chỉ riêng mình Cửu U Thập Tứ Thiếu, ngay cả bát đại tổ tông đều bị lôi vào.

Càng không thể tin là: Thiên hạ đệ nhất điên cuồng, thiên hạ đệ nhất ác nhân trong truyền thuyết, Cửu U Thập Tứ Thiếu lại không có động tĩnh gì, hình như…im lặng bỏ đi rồi?

Con bà nó!

Đây là chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ vị Tà Chi Quân Chủ đã dữ dội đến mức này rồi sao?

Đây quả thật không phải truyền kỳ, truyền thuyết, kỳ tích, thần tích, thần thoại, mà là thần tích…

Thần tiên? Nghe bên ngoài truyền đến tiếng chửi rủa không hề lặp lại từ ngữ, mấy vạn người trong đại sảnh, không ai cảm thấy thiếu niên kia thô bỉ cả, trên mặt đều lộ ra kính sợ, sùng kính và cẩn thận tận đáy lòng.

Người có sức mạnh cỡ này, cho dù là làm chuyện thô bỉ đến cỡ nào, cũng không có người cảm thấy khó chịu a…

Chính là một câu, ngươi mạnh ngươi chính là đạo lý!

Thậm chí ngay cả đám người Mạc Vô Đạo cũng tự giác cúi thấp đầu: Cửu U Thập Tứ Thiếu kia, ngay cả Tam Đại Thánh Địa cũng không cách nào trị hắn, là một nhân vật chung cực a, thật sự rất ngạc nhiên, hắn sao có thể chịu được lời mắng chửi của Quân Mạc Tà mà không hề nổi cơn vậy?

Mạc Tà mắng một trận, rốt cuộc mới thấy nhàm chán, lúc này mới nổi giận đùng đùng đi vào!

Áo trắng bay bay, hai mắt lạnh lẽo, khuôn mặt sát khí, hai má đỏ bừng, chậm rãi từ cửa bước vào.

Hắn lập tức phát hiện hậu quả của việc như một người đàn bà chanh chua chửi đổng chửi ầm lên chính là: Mọi người đều đồng thời đứng lên, nhìn chăm chú mỗi bước chân của hắn, mỗi khi đi đến trước mặt một người, người nọ lập tức dâng tặng một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, sau đó sợ hãi cúi đầu, giống như nhìn hắn thêm một giây nữa sẽ làm ô uế hắn vậy.

Ngay cả Miêu Trảm và người của Huyễn phủ, lúc đầu dùng ánh mắt trưởng bối nhìn xuống Đại thiếu, lúc này trong ánh mắt lại tràn ngập tò mò và một thứ cảm giác không tên nào đó. Ánh mắt Mạc Vô Đạo thì lại tràn ngập kiêng kị, thậm chí là sợ hãi!

Mạc Tà cảm thấy hình như mình đang nằm mơ, nhưng hắn lập tức hiểu được: Đây chính là hiệu quả của việc mình chửi mắng Cửu U Thập Tứ Thiếu.

Ta XXX, thật sự không nghĩ đến, chuyện khiến người ta phiền lòng buồn bực như vậy, lại có thể mang đến hiệu quả tức thời!

Đột nhiên, Quân Mạc Tà nhớ đến một câu: Cách thành danh nhanh nhất, chính là ở trước mặt công chúng dữ dội đánh bại một người đã sớm uy danh hiển hách! Đó tuyệt đối là cách danh chấn thiên hạ chỉ trong một buổi chiều a!

Hiện tại, xem ra cũng chưa cần đến khoảng thời gian dài cỡ "một buổi chiều" nữa…

Quả thật chỉ trong một phút thôi, cũng đã hoàn thành…

Hơn nữa hiệu quả lại hết sức hoàn hảo.

Nếu như đã xuất hiện, cũng nên nói vài câu mới được.

Mạc Tà từ buồn bực, giận dữ đến kinh ngạc, nghi hoặc, sau đó giật mình, hiểu rõ, lại đến hả hê, chuẩn bị lợi dụng sự kiện "chửi mắng Cửu U Thập Tứ Thiếu" mở rộng lực ảnh hưởng của Tà Quân Phủ, cũng chỉ là trong chớp mắt mà đã có thể hoàn thành chuyển biến từ tâm lý đến vẻ bề ngoài!

Hơn nữa, đã có kế hoạch vô cùng hoàn mỹ nữa.

Sau khi tính kế, Quân Mạc Tà lại lần nữa đứng lên đài cao ở trung tâm. Nhẹ nhàng ho khan vài tiếng nói:

- Mọi người mời ngồi. Ân, lúc nãy bản tông cùng Cửu U Thập Tứ huynh có chút tranh chấp nho nhỏ, thật sự là không có gì đâu…. Ha ha, giờ huynh ấy đã đi xa rồi, lúc nãy bổn tọa nhất thời thất thố, đúng là ảnh hưởng đến nhã hứng của mọi người, thật có lỗi mà. Ở đây, bản tông nhận lỗi với mọi người.

Vẻ mặt Mạc Tà vân đạm phong khinh, vẻ mặt ta rất khiêm tốn, tuyệt đối không hề giống bộ dạng điên cuồng lúc nãy. Tư thế hiên ngang kia, đủ để mọi người hiểu được: "Ta thật không muốn mượn danh tiếng của Cửu U Thập Tứ Thiếu đâu, bằng hắn cũng xứng sao, thật sự quá kiêu ngạo." Nhưng thực tế, người này đã mượn danh tiếng của người ta đến độ không thể mượn nữa rồi…

Nghe hắn nói vậy, mọi người đều cùng kêu lên không dám, lúc này mới ngồi xuống. Có không ít người cảm giác được lưng của mình đã ướt đẫm mồ hôi: Ngay cả Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng dám mắng chửi, ai dám nhận lời xin lỗi của hắn chứ?

Cũng may ở đây nhiều người, có thêm can đảm, nếu chỉ mỗi mình mình nghe được câu này lại không đem mình dọa ngất đi mới lạ đó? Phỏng chừng hù chết cũng không kém lắm!

Lại ho nhẹ hai tiếng, Quân đại thiếu gia giờ phút này phải nói là cười vô cùng thân thiết, ẩn hàm chút rụt rè và ngạo mạn. Nhưng bộ dạng này trước mặt mọi người, lại hoàn toàn phù hợp hình tượng: một đại nhân vật, nếu không có phong độ thích hợp mới là không bình thường. Người ta cho dù ngạo cho dù cuồng thế nào đi nữa…… Đó cũng đúng a!

Ngươi không phục?

Vậy có bản lĩnh chạy đi trước mặt Cửu U Thập Tứ Thiếu chỉ vào mũi hắn mắng một trận đi. Lúc đó ngươi nói không phục cũng được.

Nhưng ngươi nếu dám làm vậy, chỉ sợ xương cốt già nua của tổ tông ngươi sẽ bị kéo từ địa ngục lên đấy…

Vì ngươi không phải Quân Mạc Tà, nên không có bản lĩnh đó!

Đại thiếu rốt cuộc bắt đầu nói chuyện. Trong giọng điệu bình thản, tràn ngập ý tứ vênh mặt hất hàm sai khiến, hoàn là hai tầng cảm xúc cách nhau như trời với đất a:

- Cảm ơn mọi người! Tà Quân Phủ ở Thiên Nam, địa hình hẻo lánh, dựa vào sườn núi, các vị không ngại gian khổ, đường xa đến đậy, thật sự là cho bản tôn mặt mũi lớn. Ở đây, hướng mọi người, hoan nghênh và cảm ơn mọi người đã đến đây.

Nói xong chắp tay lại vẫy vẫy vài cái. Ngoại trừ Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ, mọi người đều lập tức đứng dậy đáp lễ!

Mức độ đồng loạt như vậy, quả thật còn hơn cả quân đội nữa!

- Tà Quân Phủ lựa chọn lúc này khai tông kiến phủ, công bố thiên hạ, tất nhiên cũng phải có tôn chỉ làm việc, cũng có quy củ nhất định!

Giọng điệu bình thản của Quân Mạc Tà chậm rãi trở nên trầm trọng, toát ra quyết đoán bình tĩnh, tràn ngập áp lức khó có thể chống cự mạnh mẽ, giống như bầu trời mây đen đều rơi xuống đè nặng lên lòng mọi người:

- Tôn chỉ của Tà quân phủ chính là "Vì thiên hạ, vì đại lục, vì chúng sinh,vì hòa bình nhân loại!"

Đám ngươi Mai Tuyết Yên và Quản Thanh Hàn ở trên lầu đều "phốc" một tiếng cười ngặt nghẽo trên ghế. Đây rốt cuộc là tôn chỉ gì a?

Những lời này cũng quá mức phóng đại rồi.

Mạc Tà mặt không đỏ khí không gấp, tiếp tục nói:

- Lúc này, ta chính thức tuyên bố thiên hạ! Bắt đầu từ ngày Tà Quân Phủ khai phủ, trong thiên hạ võ lâm sẽ không có những việc bại hoại nữa, nếu phát hiện, giết không tha! Quân Mạc Tà ta, cả người đều là chính khí hạo nhiên, trong đời không quen nhìn nhất chính là loại người khi nam bá nữ! Đây, vốn là nguyên tắc cơ bản làm người, tuyệt không có cái gì gọi là thương lượng cả!

Quân Vô Ý đứng bên cạnh nghe hắn nói thế rốt cuộc nhịn không được nghiêng mặt, dùng tay áo che khuất mặt, cúi đầu ho khan vài tiếng.

Xem ra tam gia có vẻ nghẹn quá sinh nội thương rồi…

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.