"Thật không ngờ, chúng ta một đám lão già lọm khọm lại nghe ngươi nói linh tinh gần một canh giờ, kỳ thật toàn bộ là phế ngôn, không thể phế ngôn hơn thế? Ngươi có hay không thấy vô sỉ? Thật là to gan lớn mật! Lại có can đảm trả lời phủ chủ như thế này."
Quân Mạc Tà cũng là bất đắc dĩ:
"Lão phủ chủ hỏi vấn đề này, thuần túy là đang chọc cười bổn thiếu gia! Nếu là nói cùng ta có liên quan vậy khẳng định mọi người sẽ nói ta tự cao tự đại, không có chút khiêm tốn, thậm chí là khoe khoang chẳng biết xấu hổ,…Tương lai dù có chút thành tựu thì cũng cực kỳ hữu hạn.
Nhưng nếu nói cùng ta không quan hệ, vậy thì cũng có thể nói ta không có chút tự tin nào, về sau vị tất đã có tiền đồ hơn.
Tu luyện giả cả đời đều theo đuổi đỉnh cao, không có tự tin thì sao được?"
Quân Mạc Tà cơ hồ có thể dự đoán được, nếu mình dựa theo suy nghĩ của mọi người mà trả lời thì ngay lập tức sẽ gặp một phen công kích. Bởi vì cái này căn bản là một cái vỏ che đậy âm mưu, dù trả lời thế nào cũng không được! Theo ánh mắt bất hảo của Miêu lão đầu, liền có thể dễ dàng đoán ra…
Bằng trí tuệ của bổn thiếu gia, sao có thể làm ra việc này?
Cho nên Quân đại thiếu nấy việc thông kim bác cổ, trích dẫn kinh điển mà hồ thuyết một hồi. Cuối cùng, theo những dẫn chứng đã nói, đưa ra được kết luận:
-"Thần tích, cũng không có cách nào giải thích!"
"Ừm, ngươi có thể giải thích, vậy ngay tại chỗ ngươi có thể giải thích cái gì, bổn thiếu gia không phụng bồi…"
Tất cả mọi người lường trước được, Miêu Kinh Vân tất nhiên sẽ giận dữ.
Nhóm Tào Quốc Phong cùng Bạch Kỳ Phong đều một phen mồ hôi lạnh, tiểu tử này thật là lớn mật.
"Mặc dù vấn đề này đối với ngươi mà nói, đúng là làm khó ngươi, khó có thể trực diện hồi đáp. Nhưng ngươi cứ như vậy, liều lĩnh trả lời một cách trêu ngươi … vạn nhất Miêu lão phân phó một câu xuống dưới, chẳng phải tiền đồ huy hoàng của ngươi nửa đường đứt gãy…"
Không ngờ, Miêu Kinh Vân sau khi nghe câu trả lời của Quân Mạc Tà, sắc mặt âm trầm đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:
-"Hảo tiểu tử…Thật là khéo mồm khéo miệng."
Cười ha ha vài tiếng tỏ vẻ việc này rõ ràng là không giải quyết được gì rồi. Kết quả này thật khiến cho tất cả các đại thế gia gia chủ được mở rộng tầm mắt. Kế tiếp, mọi người liền tiếp tục hàn huyên. Sau khi Quân Mạc Tà nho nhã, lễ độ mà trả lời các vị tiền bối, liền thức thời cáo lui, trở về phòng mình, không tham dự cuộc tụ hội của các lão gia hỏa này nữa.
Nhưng mà Quân đại thiếu gia lại phát hiện, dù đã về phòng nhưng có cỗ thần niệm vẫn gắt gao tập trung theo dõi mình. Tựa hồ như quan sát từng tiếng nói, hành động, thậm chí kể cả từng biểu lộ, từng động tác cơ thể, chi tiết đến tận cùng… Bởi vì từ những cái nhỏ bé nhất đó có thể tìm ra bản chất được che dấu.
Quân Mạc Tà cũng không hứng trí để ý bọn họ, tuy nhiên, trong lòng lại cười lạnh: "các ngươi sử dụng những thủ đoạn này đối với bổn thiếu gia đều là trò cũ rồi. Các ngươi đã quan tâm bổn thiếu gia như vậy, ta dứt khoát cấp cho các ngươi môt cái kinh hỉ nữa…"
Chủ ý đã quyết định, Quân Mạc Tà liền khoanh chân ngồi xuống, ngũ tâm triều thiên, nhắm mắt lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đi vào trạng thái tu luyện. Mấy vị gia chủ kinh nghi nhìn nhau, trong ánh mắt còn chút kinh ngạc cùng tán thưởng:
" Lại có người vừa trải qua câu hỏi của Huyễn phủ phủ chủ, mà có thể bảo trì bản tâm không chút nổi sóng gì mà tiếp tục tu luyện? Cái này căn bản là chuyện không thể! Thế nhưng kẻ có được không linh thể chất này lại hình như không thèm để ý chút nào, vừa quay về phòng là có thể nhập định. Riêng phần trầm ổn này cũng vượt ra khỏi cái gọi là thanh niên ưu tú Huyễn phủ vài phần.
"Quả nhiên không hổ là người có được không linh thể chất a, chỉ cần xem khí độ sủng nhục bất kinh cũng đã là phong phạm đại gia a…"
Đám người Tào Quốc Phong mặt mũi lại càng sáng nên, cảm thấy vô cùng có mặt mũi.
Đồ đệ cố gắng thì sư phó tự nhiên là vui vẻ rồi…
Miêu Kinh Vân khóe miệng tười cười chứa đựng một tia thú vị, mang theo biểu tình suy nghĩ sâu xa, liên tục nhìn Quân Mạc Tà nhưng không biết trong lòng lão đầu này rốt cuộc suy nghĩ cái gì…
Mọi người cứ như vậy ngồi tán gẫu trong rừng trúc, không ai có ý rời đi, hiển nhiên đám người này có ý định ở lại làm bữa cơm trưa rồi…
Nơi này chính là nơi xuất hiện thần tích, theo lý thì nên chúc mừng.
Tào Quốc Phong đối với vấn đề này cũng sớm có chuẩn bị, phất phất tay an bài hạ nhân chuẩn bị. Đúng lúc này, đột nhiên có một đạo ngân quang xuất hiện. Đồng thời, bên trong tia ngân quang có một đạo kim quang chói mắt đường đường hoàng hoàng bắn ra. Mà phương hướng kim quang bắn ra đúng là gian phòng của Quân đại thiếu gia.
Tào Quốc Phong cùng Bạch Kỳ Phong tức thì sắc mặt đại biến, xoát một tiếng lướt tới. Một đám đại lão cũng trong lòng chấn động, liền nhao nhao đi theo xem xét.
Cho tới khi tới gần nhìn kỹ hiện tượng, mỗi người đều là trong lòng chấn động, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin.
Tại thân trên của vị có không linh thể chất kia, một nửa là ngân quang sáng lạn, nửa kia ngân quang đang chuyển biến thành kim sắc.
-" Đây là tình huống xuất hiện khi đột phá Ngân huyền đến Kim huyền"
Tào Quốc Phong chà xát hai tay:
- " Như thế nào lại đột phá vào lúc này…cái này, kia, này…Có điểm không đúng"
Mắt thấy Tào thánh hoàng biểu lộ bộ mặt hổn hển mà bên ngoài sáu vị thánh hoàng cũng là bộ mặt ngạc nhiên cùng lo lắng…
Các vị gia chủ nội tâm lại càng khiếp sợ. Nguyên lai, đây là lúc kẻ có được không linh thể chất đột phá, trước đó ngay cả Tào thánh hoàng cũng không biết. Nói cách khác, đây là tự nhiên đột phá!
Chỉ môt thoáng, mọi người sắc mặt đều biến đổi. Phải biết thời diểm khi Mặc Quân Dạ tới, thực lực thấp kém chỉ được Ngân huyền trung phẩm mà thôi. Khoảng cách tới Kim huyền còn Ngân huyền thượng phẩm và Ngân huyền đỉnh phong hai cấp độ. Cho dù đạt tới Ngân huyền đỉnh phong, muốn đột phá Kim huyền cũng cần lĩnh ngộ, cần cơ duyên tương đối…
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, tiểu tử này ngắn ngủi trong năm sáu ngày lại đã nhất cử đột phá đến Kim huyền cấp độ! Loại tốc độ tấn thăng này nghe cũng thật rợn người a!
Tuy rằng lúc trước hắn có ăn qua Thất Thải thánh quả, nhưng dược lực của Thất Thải thánh quả nếu không có Linh Lung Liên kích phát thì thủy chung cũng chỉ là tồn tại trong kinh mạch, tẩm bổ thân thể mà thôi, cũng không có đặc hiệu trực tiếp tang trưởng công lực…
Hơn nữa, thời điểm hắn mới tới còn ở trạng thái trọng thương đang hấp hối, mặc dù được Thất Thải thánh quả đem cái mạng nhỏ của hắn kéo lại, nhưng cũng cần phải tốn thời gian an dưỡng. Ai lại nghĩ tới, có thể trong vòng năm sáu ngày đột phá cảnh giói? Năm sáu ngày trước còn đang hấp hối, năm sáu ngày sau lại là một bước nhảy vọt về chất. Loại sự thật kinh người này đã vượt ra khỏi nhận thức của mọi người.
Mỗi người đều rơi vào tình trạng há mồm ngây ngốc, líu lưỡi xấu hổ. Mọi người ở đây đều là cường giả cấp độ Thánh hoàng, càng có không ít nhất gia chi chủ, có thể tới cấp độ này có ai không phải là thiên tài trong thiên tài? Nhưng dù cho có là thiên tài thế nào thì cũng chưa hề nghe qua tốc độ tu luyện thần dị như vậy a. Chân chính yêu quái mà!
-" Trong mấy ngày này, các ngươi không phải cho hắn ăn qua cái gì chứ!"
Miêu Kinh Vân ánh mắt thận trọng nhìn Quân Mạc Tà, nghiêng đầu hỏi Tào Quốc Phong.
- "Không có.Tuyệt đối không có ăn qua cái gì đại bổ. Chúng ta cân nhắc: hắn trọng thương mới khỏi, thân thể trống rỗng không thể quá bổ sẽ phản hiệu quả, điểm thường thức ấy mọi người còn không rõ…"
Tào Quốc Phong xoa xoa tay, mặt mũi vẫn tràn đầy lo lắng. Hiện tại đúng là trong lúc đột phá, hết thảy đều chỉ dựa vào chính hắn!
Khó trách Tào thánh hoàng hoảng lên như thế. Nếu là trước kia hoặc giả sau này còn có thể trợ giúp một tay, nhưng chỉ riêng giờ phút này lại nhất định không được!
-"Ah, không có ăn cái gì!"
Miêu Kinh Vân thở dài một hơi, Trước mắt bao người, toàn bộ ngân quang trên người Quân Mạc Tà chuyển toàn bộ thành kim quang sáng lạng. Tiếp theo, kim quang mạnh mẽ lóe nên một cái rồi hoàn toàn biến mất, toàn bộ đều chui vào thân thể, không còn chút ánh sáng nào… Cái này chính là hiện tượng đột phá thành công.
Một không có sư phó hướng dẫn, hai không có chuyện từ từ tích lũy, ba không có làm gì đặc biệt chuẩn bị, có vẻ như càng không có phục dụng cái gì hiệp trợ trùng quan linh dược hay thiên tài địa bảo. Thiếu niên này lại có thể chính mình đột phá ở tình huống quỷ dị này!
Mạc danh kỳ diệu mà đột phá!
Hơn nữa còn là sự đột phá hoàn thiện nhất, đột phá ở mức độ lớn nhất!
Toàn bộ các gia chủ đều quay đầu gắt gao nhìn chầm chằm Tào Quốc Phong cùng Bạch Kỳ Phong thất đại thánh hoàng, trong ánh mắt không che dấu chút nào hâm mộ, ghen tị! Dựa vào cái gì mà mấy người Tào Quốc Phong gặp được đệ tử tốt như vậy chứ? Quả thực là rau cải trắng bị heo ăn mất mà! Nếu chúng ta là người gặp hắn trước thì tốt biết bao?
Duy có Miêu Kinh Vân Miêu lão gia tử không có biểu hiện hâm mộ, ghen tị mà trong ánh mắt lại ẩn ẩn có một tia vui mừng. Bất quá, lão sành sỏi quay đầu hướng Tào Quốc Phong nói:
-" Ta nói lão Tào a, giờ là lúc nào rồi, chúng ta khó khăn lắm mới tới một lần, ngươi sẽ không để cho mấy lão ca phải đói bụng rời đi đấy chứ? Ngươi vừa rồi phân phó cơm trưa, hiện nay chuẩn bị được như thế nào rồi? Lão phu thật có chút đói bụng, chẳng lẽ một bữa cơm còn có thể đem ngươi ăn chết sao? Nhanh chóng dọn cơm đi!"
Lấy tu vi của Miêu lão gia tử, không chỉ nói không ăn một bữa, cho dù là mười ngày không ăn cơm cũng sẽ không cảm thấy đói khát. Rất rõ ràng, hắn thực sự không đói, bất quá muốn mượn đề tài này dời đi lực chú ý của đoàn người mà thôi.
Tào Quốc Phong rõ ràng cảm nhận được thái độ của phủ chủ đối với mình, có vẻ như tùy tiện lại như tán thành, một loại coi trọng, còn có … thân cận!
Tào thánh hoàng tự biết thực lực của chính mình cũng coi như khá cao, đã đạt tới thánh hoàng cấp ba chi cảnh, nhưng phần thực lực này lại không đáng nhận được mức đối đãi như thế của phủ chủ. Duy có thể giải thích tất cả là việc đột phá thành công của đồ đệ bảo bối!
Tào Quốc Phong đột nhiên cảm thấy thực kích động! Không hoàn toàn vì Miêu Kinh Vân thân thiết mà càng nhiều hơn là vì đệ tử của mình!