Dị Thế Tà Quân

Chương 1001: Sự kiện bất ngờ



Dịch Giả: Cà Dê đệ!

Không có gì bất ngờ, lại một luồng sáng vút lên, cùng nổi bật y như với sắc xanh trước đó, không gian nhất thời như chia ra bảy màu chiếu rọi khắp nơi, giờ phút này bên trong Hồng Quân Tháp toát ra cảnh đẹp thật mê người!

Mà trong cảnh sắc tráng lệ đó, gốc Lung Linh Liên thứ hai cũng lấy một tốc độ khó tưởng tượng mà lớn dần lên.

Dòng nước kia cũng xuôi theo từ không trung đổ xuống. Tất cả hình thành nên một vòng tuần hoàn hoàn mỹ.

Gốc cây thứ ba, rồi gốc thứ tư...

Mạc Tà cơ hồ không biết mệt mà liên tục hoạt động, từ khi xảy ra chuyện ở Tuyết Sơn, sau khi hấp thu toàn bộ tinh hoa ngũ hành do Cửu U Đệ Nhất Thiếu bỏ lại thì ngũ hành lực trong cơ thể hắn đã sớm đạt tới trạng thái bão hòa!

Vì vậy nên lúc này mặc dù liên tục sử dụng nhưng vẫn không có chút cảm giác thiếu hụt nào.

Mãi đến tận gốc cây thứ mười ba, Quân Mạc Tà mới có cảm giác thân mình như nhẹ đi, một cỗ lực lượng khó hiểu như đang tác dụng lên người mình, từ trong Hồng Quân Tháp tràn thẳng đến chỗ mình.

Đây là chuyện gì đang xảy ra?

Trong lòng buồn bực, hắn vẫn cứ một tay giữ Thủy chi lực, tay kia là Mộc chi lực tuy rằng đã sẵn sàng để kết thúc công việc bất cứ lúc nào, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt như vậy, ánh sáng hai màu cùng lúc phát tán ra giữa bầu trời đêm như sao chổi chợt lóe lên thần dị!

Trên bầu trời đen thẳm không một gợn mây bất chợt mưa lại trút xuống.

Tựa hồ như cùng lúc đó, trong vườn của Tào Quốc Phong, cây cỏ như bỗng thành tinh! Một gốc cây nhỏ lại có thể nháy mắt trưởng thành,

Trong chớp mắt đã cắm rễ sâu xuống, nhanh chóng lan tràn ra cả khoảng sân. Mặt đất vốn cứng rắng, nhiều chỗ vốn là đá lớn từng tảng nặng nề nằm đó, bây giờ đã hoàn toàn bị đội lên do một thảm thực vật sinh trưởng thần tốc.

Trong sân cái sân trống trải, chỉ trong chớp mắt đã rậm rạp như rừng rậm ngàn năm.

Biến cố xảy ra bất thình lình tới nỗi người gây ra là Quân Mạc Tà cũng phải trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn đăm đăm không thốt được lời nào, càng không nói đến những người khác.

Một vị thánh hoàng đang điềm nhiên đả tọa trong sân, tâm thần đang tập trung cao độ hòa nhịp với cảnh đẹp xung quanh, chợt đột nhiên bị mưa tưới ướt sũng cả người, hơn nữa cây cối rậm rạp nhanh chóng vây quanh, thậm chí do chúng sinh trưởng quá nhanh, có cành cây còn cắm vào mũi hắn, thậm chí dưới mông cũng không ngoại lệ.

(NBV: Bạo cúc trong truyền thuyết)

Kinh động thế này hoàn toàn không phải bình thường!

Hắn thả người phóng lên không trung, trường kiếm đã xuất ra, phẫn nộ hét lớn:

- Bọn chuột nhắt phương nào, dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy ám toán người khác! Có gan thì xuất hiện cùng bổn đại gia chiến một trận!

Sau khi nói xong mới chợt phát hiện ra hiện tượng kỳ quái trong viện, chợt cảm thấy khiếp sợ. Một hơi khí tức nhất thời bị chặn lại, liền bùm một tiếng từ trên không rơi thẳng xuống đất.

Đặt mông xuống đất nhưng tâm trạng vẫn không ổn định lại được, lại không hề cảm thấy đau đớn trừng mắt hô to:

- Đây là chuyện gì? Sao lại có thể xảy ra? Vậy...

Bốn vị thánh còn lại cũng tự nhiên liên tưởng đến kẻ địch, nhất thời cấp bách tay lăm lăm trường kiếm phá cửa mà ra, nhưng khi họ cùng nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ này đều ngây người cả ra.

Một người trong đó khẽ ngây người, sau đó liền vút lên không trung chừng hai mươi trượng, xem xét xung quanh một phen sau đó mới mờ mịt hạ xuống, ngây ngốc nói:

- Đúng vậy, rõ ràng là sân của Tào đại ca, sao chỉ trong vài cái nháy mắt thì liền trở nên hoang vắng như vậy? Quả thực giống y như Thiên Phạt sâm lâm...

- Chẳng lẽ chúng ta đã trúng kế kẻ khác, trong một khắc này kỳ thật đã qua vài năm, thậm chí vài chục năm?

Một vị thánh hoàng liền đưa ra suy nghĩ khác.

- Đúng vậy! Tiểu tử đó có còn ở đó hay không...

Oanh một tiếng, phòng Quân Mạc Tà xuất hiện năm cái lỗ lớn từ bốn phía cùng cửa sổ, cả năm người ngay tức thì xuất hiện trong phòng.

(NBV: Y như anh em nhà Dalton vượt ngục, cũng đào 4 cái lỗ cho 4 ngưởi)

Quân Mạc Tà giả như kinh hãi, từ trong chăn mơ màng lộ ra cái đầu, ra vẻ sợ hãi thực sự.

- Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?

- À, không có việc gì.

Một vị thánh hoàng ngượng ngùng đáp.

- Quân Dạ, lúc này không rõ là khi nào nữa, không biết hôm nay là ngày thắng năm nào rồi?

Mạc Tà gần như cười đến muốn ngất đi...

Khi hắn cho họ câu trả lời, cả năm người trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu không cách lý giải, sau đó cả đám cùng nhau than thở bước ra ngoài.

- Quân Dạ, ngươi có cần tìm một phòng khác không, cái này đổ nát cả rồi.

Một vị thánh hoàng chấp sự ngượng ngùng nói.

Căn phòng này hiện giờ của Quân Mạc Tà rõ ràng là tám phía đều có gió lùa vào, tất nhiên là phải bỏ đi rồi….

"Có điều bổn thiếu gia còn ngạc nhiên hơn…."

"Vì sao ta đang ở trong Hồng Quân Tháp lại bị tống ra ngoài? Có vẻ như bản thân mình cũng đâu có muốn ra."

Hắn tự nhiên không biết được, phần lớn linh khí trong Hồng Quân Tháp bị hắn hóa thánh nước. Mức độ biến thái như vậy thì cho dù là đệ nhất linh bảo cũng có cảm giác ăn không tiêu…, không coi nhà thì không biết củi gạo quan trọng…., đây chính là thiên địa linh khí tinh thuần nhất mà….

"Cái này cũng không phải hỗn độn linh khí bên ngoài, nếu như dùng làm gì thì không nói, lại đem đám linh khí chế tạo thành một đống nước vô dụng, cái này phải nói làm sao mới phải...

Dù rằng ta có nhiều, nhưng cứ bị tên phá của như hắn phá hoại như vậy thì dẫu sao cũng đau lòng, chỉ còn cách đá đít hắn ra khỏi mà thôi..."


Kết quả là trong cơn tức giận đó Quân đại thiếu gia liền bị một cước đá văng ra ngoài.

(NBV: Hahahahah, đây là lời của Hồng Quân Tháp nói, ta để y nguyên luôn)

Đừng nói là những vị thánh hoàng ngây thơ kia, kỳ thật Quân thiếu gia cũng không khá hơn bao nhiêu, chỉ đành mơ mơ màng màng tiếp nhận phát hiện trước mắt.

Anh Tà dẫu sao cũng không phải loại đần độn, sau khi cẩn thận suy nghĩ một hồi, đoán rằng do bản thân sử dụng linh khí trong tháp toàn bộ để ngưng thành nước, chế tạo ra số lượng lớn Linh Lung Liên đã khiến cho Tháp đại gia tức giận…

Lại nói, lần này một lúc tạo ra Linh Lung Liên có hơi nhiều một chút, đừng nói có thể thỏa mãn nhu cầu của người nhà, thậm chí có dư để xào lên ăn như rau, có khi đầy bàn toàn món đó cũng không sao….

"Phi, dám rủa ta lòng dạ hẹp hòi? Nếu như ngươi chân chính đem linh khí của bổn đại gia dùng trên thứ gì quý giá thì cũng chả sao, đằng này tên tiểu tử ngươi lại có thể đem linh dịch quý báu như thế cho thứ rác rưởi như vậy, đã đáng giận như vậy mà ngươi còn dám mắng ta lòng dạ hẹp hòi. Tại sao lại không tư rủa rằng mình mắt mù không nhận được hàng chứ?" Hồng Quân tháp oán hận.

- Xem ra thì hàng lần này cũng không tệ.

Quân đại thiếu gia lẩm bẩm, rất ư là chuyên nghiệp dựng thẳng ngón giữa lên rồi lại nhanh chóng rút về. Lặng lẽ khinh bỉ Hồng Quân tháp. Ặc, hắn liền rút ngay tay lại. Lại còn như thế nào, tháp đang ở trong chính thân thể của hắn, chả nhẽ lại dựng ngón giữa tự chỉ vào mình, Quân đại thiếu gia còn chưa có cái ham mê tự ngược cổ quái như vậy.

Nhưng trước mắt vẫn là tạm thời không thể lui vào Hồng Quân tháp, nghe thấy năm vị thánh hoàng xì xào bàn tán, hiển nhiên là đối với sự tình tối nay đối với họ hoàn toàn khó mà hiểu được.

Thật ra cũng không phải bọn họ thiếu kiến thức, mà là do chuyện này quá sức ly kỳ đi! Tin chắc rằng họ có nghĩ mãi cũng không ra!

Tại sao một toà đình viện tao nhã lại tự nhiên biến thành rừng rậm như vậy chứ?

Nhất là lão Thất vốn đả tọa ở trong sân đang văng nước bọt thuật lại sự tình kinh khủng mà mình gặp phải, sắc mặt cực kỳ khẩn trương, lại còn mang theo bộ dáng sợ hãi.

- Các người không biết đâu, lúc ấy ta đang ngồi thiền nhập định, là thời khắc quan trọng tam hoa tụ đỉnh ngũ khí triều nguyên, chợt đột nhiên một con mưa to bất chợt dập xuống! Ngay lập tức toàn thân liền ướt đẫm, lão phu cả kinh thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma!

- Ngay sau đó, trong lúc ta đang thu gom chân khí đang chạy toán loạn để mạnh mẽ áp chế xuống thì có một gốc cây nhỏ bỗng nhiên to ra "xoạt" một tiếng chui vào mũi của ta, tệ hơn là dưới mông cũng có, Tào lão đại à, những mầm cây đó hại lão phu đến khổ, không nói tiếng nào liền chọc vào, không to không nhỏ lại lạnh lẽo ẩm ướt, thật sự là muốn mạng già ta mà.

- Ha ha ha…

Đám đông Thánh Hoàng cười phá lên, cười đến loạn thành một đoàn, chuyện tình như vậy, nếu không phải xem nhau như huynh đệ thì chắc chắn sẽ không nói.

Mặc dù trong phòng Quân đại thiếu gia loáng thoáng nghe được cũng khó kiềm chế mà nở một nụ cười: "Khó trách lão thở dồn dập như thế, nguyên lai là bị cành cây làm chuyện bỉ ổi, quả thật rất xui xẻo."

Lão nhân kia thần tình bực bội trách.

- Các ngươi còn cười, mẹ nó chứ, nếu không phải lão phu nhanh chân nhảy lên, có thể các ngươi đã thấy trong miệng lão phu có trúc mọc ra rồi...

- Lão thất, cảm giác ra sao? Có phải thích thú cực kỳ không?

Lão Tứ cười lớn tiếng nhất, cả lông mi cũng rung theo chòm râu.

- Ngươi không thèm lấy vợ, thế nhưng bây giờ ngược lại để một mầm trúc phá thân...

Bốn vị thánh hoàng cùng cười, nước mắt cũng ứa ra.

Ngay sau đó cả bốn lại cùng trầm mặc, sau khi cười chán chê bắt đầu tự tìm hiểu nguyên nhân. Chuyện phát sinh ngoài ý muốn đến như vậy ngay cả cường giả thánh hoàng cũng không phát hiện được gì, thậm chí khi dị biến tới gần như là dính đòn, nếu như địch nhân tận dụng cơ hội này mà đánh lén, hậu quả không cần nghĩ cũng biết. Nhưng mất cả nữa ngày tra xét thì vẫn không phát hiện được gì.

Mạc Tà nhìn lại căn phòng rộng rãi của mình ban đầu, trong lòng cảm thán, chất lượng nhà ở của Huyễn Phủ thật là tốt, vậy mà vẫn không sập xuống……

(NBV: 4 vách tường có 4 lỗ, trần nhà thêm 1 lỗ bự nữa)

Khẳng định bản thân ngủ không được, hắn đành mặc lại quần áo dựa vào khung cửa, nhìn thấy cả năm lão nhân trong viện đều cùng cau mày trầm tư.

Một lúc lâu sau….

- Các ngươi cùng nhìn xem, đây là cái gì?

Lão Ngũ tựa hồ như có phát hiện gì đó, trong tay là một hạt giống màu đen, đứng trước một gốc cây run lên.

- Các vị huynh đệ, chúng ta tại chỗ này quả thực xuất hiện thần tích! Các ngươi nhìn xem, gốc Hồng Ngọc nhân sâm này không phải mười năm trước lão đại mang tới đây sao, lúc đó cùng lắm cũng chỉ là hai mươi tuổi, bây giờ lại nhìn xem cũng đã ra hoa rồi, lại còn phát sinh những cây con xung quanh, điều này chứng minh cái gì chứ?

Bốn vị thánh hoàng lập tức tập trung lại, ánh mắt gắt gao nhìn vào hạt giống màu đen đó, trong nháy mắt đều trợn tròn mắt không nói được câu nào!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.