Dị Thế Lưu Đày

Chương 6: Trừng phạt sẽ đến vào lúc mày quên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

19184285_1987376344828429_938722950_n

“Thì ra cái tên tự xưng là chủ nhân của hắn này còn chưa đến tuổi trưởng thành”
Chờ khi Nghiêm Mặc dùng thủ pháp không được thuần thục là mấy vất vả lột được một con, thì sắc trời đã chạng vạng, nắng chiều màu đỏ treo trên bầu trời phía Tây.

Không ít nhà đã chuẩn bị xong bữa tối hoặc là đang làm, mùi thịt nướng ngào ngạt chui vào trong mũi Nghiêm Mặc.

Liên tục nuốt vài ngụm nước miếng, ở sát vách, Thảo Đinh tay chân cần mẫn đã nướng thịt xong, gọi chủ nhân của mình ra ăn, sau đó đi qua giúp Nghiêm Mặc xử lý mấy con chuột đồng còn lại.

“Chắc cậu đã đói bụng rất lâu rồi đi? Chị thấy cậu không còn bao nhiêu sức lực.” Thảo Đinh bóp lấy cổ một con chuột đồng, dùng dao đá cắt theo miệng vết thương có sẵn, tách rời da và thịt ra, một tay cầm lấy tấm da kéo mạnh xuống.

Cả tấm da con chuột xé xuống nguyên lành như vậy. Nghiêm Mặc nhìn nhìn tay mình, hắn không có sức là vì đói sao? Chắc là vậy rồi.

Nghiêm Mặc ngại để Thảo Đinh giúp mình làm hết việc, liền cầm lấy dao đá lột da mổ bụng một con chuột đồng khác, đây là kinh nghiệm mà kiếp trước hắn tích lũy được, hiện giờ đổi sang một thân xác khác, tuy có chút xa lạ, nhưng kỹ năng cơ bản vẫn còn đó.

Con chuột đồng thứ nhất hắn xử lý mớ nội tạng có hơi chậm, đến con thứ hai thì thuần thục hơn nhiều.

Chờ khi Thảo Đinh nhìn lại, hắn đã chặt con chuột đồng làm mấy khúc.

“Đừng chặt ra, chuột thảo nguyên nhỏ, để nguyên con nướng ăn mới dễ.”

Nghiêm Mặc ngừng tay, hắn theo thói quen chặt thành mấy miếng thịt nhỏ để kho tàu hoặc để xào, quên mất nơi này ngay cả khái niệm thịt kho tàu với thịt xào cũng không có.

Thảo Đinh giúp hắn mổ bụng một con chuột thảo nguyên hoàn chỉnh khác, sau đó thoa mấy hạt muối thô lên, rồi dựng trên hố lửa.

“Cái con chặt rồi kia dùng để nấu đi. Lần sau cậu nhớ kỹ, tốt nhất là đừng nấu, muối của chúng ta bỏ vào nước nấu sẽ bị đắng, nướng lên đỡ đắng hơn nhiều.” Thảo Đinh thở dài, cô cho là Nghiêm Mặc không biết làm thức ăn. Có lẽ đệ tử Tư tế sẽ không phải tự thân đi nấu thức ăn.

“Muối đắng là bởi vì trong đó còn chứa nhiền khoáng vật khác, chỉ cần nấu lên rồi lọc nhiều lần sẽ tốt hơn.” Nghiêm Mặc chỉ điểm.

Thảo Đinh dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn hắn: “Nhiều là mấy lần? Lãng phí tới cỡ nào chứ? Cậu có biết muối, nước, củi gỗ quý giá cỡ nào không? Ngay cả tộc Diêm Sơn cũng không thể lãng phí như vậy, Nguyên Chiến đại nhân tốt tính, cho cậu dùng nhiều muối, nước, củi cũng đã là tốt lắm rồi, nếu đổi lại là đại nhân khác, cậu không bị đánh một trận thì cũng sẽ bị bỏ đói mấy ngày.”

Thì ra người nơi này không phải không biết làm thế nào để vị muối tốt hơn, mà là không nỡ lòng đi? Chẳng trách hắn truyền thụ tri thức, mà sách hướng dẫn lưu đày lại không có phản ứng.

Cũng đúng, cho dù là thế kỷ 21, người dân ở rất nhiều địa phương Hoa Quốc vẫn còn sinh hoạt trong hoàn cảnh nghèo khổ và nguyên sơ, không phải họ không biết làm thế nào để sống tốt hơn, mà là họ không có điều kiện mà thôi.

Nghiêm Mặc da mặt dày, cũng không vì vậy mà mặt đỏ.

Nếu bản đồ địa lý trong sách hướng dẫn có thể sử dụng thì tốt rồi, với khí hậu và hoàn cảnh này, nói không chừng có thể tìm được hồ nước mặn hoặc ao muối thiên nhiên ở gần đây rồi, nhiệt độ không khí nơi này lại cao, mặt trời ban ngày chói chang, nếu đun muối không được thì có thể phơi muối, bởi vì phương pháp phơi muối so với đun đỡ tốn kém và bảo vệ môi trường hơn nhiều.

Nhưng vào lúc giá trị cặn bã của hắn còn chưa giảm xuống dưới mức một trăm triệu điểm, mấy suy nghĩ này đều là hoang đường.

Nghiêm Mặc vốn định ghim mấy miếng thịt chuột bị cắt ra làm thành xiên thịt nướng, lại phát hiện không có que nào thích hợp để xiên, chỉ đành từ bỏ.

Lúc Nguyên Chiến ôm cái lu chứa đầy nước trở về, thấy Nghiêm Mặc định nấu thịt, liền buông lu nước xuống, đá hắn một cái: “Về sau không cho nấu thịt, không có nhiều nước cho mày dùng đâu.”

Thảo Đinh cũng không dám nói nhiều, cúi đầu rời đi.

Nghiêm Mặc im lặng nhẫn nhịn, hắn đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình, tại một nơi quỷ quái cái gì cũng thiếu này, thay vì được sống sung sướng vài ngày, còn không bằng suy nghĩ làm sao mới có thể sống lâu một chút.

Một mình Nguyên Chiến ăn hết nửa phần thịt chuột, để lại cho Nghiêm Mặc nửa nồi thịt.

Nghiêm Mặc cảm thấy Nguyên Chiến có vẻ như vẫn chưa no, nửa nồi thịt này đưa cho hắn chắc cũng không phải cam tâm nguyện tình gì.

Nghiêm Mặc gần như là nhào qua, vừa được Nguyên Chiến đồng ý, hắn lập tức bò đến cạnh nồi đá, thò tay vớt mất miếng thịt đã lạnh.

Hắn đói muốn chết rồi, cho dù là nước thịt luộc có vị muối đắng chát cả vòm miệng, hắn vẫn ăn như chưa từng được ăn, ngay cả nước canh cũng húp sạch không còn một giọt.

Sắc trời đã tối đen, Nguyên Chiến cẩn thận lấp lại hố lửa.

Nghiêm Mặc liếm liếm ngón tay, lắm miệng hỏi một câu: “Không cần giữ lại mồi lửa hả?”

“Trong tộc có lò lửa rồi, có nô lệ canh chừng, mày nhớ về sau mỗi sáng phải dậy sớm đi qua lò lửa lấy lửa về nấu thức ăn, buổi tối trước khi ngủ thì dập đi.”

“Sao không tự mình giữ lại mồi lửa?”

“Giữ thế nào? Thêm củi cho nó cháy cả đêm?” Nguyên Chiến dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Nghiêm Mặc như muốn hỏi đầu óc mày có phải hư rồi không.

Nghiêm Mặc lần thứ hai câm miệng, hắn nhớ rõ hồi còn nhỏ ông bà nội hắn nấu bằng bếp lò, buổi tối sẽ cho than vào lò lấp lại, chỉ cần đâm thủng một cái lỗ nhỏ, để bên than trong không hoàn toàn cháy, như vậy lò lửa vẫn có thể giữ được đến sáng hôm sau.

Nhưng phương pháp này hiển nhiên không thích hợp với nơi đây, mà hắn cũng không hiểu rõ phương pháp đó, muốn áp dụng còn phải nghiên cứu thêm.

Xem ra, muốn giảm bớt giá trị cặn bã ở chỗ này khó hơn tưởng tượng của hắn nhiều.

Nghiêm Mặc đang muốn cho ông trời một ngón giữa, liền bị Nguyên Chiến túm lấy cánh tay kéo vào lều.

Ném tay Nghiêm Mặc xuống, Nguyên Chiến chỉ chỉ vào mớ ‘rác rưởi’ chất đống trong góc tường: “Về sau mày ngủ ở đó, mấy tấm da lông đó mày cứ tùy ý dùng.”

Trong lều không có ánh lửa, tối thui như mực, Nghiêm Mặc thích ứng nửa ngày mới loáng thoáng nhìn ra vài thứ.

Nguyên Chiến quay đầu cầm một cây đuốc tiến vào, cắm xuống mặt đất bên cạnh cái bàn đá giữa lều.

Nghiêm Mặc nhìn thấy rõ ràng trên mặt đất có mấy con sâu nhỏ bò tứ tan ra bốn phía, lại nhìn nhìn cái góc âm u kia, về sau hắn phải ngủ với sâu sao?

Nguyên Chiến buông tấm mành giữ cửa xuống, che kín cửa lại, rồi dùng mấy tảng đá chặn lại ở hai góc, sau đó xoay người nhìn nhìn cái chân bị thương của Nghiêm Mặc: “Dùng que củi cột chặt chỗ bị gãy, không để chỗ xương gãy lệch vị trí? Biện pháp này không tồi, tao không thấy tư tế bọn tao làm, là tư tế tộc Diêm Sơn dạy mày à?”

Nghiêm Mặc gật đầu, vươn tay cầm lấy một tấm da lông rách nát giở lên…… Hắn thề lúc hắn giở lên, rõ ràng có hơn năm con sâu rớt ra bò tới bò lui.

Nguyên Chiến đi tới giường mình, cởi váy da thú ra, tiện tay ném bừa lên bàn đá, cứ thế để mông trần ngồi xuống giường.

Nghiêm Mặc nhìn cái thứ to lù lù kia trong bóng tối, im lặng không nói gì. Người nơi này đều dậy thì thành công đến vậy sao?

“Mày tên gì?”

“Nghiêm Mặc.”

“Bao lớn rồi?”

“Mười bốn.”

“Nhỏ hơn tao ba tuổi, mà còn chưa là chiến sĩ cấp một nữa, mày thật vô dụng.” Nguyên Chiến gãi gãi phần bụng dưới, rất ra sức đả kích nô lệ của mình: “Mười hai tuổi tao đã là chiến sĩ cấp một rồi, mười lăm tuổi đã lên tới cấp hai, nếu có nhiều cơ hội huấn luyện và chiến đấu hơn nữa, tao nhất định có thể nhanh chóng trở thành chiến sĩ cấp ba, đến lúc đó tao sẽ được có hai tên nô lệ, tên nô lệ thứ hai tao phải lựa chọn kỹ càng mới được, nhất định phải tìm một đứa đẹp đẽ dễ nuôi.”

Biểu tình của Nghiêm Mặc có chút rạn nứt. Thì ra cái tên tự xưng là chủ nhân của hắn này còn chưa đến tuổi trưởng thành? Người nguyên thủy quả nhiên là dậy thì sớm, hắn còn tưởng rằng thằng nhãi này đã hai mươi mấy.

Có điều, dựa theo ký ức mà hắn có được, người nơi này ai cũng vậy cả, mười ba mười bốn tuổi đã có thể tính là người lớn, thậm chí rất nhiều người còn cưới vợ sinh con ở cái tuổi này, đối với người hiện đại mà nói, cái tuổi này của hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng đối với dân bản xứ lại khác, hắn đã coi như là người trưởng thành, cho nên mười bảy tuổi ở chỗ này đúng thật là sức lao động chân chính.

“Đại nhân, một khi đã vậy, vì sao ngài không nạp một nữ nô đi? Giống như Nguyên Điêu đại nhân ở cách vách ấy.” Nghiêm Mặc nhẹ nhàng chọt chủ nhân của hắn một câu. Sau đó liền chịu đựng đau đớn kịch liệt trên chân, nhấc từng tấm da thú rữa nát lên, phẩy sạch sẽ, rồi trải lên mặt đất.

Nghiêm Mặc vốn dĩ không trông mong Nguyên Chiến sẽ trả lời hắn, thế nhưng không ngờ Nguyên Chiến lại đáp: “Nữ nô rất đắt, nuôi nữ nô thì sẽ có con, tao sợ không nuôi sống được.”

Hơi tạm dừng, Nguyên Chiến lại rầu rĩ nói: “Tao không muốn ăn thịt con mình, cũng không muốn đưa con mình cho người khác ăn.”

Nghiêm Mặc ngừng tay lại, ở bộ lạc này, vào lúc mùa đông đến, hoàn cảnh sinh tồn sẽ tàn khốc đến cỡ nào mà chẳng những ăn thịt nô lệ, còn ăn cả con nít mà người trong bộ lạc không nuôi sống được?

Tình huống này ở tộc Diêm Sơn hoàn toàn không có, tuy rằng tộc Diêm Sơn cũng có tập tục ăn thịt người, nhưng bởi vì sở hữu quặng muối tương đối giàu có, mùa đông cũng không quá mức gian nan, trong trí nhớ mười bốn năm của thiếu niên, tộc Diêm Sơn chưa từng ăn một người nào. Đại khái cũng bởi vì vậy mà tộc nhân của hắn thà rằng vứt bỏ hắn, chứ không xem hắn như lương thực.

“Nhưng nếu tao lên tới chiến sĩ cấp ba, tao có thể nuôi sống con mình.” Nguyên Chiến nằm vật xuống, giọng điệu cũng lạnh đi: “Ngày mai đến phiên tao ra ngoài săn thú, ngắn nhất là năm ngày, dài nhất là mười ngày, trong nhà không có bao nhiêu lương thực dự trữ, tao sẽ nói với Nguyên Điêu, bảo Thảo Đinh chăm mày, mày ăn ít một chút, chờ tao về sẽ trả đồ ăn lại cho Nguyên Điêu. Tao không có ở đây, mày đừng có chạy loạn, trên người mày chưa có ấn ký của tao, bị người khác bắt đi thì lại phiền toái!”

“Vâng, đại nhân.”

Không bao lâu, chỗ Nguyên Chiến đã truyền ra tiếng ngáy rất nhỏ, ban ngày hắn tiêu hao nhiều thể lực, buổi tối rất dễ ngủ.

Nghiêm Mặc dựa vào chút ánh sáng từ cây đuốc, miễn cưỡng trải được một cái giường, gian nan mà dùng hai tay nâng thân thể mình lên, na đến trên cái giường làm từ da thú rách nát.

Tuy rằng mớ da thú này có mùi lạ nồng nặc, sần sùi không thoải mái, nhưng so ngủ trên mặt đất lạnh như băng vẫn tốt hơn.

Du thú vụn vặt có rất nhiều, nhưng không lớn, chất đống trong thời gian lâu, rất nhiều cái đã thối rữa, Nghiêm Mặc lục tìm nửa ngày mới tìm được một tấm miễn cưỡng che được cái bụng.

Nằm xuống giường, Nghiêm Mặc thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc.

Một khi an tĩnh lại, âm thanh chung quanh cũng sẽ phóng đại, lều bạt chỉ làm từ một lớp da lông hoàn toàn không ngăn được tiếng động xuyên qua.

Mà ở nơi buổi tối không có trò giải trí gì, mỗi nhà ăn tối xong thì vào lều làm gì?

Nghiêm Mặc nằm giữa những tiếng kêu rên rỉ, tiếng rống khi phát tiết hoàn toàn không thêm che giấu đó, tiếng bành bạch khi làm chuyện kia, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thân thể và tinh thần đều mệt mỏi khiến Nghiêm Mặc quên đi hoàn cảnh hà khắc của mình, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Cho dù trong mộng vết thương của hắn vẫn đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn cũng không tỉnh lại.

Đêm càng khuya, nhiệt độ càng xuống thấp.

Khí hậu nơi này giống như sa mạc, ban ngày nóng rát, ban đêm rét lạnh.

Ngoại trừ cái chân bị thương không thể động đậy, Nghiêm Mặc đã lạnh đến mức co rúm lại, hai tay ôm chặt thân thể, chống chọi với rét lạnh và đau đớn.

Đột nhiên!

“A ——!” Nghiêm Mặc hét thảm một tiếng, cả người đều đau đến mức tỉnh giấc.

Nguyên Chiến đang mơ ngủ cũng bừng tỉnh, mở mắt chửi một câu, sau đó đứng dậy đến bên người Nghiêm Mặc, ngồi xổm xuống, túm lấy tóc hắn kéo lên, cả giận nói: “Kêu la cái gì?”

Nghiêm Mặc ôm lấy cái chân đau của mình, trên đầu trên cổ đều là mồ hôi.

Hắn quên mất sách hướng dẫn nói sẽ trừng phạt hắn, hình phạt chịu nỗi đau bị ấn dấu lửa nung! Mẹ kiếp!

Vừa rồi, trong lúc ngủ, hắn mơ thấy lão tư tế kia cầm một cây gỗ đang bốc cháy, nhắm ngay cái chân thương tàn của mình ịn lên!

Mộng là giả, cơn đau mới là thật.

Nguyên Chiến thấy hắn như vậy, nhíu mày hỏi: “Vết thương đau à?”

Ý thức của Nghiêm Mặc có chút loạng, không trả lời.

“Phiền phức.” Nguyên Chiến thả hắn xuống, dời cục đá chặn mành cửa ra, đi ra ngoài, múc một gáo nước vào, nâng đầu hắn lên, đưa gáo nước đến bên miệng hắn, “Uống!”

Nghiêm Mặc đồ quá nhiều mồ hôi, quả thật đang khát khô, liền nương theo tay Nguyên Chiến, ôm gáo nước uống ừng ực đến khi hết sạch.

“Ngủ tiếp đi, không được kêu loạn nữa, nếu không tao bịt kín miệng mày đấy.”

Nguyên Chiến dọn dẹp xong, kéo tấm da thú nguyên vẹn treo trên vách xuống, ném lên người Nghiêm Mặc, không nói gì hết, trở về giường nằm ngủ tiếp.

Nghiêm Mặc chậm rãi vươn tay ôm lấy tấm da thú có thể che được toàn bộ thân thể mình kia, phủ nó lên toàn thân.

Xương đau, thịt cũng đau, dư âm hình phạt còn lưu lại chưa dứt, Nghiêm Mặc sau nửa đêm vẫn ngủ không yên, hắn thậm chí còn không biết thỉnh thoảng mình phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Tuổi trẻ sức lực tốt, Nguyên Chiến bị tiếng rên của nô lệ nhà mình làm cho lửa dục bốc lên. Hắn mắng một câu thô tục, trở mình, thò tay xuống giữa háng, cầm lấy thứ kia, bắt đầu tự lực cánh sinh.

Sáng hôm sau, lúc Nghiêm Mặc tỉnh lại, ngửi thấy trong lều có một cỗ mùi tanh chưa tan hết, khóe miệng co giật, mười bảy tuổi…… đúng là cái tuổi ‘cái cây cao cao đâm vào trong cái động nhỏ nhỏ’ mà!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.