*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Bây giờ tao đã tin mày thật sự là tư tế mà Sơn Thần Cửu Phong thừa nhận rồi.”Nguyên Chiến đi theo, khom lưng mà đi, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm khóe mắt trái của bờ hồ nước mặn.
Hồ nước mặn rất lớn, nếu không phải Cửu Phong ở trên trời kêu to, bọn họ căn bản sẽ không phát hiện có người tới gần góc trái hồ nước mặn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đi băng qua biển cỏ bồng, đến bên cạnh hồ nước mặn.
Nguyên Chiến đuổi theo phía sau, Nghiêm Mặc đi phía trước, thấy hắn cứ thẳng lưng mà đi liền giơ tay đè hắn xuống.
Nghiêm Mặc quay đầu lại nhìn Nguyên Chiến một cái, liền nương theo tay hắn mà cong thắt lưng, học theo Nguyên Chiến đi nhè nhẹ.
Mùa đông đi chân trần trên tuyết đã tan hết một nửa, cảm giác tê dại khỏi phải nói, không biết thân thể dân bản xứ có phải đã thích ứng với hoàn cảnh sống nơi này rồi hay không, tay chân hắn lạnh run cầm cập, có bị nứt da, nhưng lại không bị nứt thịt.
Sau này nhất định phải làm một đôi giày mới được, nếu không chân hắn sẽ thê thảm lắm.
Cửu Phong còn đang lượn vòng trên không trung, thỉnh thoảng kêu to.
Nghiêm Mặc đi nhanh hơn, hắn lo chờ khi bọn hắn đuổi tới khóe mắt trái của hồ nước mặn, thì đám ‘quái hai chân’ đã rời đi rồi.
Nhưng lo lắng của hắn chỉ là dư thừa. Chờ khi hắn và Nguyên Chiến chạy sang bên đó, đám ‘quái hai chân’ vẫn còn ở.
Trước tiên phải nói một chút về địa hình chỉnh thể xung quanh hồ nước mặn.
Nói từ trong ra ngoài đi, đại khái chia làm ba tầng. Lần lượt là vùng đất chết, vùng đất trũng và vùng đất bình thường.
Trong chu vi bờ hồ nước mặn, mảnh đất trong phạm vi này hầu như không có một ngọn cỏ, Nghiêm Mặc gọi chỗ này là tử địa, vùng đất chết.
Ngoài vùng tử địa là dòng suối nhỏ chảy xuôi, biển cỏ bồng rậm rạp um tùm mọc trong vùng đất trũng. Nước suối đầu nguồn trong vùng đất trũng như đến từ mạch nước ngầm dưới đất, quanh năm không ngừng chảy, có dòng chảy vào hồ nước mặn, có dòng uyển chuyển quanh co chảy tới nơi khác, tỷ như gần khu núi đá mà bọn Nguyên Chiến ở.
Mà ngoài vùng đất trũng là vùng đất bình thường, cỏ dại và các lùm cây mọc ở nơi gần vùng đất trũng nhất, ra xa hơn thì địa hình càng ngày càng phức tạp, có rừng cây, có thảo nguyên, đồi núi và hồ nước, vân vân.
Địa hình và hệ sinh thái ở khóe mắt trái hồ nước mặn cũng không khác gì lắm, nhưng địa thế nơi đó thấp hơn, muối của hồ nước mặn lắng đọng càng nhiều, khiến vùng đất trũng nơi đó như bị tách ra, cỏ bồng rất thưa thớt, vùng tử địa thì rộng hơn.
Hiện tại, vùng tử địa ở khóe mắt trái có một đám người đang đứng.
Từ phía xa Nguyên Chiến đã nhìn thấy đám người kia, hắn kéo Nghiêm Mặc, dẫn Nghiêm Mặc đi đường vòng, băng qua vùng đất trũng, trốn sau lùm cây quan sát.
Những người đó chắc cũng không nghĩ trong vùng cấm địa thần thánh này còn có những người khác sinh sống, phần lớn đều ngửa đầu nhìn không trung, chú ý quan sát hướng bay của Cửu Phong.
Những người đó nhìn thấy Cửu Phong liền lôi một thiếu nữ từ trong đám người đẩy ra ngoài.
Thiếu nữ kia đầu tóc rối bù, trên người chỉ có một tấm da thú xơ cứng, bị đẩy mà ngã trên mặt đất, tuy rằng bò dậy rất nhanh, nhưng cũng chỉ thấp thỏm lo âu đứng ở nơi đó, không có chạy trốn, càng không kêu gào hay khóc lóc.
Nghiêm Mặc kỳ quái: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Mày làm tư tế mà không biết hả? Bọn họ đang hiến tế, dâng tế phẩm cho Sơn Thần Cửu Phong, chắc là muốn dùng tế phẩm để trao đổi một ít nước mặn và muối đỏ.” Nguyên Chiến nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn. Nói xong, còn há miệng thở dốc, rất muốn cắn cái vành tai nhỏ của tiểu nô lệ nhưng vẫn cố kiềm chế.
“Cửu Phong cũng không hiếm lạ gì tế phẩm như vậy.” Nghiêm Mặc nói thầm, Cửu Phong còn đang oán giận trên bầu trời kìa.
Nguyên Chiến không phản bác, nhưng sau khi hắn cẩn thận quan sát hành động của những người này, liền khẳng định: “Trước kia bọn họ chắc chắn từng trao đổi thành công.”
Vậy người trước kia từng bị trao đổi đâu? Bây giờ đang ở nơi nào? Nghiêm Mặc không hỏi Nguyên Chiến điều này, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng.
Đối với chuyện trước kia Cửu Phong có từng thịt người hay chưa, hắn không quá để bụng. Người ăn động vật, động vật ăn người, đều là vì sinh tồn. Mày ăn người ta, thì mắc gì không cho người ta ăn mày? Trong thế giới này, nếu muốn không bị ăn, thì chỉ có một phương pháp, đó là khiến bản thân mạnh hơn, dựa vào vũ lực, hoặc dựa vào những thứ khác.
Hơn nữa, nói không chừng đám tế phẩm đó chạy trốn được thì sao?
Trên bãi đất trống, mấy người đó không biết dựa vào điều gì mà phán đoán —— hoặc có lẽ bởi vì Cửu Phong vẫn luôn lượn vòng trên không trung, không có dấu hiệu đáp xuống. Bọn họ phái hai người ra kéo thiếu nữ về, lần này đổi thành một cậu bé.
Cậu bé kia lạnh mức đến cả người phát run, hai tay ôm lấy cơ thể, ầng ậng nước mắt, lúc bị đẩy ra nó còn muốn chạy trở về, nhưng lại bị người lớn đẩy ra lần nữa.
Thằng nhóc ngồi bệt trên mặt đất, khóc thút tha thút thít, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn đám người một cái, như đang hy vọng có ai đó sẽ xông lên kéo nó về, hoặc đổi một người khác.
Cửu Phong bất mãn kêu trên bầu trời: “Không muốn, không muốn, ta đã có quái hai chân nhỏ, không cần những đứa khác, cút đi cút đi!”
Nghiêm Mặc đau đầu, hắn ấn ấn mi tâm, nơi đó từ sáng đến giờ cứ đau nhức mãi, hắn nghĩ mình bị cảm rồi.
Nguyên Chiến quay đầu nhìn hắn, vươn tay nâng mặt hắn lên: “Khoảng thời gian trước thân thể mày có đột nhiên nóng lên hay không? Nóng như là trong thân thể đang đốt lửa vậy, nhất là phần đầu, cảm thấy rất đau.”
“Ừm?” Nghiêm Mặc nhớ đến vụ phát sốt sau ngày mưa to: “Sao vậy?”
“Mày thức tỉnh rồi.” Nguyên Chiến dựa theo thường thức hắn từng nghe nói và biến hóa trước kia mà hắn từng trải, đưa ra phán đoán.
“Hả?”
“Trên mặt mày vừa mới……” Nguyên Chiến dùng ngón tay cọ cọ xương gò má bên trái của Nghiêm Mặc: “Chỗ này xuất hiện hình ngôi sao sáu cánh.”
Nghiêm Mặc dại ra: “Anh nói tôi trở thành chiến sĩ cấp một?”
Nguyên Chiến gật đầu: “Cũng có thể là thức tỉnh huyết mạch truyền thừa, cho dù mày không phải chiến sĩ, thì trên mặt cũng sẽ xuất hiện dấu hiệu của chiến sĩ.”
Nghiêm Mặc quả thực không biết nên dùng vẻ mặt gì để biểu đạt tâm tình của mình lúc này, hắn vẫn luôn xem người khác như một giống loài thần kỳ, lại quên mất thân thể này của hắn cũng là dân bản xứ.
“Năng lực thần huyết của tộc Diêm Sơn là cái gì?” Hắn vô thức hỏi ra miệng.
“Mày hỏi tao?” Nguyên Chiến trừng mắt cười nhạo.
Nghiêm Mặc cảnh giác, nói thêm: “Tuy tôi có được truyền thừa từ Tổ Thần, nhưng ngài ấy cũng không nói cho tôi biết năng lực thần huyết của tộc tôi là gì, cũng không nói cho tôi biết ngài ấy là thần gì, tư tế tộc tôi cũng chưa bao giờ nói với tôi.” Chủ yếu là bình thường Hắc Giảo quá vô tâm với những chuyện xảy ra trong tộc, mà trong tộc Diêm Sơn cũng không nghe nói có ai xuất hiện năng lực đặc biệt.
Nguyên Chiến không biết có phải đã chấp nhận lời giải thích này rồi hay không, hắn nói: “Tao chỉ nghe nói tộc Diêm Sơn trước kia không gọi là Diêm Sơn, sau khi bọn họ di chuyển đến mỏ muối phía sau núi mới được các bộ lạc chung quanh gọi là tộc Diêm Sơn.”
“Người tộc tôi chưa bao giờ nói với người ngoài về lai lịch bọn họ sao? Tỷ như bọn họ là hậu đại của vị thần nào?”
Nguyên Chiến nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có.”
Sau đó kỳ quái hỏi hắn: “Bản thân tụi mày cũng không biết à?”
Nghiêm Mặc rất tò mò, cho dù Hắc Giảo không hiểu chuyện, thì loại chuyện liên quan đến gốc gác của cả bộ tộc không thể nào không biết được, mà Hắc Giảo hoàn toàn không biết gì, chỉ có thể chứng tỏ một chuyện, đó là người tộc Diêm Sơn không muốn nhắc tới lai lịch của bọn họ, hoặc lai lịch của bọn họ bị cấm nhắc tới.
Nhưng mà vì sao?
Đây là câu đố, không gặp được người tộc Diêm Sơn thì chỉ có thể đoán mò mà thôi.
Nghiêm Mặc xoa xoa ấn đường, chẳng lẽ bởi vì hắn vẫn luôn mong mỏi mình có thể giao tiếp với Cửu Phong, mà mong ước đó quá bức thiết, mới khiến hắn phá vỡ được rào chắn đang áp chế năng lực thần huyết giấu trong thân thể hắn?
Có thể nghe hiểu tiếng kêu một con chim mặt người …… Hắn xin được sử dụng quyền trợ giúp: Đổi năng lực…. Được không? Hắn hoàn toàn không có hứng thú dành thời gian cả đời để đi nghiên cứu một con chim đâu.
Mà có thể giao tiếp với Cửu Phong hay không, đối với hắn hiện giờ cũng không quan trọng. Hắn thà rằng đổi một năng lực nào đó có sức chiến đấu, cho dù đổi thành lực sĩ cũng được nữa.
“Bây giờ tao đã tin mày thật sự là tư tế mà Sơn Thần Cửu Phong thừa nhận rồi.” Nguyên Chiến sờ sờ đầu hắn.
“Ể!” Vậy chẳng lẽ mấy bữa giờ anh không tin?
“Mày còn nhỏ như vậy, thậm chí còn chưa được huấn luyện thành chiến sĩ mà đã thức tỉnh năng lực thần huyết của tộc mình. Chậc, sau này người tộc mày nhất định sẽ hối hận vì đã vứt bỏ mày cho coi.” Nguyên Chiến vừa cảm thán vận may của mình, vừa vui vẻ vì người tộc Diêm Sơn có mắt không tròng.
“Đúng rồi, mày thức tỉnh năng lực gì đó?” Nguyên Chiến tò mò hỏi.
Nghiêm Mặc quyết định không nói, cho hắn chết vì tò mò.
Trên bãi đất trống, hoạt động trao đổi tế phẩm vẫn còn đang diễn ra.
Mà vẻ mặt những người đó càng ngày càng bất an.
Từ lúc bọn họ đến đây bắt đầu hiến tế, đã phải liên tục đổi rất nhiều người, hầu như mỗi người bọn họ đều đứng ra ngoài một lần, nhưng vẫn không được Sơn Thần đại nhân cho phép.
Vỉ sao? Trước kia đâu có như vậy.
Bọn họ luống cuống.
Một ông lão bận áo khoác lông thú quỳ xuống, lão vừa quỳ, những người khác cũng quỳ theo.
Lão giơ tay lên, miệng liên tục ngâm nga những thanh điệu kỳ quái, mỗi lần ngâm một câu, lão liền dập đầu vái lạy, áp trán chạm cả mặt đất.
Làm như vậy mấy lần, trán lão đã trầy da đổ máu.
Lão đứng lên, thấy Cửu Phong vẫn không có ý muốn đáp xuống mang tế phẩm đi, thân thể lão loạng choạng, có người ở phía sau đỡ lấy lão.
Lão xoay người, vươn tay kéo đứa nhóc nhỏ nhất từ trong đám người ra đi đến bên bờ hồ, sau đó bế thằng bé lên quẳng vào hồ nước.
Nghiêm Mặc thiếu chút nữa nhào ra!
Hắn đúng là cặn bã, hắn luôn thờ ơ với việc đời, loại người như hắn tuyệt đối sẽ không hăng hái làm việc nghĩa, nhưng không có nghĩa hắn thấy một đứa nhỏ bị ném vào hồ nước lại có thể làm như không thấy.
Lại nói, nếu hắn thấy chết mà không cứu thì sẽ bị tăng thêm ít nhất 10 điểm cặn bã!
Nguyên Chiến nhanh tay, Nghiêm Mặc chỉ vừa mới nhúc nhích thì đã đè hắn lại: “Đừng lộ diện! Mày muốn chết hả?”
Nghiêm Mặc buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nước ở gần bờ hồ nước mặn khá nông, trong nước có muối nên sẽ có một sức nổi nhất định, đứa bé kia nếu không quá sợ hãi, không liều mạng giãy giụa, thì sẽ không đến mức bị sặc nước. Tuy nói đứa bé đó không thể chết đuối nhanh được, nhưng chỉ sợ cũng sẽ không có quá nhiều thời gian đâu, bởi vì với thời tiết này, nó sẽ bị chết cóng trước khi chết đuối.
Hắn phải ra tay cứu đứa bé kia, nếu không sẽ muộn mất!
Lúc đứa bé bị kéo ra, trong đám người có tiếng ai hét lên, người nọ muốn lao tới, nhưng lại bị người xung quanh anh giữ chặt lại.
Người bị giữ chặt chảy nước mắt đầy mặt, thống khổ kêu to.
Đưa con mình cho Sơn Thần, anh không nhìn thấy nó chết, còn có thể tin vào những gì tư tế nói, rằng Sơn Thần đón nó đi sẽ được sống tốt hơn.
Nhưng bây giờ tư tế lại ném con anh vào hồ nước lạnh như băng, con anh đang kêu khóc, nó sẽ chết cóng chết đuối mất, cho dù đây không phải đứa con duy nhất của anh, anh cũng không thể trơ mắt mà nhìn.
Lạy thần! Cầu xin ngài, mang con tôi đi đi!
Người nọ giãy khỏi sự kiềm chế của những người khác, học theo lão già kia, cũng tay giơ lên cao, dập đầu xuống đất không ngừng quỳ lạy.
Nghiêm Mặc đẩy Nguyên Chiến ra, xoay người chạy đến một chỗ ngoặt mà những người kia không nhìn tới được, đưa ngón tay vào miệng, huýt sáo một tiếng.
Cửu Phong đang tức giận trên trời liền ngoảnh đầu lại, hửm? Quái hai chân nhỏ đang gọi nó?
Tiếng huýt này là âm điệu mà cả hai thống nhất sau một hồi hành hạ lẫn nhau vì không thể giao tiếp, bây giờ mỗi khi Cửu Phong nghe thấy âm điệu huýt sáo này liền biết quái hai chân nhỏ đang tìm nó.
“Kiệttt ——!” Cửu Phong đáp lại, cánh vỗ mạnh, thân thể lượn một vòng, trực tiếp lao xuống.
Mới đầu đám người trên bãi đất trống nghe thấy tiếng huýt sáo thì ngơ ngác không có phản ứng gì, đến khi nhìn thấy chim mặt người trên bầu trời đột nhiên lao xuống, đám kia người liền hoan hô vui sướng.
Lão già nọ cho rằng phương pháp của mình hiệu nghiệm, kích động mà ngửa đầu nhìn Cửu Phong, cho rằng nó đáp xuống hồ nước.
Người đàn ông đang dập đầu đến đổ máu cũng lộ ra nụ cười, con anh sẽ được Sơn Thần đón đi.
Trong hồ nước mặn, cậu bé gầy gò còn đang giãy giụa, miệng không ngừng khóc kêu cái gì đó, một hồi sau, trong của tiếng hoan hô các tộc nhân, nó giãy giụa càng ngày càng yếu, tiếng khóc la cũng nhỏ lại.Zombie: Mỗi một hành động quan tâm của anh Chiến với bạn Mặc dù chỉ là hơi hơi thân mật như lúc bạn Mặc đau đầu, anh Chiến liền ôm mặt bản nâng lên. Ui, chả hiểu sao làm tui quắn quéo vcl _(:3″ ∠)_