*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Vẻ mặt và ánh mắt của gia súc nhà hắn so ra còn nóng bỏng và dâm đãng hơn nhiều.”Thanh niên tóc dài có thể được bộ lạc Đỉnh Việt giao cho trọng trách đó là vì hắn biết suy xét thấu đáo, ngoại trừ năng lực bản thân, còn là vì hắn không phải người lỗ mãng.
Mà biểu hiện của hắn quả thật đáng để người ta tán thưởng.
Với hắn mà nói, đổi đồ chỉ là cái phụ, giao hảo với các bộ lạc cùng tìm hiểu tin tức mà tù trưởng và Đại Vu muốn biết mới là chuyện quan trọng nhất.
Vì thế, thanh niên tóc dài rút sát ý lại ngay, vỗ trán một cái, làm như bừng tỉnh, nói: “Thật là! Thân thể cậu bạn nhỏ không được thoải mái mà tôi còn nói nhiều như vậy, chẳng trách chiến sĩ của cậu lại tức giận. Thù Nghệ, giúp tôi mở cái bao khác.”
Người lạnh lùng tên Thù Nghệ tiến lên, cùng thanh niên tóc dài tháo hai cái bao còn lại ra.
Hai cái bao này còn chưa tháo xong, thì quả Vu Vận đã không màng tới đe dọa của Nghiêm Mặc trước đó, lại liều mạng đỉnh bụng hắn, còn kêu liên thanh: ‘Ăn ăn ăn ăn!’
‘Câm miệng! Quậy nữa thì một cái cũng đừng hòng có được! ’
Quả Vu Vận uất ức, không cam lòng mà an tĩnh lại.
‘Nói cho ba biết Đô Đô ở đâu? Mày làm gì nó rồi? Đã rất lâu nó không có phản ứng gì, tại sao? ’
Vu Quả trầm mặc trong chốc lát: ‘Đổi…’
‘Ý mày là đổi mấy thứ trên cái bệ kia để thả ý thức Đô Đô ra?’
‘Muốn…’
‘Chờ đi! ’
Nghiêm Mặc vừa phân tâm nói chuyện với Vu Quả trong bụng, vừa cẩn thận quan sát hai đồ vật có hình dạng khác biệt trên bệ đá.
Thanh niên tóc dài và cái người lạnh lùng tên Thù Nghệ nâng đồ lên cho mọi người dễ quan sát.
Trong tay thanh niên tóc dài là một cây gậy hình trụ, dài khoảng 50cm, đường kính chừng 5cm.
Còn trong tay Thù Nghệ thì là một tấm gì đó bằng phẳng, lớn hơn lòng bàn tay một chút, trên bề mặt bằng phẳng có khảm một bộ xương cá… hoá thạch xương cá?
Hai thứ này thoạt nhìn giống như được làm từ đá, nhưng nếu thật sự là đá, thì bộ lạc Đỉnh Việt sẽ không mang chúng nó tới từ một nơi xa như vậy. Mà mọi người đều biết mấy thứ này dù có là cốt khí thì cũng không phải cốt khí gì hay ho, nếu không, bộ lạc Đỉnh Việt đã không mang ra làm vật trao đổi.
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn nhịn không được tiến lên quan sát, ông vừa lên, những người khác cũng lên theo.
Nghiêm Mặc đi lên trước, hắn muốn sờ thử một cái để xác định xem chúng nó rốt cuộc có phải cốt khí hay không.
Hai thứ đó được để trên bệ đá.
Đồ đồng trên bệ đã được cất vào, chỉ để lại bốn bảo vật hình dạng kỳ quái đến từ di tích.
Trưởng lão tộc Người Rắn cầm lấy cây gậy, vẻ mặt của bà có chút nghi hoặc, nhưng bà cầm nó lật qua lật lại xem hồi lâu rồi vẫn buông xuống, đi qua chỗ hoá thạch xương cá mà trưởng lão của bộ lạc Hoàng Tinh vừa xem xong.
Những người tiến lên đều sờ qua hai thứ này một lần.
Nghiêm Mặc khác với những người khác, hắn vừa chạm vào liền biết hai thứ này cũng là cốt khí!
À, cái hoá thạch xương cá có hơi khác một chút, lớp bên ngoài quả thật là đá, chỉ có bộ xương cá khảm bên trong mới là cốt khí.
Trước tiên không nói tới việc làm sao mà khảm được bộ xương cá kia vào đá, điều hắn cảm thấy hứng thú nhất là cây gậy hắn cầm trong tay, cây gậy này có bề ngoài láng bóng, thoạt nhìn giống như một khúc xương được mài thành gậy. Hắn có được truyền thừa của tộc Luyện Cốt nên cứ cảm thấy cái này có gì đó là lạ, nhưng hắn không muốn để người ngoài chú ý tới, nên cũng không xem lâu, chỉ một chốc đã bỏ cây gậy xuống.
Mọi người lui về chỗ cũ, thanh niên tóc dài nhìn một vòng người trong lều, có chút thất vọng nói: “Xem ra không ai có thể nói được cho tôi biết bốn bảo vật đến từ di tích này là cái gì?”
Không có ai tiếp lời.
Mà có người phát ra tiếng hừ lạnh, là tộc Dã Khâu.
“Chúng tôi không nhận ra cũng chẳng có gì là lạ, các anh cũng không nhận ra mà, đúng chứ? Nếu không thì các anh đã chẳng mang mấy thứ này tới đây. Còn đồ tốt thật sự của cái di tích đó đều bị các anh giữ lại hết rồi chứ gì?” Có lẽ tộc Dã Khâu tự biết mình là tộc yếu thế nhất trong cái lều này, cũng chẳng trông mong có thể đổi được một cái cốt khí, nên khi nói chuyện với mấy người Đỉnh Việt đều không hề kiêng nể.
Thanh niên tóc dài tốt tính mỉm cười, không trả lời vấn đề này, bởi vì căn bản không cần phải trả lời.
Hắn không sợ người nơi này sau khi biết bọn họ có được bảo vật của di tích sẽ chạy tới tấn công, không nói đến việc Đỉnh Việt vốn đã rất mạnh, mà chỉ nói đến khoảng cách, ngay cả Ma Nhĩ Càn có thuyền, có thể đi đường sông thì cũng phải đi rất lâu mới tới được chỗ bọn họ, đó đã là dưới tình huống có Thuỷ Thần phù hộ đi đường bình an, sóng gió và thời tiết thuận lợi.
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn thở dài: “Cốt khí thì chỉ có người của Tam Thành là hiểu biết nhất, chúng tôi không biết sử dụng mấy thứ này… ha hả.”
Người tộc Dã Khâu cười ác ý: “May là các anh tới nơi này đấy, chứ nếu tới nơi khác, mấy bộ lạc nhỏ nói không chừng còn chưa thấy cốt khí bao giờ, đến lúc đó các anh đem ra, chắc bọn họ sẽ tưởng là đồ đá, chỉ sợ ngay cả đổi bằng một tấm da thú cũng không muốn.”
Bây giờ thanh niên tóc dài đã cảm thấy người tộc Dã Khâu cũng đáng ghét y như tên thiếu niên kia.
“Tộc Dã Khâu nói không sai, nếu các anh muốn đổi được nhiều đồ hoặc đồ tốt thì tới Tam Thành sẽ hay hơn.” Tộc Người Rắn làm như không nghe ra dụng ý của Ma Nhĩ Càn và tộc Dã Khâu, thành khẩn nói.
“Nói như vậy, các người đều không muốn?” Thanh niên tóc dài cũng nghĩ tới chuyện mấy cái cốt khí không nhận ra được là cái gì và cách sử dụng chắc chắn sẽ không đổi được thứ tốt gì, nhưng tất cả đều không đổi được thế này thì hắn rất kinh ngạc.
Đây là bảo bối thật sự được khai quật từ di tích đấy!
Tuy rằng bọn họ không biết cách sử dụng, mấy thứ bị mang ra ngoài đã được Đại Vu đích thân xác định là không dùng được, nhưng chúng nó là cốt khí! Không phải cốt khí rất quý à? Không phải các bộ lạc lớn đều rất thích cốt khí sao?
“Cũng không phải không cần.” Trưởng lão tộc Người Rắn có chút do dự, chỉ chỉ về phía cái tấm bảng có khắc hoa văn, bên trên là cây gậy được căm lên nó, nói: “Tuy ta không rõ đó là cái gì, nhưng ta cảm thấy thứ đó rất thú vị, muốn mang về cho Đại Vu bọn ta xem thử, năm con chiến thú hoặc năm tên nô lệ, đổi không?”
Trưởng lão người rắn vừa lên tiếng, ánh mắt của những người khác khi nhìn về phía thứ bà chỉ lập tức trở nên nóng bỏng.
Chiến sĩ thủ lĩnh tộc Người Rắn – Bạch Nham vào lúc này đột nhiên nở nụ cười, chậm rì rì nói: “Dùng một đống vật hữu dụng để đổi một thứ chỉ có thể đặt trong góc cho bám bụi, có gì mà hay? Còn ba cái, muốn thì lấy, đâu phải giành với chúng tôi. Nói thật ra, nếu không phải trưởng lão chúng tôi có hứng thú với nó, tôi thà dùng năm tên nô lệ để đổi một thanh cốt chủy bình thường nhất!”
Nghiêm Mặc nhận ra thứ kia, cách sử dụng cũng biết, không hiếm lạ gì. Còn ba cái cốt khí khác hắn đều muốn, nên làm thế nào để mấy người kia từ bỏ ý niệm đây?
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn nhẩm nhẩm một chút, nơi này có tổng cộng bảy bộ tộc, cốt khí thì chỉ có bốn cái, không tính tộc Dã Khâu yếu nhất, còn lại sáu tộc. Ma Nhĩ Càn bọn họ chắc chắn phải có một cái, dù vô dụng thì họ cũng muốn, sau này có thể đưa cho sứ giả Tam Thành xem, vô dụng cũng có thể dâng lên.
Vậy chỉ còn hai cái, bộ lạc Hoàng Tinh rất có thể sẽ lấy một cái, cái còn lại thì phải xem Thổ Nhai, Biên Khê với Cửu Nguyên phân chia thế nào.
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn nghĩ đến đây, sợ mình nếu không mở miệng ra nữa thì sẽ muộn, vội vàng hô lên: “Bọn ta muốn cái mâm tròn kia! Dùng mười nô lệ để đổi!”
Nghiêm Mặc chớp chớp mắt, giơ lên tay: “Tôi muốn cái cục đá có xương cá, tảng đá này nhỏ nhất, hai tên nô lệ đủ không?”
Thanh niên tóc dài thật muốn bẻ gãy cái tay thối kia! Mẹ mày! Bán bảo vật mà còn dựa theo kích cỡ à?
Thố Hống được trưởng lão ra hiệu, liền cướp lời bộ lạc Hoàng Tinh hô lên trước: “Chúng tôi muốn cây gậy! Bốn nô lệ!” Quả nhiên là tính theo kích thước để định số nô lệ.
Cơ mặt thanh niên tóc dài co giật, duy trì nụ cười trên mặt thật vất vả.
Bộ lạc Hoàng Tinh tức rồi, xụ mặt nói: “Chúng tôi cũng vừa ý cái mâm tròn kia, cho dù có vô dụng, mang về trưng cũng rất đẹp!”
Mắt thấy mọi người sắp sửa choảng nhau, trưởng lão tộc Người Rắn lắc đầu: “Không được, cốt khí chỉ có bốn cái, nếu tất cả mọi người đều muốn có, vậy làm sao chia? Không bằng để người Đỉnh Việt nói, các anh muốn cái gì, nếu ai có được và chịu đổi thứ các anh muốn, vậy thì tiến hành trao đổi.”
Ma Nhĩ Càn không chịu: “Nếu bọn họ đưa ra thứ mà tất cả mọi người vừa lúc đều có, vậy thì sao đây?”
“Vậy đánh một trận, ai mạnh người đó lấy.” Có giọng nói trầm trầm vang lên từ chỗ tộc Biên Khê. Tộc Biên Khê nãy giờ vẫn không mở miệng, trưởng lão của bọn họ cũng rất yên lặng, nhưng không có ai dám khinh thường bọn họ.
Nguyên Chiến học theo tư tế nhà mình, giơ tay phát biểu: “Đồng ý.”
Những người khác: “…”
Nghiêm Mặc yên lặng quan sát vẻ mặt mọi người, yên lặng chuẩn bị thuốc bột. Chỉ chờ có tên nào chơi xấu, hắn liền xuất chiêu!
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn thiệt tình nghĩ, có cần mời tù trưởng tới không? Bất quá, vừa rồi Kỳ Nguyên nói nhỏ gì với mình nhỉ? Người này chẳng những là chiến sĩ thần huyết cấp cao, mà còn là thủ lĩnh Cửu Nguyên? Cái quan trọng nhất là rất có thể hắn còn lợi hại hơn cả tù trưởng của bọn họ?
Đám mọi rợ này rốt cuộc từ đâu tới, đường đường là một thủ lĩnh mà lại tự thân chạy ra ngoài làm giao dịch, này không phải ăn hiếp người ta sao?
Lúc này tâm tình của trưởng lão Ma Nhĩ Càn cũng giống như thanh niên tóc dài, thật muốn bẻ cái tay đang giơ lên của Nguyên Chiến.
Vì thế sự tình cứ như vậy được quyết định.
Đỉnh Việt ra điều kiện, những người khác thỏa mãn điều kiện thì có thể đổi lấy cốt khí mà mình vừa ý, nếu có nhiều người cạnh tranh, thì đánh một trận, ai thắng người đó lấy.
Cái này trực tiếp hơn khi các quốc gia ở thế giới cũ của Nghiêm Mặc đàm phán nhiều, không phải so trang bị, so vũ khí hạt nhân dự trữ, so tầm bắn đạn đạo, so vệ tinh, vân vân, tuy rằng bản chất đều giống nhau cả.
Nghiêm Mặc sờ sờ mũi thừa nhận, hắn thích kiểu trực tiếp và bạo lực thế này hơn! Trước kia, khi hắn gặp mặt người nào đó, thường xuyên muốn trang bị một cây súng bắn nước để bắn thuốc độc, bắn cho mỗi tên trong phòng họp một phát, hoặc là phun thuốc khói ở máy điều hòa cũng được.
Được rồi, hắn thừa nhận, trong túi của hắn hàng năm đều mang theo một ống tiêm, đã bao nhiêu lần hắn thiếu chút nữa cắm nó vào người bạn học, giáo viên, đồng nghiệp, khách hàng, thủ trưởng, quan viên và rất nhiều nhân vật khác… Thật may mắn khi đó là xã hội pháp chế, cảm ơn!
“Khụ, còn một việc, nếu người anh em Đỉnh Việt này ra điều kiện cao quá, tỷ như anh ta đòi phải một trăm nô lệ mới có thể đổi một cái cốt khí, vậy chẳng phải chúng ta chịu thiệt lớn sao?” Bởi vì mọi người vừa mới đưa ra thỏa thuận, nên Nghiêm Mặc không sợ Đỉnh Việt không chịu trao đổi đồ cho hắn, nên dứt khoát ghim thêm cho người ta một đao.
Người có cùng lợi ích với hắn tức khắc đều gật đầu.
Thanh niên tóc dài vất vả lắm mới ngăn được sát ý thiếu chút nữa lại trào ra. Cửu Nguyên đúng không? Hắn nhớ kỹ!
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn lặp lại lần nữa: “Mấy cái cốt khí đó không có cái nào hữu dụng.”
Trưởng lão Thổ Nhai: “Giá trao đổi quá cao, chúng tôi trở về cũng không thể bẩm báo lại.”
Bộ lạc Hoàng Tinh bỏ đá xuống giếng, hùa theo: “Các người cũng có thể không đổi, nhưng khi rời khỏi túp lều này, bốn cái cốt khí trong tay các người chỉ sợ cũng phải tới Tam Thành mới có thể đổi ra ngoài được.”
Tộc Dã Khâu cười hề hề: “Đó là nếu các anh có thể tới được Tam Thành, chứ tôi nghe nói Tam Thành xa lắm.”
Chúng chiến sĩ Đỉnh Việt tức đến mức cả người phát run, bọn họ đều đang liều mạng áp chế cơn giận của mình. Mấy cái bộ lạc này! Nếu là ở hạ du sông lớn, bọn họ nhất định sẽ giết sạch đàn ông của chúng, rồi cướp tất cả đàn bà về làm nô lệ!
Chúng chiến sĩ cùng nhìn về phía thanh niên tóc dài, dùng ánh mắt điên cuồng hét lên: Chúng ta còn phải nhịn ư? Vì sao không cho bọn họ xem thử thực lực của chúng ta! Vì sao Thù Nghệ đại nhân lại không bày ra năng lực thần huyết của mình! Vì sao…
Thù Nghệ vốn dĩ đã lùi ra phía sau thanh niên tóc dài, nay lại bước một bước nhỏ về phía trước.
Anh ta nâng cánh tay lên, bàn tay siết trong hư không.
Trong nháy mắt, toàn bộ trang sức bằng đồng trên người hóa thành một thanh giáo xuất hiện trong tay anh ta.
“Chiến sĩ thần huyết!” Có người lẩm bẩm.
Ánh mắt Kỳ Nguyên âm trầm, lại một chiến sĩ thần huyết cấp cao! Năng lực này chỉ sợ không dưới cấp năm, nói không chừng còn là cấp sáu giống anh.
Nghiêm Mặc nhếch miệng, nói như đang thở dài: “Lợi hại! Hèn gì, tôi cứ tự hỏi không biết các anh giấu vũ khí ở chỗ nào, thì ra vật phẩm trang sức trên người các anh chính là vũ khí. Anh có thể thao túng kim loại? Vậy mấy thứ đồ đồng mà người khác đeo trên người, có phải anh cũng có thể thao túng được hay không? Chậc, tôi còn đang định trao đổi một ít đồ đồng của các anh, giờ thì không dám nữa, tôi không muốn lúc đang ngon giấc bị anh điều khiển mấy lá đồng cắt cổ đâu.”
Đ* mẹ mày! Nụ cười trên mặt thanh niên tóc dài đã hoàn toàn biến mất, cơ mặt vặn vẹo tới mức không ra hình ra dạng.
Biết sẽ như vậy mà. Hắn biết nếu bọn họ bày ra năng lực của mình, thì tuy có thể uy hiếp được đám mọi rợ đó ở một mức nhất định, nhưng bọn họ cũng đừng mong bán được đồ đồng. Thù Nghệ nâng gương mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì lên, nhìn Nghiêm Mặc chằm chằm, ngón tay quệt nhẹ trên môi, máu trong người sôi sục, đôi mắt không có chút cảm xúc gì bỗng nhiên tràn ra sự ham muốn tình dục mãnh liệt!
Nhóc con có khuôn mặt thiện lương, nhưng tính tình lại ác độc, giảo hoạt, xấu xa, nếu lột quần áo cậu ta xuống, dùng dây da trói chặt tứ chi cậu ta, vừa cưỡi cậu ta vừa dùng roi quất vào mông cậu ta, liệu cậu ta có rên rỉ đầy dâm đãng như bọn nữ nô hay không?
Đừng để tôi tóm được cậu, con thú giảo hoạt bé nhỏ ạ.
Ai cũng thấy hạ thân tên Thù Nghệ lạnh lùng kia nhô lên cao, chỉ trong chớp mắt mà người này tựa như biến thành một con dã thú với ham muốn mãnh liệt! Nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc bằng ánh mắt trần trụi đến mức làm nhiều người đã thân kinh bách chiến cũng phải đỏ mặt.
Nghiêm Mặc không đỏ mặt, ánh mắt như thế này hầu như ngày nào hắn cũng cảm giác được, lại còn rất nhiều lần nữa, vẻ mặt và ánh mắt của gia súc nhà hắn so ra còn nóng bỏng và dâm đãng hơn nhiều! Có đôi khi hắn rất lấy làm lạ, khả năng kiềm chế của gia súc phải tốt tới cỡ nào mới có thể thật sự tuân theo ước định giữa bọn họ mà không cưỡng ép hắn.
Nguyên Chiến đánh giá Thù Nghệ từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt chỉ hơi dừng lại ở chỗ đang nhô cao một chút, sau đó cảm thấy thật kiêu ngạo, thò tay ra xoa xoa sau cổ Nghiêm Mặc.
Không có ai cảm thấy kỳ quái hay kinh ngạc với tình huống của Thù Nghệ, này vốn là thế giới mà ham muốn và dục vọng có thể bày ra trực tiếp, thậm chí việc đàn ông biểu hiện ra ham muốn mạnh mẽ trên phương diện này có thể chứng minh được mình còn cường đại trên các phương diện khác. Về phần giới tính? Đó căn bản không phải vấn đề, ở các bộ lạc thiếu nữ giới, đừng nói đàn ông, ngay cả thú vật cũng có thể lấy ra dùng mà!
Thanh niên tóc dài lại khôi phục vẻ bình tĩnh như ban đầu, tuy cậu thiếu niên Cửu Nguyên kia nói như vậy sẽ khiến đồ đồng của bọn họ không thể xem là hàng hóa trao đổi được nữa, nhưng bọn họ vẫn muốn bày ra thực lực của mình để đạt được mục đích, điều này có thể nhìn ra khi thấy vẻ mặt càng thêm thận trọng của trưởng lão các bộ lạc khác.
“Nếu không phải một trăm nô lệ, thì chín mươi chín cũng được, phải là nữ nô.” Thanh niên tóc dài cố ý nói.
“Không thể nào!” Các bộ tộc đồng thời hô ra tiếng. Giá trị của nữ nô như thế nào, sao có thể so với một cái cốt khí không biết là thứ gì và cũng không biết cách sử dụng? Còn chín mươi chín người? Nằm mơ đi!
Thanh niên tóc dài cũng không trông mong gì những người này sẽ dùng nhiều nữ nô như vậy để trao đổi, cho nên chỉ yên lặng thoáng chốc, sau đó sửa lại: “Không cần nữ nô cũng được, nhưng phải là hàng hóa có giá trị ngang với chín mươi chín nữ nô. Tỷ như muối tinh, tỷ như vải dệt hay da thú, dựa theo tiêu chuẩn mà Ma Nhĩ Càn giao dịch với các bộ tộc khác.”
Hắn muốn khoáng thạch đồng, nhưng hắn biết cái này tạm thời chưa thể nói ra.
“Chín mươi chín là quá nhiều, cùng lắm chỉ có thể bằng giá trị của hai mươi nữ nô.” Mọi người bắt đầu cò kè mặc cả.
“Hai mươi nữ nô cũng không phải không được, nhưng phải thêm một ít tin tức, dù sao mấy cái này cũng là cốt khí lấy ra từ di tích.”
“Ngài muốn biết tin tức gì?” Thải Vũ thay mọi người hỏi.
Sau khi thanh niên tóc dài cẩn thận cân nhắc một phen, hắn liền thong thả nói: “Tôi muốn biết… các người, có ai từng gặp người cá hay chưa?”