Dị Thế Lưu Đày

Chương 215: Sau này tôi sẽ kiếm thêm nhiều thi thể cho cậu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

8d8e52a9ff5d59a90bf086377c42b41c

“Lão bị hai chiến sĩ Nguyên Tế kéo đi như kéo một con chó chết ra khỏi sảnh nghị sự của Cửu Nguyên.”
“Mặc đại nhân, lần này may là nhờ có cậu, chút nữa ta sẽ mang Thu Thực giả về, hiến tế lão cho thần ngay trước mặt người Nguyên Tế! Mong cậu đi cùng, giúp ta xem cho người trong bộ lạc xem bọn họ rốt cuộc có trúng độc hay không.”

Thu Thực giả nhắm mắt lại, việc đã đến nước này, gã phải giữ lại sức lực, nhưng trước đó, gã sẽ không cho kẻ phản bội gã sống tốt!

Bên cạnh Hào còn lại một vị trưởng lão Thu Sa, sắc mặt ông ta tái nhợt.

Hào hít sâu một hơi, nói tiếp: “Thu Thực chết, Thu Ninh còn nhỏ, không có được toàn bộ truyền thừa của tư tế, mà bộ lạc không thể không có tư tế, trước đó ta đã nói với Đại Chiến, về sau… A a a a!”

Hào đột nhiên ôm đầu kêu lên.

Thân thể trưởng lão Thu Sa cũng nghiêng ngã, đầu ông không đau, nhưng ông có thể cảm nhận được cơn đau của Hào.

Nguyên Chiến phản ứng nhanh nhất, xông tới tung ra một chưởng đánh Thu Thực giả bất tỉnh.

Nghiêm Mặc cũng chạy xuống, vươn tay giữ chặt đầu Hào, vội nói với Nguyên Chiến: “Thả ông ấy nằm xuống mặt đất. Chút nữa nếu tôi không gọi, thì đừng chạm vào tôi, cho người xung quanh tản ra hết.”

Nguyên Chiến lập tức phất tay, các chiến sĩ Cửu Nguyên nhanh chóng tiến lên, ngăn cách những người khác.

Nghiêm Mặc đặt đầu Hào lên đùi mình, khoanh chân ngồi xuống, không nhất thiết phải sử dụng tư thế này, nhưng tư thế này tiện cho thao tác của hắn nhất.

Nghiêm Mặc điều chỉnh nhịp thở, tĩnh tâm.

Làm sao để dùng tinh thần lực của mình cởi bỏ khống chế tinh thần lực của người khác, đây là phương thức chữa bệnh mà hắn chưa từng tiếp xúc qua. Kỳ thật hắn không nắm chắc, nhưng hắn có can đảm thử. Dù sao hắn không chết được, mà hắn không ra tay, Hào cũng sẽ chết.

Hắn cho rằng mình sẽ rơi vào một cuộc tranh giành kịch liệt, thậm chí còn chuẩn bị tốt khi bị cắn trả, không biết do Thu Thực giả ngất nên khả năng thao túng tinh thần lực yếu đi, hay do bản thân đối phương đã xem thường Hào, độ khống chế tinh thần lực cũng không mạnh, chẳng qua hắn chỉ thử nhẹ nhàng đánh vỡ lá chắn trong tinh thần lực đối phương, ‘thấy’ được con sâu nhỏ màu trắng trong đầu Hào.

Loại sinh vật này có thể xem như con chip ư?

Khoan đã! Hắn có thể ‘nhìn thấy’ não của Hào?!

Thì ra tinh thần lực còn có thể ứng dụng như vầy?

Nghiêm Mặc bắt đầu kích động, cố gắng đè nén ham muốn xem xét đống lục phủ ngũ tạng trong cơ thể Hào, tập trung dùng tinh thần lực của mình bao lấy con sâu kia, kéo nó ra ngoài.

Con sâu vừa cử động, Hào vốn đang bình tĩnh trở lại bỗng run lên kịch liệt, gần như biến thành co giật, Nguyên Chiến phải đè ông lại thật chặt.

Đáng tiếc, không thể lấy sống ra.

Nghiêm Mặc đành phải giết chết nó trước, rồi mới đưa nó ra.

Con sâu này là thực thể, muốn đưa nó ra, không có khả năng không phạm vào não. Nhưng mà hắn không lo lắng điều này chút nào.

Tuy hắn không phải chuyên gia có tên tuổi trong khoa não, nhưng vốn hiểu biết của hắn đối với cấu tạo não người cũng không ít hơn chuyên gia khoa não bao nhiêu, nói không chừng còn bao quát hơn một chút, trong phòng thí nghiệm hắn đã giải phẫu không biết bao nhiêu bộ rồi.

“Giữ đầu ông ấy lại, đừng để ông ấy cử động.” Trước khi chưa xác định việc dùng kim châm huyệt có ảnh hưởng gì đến tinh thần lực hay không, Nghiêm Mặc không dám tùy tiện châm cứu.

Nguyên Chiến bảo Tranh qua đây, một người giữ thân Hào, một người giữ đầu Hào.

Nghiêm Mặc hết sức chuyên chú, dùng tinh thần lực giết chết con sâu không khó, cái khó là làm sao để dùng tinh thần lực lôi con sâu ra.

Người trong đại sảnh cũng căng thẳng theo, các chiến sĩ Nguyên Tế chỉ biết nhìn chằm chằm vòng vây chắn người.

Thu Thực giả trong lúc hôn mê đột nhiên run bắn lên một cái, làm chiến sĩ đang áp chế gã hết hồn nhảy dựng lên, sau đó vội vàng dùng chân giẫm lên người gã.

Nghiêm Mặc dùng số diện tích tinh thần lực nhỏ nhất bao lấy con sâu trắng, nhẹ nhàng tách ra khỏi thịt não mềm, cẩn thận không để lại tổn thương gì rồi kéo ra ngoài.

Không lâu sau, ở tai phải Hào chảy ra một chút máu, Nghiêm Mặc mở to mắt, vẻ mặt hơi khác lạ.

Nguyên Chiến hiểu hắn nhất, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra người này đang rơi vào trạng thái hưng phấn cực độ.

Nghiêm Mặc kích động tới mức hai má ửng hồng, tinh thần lực đúng là dụng cụ tốt nhất khi xem bệnh và làm phẫu thuật!

Trước kia hắn còn sầu muộn vì không có X quang, không có cộng hưởng từ, hắn không thể cẩn thận kiểm tra bên trong cơ thể bệnh nhân, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm Trung y, nhưng muốn xác định ổ bệnh một cách chính xác, chỉ bắt mạch và nhìn khí sắc thôi là chưa đủ, mà bây giờ, hắn đã có tinh thần lực, những chuyện đó không còn là vấn đề nữa, đa số các tình huống sẽ không cần lãng phí một ngàn điểm cặn bã đưa người bệnh hoặc người chết vào phòng thí nghiệm để quan sát.

Hơn nữa tinh thần lực không chỉ có thể giúp hắn nhìn thấy tình trạng bên trong thân thể bệnh nhân, mà còn có thể giúp hắn làm được rất nhiều thao tác tinh vi vượt qua tưởng tượng ban đầu của hắn

Nếu hắn cũng gia tăng tinh thần lực khi sử dụng kim châm hoặc dùng gai để tấn công thì sẽ ra sao?

Trong thuật luyện cốt có nhắc tới khá kỹ, khi luyện chế cốt khí mà sử dụng tinh thần lực sẽ đạt được hiệu quả không thể tưởng, điều khiển tinh thần lực càng tốt, cốt khí làm ra sẽ có hiệu quả càng cao.

Mình phải rèn luyện tinh thần lực, mình nhất định phải rèn cho tinh thần lực đạt đến cấp mười! Nghiêm Mặc xác định rõ hướng đi cho mình, hạ một mục tiêu to lớn trong lòng, đồng thời lấy một chiếc ống nghiệm bỏ xác con sâu màu trắng vào.

Hào rên rỉ một tiếng, ôm đầu ngồi dậy.

Nghiêm Mặc cất ống nghiệm, rồi vẫy tay với Thu Sa: “Được rồi, ông qua đây.”

Tuy phẫu thuật não rất phiền toái, nhưng căn cứ vào vị trí của ổ bệnh, nếu xử lý tốt, bệnh nhân sau khi phẫu thuật sẽ không cảm nhận được đau đớn, khôi phục cũng rất nhanh, huống chi hắn còn có tinh thần lực cấp bốn, mãn cấp!

“Chỉ như vậy đã… được rồi?” Hào được Tranh dìu đứng dậy, lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút không chắc chắn.

“Tôi cũng có thể mổ đầu ông ra kiểm tra.” Nghiêm Mặc nghiêm túc nói.

Hào vội đáp: “Thôi, như vậy được rồi, ta cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều, đầu cũng không đau nữa.”

Có kinh nghiệm sau khi giúp Hào, xử lý cho Thu Sa càng đơn giản hơn, lần này Nghiêm Mặc chỉ tốn chút thời gian.

Hai con sâu trắng được lấy ra hết, sắc mặt Thu Thực càng thêm trắng bệch, hệt như người chết, nhưng có một điều kỳ quái là, khi Nghiêm Mặc lấy con sâu thứ hai ra, Thu Thực đang chìm trong hôn mê lại tự tỉnh lại.

“Ưm… hừ…” Thu Thực cố nhích người, trong mắt thoáng hiện một tia hoảng hốt, nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt gã bỗng trở nên trong suốt.

Khi người trưởng lão cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm, nét mặt Hào liền mang đầy vẻ cảm kích thực lòng, cậu tư tế nhỏ này đã cứu ông và bộ lạc Nguyên Tế hai lần. Nếu trước kia khi ông đưa ra quyết định còn có chút không cam tâm, thì bây giờ ông đã thật sự hạ quyết tâm.

“Mặc đại nhân, vừa rồi ta vẫn chưa nói xong, bộ lạc Nguyên Tế sẽ nhập vào Cửu Nguyên, tôn Đại Chiến làm thủ lĩnh, tôn Mặc đại nhân làm tư tế! Về sau Nguyên Tế và Cửu Nguyên sẽ trở thành một tộc nhân.”

Nói xong câu này, Hào như trút được gánh nặng.

Ngẫm lại thì, kỳ thật ông cũng chẳng có gì để mà không cam lòng. Nguyên Tế quy thuận Cửu Nguyên sẽ có nhiều lợi ích hơn, thứ nhất, một khi quy thuận, nguy cơ thiếu thốn thức ăn sẽ lập tức được giải quyết. Thứ hai, nói không chừng mọi người sẽ được ở trong những ngôi nhà ấm áp đã khiến bọn họ hâm mộ không thôi. Thứ ba, tư tế nhỏ Cửu Nguyên chẳng những được Tổ Thần yêu thương mà còn có trái tim nhân hậu, Nguyên Tế nhập vào Cửu Nguyên, chắc chắn sẽ không bị bạc đãi.

“Ta không đồng ý!” Một giọng nói khàn khàn như tiếng song cửa bị gió lùa đột nhiên vang lên, Thu Thực giãy giụa, cao giọng gào.

Tiếng lòng Nghiêm Mặc: Tôi cũng không đồng ý. Nhìn cái vẻ mặt như sắp sửa hy sinh, nhìn cái bộ dáng uất ức của người Nguyên Tế các người kìa, tưởng tôi đây hiếm lạ gì các người à? Ông mày dùng chút muối đỏ là có thể đổi được một đống chiến nô biết nghe lời, dễ quản lý hơn các người đấy.

Nghiêm Mặc không thèm tỏ vẻ gì, chỉ trở lại chỗ ngồi của mình.

Đinh Phi dâng một ly nước ấm.

Nguyên Chiến nhìn nhìn tay mình, lạ thật, làm sao Thu Thực có thể tự tỉnh lại.

Người Nguyên Tế kinh ngạc nhưng không hề kinh sợ, sau khi nghe thấy quyết định của Hào, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác mờ mịt. Về sau, bộ lạc Nguyên Tế sẽ phải biến mất sao? Bọn họ nhập vào Cửu Nguyên, người Cửu Nguyên có tiếp nhận bọn họ không? Tương lai, giữa các tộc có xích mích, thủ lĩnh và tư tế bộ lạc có đứng về phía bọn họ không? Bọn họ liệu có bị phái ra ngoài săn thú để tiêu hao bớt nhân số không? Thức ăn bọn họ được phân chia sẽ là phần ít nhất và kém nhất đúng không?

Tiếng tru tréo của Thu Thực không lọt vào tai người nào, cái lão giả mạo này không đồng ý thì được cái cóc khô gì?

“Hào, ta vẫn chưa chết! Ta đã trở lại, tên tà ma kia đã bỏ trốn, ta thật sự là Thu Thực, ông mau nhìn ta!”

Hào không thèm nhìn lão tư tế, ông đang chờ câu trả lời của Nghiêm Mặc, còn Nguyên Chiến thì nhờ vị trí đứng mà có thể nhìn thấy nét mặt lão tư tế một cách rõ ràng.

Thu Thực sắp phát điên, nhưng lão nói càng nhanh thì lại càng không rõ ràng: “Hào! Ta biết hết mọi chuyện, ta thật sự là Thu Thực, ta là tư tế bộ lạc, khi còn nhỏ ông có… ặc…… a a!”

Thu Thực đột nhiên trợn trắng mắt, giọng nói biến dị, như thể bị nghẹn cái gì đó trong họng.

Hào đã nhận định lão tư tế là giả, lúc này mặc kệ lão ta tru tréo cái gì, ông cũng không thèm nghe, huống chi lão tư tế cũng không còn cơ hội nói chuyện nữa.

Nghiêm Mặc nghe thấy giọng nói quái đản của Thu Thực, nhờ sự nhạy bén trong nghề nghiệp của mình, hắn không khỏi nhìn Thu Thực nhiều thêm vài lần.

Nguyên Chiến trở về chỗ của mình, cầm lấy tay Nghiêm Mặc, ngồi xuống hỏi hắn: “Chuyện tù trưởng Hào nói, cậu nghĩ sao?”

Nghiêm Mặc bị dời lực chú ý, vừa lưu tâm đến lão tư tế vừa nói với Hào: “Tù trưởng Hào, nếu Nguyên Tế có thể kiếm được thức ăn dư dả, thì ông có còn muốn nhập Nguyên Tế vào Cửu Nguyên không?”

Hào hơi do dự một chút.

Trước khi ông trả lời, Nghiêm Mặc đã nâng tay lên: “Tôi hiểu ý ông. Tuy tôi rất vui khi ông chịu để bộ lạc nhập vào Cửu Nguyên, nhưng truyền thừa tư tế của các người vẫn chưa thật sự mất đi, các chiến sĩ bộ lạc cũng chưa chắc đã muốn gia nhập vào bộ lạc khác, một khi đã vậy còn chẳng bằng duy trì tình trạng hiện tại. Có điều, ông yên tâm, tôi vẫn sẽ qua Nguyên Tế khám bệnh để xác định xem người Nguyên Tế có trúng độc hay không.”

Hào chấn động, người Nguyên Tế cũng cực kỳ kinh ngạc.

“Nhưng mà.” Nghiêm Mặc lại nói tiếp: “Làm anh em với nhau cũng phải rạch ròi, lần này Cửu Nguyên chúng tôi giúp các người bắt Thu Thực giả, rồi tôi còn khám bệnh, cầu phúc, trị liệu cho các người, những việc đó đều cần các người dùng lao động để trao đổi.”

Đầu xuân hắn định khai khẩn đồng ruộng, đồng thời mở ra hình thức chăn nuôi, chiến sĩ trong bộ lạc phải chia ra canh gác, đi săn, quản lý và huấn luyện dã nhân cùng nô lệ mới tới, hắn lo không đủ nhân thủ.

Sử dụng người tâm không cam tình không nguyện, lòng không quy thuận sẽ không thuận tay, còn chẳng bằng trực tiếp áp dụng hình thức thuê mướn, nếu Nguyên Tế phái người tới, để bọn họ đi săn thú cùng, vậy bọn họ chắc sẽ đồng ý hình thức trao đổi này. Hơn nữa, với hắn mà nói, làm thế càng tốt, bởi vì dã thú mà người Nguyên Tế săn được, không cần biết bao nhiêu, đều không bị tính và giáng trừng phạt xuống đầu hắn.

Hào không ngờ Nghiêm Mặc lại cự tuyệt đề nghị của mình, tuy Nguyên Tế không bằng trước kia, nhưng đó là hơn sáu trăm dân cư, Cửu Nguyên thật sự không muốn sao?

Tâm tình người Nguyên Tế càng phức tạp, bảo bọn họ cứ thế nhập vào Cửu Nguyên, bọn họ sẽ cảm thấy uất ức, nhưng tư tế người ta nói không cần bọn họ, bọn họ càng cảm thấy uất ức hơn.

Thu Thực quỳ rạp trên mặt đất, đau đớn thở dốc, lão thở càng lúc càng dồn dập, hai mắt trợn muốn lồi ra ngoài, ngón tay bấu xuống đất, đầu móng gãy cong, nghẹn đến mức mặt mày xanh tím.

“Đại Chiến?” Hào quay qua nhìn Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến nói: “Tù trưởng Hào, lúc ấy tôi đã nói với ông, muốn gia nhập Cửu Nguyên thì phải qua được khảo nghiệm, mà quyết định của tư tế, chính là quyết định của toàn bộ Cửu Nguyên.”

Hào hiểu rõ ý của Nguyên Chiến, hiển nhiên là bọn họ không qua được khảo nghiệm của tư tế Cửu Nguyên, người ta cũng chẳng hiếm lạ gì bọn họ.

Các chiến sĩ Cửu Nguyên ưỡn ngực, đặc biệt là người tộc A Ô. Hừ, muốn gia nhập Cửu Nguyên? Vậy phải xem mấy người có đủ thành tâm hay không đã, bộ tưởng Cửu Nguyên bọn tôi dễ gia nhập như vậy sao?

Nhóm dã nhân ngoại trừ lời Nghiêm Mặc nói là có thể hiểu, thì lời của những người khác, bọn họ đều không hiểu gì hết, bọn họ chỉ đứng đây hóng chuyện thôi.

Nguyên Chiến lại nói: “Nếu Nguyên Tế thật sự có người muốn gia nhập bộ lạc Cửu Nguyên, thì bảo bọn họ tự tới tìm Băng, Băng phụ trách việc duy trì trật tự của toàn bộ lạc, việc này cũng nằm trong phạm vi quản hạt của hắn.”

Trong lòng Hào cũng vô cùng mâu thuẫn, ông cảm thấy như vậy cũng tốt. Người muốn gia nhập Cửu Nguyên, ông sẽ không ngăn cản, người không muốn, vậy cứ tiếp tục đi theo ông. Thu Ninh còn nhỏ, nhưng Cửu Nguyên cách bọn họ không xa, nếu xảy ra chuyện gì thực sự cần đến sức mạnh của tư tế, cậu tư tế nhỏ lại mềm lòng như vậy, chắc sẽ không cự tuyệt trợ giúp bọn họ đâu.

“Vậy cứ thế đi, trao đổi cụ thể như thế nào, chúng ta bàn lại sau, tôi mang Thu Thực giả về xử lý trước.”

“Được.” Nguyên Chiến đứng dậy tiễn khách.

Hào ra hiệu cho các chiến sĩ Nguyên Tế đưa Thu Thực đi.

Các chiến sĩ Cửu Nguyên nhìn về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến gật đầu, các chiến sĩ Cửu Nguyên lập tức giao Thu Thực cho người Nguyên Tế.

Hào dùng nắm đấm phải đập thật mạnh vào ngực trái, trịnh trọng nói với Nghiêm Mặc: “Mặc đại nhân, ân tình của cậu và Chiến thủ lĩnh dành cho Nguyên Tế, Nguyên Tế sẽ ghi nhớ trong lòng vĩnh viễn, Nguyên Tế sẽ mãi mãi là bộ lạc anh em của Cửu Nguyên.”

Nghiêm Mặc cũng đứng dậy: “Cửu Nguyên cũng sẽ xem Nguyên Tế như bộ lạc anh em của mình, thức ăn trong mùa đông này ông đừng lo lắng, chúng tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.” Thuận tiện xem xem làm như vậy có bớt được chút điểm cặn bã nào không.

Hào chân thành nói: “Cảm ơn.”

Lão Thu Thực bị giao cho chiến sĩ Nguyên Tế vẫn còn một hơi, lão vươn tay muốn túm lấy Hào vừa đi qua người mình, nhưng không túm được.

Nguyên Chiến đến cạnh Thu Thực, nghiêng đầu cười với lão, tuy hắn đang cười, nhưng cặp mắt hẹp dài kia hệt như loài rắn độc báo thù, cực kỳ hung ác và tàn độc, Thu Thực chỉ vừa nhìn vào mắt hắn mà cả linh hồn lẫn thể xác đều phải run rẩy dữ dội.

Là mày! Mày ra tay với ta! Mày làm cái gì?!

Thu Thực phát ra tiếng kêu ặc ặc, hai mắt tràn ngập oán hận, giơ đôi tay với mười cái móng đã muốn tróc ra, liều mạng muốn tóm lấy Nguyên Chiến.

Hào! Cứu ta! Cứu ta!

“A a…!” Thu Thực trợn mắt, nước chảy ra từ hai hốc mắt, lão đau đến mức hận không thể chết đi ngay lập tức, nhưng lão không cam lòng!

Chiến sĩ Nguyên Tế phụ trách áp giải lão có chút sợ, bọn họ sợ cái tên Thu Thực giả này trước khi chết sẽ làm ra thứ vu thuật đáng sợ nào đó.

“Tù trưởng. Ông nhìn Thu Thực giả kìa…”

Hào quay đầu lại, nhíu mày, ngay sau đó hỏi Nghiêm Mặc: “Mặc đại nhân, lão như vậy có hại người được nữa không?”

Nghiêm Mặc thấy lão tư tế như sắp tắt thở tới nơi, bộ dáng kia rõ ràng giống hệt như người bị hư phổi cực kỳ nghiêm trọng.

Nghiêm Mặc tò mò, đang định đến gần cẩn thận quan sát lão tư tế, thì bị Nguyên Chiến kéo lại: “Đừng đến gần lão, ai biết lão còn có thể làm ra chuyện gì.”

Nguyên Chiến lại cảnh cáo Hào: “Hào, tên Thu Thực giả này có thể thao túng tâm trí và mê hoặc người khác, nếu không muốn sau khi đưa lão về lại để lão làm ra chuyện gì, thì nhanh nhanh giết chết đi.”

Nghiêm Mặc lập tức phản đối: “Điều này không tốt đâu, dù sao Thu Thực cũng là tư tế Nguyên Tế, cho dù có là giả, thì tốt nhất cũng phải mang về, nói rõ những tội ác của lão trước mặt mọi người trong bộ lạc, rồi xử lí sau.”

Thằng Chiến đểu, bộ muốn hắn lại ăn một cái trừng phạt vì tội thấy chết không cứu sao? Tuy Thu Thực giả tấn công hắn trước, nhưng hắn cứ cảm thấy nếu để lão tư tế chết ngay bây giờ, ngay trước mặt mình, rất có thể hắn cũng sẽ bị liên lụy theo.

Nghiêm Mặc ngẫm lại, vẫn không quá yên tâm, cố ý đi đến trước mặt Thu Thực, ‘không cẩn thận’ để lão cào mình một cái.

Tư tế đại nhân bị tấn công, chuyện gì sẽ xảy ra?

Nghiêm Mặc được che chở, ngăn cách khỏi Thu Thực, các chiến sĩ Cửu Nguyên muốn ra tay với Thu Thực, lại bị Nghiêm Mặc quát: “Đủ rồi.”

Người Nguyên Tế đỏ mặt, trong lòng cực kỳ hổ thẹn và nhục nhã.

Nguyên Chiến lén lút chọt chọt eo người nào đó, ngoài mặt thì tức giận trừng Hào.

Hào vô cùng hổ thẹn: “Ta sẽ đánh ngất lão, nhưng người thì phải mang về bộ lạc xử trí trước mặt mọi người.”

“Thiêu sống đi, miễn cho để lại hậu hoạn.” Nguyên Chiến lại đưa ra kiến nghị ác độc.

Hào gật đầu: “Ta cũng định như thế.”

Thu Thực liều mạng giãy giụa: “A a a!” Không không không! Ta thật sự là Thu Thực, là tư tế Nguyên Tế, chúng mày mù cả rồi sao? Ta đã trở về! Ta là Thu Thực thật sự!

Nguyên Chiến! Nguyên Chiến! Ta dù có chết cũng sẽ không bỏ qua cho mày! Già Ma đại thần sẽ không bỏ qua cho mày! Sao mày dám! Sao mày dám!

“Đại nhân, tên Thu Thực giả sợ bị thiêu sống kìa, lão bị dọa cho phát khóc rồi.” Các chiến sĩ Nguyên Tế rất hận Thu Thực giả, nên lúc cười nhạo còn cố ý nói lớn tiếng.

“Thiêu sống thì lợi cho lão quá rồi, hẳn phải nướng lão lên rồi ăn từ từ!” Một chiến sĩ Nguyên Tế khá hung tợn nói.

“Ai biết thịt lão có độc hay không. Đưa lão về móc mắt ra, cắt mũi, cắt lưỡi rồi hẵng thiêu, như vậy mới có thể xoa dịu sự phẫn nộ Già Ma đại thần.” Trưởng lão Thu Sa âm trầm nói.

Hào gật đầu, quyết định nghe theo ý kiến của trưởng lão Thu Sa.

Vẻ hận thù trên mặt Thu Thực đã có thể hóa thành thực thể.

Nguyên Chiến, Nghiêm Mặc, bộ lạc Cửu Nguyên, cả Hào, Thu Sa, và bộ lạc Nguyên Tế, ta nguyền rủa chúng mày! Ta dùng linh hồn nguyền rủa chúng mày vĩnh viễn chìm trong đói khát, chiến hỏa không ngừng, con cháu chết sạch, huyết mạch đoạn tuyệt! Ta nguyền rủa chúng mày! A a a!

“Bịch!” Một cú chặt tay nện thẳng vào gáy Thu Thực.

Sau khi Thu Thực bất tỉnh, lão bị hai chiến sĩ Nguyên Tế kéo đi như kéo một con chó chết ra khỏi sảnh nghị sự của Cửu Nguyên.

Nguyên Chiến là người duy nhất nhìn ra Thu Thực bây giờ đúng là Thu Thực thật, hắn đi song song với tư tế của mình, cùng đi chậm lại, đến khi cả hai đi sau đoàn người Nguyên Tế, Nghiêm Mặc mới chọt chọt hắn, hỏi: “Có phải anh làm gì Thu Thực không?”

“Cậu phát hiện ra rồi?” Nguyên Chiến cũng không trông mong gì có thể giấu được Nghiêm Mặc, tư tế đại nhân của hắn có một đôi mắt thần.

“Tôi là bác s… tư tế, anh động tay động chân sao có thể qua mắt được tôi?”

“Tôi chỉ không muốn cho Thu Thực có cơ hội chạy thoát, chờ khi Hào dẫn lão về, cho dù Hào có đột nhiên mềm lòng hay phát sinh chuyện gì khác, Thu Thực cũng sẽ không sống nổi tới ngày hôm sau.”

Nghiêm Mặc nghĩ thầm, anh muốn làm sao thì làm, nhưng đừng để sách hướng dẫn tìm ra lý do trừng phạt tôi là được.

“Rốt cuộc anh đã làm gì?”

“Tôi có thể biến thành cát.”

“…Ý của anh là, bây giờ anh cũng có thể biến kẻ khác thành cát?”

Nguyên Chiến đắc ý, nhưng có chút tiếc nuối nói: “Sắp được rồi, tôi còn đang luyện tập.” Nếu thành công, Thu Thực sẽ không có sức lực để mà giãy giụa đâu, lão sẽ chỉ cảm nhận được đau đớn và thống khổ vô tận.

Nghiêm Mặc rất muốn xem thử mức độ hóa cát của nội tạng lão Thu Thực, đồng thời còn nổi lên hứng thú với thể tùng trong não lão ta: “Anh cảm thấy tôi có xin được thi thể lão Thu Thực không?”

“Về sau tôi sẽ kiếm thêm nhiều thi thể cho cậu, chứ Thu Thực thì không được.” Nguyên Chiến không muốn lão Thu Thực còn lại gì, ngay cả một chút cặn cũng không, thậm chí hắn còn định đi qua Nguyên Tế xem cảnh Thu Thực bị tế thần.

Nghiêm Mặc quay đầu nhìn người đàn ông cường tráng cao lớn hơn mình rất nhiều này, vừa lúc bắt gặp nụ cười vừa thỏa mãn vừa tàn ác trên mặt hắn, đột nhiên nghĩ tới một khả năng. Không thể nào, người bị chiếm xác còn có thể sống lại? Nếu thật là vậy, thì tâm trả thù của tên gia súc này đáng sợ quá!

Thu Thực đã chết, vào lúc lão bị móc mắt cắt mũi thì đã chết.

Người Nguyên Tế cho rằng tên Thu Thực giả này không chịu nổi đau đớn khi bị tế thần nên mới chết, chẳng những không nghi ngờ gì đối với nguyên nhân cái chết của Thu Thực, mà càng thêm tin rắng đây không phải Thu Thực thật —— nếu là thật, thì Già Ma đại thần sao lại để mặc lão chết vì đau đớn?

Thu Ninh trở thành tư tế mới của Nguyên Tế.

Nghiêm Mặc cũng thực hiện lời hứa của mình, chẳng những đi khám bệnh cho người Nguyên Tế trong ngay ngày hôm đó, mà hôm sau còn bảo Nguyên Chiến dẫn người vào rừng săn thú, sau khi trở về liền cho Nguyên Tế một đống thức ăn, hắn cũng nhờ vậy mà giảm được một ít điểm cặn bã, đồng thời xác định rõ được quy tắc của sách hướng dẫn.

Nghiêm Mặc cho rằng không cần biết Thu Thực có thật sự bị chiếm xác hay không, thân thể đã bị thiêu thành tro, việc này đến đó liền kết thúc, tuy hắn rất muốn biết cái tên chiếm xác của Thu Thực là từ đâu đến, mang theo bí mật gì.

Mọi người cũng cho rằng Thu Thực đã chết, Thu Thực đúng là chết thật, chẳng qua……

Gã hận, hận mình quá mức xúc động.

Gã hận, hận mình không chuẩn bị đầy đủ hơn một chút.

Nếu có cơ hội khác, gã nhất định sẽ khống chế được bản tính của mình, trước tiên ở ẩn, thẳng đến khi có được quyền lực thật sự.

Lần này gã không biết lại phải đợi bao lâu.

Hào nói muốn chôn tro cốt của Thu Thực xuống thật sâu.

Gã nghĩ đến việc mình bị chôn xuống đất, càng cảm thấy thống khổ.

Nhưng khi gã sắp tuyệt vọng, tro cốt của Thu Thực được người thu thập lại, bởi vì tư tế mới lên nói tro cốt có thể cầm máu chữa thương.

Ngày thứ ba sau khi Nguyên Chiến săn thú trở về, hôm nay, thời tiết trong lành, trên mặt đất phủ một tầng tuyết trắng.

Lũ trẻ chạy tới chạy lui trên tuyết, nô đùa ầm ĩ, người lớn cũng ra khỏi nhà.

Tất cả chiến sĩ Cửu Nguyên dù có nhiệm vụ hay không có nhiệm vụ đều duỗi đầu ra nhìn về nơi xa, rõ ràng không thấy cái gì hết, nhưng bọn họ vẫn thường xuyên đưa mặt nhìn về phía bắc.

Không phải vì cái gì khác, mà là vì sáng hôm nay, bộ lạc vừa nhận được tin tức, tám trăm người phụ nữ mà đám đàn ông lưu manh ở Cửu Nguyên đã ngóng trông thật lâu nay được đưa tới rồi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.