*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cậu đưa tôi đến thần điện của Tổ Thần?”Hai cọng rễ chậm rãi bò về phía trước, cây cối như bức tường vây bỗng chốc tách ra làm hai.
Tim Nghiêm Mặc đập nhanh, đối phương sắp sửa xuất hiện, nhưng vết thương của Nguyên Chiến đã chảy máu đầy trên tay hắn, hắn không thể chờ nữa!
Vừa rồi tên này còn lộn xộn, làm dao giải phẫu lệch vị trí, lại trúng gai độc không rõ độc tính, nếu hắn không nhanh chóng chữa trị, tên này dù có lợi hại cách mấy cũng chỉ có thể đi gặp Tổ Thần.
Nếu ở bên ngoài, không nói tới việc có ngoại địch, thì hắn căn bản không thể cứu Nguyên Chiến, chỉ xét từ điều kiện cơ bản, hắn cũng không nắm chắc phần sống của Nguyên Chiến. Thương thế như vậy không phải chỉ dùng kim châm cầm máu là được, hắn phải xem xem nội tạng đối phương có bị gì không, có thì phẫu thuật, đồng thời còn phải phân tích độc tính của gai độc, giải độc cho hắn.
Mà những điều này cần có thời gian, thương thế của Nguyên Chiến lại phải đuổi theo thời gian, hắn muốn nhanh chóng làm được hết thảy những việc này thì nhất định phải có dụng cụ hỗ trợ.
Cầm chìa khóa phòng thí nghiệm trong tay, Nghiêm Mặc có kinh nghiệm mang thi thể Bột Ngạc vào lần trước, lần này hắn trực tiếp quát thầm trong lòng: Mở ra! Mang tao và người mà tay phải tao chạm cùng tiến vào phòng thí nghiệm.
Lập tức, sách hướng dẫn nhảy ra câu hỏi trong đầu hắn: Cơ thể được đưa vào là cơ thể sống, kẻ lưu đày có chắc chắn muốn mang cơ thể sống này vào phòng thí nghiệm không? Cảnh cáo, mang cơ thể sống vào phòng thí nghiệm sẽ có hậu quả nghiêm trọng, sau khi thí nghiệm, hệ thống sẽ dựa vào trạng thái của cơ thể sống để phán án thưởng phạt.
Hắn cứu người chứ không phải thí nghiệm người, ok? Có điều…
Nghiêm Mặc ngắm nghía mặt mũi người đang nằm trong lòng mình, vật liệu thí nghiệm tốt như vậy, cơ hội tốt như vậy, nếu thật sự chỉ cứu người thôi thì sao? Cứu người nhiều nhất chỉ được -100 điểm cặn bã, nhưng hắn mở phòng thí nghiệm thì phải +100 điểm, hơn nữa, sử dụng dụng cụ trong phòng thí nghiệm còn phải tăng một số điểm cặn bã cao, chẳng phải là quá lỗ rồi sao?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ lúc Nghiêm Mặc mở phòng thí nghiệm đến lúc mang Nguyên Chiến vào trên thực tế chỉ tốn có ba năm giây ngắn ngủi.
Từ sau tường cây thò ra một cái đầu.
“……Ủa?” Người đâu? Kẻ tới phát ra một tiếng ngâm khẽ dễ nghe.
Xào xạc, xào xạc.
Cây cối xung quanh như đang trả lời kẻ tới.
Kẻ tới bước lên vùng đất trống cứng như đá, dùng chân đạp đạp mặt đất, cảm thấy không quá an toàn lại thụt chân về mặt đất ướt át mềm mại xung quanh.
Người đâu rồi? Đột nhiên biến mất ư?
Tin tức cây cối xung quanh nói cho kẻ tới hiển nhiên làm kẻ tới không sao hiểu được, nó dùng tiếng ca hỏi cây cối xung quanh: “Hai tên nhân loại kia lại chui xuống đất nữa sao?”
“Xào xạc, xào xạc!” Cây cối cùng trả lời: Không có, không có! Dưới lòng đất không có tung tích chúng.
“Trong rừng thì sao?”
“Không có, không có!”
“Tìm bọn chúng!”
Tìm bọn chúng, tìm bọn chúng… tin tức nhanh chóng truyền đi trong khu rừng, ban đêm vắng lặng, rừng cây âm trầm đột nhiên như sống lại, hết sức náo nhiệt.
Khi Nghiêm Mặc tiến vào phòng thí nghiệm, có trong tay mẫu thí nghiệm chất lượng tốt, hắn lập tức quên mất hết thảy bên ngoài.
Chờ khi hắn có được tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về thân thể Nguyên Chiến, ngay cả người Nguyên Chiến có bao nhiêu cọng lông cũng biết hết, hắn mới mở lòng từ bi đưa người ra ngoài.
Lúc hắn đưa người ra ngoài, Nguyên Chiến vẫn còn chìm trong trạng thái hôn mê, sách hướng dẫn phán định cơ thể sống không bị tổn hại lớn, thí nghiệm của Nghiêm Mặc không tạo ra kết quả ác tính cho cơ thể Nguyên Chiến, đồng thời cứu đối phương một mạng mà giảm cho hắn 100 điểm cặn bã.
Nhưng vì một số thí nghiệm của hắn khiến Nguyên Chiến đau đớn, bị sách hướng dẫn lấy danh ‘chưa được cơ thể sống cho phép đã tiến hành thí nghiệm cơ thể sống phi tự nguyện’, tăng thêm cho hắn 20 điểm cặn bã.
Nghiêm Mặc được sách hướng dẫn tặng cho một hình phạt, bắt hắn đau điếng một phen, hình phạt qua đi hắn lại bật cười.
Qua lần này, hắn đã biết phải làm như thế nào mới thỏa mãn được nhu cầu thí nghiệm cơ thể sống của mình mà có thể tận lực tránh khỏi trừng phạt của sách hướng dẫn.
Thứ nhất, phải cố gắng có được sự đồng ý của đối tượng thí nghiệm.
Thứ hai, tốt nhất là lấy mục đích cứu sống tánh mạng, ít nhất thì mặt ngoài là thế.
Thứ ba, nếu kết quả thí nghiệm không gây tổn hại lớn đến đối tượng thí nghiệm thì ít nhất trạng thái khi mang ra ngoài phải tốt hơn so với khi tiến vào.
Chỉ cần đạt được ba điều này, cho dù hắn làm chút hành vi vượt rào trong phòng thí nghiệm, thì sách hướng dẫn cũng sẽ không phạt hắn quá nặng, tỷ như lần này.
Trời bên ngoài đã sáng, khi Nghiêm Mặc ra tới liền xem thời gian, trong phòng thí nghiệm có một cái đồng hồ tính thời gian từ lúc hắn vào phòng thí nghiệm, có thể cho hắn biết hắn đã ở phòng thí nghiệm bao lâu.
Hắn ở phòng thí nghiệm một ngày rưỡi rồi.
“Xào xạc, xào xạc!” Cây cối xung quanh không có gió mà lại phát ra tiếng động.
Nghiêm Mặc tận mắt thấy đám cây vốn không quá dày đặc nhanh chóng rút gần khoảng cách với nhau, cành quấn lấy cành, chỉ trong một lúc đã hình thành một vòng tường vây bằng cây.
Mặt đất vốn được Nguyên Chiến làm cứng, trong một ngày rưỡi đã bị phá hư không ít, mặt đất được san bằng xuất hiện vết nứt, nếu bọn họ không xuất hiện, có lẽ chỉ cần một hai ngày nữa, khu đất cứng này chắc sẽ biến mất hoàn toàn.
Nghiêm Mặc gỡ kim châm trên người Nguyên Chiến xuống.
Nguyên Chiến tựa như được ấn công tắc nguồn, mở choàng mắt, nhảy dựng lên khỏi mặt đất.
Bên dưới sườn trái có chút xót, hắn vạch chiến giáp da thú ra nhìn vết thương.
Vết dao nay chỉ còn lại một đường chỉ hồng.
Nghiêm Mặc cũng thò đầu sang nhìn, còn dùng ngón tay chọt nhẹ nhẹ.
Nguyên Chiến không tránh không né.
“Hiệu quả không tồi.” Nếu trong phòng thí nghiệm không có kỹ thuật khâu laser, thì cho dù có cứu được Nguyên Chiến, với thương thế ấy cũng phải nằm tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, thẳng đến khi miệng vết thương lành tốt. Cảm tạ khoa học kỹ thuật tiến bộ, có đôi khi y thuật truyền thống tuy thần kỳ, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng khoa học kỹ thuật tiến bộ mang đến rất nhiều lợi ích.
“Cậu đưa tôi đến thần điện của Tổ Thần?” Nguyên Chiến dùng giọng điệu khẳng định hỏi.
“Anh nhớ được bao nhiêu?” Nghiêm Mặc cảm thấy hứng thú hỏi lại. Có một vài thí nghiệm, hắn phải để Nguyên Chiến thanh tỉnh vài phút, bất quá cũng không để hắn hoàn toàn khôi phục ý thức.
Nguyên Chiến híp mắt, trả lời: “Không nhiều lắm, tôi cho rằng tôi đang mơ, tôi thấy cậu, còn thấy những thứ… ánh sáng kỳ quái, đỏ, xanh, lam…”
Nguyên Chiến đột nhiên im lặng, thân thể lập tức được đất cát bao bọc lại, chỉ chừa một đôi mắt nhìn ra ngoài.
Nghiêm Mặc cũng bị bao kín mít, ngay cả cơ hội phản đối cũng không có.
Nguyên Chiến có chút kinh ngạc, tốc độ sử dụng năng lực của hắn hình như lại nhanh hơn, thậm chí hắn còn có cảm giác như sắp sửa thăng cấp.
Chiến sĩ cấp năm ư? Nguyên Chiến vừa nghĩ đến khả năng này, tim không nhịn được bắt đầu đập nhanh.
Trong tay Nguyên Chiến xuất hiện một chiếc gai đất, gai đất dài ra hóa thành một thanh giáo, hắn cử động, giáp đất trên người không gây trở ngại nào cho hành động của hắn.
Nhưng Nghiêm Mặc thì khác, hắn như bị nhét vào một cái thùng đất, không thể cử động. có điều chắc là Nguyên Chiến đã suy xét việc để hắn thở, nên cho hắn được lộ mặt ra.
Hai tên thổ dân đúng nghĩa cứ như vậy nhìn chằm chằm đằng trước, Nguyên Chiến cảnh giác, trong hơi thở mang theo sát khí, Nghiêm Mặc cạn lời trừng Nguyên Chiến.
Một thân cây từ sau tường cây bỗng nhảy ra.
Nghiêm Mặc dời mắt, hắn còn tưởng mình lại bị ảo giác, nhưng cái cây lại nhảy từng bước sang đây, khi nhảy đến cách bọn họ không xa, liền nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Nghiêng đầu… ừm, chắc vậy.
Cái cây này, thân cao bằng Nghiêm Mặc, lùn hơn Nguyên Chiến, kích cỡ vòng eo lại không khác Nguyên Chiến mấy.
Cây biết nhảy có một cái nón màu xanh lá, trên đó mọc rất nhiều lá cây, dưới nón là một cái mặt, nhưng không giống mặt người có ngũ quan rõ ràng, Nghiêm Mặc tìm nửa ngày cũng không tìm được mắt với miệng đâu, nhưng hắn có thể cảm giác được đối phương đang nhìn mình.
Cây có rất nhiều cánh tay, nếu mớ cành cây hoặc đang duỗi ra, hoặc đang rũ xuống, hoặc đang uốn éo đó được coi là cánh tay.
Hạ thân nó chính là một thân cây, nhưng bộ rễ lại rất nhiều, khá đồ sộ so với thân hình của nó, mà thứ giúp nó có thể đi lại trong rừng như người chạy trên đất bằng chính là nhờ bộ rễ đó.
“~ Đi cùng tôi nào, các bạn sẽ trở nên mạnh hơn ~”
Cái cây biết nhảy cất tiếng ca.
“~Đi cùng tôi nào, đi cùng chúng tôi ~”
Tiếng ca rất dễ nghe, như có thể truyền vào linh hồn con người vậy.
“~ Sẽ không đói khát, sẽ không rét lạnh, đi cùng tôi nào, đi cùng chúng tôi ~”
Nguyên Chiến bắt lấy tay Nghiêm Mặc đang bị đất đá bao bọc, trầm giọng hỏi: “Cậu có nghe thấy không?”
“Có.”
“Đừng để nó mê hoặc!” Nguyên Chiến nhìn ra được, hắn đang có gắng kháng cự lại ma lực trong tiếng ca.
Nghiêm Mặc lấy làm lạ, hắn hoàn toàn không có cảm giác bị mê hoặc, cùng lắm chỉ cảm thấy tên người cây này hát khá hay đó.
Mà điều càng kỳ quái hơn là, theo tiếng hát của tên người cây, thứ quả trong bụng hắn lại bắt đầu hớn hở, nó như đang hợp xướng theo nhịp điệu của người cây, lăn qua lăn lại trong bụng hắn.
“Này, đừng hát nữa, người của chúng tôi có phải ở chỗ các người không?” Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến chống cự vất vả quá, liền chủ động mở miệng hỏi. Hắn muốn ra khỏi cái thùng đất, cảm giác không thể động đậy thật khó chịu.
Người cây vung vẫy cánh tay của nó, có điều nó như không nghe thấy Nghiêm Mặc hỏi gì, chỉ lặp đi lặp lại với bọn họ khúc ca vừa rồi.
Nghiêm Mặc hỏi lại lần nữa.
“Phập!” Một chiếc gai bắn về phía cặp mắt lộ ra bên ngoài của Nguyên Chiến.
Lần này Nguyên Chiến đã có đề phòng, trong lúc đối phương hát cũng có thể nghe được âm thanh bắn gai cực nhỏ.
Thanh giáo bằng đất đập rớt chiếc gai.
Thân thể Nguyên Chiến biến mất tại chỗ, tên người cây đột nhiên hét chói tai.
Thân thể nó bị mặt đất bao bọc, nó giãy giụa, muốn thoát ra.
Nhưng đất bọc lấy thân thể nó thoáng chốc trở nên cực kỳ cứng rắn, giam cầm hết toàn bộ cành cây và rễ cây của nó.
“~ Chiến sĩ năng lực! Các anh là chiến sĩ năng lực ~”
Nghiêm Mặc buồn cười, tên người cây này hoảng sợ đến thế mà vẫn còn hát.
“~ Thả tôi ra, nếu không các anh vĩnh viễn không thể ra khỏi khu rừng đen ~”
“Thả tộc nhân bọn tôi ra, bọn tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, và cũng sẽ thả cậu ra.” Nghiêm Mặc nói với tên người cây. Thứ quả trong bụng hắn hiển nhiên không muốn như vậy, nó liều mạng đỉnh đỉnh bụng Nghiêm Mặc, tựa như đang thúc giục hắn nhanh chóng đi sang bên phải, vào sâu trong rừng.
Tên người cây rõ ràng thấy Nghiêm Mặc há mồm kêu cái gì đó, nhưng nó tựa như không nghe thấy tiếng nói của Nghiêm Mặc, chỉ cao giọng ca hát: “~ Các anh em, mau đến cứu tôi với ~”
“Xào xạc, xào xạc!”
“Câm miệng!” Nguyên Chiến dùng đất bọc toàn bộ tên người cây luôn, tóm lấy nó rồi lui trở lại bên cạnh Nghiêm Mặc, một chân gạt ngã nó, dẫm lên thân nó, thấp giọng nói với Nghiêm Mặc: “Có cái gì đó đang tiếp cận nơi này, rất nhiều, tốc độ cực nhanh!”
Tường cây rào rào mở ra lối đi, một đám người cây cao lớn xuất hiện ở rìa đất trống.
“~ Các anh em, bọn chúng là chiến sĩ năng lực, cẩn thận đó ~” Tên người cây bị Nguyên Chiến giẫm dưới chân hô to.
Nguyên Chiến đâm mạnh thanh giáo vào thân thể tên người cây.
Tên người cây phát ra tiếng kêu đau đớn.
Đám người cây xung quanh cũng đồng thời phát ra tiếng ca rống phẫn nộ: “~ Thả anh em bọn tôi ra, lũ người, nếu không tộc nhân của các người sẽ phải mai táng trong khu rừng đen! Mai táng ~ mai táng ~”
“Tụi bây thả tộc nhân bọn tao ra!” Nguyên Chiến chỉa thanh giáo vào đầu tên người cây dưới chân.
Nghiêm Mặc không cảm thấy đâm vào đầu người cây là có thể giết được chúng nó, tuy tên người cây kia hoảng sợ, nhưng thoạt nhìn cũng không quá sợ.
“Thả tộc nhân của tao ra, nếu không tao sẽ dùng lửa đốt cả khu rừng đen này!”
Nguyên Chiến uy hiếp lũ người cây, nhưng lũ người cây vẫn lớn tiếng ca.
Nguyên Chiến nổi giận, nhưng năng lực của hắn lại không có biện pháp tốt để đối phó với lũ người cây, số ít còn được, chứ nhiều cỡ này, hắn chỉ có mang Nghiêm Mặc bỏ chạy mà thôi, mà điều này làm cho Nguyên Chiến từ sau khi có được năng lực, ngoại trừ gặp phải lũ sinh vật mọc cánh thì trên cơ bản mọi việc đều thuận lợi, nay rất mất tự tin.
“A Chiến! Khoan đã!” Khi Nguyên Chiến móc đá đánh lửa ra, Nghiêm Mặc vội gọi hắn: “Anh không phát hiện sao? Hình như chúng nó không nghe thấy chúng ta nói gì.”
“Chúng nó không cần nghe thấy, chỉ cần hiểu tôi muốn làm gì là được!” Nguyên Chiến nóng tính, định thay đổi chiến thuật. Hắn không chơi lửa, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không dùng đến lửa!
“Khoan đã!” Nghiêm Mặc lại hét lớn lần nữa, tiếng nói hắn bỗng nhiên biến đổi, câu từ thốt ra bắt đầu mang theo giao điệu: “~ Hỡi bạn bè sâm lâm, chúng tôi không có địch ý, tộc nhân của chúng tôi biến mất trong khu rừng, chúng tôi vào để tìm họ, nếu các bạn biết họ ở đâu, xin nói cho chúng tôi biết, xin nói cho chúng tôi biết ~ chúng tôi sẽ không hại tộc nhân của các bạn ~”
Chung quanh bỗng trở nên an tĩnh.
Tất cả người cây đều nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Nguyên Chiến cũng dừng động tác, tiếng hát của Mặc làm hắn nổi một tầng da gà, không phải khó nghe, cũng không phải dễ nghe, mà là Mặc hát với giai điệu như vậy tạo nên kích thích sinh lý cho hắn!
“~ Tên nhân loại có thể nói chuyện với chúng ta ~” Đám người cây thì thà thì thầm.
“~ Chà chà, tên nhân loại kia nói chuyện với chúng ta ~” Đám người cây lại cảm thán.
“~ Tôi cho rằng nhân loại không ai biết nói ~” Đám người cây lại cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc kiềm chế vẻ hưng phấn trên mặt, nói với Nguyên Chiến: “Bỏ khôi giáp trên người tôi xuống đi.”
“Cậu…? Lũ quái vật đó?” Nguyên Chiến còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ tiếng ca của đám người cây, có vẻ bọn chúng nghe được tiếng ca của Mặc.
“Hệ thống tiếp nhận âm thanh sinh lý của chúng nó không giống với chúng ta.” Hai mắt Nghiêm Mặc sáng rực: “Tôi biết rồi, tôi biết làm sao để nói chuyện với chúng nó rồi!”