Dị Thế Lưu Đày

Chương 114: Mưu kế của lão tư tế



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

7ac29c3829d347685ab53499f4f3dc7f

“Nghiêm Mặc đang nằm trong lòng hắn lại đột nhiên biến mất như vậy, rất đáng sợ!”
Nguyên Chiến đờ mặt ra mấy giây, sau khi phản ứng lại thì việc đầu tiên làm không phải là chạy đi tìm người, mà là nhanh chóng thả mành cửa đang được vén lên xuống, che giấu.

Việc thứ hai là đi xem cái tổ ong thật lớn được Mặc đặt trong góc lều, tổ ong lúc mới đầu được mang đến đây chỉ cao có nửa người, bây giờ đã tăng lên không ít.

Đàn ong vệ rất yên ắng và tĩnh lặng, không có vẻ nôn nóng hay bất an khi ong chúa bỗng dưng biến mất, Hồng Sí và Phi Thứ cũng không bay ra khỏi tổ, chỉ có một ít ong vệ phụ trách thủ vệ ở ngoài tổ ong bò tới bò lui.

Nguyên Chiến biết tư tế đại nhân của mình có một mối liên hệ thần bí nào đó với bầy ong Ăn Thịt, có lẽ hai bên không cần giao tiếp bằng ngôn ngữ, dù ong vệ đang ở rất xa thì vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Mặc.

Nói vậy, Mặc không cách nơi này quá xa? Nhưng sao Mặc lại đột nhiên biến mất? Là Tổ Thần triệu hồi hắn đến thần thờ ư?

Từ sau khi Mặc có thể nói chuyện với Cửu Phong, Nguyên Chiến liền từng nhiều lần tự nhủ rằng, cho dù tư tế của mình có làm ra chuyện gì thì cũng không hề kỳ quái.

Mà sau khi Nghiêm Mặc bày ra đủ loại sự việc không thể tưởng tượng được, chúng đã lần lượt rèn luyện ý chí hắn, để hắn có thể thản nhiên và bình tĩnh khi đối mặt với những sinh vật chưa bao giờ gặp qua, không sợ hãi không kinh ngạc.

Nhưng phần thản nhiên này tuyệt đối không bao gồm việc Nghiêm Mặc đang nằm trong lòng hắn lại đột nhiên biến mất như vậy, rất đáng sợ!

Hắn cũng từng nghĩ tới chuyện tư tế đại nhân của hắn sẽ rời khỏi hắn, nhưng hắn không lo lắng điểm này, rời khỏi ư? Hắn sẽ tìm trở về, hoặc hắn cũng sẽ rời đi cùng Mặc. Hắn chưa bao giờ nói với Mặc rằng, hắn cảm thấy cuộc sống sinh hoạt cùng Mặc, đi theo Mặc… rất kích thích.

Làm tù trưởng của một bộ lạc, nghe rất hay, cũng không tồi, nhưng nếu tư tế của hắn không phải Mặc, hắn thà không làm. Giống như khi hắn ăn nước chấm mà Mặc pha chế ra, khiến hắn không thích ăn thứ thịt luộc rắc muối đơn giản nữa.

Với năng lực chiến sĩ cấp bốn của hắn, hắn đi đâu cũng có thể làm tù trưởng của một đống người, cho dù bây giờ hắn tiếp nhận bộ lạc Nguyên Tế cũng không khó. Sau khi việc làm tù trưởng biến thành một chuyện quá dễ dàng, sau khi có một tư tế hoàn toàn không giống các tư tế khác như Nghiêm Mặc, ai mà chịu được một lão tư tế tầm thường như Thu Thực, hoặc lão tộc vu của tộc A Ô đây?

Lại nhìn đàn ong vệ vẫn không có gì khác thường, Nguyên Chiến ép mình phải tin rằng Mặc không biến mất, rằng Mặc nhất định sẽ trở lại.

Bây giờ Nguyên Chiến chỉ có thể xác định một việc, đó là mặc kệ như thế nào, việc Mặc biến mất chắc chắn có liên quan đến việc tiêu hao năng lượng quá độ hôm nay. Dáng vẻ đó của Mặc nếu đổi thành người khác thì đã sớm chết già, có lẽ Tổ Thần thấy tư tế truyền thừa của mình sắp không xong, nên triệu hồi Mặc để giúp Mặc khôi phục?

Nguyên Chiến cố gắng khiến mình nghĩ theo hướng tích cực. Mà lần Mặc biến mất này càng làm hắn xác định một chuyện, đó là, về sau tuyệt đối không thể để Mặc sử dụng chúc phúc sinh mệnh quá ba lần trong một ngày, về sau nếu không cần thì tốt nhất là không làm!

Tuy đã nghĩ sang hướng tích cực, nhưng bây giờ hắn không biết người ở nơi nào, cũng không biết vì sao người lại biến mất, Nguyên Chiến như một con thú vừa giận vừa sợ đi tới đi lui trong lều, thỉnh thoảng quét mắt nhìn tổ ong, hắn nhịn không được đố kỵ với mấy con côn trùng có cánh đó, ít nhất chúng nó còn có thể cảm nhận được Mặc, còn hắn thì không.

Có người đứng ngoài lều kêu, nói tù trưởng và lão tư tế mời Nguyên Chiến và tư tế tóc bạc ra cùng ăn thịt nướng, Nguyên Chiến từ chối.

Một lát sau, lại có tiếng bước chân dừng ngoài cửa lều, Nguyên Chiến không có kiên nhẫn, lập tức phát hỏa, người bên ngoài cũng không rời đi, mà đợi một lát rồi ghé sát vào mành cửa nhỏ giọng nói: “Đại Chiến, tôi là Cam Vũ, Mặc đại nhân có ở đây không?”

Cam Vũ? Nguyên Chiến không nghĩ người như Cam Vũ lại chạy riêng tới tìm Nghiêm Mặc chỉ để cảm ơn hai lần, vậy Cam Vũ tới tìm Mặc làm gì? Nhờ cứu người ư?

“Đại Chiến, nói cho Mặc đại nhân biết, bảo cậu ấy mau rời khỏi đây.”

Có ý gì? Nguyên Chiến đi đến cạnh mành cửa lều, vén một góc nhỏ lên.



Trong phòng thí nghiệm, Nghiêm Mặc hoàn toàn không cảm nhận được thời gian trôi đi, hắn đã cao hứng muốn điên rồi!

Nơi này vừa nhìn liền thấy rất giống với phòng thí nghiệm ở thế giới cũ của hắn, nhưng nhìn kỹ phần giới thiệu sẽ phát hiện, một ít dụng cụ với chức năng mà chỉ tồn tại trong tưởng tượng của hắn cũng có, được trang bị rất đầy đủ.

Nghiêm Mặc học và nghiên cứu về Trung y đương nhiên sẽ suy xét nhiều đến việc phát triển Trung y như thế nào, tham khảo theo máy móc và dụng cụ của y học phương Tây, hắn từng thử nghiệm tạo ra hệ thống thông minh, cuối cùng, công ty nghiên cứu khoa học sinh hóa có nửa quyền quản lý của nhà nước đã dựa theo yêu cầu của hắn mà nghiên cứu và phát minh ra ba đài dụng cụ.

Trước khi hắn đến thế giới này, ba đài dụng cụ đó còn vẫn chưa được phát minh ra, nghe nói chúng cần có tài chính rất lớn, mà không có người chống sau lưng, hơn nữa còn dính dáng đến quyền tri thức cá nhân, lúc hắn ở trong tù có người tới tìm hắn, muốn hắn ký tên từ bỏ tất cả quyền hạn đối với ba đài dụng cụ kia.

Hắn không ký, cũng không biết sau khi chết, ba đài dụng cụ đó có tiếp tục được nghiên cứu hay không.

Hiện giờ, phòng thí nghiệm này lại có ba đài dụng cụ với các chức năng trong mơ của hắn.

Đài dụng cụ thứ nhất, phân tích dược tính mọi vật. Nghĩa như tên, chuyên về phân tích dược tính, có thể phân tích dược tính của mọi loại thảo dược, trong thuốc pha chế sẵn, thuốc tây, vi khuẩn, khoáng vật,… Đồng thời còn có thể điều phối thuốc dựa theo dược tính của dược vật hiện có và bệnh trạng người bệnh.

Đài dụng cụ thứ hai, máy quét cơ thể sống. Chẳng những có thể rà quét ra các loại đồ hình (như điện não đồ, điện tâm đồ…)và số liệu kỹ càng tỉ mỉ cho bất luận cơ thể sống nào, mà còn có thể dựa theo lý luận trong Trung y để phân tích cơ thể người, thống kê lại tình trạng vận hành khí huyết của người được quét, tìm ra ổ bệnh, bao gồm cả những nơi bị tụ máu và khí huyết vận hành bất thường.

Đài dụng cụ thứ ba là cái hắn thích nhất, có thể cho hắn thí nghiệm giả lập, trong đó bao gồm cả việc thay đổi và chỉnh sửa gien, cắt bỏ một bộ phận nào đó của sinh vật, tăng thêm dược vật vào thuốc và để sinh vật giả lập thử nghiệm, sau đó quan sát phản ứng. Có đài dụng cụ giả lập này, hắn có thể giảm bớt tỉ lệ sai số khi thí nghiệm cơ thể sống trong thực tế, còn có thể giúp vật thí nghiệm ít chịu khổ hơn một chút.

Giới thiệu tỉ mỉ làm hắn tăng thêm một ngàn điểm cặn bã, nhưng Nghiêm Mặc không cảm thấy đau lòng chút nào, bởi vì tăng giá trị cặn bã ở chỗ này sẽ không phải nhận trừng phạt, hắn như quên mất giá trị cặn bã khó giảm cỡ nào, cho dù tùy tiện dùng một đài dụng cụ cũng phải tăng thấp nhất một trăm điểm, hắn cũng không để bụng, hào hứng sờ soạng hết tất cả dụng cụ trong này một lượt.

Chờ khi Nghiêm Mặc cảm thấy đói khát rồi rốt cuộc mới nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, lúc hắn nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm, một đêm đã qua, trời bên ngoài đã sáng.

Nghiêm Mặc vừa mở mắt liền cảm thấy khó thở.

Có người dùng tay ôm chặt lấy hắn, tựa như muốn siết chết hắn vậy.

“Hic, lỏng tay một chút, thở không nổi!”

Nguyên Chiến trợn đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm người trong lồng ngực: “Cả tối qua cậu chạy đi đâu?”

“A?” Nghiêm Mặc còn chưa kịp phản ứng lại.

“Cậu biến mất! Có phải Tổ Thần triệu cậu đi không?” Nguyên Chiến một đêm không ngủ, vừa lo vừa giận, nên sắc mặt hắn thoạt nhìn rất không xong, hai mắt hằn đầy tơ máu, môi khô khốc tới nứt cả ra, khóe miệng còn có một vết rộp.

“Sao nghe cứ như tôi đã chết không bằng.” Nghiêm Mặc nói thầm, sau đó ‘ngao’ lên một tiếng, xương hắn muốn gãy rồi.

“Tôi chưa chết, cậu dám chết thử xem!” Nguyên Chiến ngang ngược vô lý gầm nhẹ.

Nghiêm Mặc quăng cho hắn một cái nhìn xem thường, sau một đêm, hắn cũng khôi phục lại rồi, dung mạo từ một ông già lại lần nữa biến thành thiếu niên, chỉ là tóc vẫn bạc, chứng tỏ quá trình trừng phạt vẫn còn.

“Buông tôi ra! Tôi sắp chết đói rồi.”

“Cậu nói cậu đi đâu trước! Vì sao lại đột nhiên biến mất?” Nguyên Chiến không chịu buông, còn cố ý ôm chặt thêm chút nữa.

Nghiêm Mặc bị siết chịu không nổi, đá đá chân: “Không thở được, anh buông ra đi rồi tôi nói.”

Nguyên Chiến thấy hắn bị siết đến nước mắt cũng chảy ra rồi, lúc này mới có lòng từ bi thả lỏng tay một chút.

Nghiêm Mặc nhịn không được thở dốc, thuận tay xoa xoa khúc xương đáng thương của mình: “Tổ Thần tìm tôi có chút việc, là việc gì thì không thể nói với anh.”

“Về sau cũng sẽ như vậy? Tổ Thần sẽ lại đột nhiên triệu hoán cậu? Cậu đến thần điện của Tổ Thần?”

“Ừ.” Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến, cũng cảm thấy chuyện tối hôm qua mình làm thật sự quá mức bất cẩn, nếu không phải Nguyên Chiến, đổi thành những người khác, hắn đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện, thật không biết sẽ gây ra vụ lộn xộn gì.

Nếu việc này xảy ra dưới mắt người Nguyên Tế, lão tư tế ngứa mắt hắn kia mà biết, nói không chừng hắn sẽ bị lão tìm cái lý do hiếm lạ nào đó mà ép Nguyên Chiến phải bắt hắn lại rồi thiêu sống.

“Sau này tôi mà đi thì sẽ nói trước cho anh biết.” Nghiêm Mặc suy xét đến sự an toàn của bản thân về sau, nên nói trước cho Nguyên Chiến biết.

“Cậu giỏi quá ha!” Sắc mặt Nguyên Chiến lạnh như băng, trong giọng nói chứa đầy phẫn nộ.

Nghiêm Mặc bảo hắn buông mình ra, lấy một thứ trong túi da thú của mình xuống, duỗi eo, lười biếng nói: “Cho đó.”

Nguyên Chiến ngẩng đầu, khó hiểu nhìn dao giải phẫu Nghiêm Mặc đưa cho, tư tế đại nhân của hắn chịu cho hắn con dao bảo bối này?

Nguyên Chiến còn chưa kịp vui vẻ, thì nghe thấy: “Cho anh cạo râu đấy, nhìn cái mặt của anh kìa, đây mà là mười tám ấy hả, nói là ba mươi tám cũng có người tin!”

Buổi sáng, có người đưa nước và thịt nướng tới cho bọn hắn, nhưng Nguyên Chiến không ăn, hắn dùng nước để cạo râu, vừa cạo vừa cảnh cáo Nghiêm Mặc: “Ngoại trừ tôi, ngay cả những thức ăn nước uống mà Đại Hà và Thảo Đinh đưa cho cậu, cậu cũng đừng động vào.”

“Sao vậy?” Nghiêm Mặc ngẩng đầu, hắn đã đói đến mức bụng dán lưng rồi: “Lão tư tế kia lại muốn tác quai tác quái cái gì nữa hả?”

Nguyên Chiến đoán ý của hắn, hiểu ra liền nói: “Tù trưởng chuẩn bị dẫn người đánh giết trở về trong hôm nay, bọn họ muốn đoạt được núi muối luôn, tiêu diệt tộc Trệ, còn muốn tôi đi cùng bọn họ. Lão tư tế lại nói với tù trưởng, để cậu và bọn Thảo Đinh ở lại chăm sóc người bị thương.”

“Ồ?” Nghiêm Mặc đã sớm đoán được lão tư tế sẽ không chịu ở yên, có điều, không ngờ lão lại to gan như vậy, nghĩ ra cái chủ ý thế này, không khỏi buồn cười: “Sao lão chắc chắn là tôi sẽ đồng ý ở lại trị liệu cho người bị thương của bọn họ?”

“Lúc sáng, tù trưởng phái người tới nói cho tôi biết, ông sẽ để lại hai trăm người, bao gồm cả những người bị thương trong khe núi không thể đi theo, nếu cậu chữa trị hết, họ sẽ là của cậu.”

“Nói cách khác, một khi họ rời đi, người ở lại trong khe núi đều là người của tôi?”

“Ừ.”

“Hai trăm người này đừng nói đều là tù binh tộc Trệ và tộc Hách Lạp nha?”

Nguyên Chiến sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, cười dữ tợn: “Lão tư tế muốn như vậy đấy. Nhưng có tôi ở đây, kẻ nào dám? Ai cũng biết, nô lệ sau cuộc chiến phải đổi cho tộc khác, nô lệ là người bị diệt tộc, không thể giữ kẻ thù của bộ lạc lại.”

“Vậy còn tạm được.” Nghiêm Mặc cũng không có siêng đi thuần hóa mỗi một kẻ hận mình, hắn muốn nhân thủ là vì phát triển, chứ không phải để tìm phiền toái.

“Tôi đã nói với tù trưởng, bảo ông ấy hỏi người trong bộ lạc trước, xem ai nguyện ý ở lại, chút nữa chúng ta ra ngoài là biết.”

“Vậy anh tính toán thế nào? Anh có muốn trợ giúp bộ lạc Nguyên Tế đoạt được núi muối không?”

Nguyên Chiến lắc đầu: “Như vậy sẽ thành chủ động giết chóc, chẳng phải cậu nói làm thế Tổ Thần sẽ trừng phạt cậu sao? Tôi chỉ đáp ứng với tù trưởng, tôi sẽ cố thủ tại chỗ ở của bộ lạc Nguyên Tế, nếu có người nhân cơ hội tấn công bộ lạc, tôi sẽ giết chết chúng. Còn cậu, tôi cũng đã nói với bọn họ, tôi là người thủ hộ của cậu, muốn ở lại, tôi và cậu sẽ cùng ở lại, phải đi, tôi và cậu cùng đi, tôi sẽ không rời khỏi cậu.”

Làm sao hắn có thể rời khỏi tư tế đại nhân của mình? Không nói đến việc lão tư tế đang tìm cách xử lý Mặc, nếu hắn không ở cạnh Mặc, lỡ đâu Mặc dẫn theo đám người kia chạy trốn, tìm một chỗ thành lập bộ lạc mới thì hắn biết làm sao bây giờ? Tư tế đại nhân của hắn không chỉ một lần nói muốn đi ra ngoài đâu.

Nghiêm Mặc chưa kịp nói gì, thì bên ngoài lại có người tới gọi, bảo tù trưởng mời bọn họ qua.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.