Trước khi con Dragon Li giãy giụa tiếp, bác sĩ Vu đã nhanh tay xử lý xong chân trái của nó, còn cười híp mắt nhéo cổ Dragon Li một cái: "Thằng nhóc này vô cùng tốt, hơi gầy nhưng vẫn coi như khỏe mạnh. Là mèo hoang à? Có cần làm giúp cậu một cái vi mạch* không?"
*Vi mạch: hay còn gọi là microchip, thường được cấy dưới da của chó mèo và lưu trữ thông tin của chủ nhân của chúng.
Tân Cần hơi ngẩn người, anh chưa nghĩ xa đến vậy. Bản thân anh không phải là người cực kỳ thích thú cưng. Ngay cả con mèo Cà Phê cũng là bà nội anh để lại cho anh. Cà Phê là một con mèo Ba Tư cái rất ngoan ngoãn quấn người, vì nó già rồi, rất chững chạc, chưa bao giờ gây phiền phức. Tân Cần nuôi nó gần như không tốn chút sức lực nào. Nhưng mà, nếu nhận nuôi con Dragon Li này, nó sẽ trở thành lựa chọn của bản thân Tân Cần. Anh tự nhận mình không phải là người đáng tin cậy, với cuộc sống ngẩn ngơ đần độn hiện tại của anh, việc chịu trách nhiệm cho một sinh mạng nữa cũng là một việc không hề có lý trí.
Nhưng mà... Tân Cần không nhịn được cúi đầu, nhìn con Dragon Li bất ngờ xông vào cuộc sống của anh. Có lẽ con mèo vẫn còn đang giận anh, chỉ xoay ót về phía anh, nhưng cơ thể của nó vẫn dán chặt lấy tay Tân Cần. Lông xù, nóng hầm hập. Tân Cần ngẩn người trong chốc lát.
Không nghe thấy câu trả lời, bác sĩ Vu khó hiểu ngẩng đầu, lại vô thức nhìn con Dragon Li đang tự mình giận dỗi. Con Dragon Li bẩn thỉu kia đang ủ rũ liếm lông hai chân trước. Bác sĩ Vu hiểu ra: "À, nếu cậu không muốn nuôi thì đợi hai tuần cho chân nó lành rồi mang đến đây triệt sản đi. Mèo đực bị thiến rồi thì xác suất sinh tồn cũng cao hơn."
Tân Cần gật đầu. Ngoài tự nhiên, mèo đực triệt sản rồi thì xác suất sinh tồn cũng cao hơn nhiều. Bọn nó sẽ hòa nhã hơn, không dễ bị cuốn vào những cuộc tranh giành địa bàn và con cái. Cho dù Tân Cần có quyết định nhận nuôi con mèo Dragon Li này hay không, anh vẫn sẽ quyết định triệt sản nó. Anh đưa tay, chọt chọt con Dragon Li múp rụp. Dragon Li ngửa đầu, tò mò nghiêng đầu nhìn Tân Cần, sau đó meo với anh một tiếng, âm thanh vừa mềm vừa êm tai. Em muốn một mái nhà chứ? Trong đầu Tân Cần nghĩ, hay em thích cuộc sống tự do tự tại hơn.
Đang nói chuyện, ngoài cửa truyền tới một tràng cười. Tân Cần ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đẹp tóc dài mặc váy hoa nhí đi tới. Cô rất cao, lúc cười lên trông cũng rất hấp dẫn. Một con mèo lớn mặc áo Tuxedo nằm rúc trong lòng cô. Tân Cần nhận ra người này chính là bác sĩ Đới - chủ của phòng khám "Ăn Nhiều Nhiều", trong lòng cô là chú mèo trấn điếm chi bảo của phòng khám: Đới Mochi, là một con mèo mun lớn năm tuổi. Hôm nay bác sĩ Đới không trực ca đêm, cô mặc đồ thường, nhìn như đang định ra ngoài. Nhận ra Tân Cần, cô thân thiện chào hỏi anh: "Cà Phê nhà cậu thế nào rồi? Lâu lắm chưa tới kiểm tra rồi đó. Nên kiểm tra định kỳ thì tốt hơn."
Cà Phê đi rất thanh thản, tựa như chẳng chịu đau đớn gì, rời đi lúc đang ngủ. Mọi người trong phòng khám chưa biết tin này. Tân Cần hé miệng cười: "Cà Phê mất rồi. Cảm ơn mọi người trước giờ đã chăm sóc nó."
Bác sĩ Đới và bác sĩ Vu ngẩn người trong chốc lát. Mặc dù thương tiếc nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện cực kỳ bình thường trên đời này. Các cô không hỏi thêm nữa, tùy ý chuyển sang chuyện khác, bác sĩ Đới để ý đến con Dragon Li đang nằm trên bàn mổ, 'ơ' một tiếng: "Nhanh thế đã quyết định nuôi con tiếp theo rồi sao?" Cô cúi người quan sát con Dragon Li. Mochi trong lòng cô cũng mở mắt ra, không chớp mắt nhìn chằm chằm Dragon Li. Ngửi được mùi hương của đồng loại, Dragon Li nhanh chóng ngẩng đầu, cũng trợn mắt nhìn Mochi, tứ chi bắt đầu căng thẳng.
"Hey, thằng quỷ thúi!" Mochi chậm rãi bắt đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khôi hài: "Đúng là một thằng quỷ bẩn."
A Lê nhe răng, xoay người ngồi thẳng dậy rồi nhìn thẳng vào con mèo lớn: "Anh là con mèo nào vậy! Sao có thể thô lỗ như thế."
Mochi vẫn không giận, tiếp tục meo nói: "Sao con người của chú không chải lông đàng hoàng cho chú? Chú tiếp quản một con người vô dụng hả?"
"Không có!" A Lê la lớn: "Con người của tôi rất tốt! Anh ấy là con người tốt nhất thế giới!"
Hai con mèo anh một câu tôi một câu, động tĩnh càng ngày càng lớn. "Ây da, đừng tranh cãi ồn ào nữa." Cho rằng hai con mèo không hợp, bác sĩ Đới lách mình ôm Mochi cách xa chút: "Đới Mochi em bị gì vậy? Chỉ biết ăn hiếp người ta thôi, không muốn đồ hộp nữa à?"
Mochi làm một cái hà hơi, meo cự lại: "Em không có ăn hiếp cậu ta. Em đang rất nhiệt tình nói chuyện trời đất. Meo! Muốn đồ hộp."
A Lê ngạc nhiên trợn to hai mắt: "Này, anh hiểu loài người đang nói gì à?"
Nghe vậy, Mochi thò đầu khỏi vai bác sĩ Đới, híp mắt liếc A Lê: "Tất nhiên." Nó kiêu ngạo vẫy đuôi: "Tôi có văn bằng đại học đó. Tôi được cấp sáu của ngôn ngữ nhân loại lận." Dứt lời, nó lại đắc ý rung râu.
Đại học? Ngôn ngữ nhân loại? Đó là cái gì? A Lê tò mò nghiêng đầu.
Đắc ý cả buổi mới phát hiện người nghe không có ở đây, Mochi hơi không vui, bổ sung: "Tôi nói với chú này, mặc dù bây giờ mèo đậu đại học chạy đầy đất ở thành phố Mao Xuân, nhưng chú đừng tưởng muốn lên đại học là dễ nha. Tôi đây là học viên ưu tú tốt nghiệp điểm cao, đây chính là vinh dự to lớn hiếm thấy trong mười nghìn con mèo. Đương nhiên Ủy ban giáo dục mèo còn mời tôi làm ủy viên thường trú nữa."
Đầu A Lê còn nghiêng hơn nữa: "Meo, tôi không hiểu anh đang nói gì hết. Đại học là cái gì? Uỷ viên là cái gì nữa?"
Mochi ngẩn người, cọ cọ một lát rồi đứng lên, nó dùng hai chân trước khoác lên vai bác sĩ Đới, kinh ngạc quan sát A Lê. Chỉ chốc lát sau, nó đột nhiên cười lớn mà không báo trước: "Hahahahaha hóa ra chú là một con mèo mù chữ! Hahaha!" Mochi cười quá láo xược, bác sĩ Đới cau mày vỗ đầu nó, dùng sức đè nó xuống. Mochi lập tức rụt lại, chỉ ló cái đầu ra, tiếp tục meo meo nói: "Này này, chú từ đâu tới vậy? Chú không phải mèo Mao Xuân đúng không?"
A Lê vô thức cảm thấy con mèo trắng đen lớn kia đang chê cười nó, mím môi không nói nữa. Lúc này Tân Cần đã đi ra lấy thuốc. A Lê bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nó đi vòng một vòng rồi nằm xuống, cuộn người thành một cục, nhắm mắt, ngủ.
Không nghe được câu trả lời, Đới Mochi gấp gáp duỗi chân: "Nói chuyện với chú đó! Chú tới từ đâu vậy? Chú chưa từng đi học thật sao? Này, sao chú không nói chuyện nữa? Trời ơi, gấp chết mèo rồi!"
Ngại nó phiền, bác sĩ Đới buông con mèo ra rồi đặt Mochi lên một cái lồng, chỉ vào lỗ mũi nó dặn dò: "Đới Mochi nghe rõ đây, không được ăn hiếp Dragon Li lớn. Coi chừng chị đánh em!"
Mochi ngoan ngoãn rụt đầu lại, hết sức cố gắng tránh né ngón tay của bác sĩ Đới, hùa theo trả lời: "Meo meo, không ăn hiếp, không ăn hiếp." Thấy nó biết điều, bác sĩ Đới cũng không nhìn chằm chằm nó nữa. Sau khi dịu dàng xoa cái đầu tròn của Dragon Li, cô cũng đi ra ngoài.
A Lê dùng sức hất đầu, nâng móng sau lên, gãi gãi chỗ vừa bị bác sĩ Đới sờ qua. Mochi thu móng vuốt lại, ngoan ngoãn nằm yên, định tiếp tục tìm đề tài nói chuyện. Không biết làm sao mà A Lê đã hạ quyết tâm sẽ không trò chuyện với con mèo lớn đáng ghét này nữa, dù cho Mochi có meo meo thế nào, nó cũng không đáp lại một câu.
Lúc này, Tân Cần trở lại, trong tay cầm thêm một bịch thuốc. Anh lấy tay nhẹ nhàng sờ lên lưng Dragon Li: "Còn đau không? Lát nữa là chúng ta có thể về nhà rồi." Dragon Li xoay người, ngẩng đầu nhìn anh. Mặc dù nó chỉ là một con Dragon Li dơ bẩn, Tân Cần vẫn cảm thấy con mèo này nhất định là một chú mèo cực kỳ xinh đẹp. À, không đúng, lúc nãy bác sĩ Vu vừa mới kiểm tra qua, con Dragon Li này là con đực. Thế thì phải là một con mèo cực kỳ đẹp trai.
A Lê ngẩng đầu, híp mắt nhìn con người của mình. Mặc dù nó không hiểu anh đang nói gì nhưng vẫn có cảm giác vui sướng. Nó vẫy vẫy chiếc đuôi nhọn, không tự chủ meo một tiếng ngọt ngào.
Mochi nãy giờ vẫn ở trên quan sát họ meo cười ra tiếng. A Lê phiền não nghiêng đầu trừng nó. Mochi thấy nó lại chú ý tới mình, vội vàng cúi đầu hô: "Này, nhóc Dragon Li, chú có muốn biết con người của chú đang nói gì hay không?"
A Lê vốn không muốn để ý tới nó, nghe lời này, không tự chủ đứng lên: "Tôi cũng có thể nghe hiểu sao?"
"Đương nhiên." Mochi lại lộ ra dáng vẻ đắc ý khó hiểu, bên trong tròng mắt màu vàng toàn là ý cười: "Chú nói cho tôi biết chuyện của chú, tôi sẽ nói cho chú thử làm thế nào mới học được tiếng người."
A Lê chần chừ vẫy vẫy cái đuôi.
"Hey, chú đừng không tin chứ. Không thì chú thử hỏi khắp cái thành phố Mao Xuân này đi, hễ là mấy con mèo thấy chút cảnh đời, ai mà không biết đến Đới Mochi tôi. Mặc dù trí khôn tôi còn chưa tới năm cái xe đạp nhưng nghe hiểu tiếng con người vẫn không thành vấn đề."
Đới Mochi nói rất nhanh, giọng nói vừa the thé vừa dồn dập. A Lê nghe không hiểu vài từ, nhưng vẫn hiểu được ý chính của nó. Mèo có thể giao tiếp với loài người! Lúc trước có lẽ A Lê sẽ xem thường. Nhưng bây giờ... Nó ngửa đầu, nhìn vào mắt con người của nó.
Tân Cần tưởng là nhanh thế mà Dragon Li đã kết được bạn mới, cười sờ đầu nó: "Mochi là linh vật của phòng khám, lần sau chúng ta tới là gặp được em ấy."
Nếu như có thể nghe hiểu tiếng người, thật là tốt biết bao nhiêu.
A Lê dựng thẳng đuôi, kiên định ngẩng đầu, nhìn Mochi, meo một tiếng: "Tôi muốn học, tôi muốn giống như anh. Xin hãy nói với tôi chuyện đại học nhé!"
Mochi vui vẻ đứng lên, vòng qua vòng lại, hưng phấn hô: "Được thôi được thôi! Có điều hôm nay muộn quá rồi. Con người của chú phải đưa chú về. Chờ lần sau chú đến, tôi sẽ ở đây chờ chú."
A Lê híp mắt, chân thành nói: "Cảm ơn anh."
"Không cần không cần!" Mochi vui vẻ cười: "Tôi thích nhất là được làm thầy của người ta!"
Tân Cần dùng khăn choàng bọc con Dragon Li thật kỹ, ôm mèo, anh tạm biệt nhóm bác sĩ y tá rồi rời khỏi phòng khám. Đêm đã khuya, gió lạnh ùa ùa ập tới. Đèn đóm vạn nhà vỡ nát trong gió đêm, giống như những ngôi sao lấp lánh. Chú mèo trong lòng bỗng nhiên phát ra tiếng rừ rừ giống như một cái lò sưởi nhỏ.
Tân Cần cười.
Vậy thì nuôi đi. Một chú mèo, hoàn toàn chỉ thuộc về mình anh.