Quỷ hồn vô thức bước về phía cái chết, chỉ nhận ra mối nguy hiểm sau khi chết, sự hối hận và oán hận trong chốc lát đã biến cô ta thành một lệ quỷ áo đỏ.
Lệ quỷ vốn là sẽ nổi cơn thịnh nộ để trả thù và thu hút ma quỷ sai, nhưng đã không thể thoát khỏi thuật khóa hồn đã chuẩn bị từ trước, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa trẻ bị bắt đi, còn bản thân c.h.ế.t không nhắm mắt lại rơi vào tay kẻ thù.
Trước khi bé được sáu tháng tuổi, mối liên kết tự nhiên với mẹ sẽ bền chặt hơn. Họ vốn là một.
Khi đó, hồn phách hỗn loạn, chưa thức tỉnh và có nhiều "linh" hơn, điều này cũng khiến quỷ hồn c.h.ế.t trẻ trở nên mạnh mẽ hơn.
Đứa trẻ đau đớn ngày đêm khóc nỉ non cầu cứu mẹ, nhưng lệ quỷ bị nhốt không thể làm gì và càng rơi vào tuyệt vọng.
"Thật buồn cười, hắn còn cố ý tính toán thời gian để sinh mổ, để Tiểu Mộ mệnh cách sinh tài, sau khi c.h.ế.t sẽ phù hộ hắn được đại phú đại quý!" giọng nói Dư Uyển có chút buồn cười, trên mặt lại không có ý cười.
Mái tóc đen của cô ta run rẩy như mái tóc rắn đang bay của phù thủy, trong lòng cô ta đầy oán hận, giọng nói sắc bén như tiếng cú đêm kêu: "Đau quá, đau quá——II!"
Dư Thiền nhịn không được, bịt lại đôi tai đau nhức của mình, cảm giác chân có chút loạng choạng.
Lệ quỷ tức giận không hề kiêm chế bản thân, âm khí trong cả phòng điên cuồng dâng trào, Tôi rất hận, hối hận vô cùng! Tôi muốn g.i.ế.c hắn, tôi muốn g.i.ế.c hắn!!!"
"Chậc, im lặng chút đi." Diệp Tuyền xoa xoa lỗ tai, nhấc chân đá vào lệ quỷ.
"AI" Hồng y lệ quỷ đang kêu gào chảy đầy huyết lệ, bị đá về phía sau, đập mạnh vào tường.
Phần lớn mái tóc đen của cô ta bị đá bay đi và phân tán thành âm khí, phải mất rất lâu mới từ từ tập hợp lại thành hình, nhưng khi cô ta nhìn kỹ thì lại thiếu một phần khác.
Dư Thiền muốn chạy đến giúp đỡ chị gái khốn khổ của mình, nhưng Diệp Tuyền không lên tiếng, cô ấy chỉ dám đứng đó không dám cử động.
Nhìn trái nhìn phải, cô ấy chỉ có thể lo lắng, cẩn thận cầu xin cho chị mình: " Đại sư, chị gái tôi hiện tại không kiềm chế được bản thân, cô dạy cho chị ấy là được rồi..."
Diệp Tuyên móc một sợi tóc đen kéo ra,"Thu m.á.u lại rồi đứng lên."
Cô nắm chặt lấy tóc là vũ khí của lệ quỷ, giống như nắm lấy dây xích.
"Đại sư, xin hãy g.i.ế.c tôi đi." Hồng y lệ quỷ Dư Uyển đứng yên tại chỗ, từ bỏ chính mình/"Trừ khi tôi hồn phi phách tán, nếu không tôi nhất định phải khiến hắn trả giá! Tôi muốn g.i.ế.c hắn, tôi hận hắn, rất hận —-III"
"Đã nói là im lặng chút, cô nghe không hiểu tiếng người à?" Diệp Tuyền lắc lắc mái tóc đen của mình, tóc bay về phía sau, phạch một tiếng chặn miệng nữ quỷ lại.
Thế giới yên tĩnh.
Diệp Tuyền lười biếng ngáp một cái,"Tôi nói không cho cô báo thù khi nào?”
Dư Uyển sửng sốt, Dư Thiền cũng ngỡ ngàng một chút. Cô biết được sự thật về cái c.h.ế.t của chị gái mình và ngay lập tức nhận ra rằng trong tình huống như thế này, rất khó để bắt được tên tội phạm Thạch Bân. Cô ấy càng không nghĩ đến việc, đại sư sẽ để lệ quỷ đi trả thù.... Nhìn thấy lệ quỷ mà không đánh c.h.ế.t đã là chuyện tốt rồi.
Dư Uyển nhìn thẳng vào Diệp Tuyền và hỏi: "Tại sao cô không g.i.ế.c tôi? Tại sao cô lại muốn giúp tôi?"
Diệp Tuyền cười nói: "Anh đào của em cô trồng rất ngon."
Khuôn mặt lạnh lùng của Dư Uyển đột nhiên chuyển động, xuất hiện một luông sáng m.ô.n.g lung.
Trong chốc lát, cô ta trông hơi giống người phụ nữ có nụ cười ấm áp và hạnh phúc trong bức ảnh.
"Tiểu Thiền..." Dư Uyển không nhìn em gái đứng bên cạnh, cúi đầu, mái tóc đen che khuất khuôn mặt, không nhìn rõ được sắc mặt.
Cô ta nhẹ nhàng nói: "Anh đào Tiểu Thiền trông quả nhiên rất ngon. Tiểu Thiền rất tốt, luôn nghiêm túc trong công việc. Em ấy cũng muốn trồng dâu tây, hẳn là cũng rất ngon."
"Chị, chị mới là người lợi hại nhất." Dư Thiền lau khóe mắt, nhưng nước mắt không ngừng tuôn ra.
Dư Thiền nhận ra sự thay đổi của chị gái mình và không hề tức giận mà chỉ buồn cho chị gái mình.
"Được rồi, muốn ôn lại chuyện cũ thì để sau hãy tâm sự" Diệp Tuyền cắt ngang nỗi buồn của hai chị em, giơ tay nắm lấy âm khí, kéo Dư Uyển lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
"Dư Uyển, cô không có nhiều thời gian, trước nửa đêm đến gặp tôi. Nhân thế địa phủ đều có luật lệ, cô có thể báo thù, nhưng không được phép g.i.ế.c người."
Giọng nói của Diệp Tuyền rất bình tĩnh, tựa như tùy ý nói, nhưng ánh mắt nghiêm túc lại mang theo áp lực vô hình nặng nề. Một chút ánh sáng vàng tỏa ra trong lòng bàn tay cô, siết chặt âm khí trên cơ thể Dư Uyển.
Bản năng cảnh báo nguy hiểm đang điên cuống báo động.
Sẽ chết.
Nếu vi phạm, thực sự sẽ chết.
"Cảm ơn đại sư." Dư Uyển nhẹ nhàng gật đầu, âm khí như thủy triều rút đi, bóng người mặc áo đỏ biến mất khỏi phòng. Cô ta không nhìn lại Dư Thiền và rời đi không chút do dự.
Dư Thiền nhận thấy xung quanh đột nhiên bớt lạnh và sáng hơn, nhưng cô ấy không còn nhìn thấy quỷ hồn nữa. Cô ấy chạm vào mắt mình và nhìn xung quanh "chị gái?"
"Đã đi rồi." Diệp Tuyền vỗ vỗ Dư Thiền, lấy đi âm khí còn sót lại trên cơ thể cô ấy. Nhìn kim quang công đức trên người cô ấy, cô ấy không còn có vẻ sắp c.h.ế.t nữa,"Còn có bốn giờ nữa, đi thôi, chúng ta đi từ từ thôi."
"Đi... đi đâu?”
"Đi đón chị gái của cô." Diệp Tuyền cười, cũng không giải thích vê phương diện huyền học này, ngược lại chỉ một phương hướng khác để Dư Thiền đi tiếp,"Cô có thể nhờ người điều tra xem căn nhà này là của ai.
Dư Thiền đồng ý và vội vàng gọi cho thám tử điều tra mà cô ấy đã tìm thấy trước đó.
Diệp Tuyền liếc nhìn căn phòng trống đối diện.
Căn nhà trống bên cạnh được phủ một lớp vải, người rơm bị phong ấn, sự sống và cái c.h.ế.t giấu nhau không thể bị phát hiện. Bùa áp chế quỷ hồn và âm khí, cho dù lệ quỷ có thể hấp thụ âm khí, trước khi phá vỡ lá bùa vàng, nó chỉ có thể bị khóa trong búp bê.
Đây chính là lý do tại sao khi kiểm tra căn phòng này, không hề phát hiện ra có âm khí.
Nhưng âm khí tôn tại quá mạnh, cùng một phòng với lệ quỷ, đã khiến kim quang công đức trên người Dư Thiền bị tiêu hao trong quá trình chống cự, sự tiêu hao khác rõ ràng là do tiểu quỷ gây ra.
Tuy nhiên, Diệp Tuyền phát hiện ra một điều rất thú vị.
Lá bùa vàng đã lung lay muốn vỡ vụn trước khi cô mở hộp. Ngày mai là ngày giỗ của Dư Uyển. Lá bùa vàng đã bị phá vỡ bởi sự vùng vẫy của lệ quỷ, lệ quỷ thoát ra sẽ g.i.ế.c Dư Thiền, người ở lại đây, nhưng con búp bê thế thân có sự sống và cái c.h.ế.t lồng vào nhau, không thể ngăn lệ quỷ tìm thấy tiểu quỷ đã c.h.ế.t cùng cô ta.
Sau khi tìm được tiểu quỷ, lệ quỷ đương nhiên sẽ tìm được Thạch Bân và nhận ra ngay từ đầu mình đã g.i.ế.c nhầm người. Lệ quỷ sẽ chỉ trở nên hung ác hơn sau khi g.i.ế.c người, Thạch Bân không thể thoát khỏi số phận phải chết.
Thạch Bân vốn tưởng rằng hôm nay là ngày lệ quỷ hoàn toàn bị diệt trừ, hắn sẽ có thể tùy ý khống chế tiểu quỷ, nhưng thực ra đó là ngày lệ quỷ thoát ra khỏi lồng.
Để có thể làm ra bù nhìn, Thạch Bân nhất định đã tiếp xúc với một loại huyền học cặn bã nào đó. Hắn vì để hại người mà vòng một vòng lớn như vậy, tuyệt đối không phải để bản thân tự tìm cái chết.
Lời giải thích duy nhất là tên "đại sư" mà hắn tìm đến luôn coi hắn như một con cờ.
Diệp Tuyền dựa vào lưng ghế ô tô, tám giờ tối ở trung tâm thành phố, còn chưa qua giờ cao điểm, cô nhìn ra phía ngoài, thấy xe cộ tấp nập sáng như sao.
Điện thoại của Diệp Tuyền rung lên.
Du Tố Tố chụp ảnh sảnh của quán ăn vặt khuya mới khai trương được một lúc và gửi biểu tượng cảm xúc đang khóc.
[Bà chủi!!! Mọi người nhớ cô lắm, khi nào cô mới về? ]}
Diệp Tuyền: [Nhớ tôi hay nhớ đồ ăn của tôi? Lão Trân không nấu cháo sao? }
[Ahem, tôi đi giao đồ ăn, bà chủ quay lại sớm nhé! ]_ Du Tố Tố nhanh chóng bỏ chạy.
Diệp Tuyên không khỏi bật cười.
Thoát khỏi khung chat và cuộn xuống. Tài khoản riêng của Diệp Tuyền có rất ít người liên hệ, phần lớn là những nhà cung cấp thực phẩm được cô thêm vào khi đi du lịch khắp đất nước.
Sau khi đọc một số quảng cáo nhắc nhở cô về các nguyên liệu mới, đầu ngón tay của Diệp Tuyền dừng lại ở hình đại diện của [Cục quản lý - Lộ Băng] mà không nhấp vào nó.
Lần này Cục quản lý chắc chắn sẽ bận rộn. Nhưng không vội, không vội.
Tiểu khu biệt thự Giang Lục Cảnh Viên, nơi có những căn biệt thự nhỏ nằm liền kê, vừa mới kết thúc một đợt phát sóng trực tiếp.
Toàn bộ đội phát sóng trực tiếp đều kiệt sức, thu dọn đồ đạc, chào hỏi rồi rời đi.
"Bân ca/ông chủ, nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau khi bước ra khỏi cửa, thành viên đoàn đội quay lại nhìn người đàn ông che mặt đang ngồi trên ghế sofa.
"Bân ca yêu chị dâu quá. Người ta nói đàn ông không bao giờ dễ dàng rơi nước mắt. Giờ anh ấy chắc hẳn rất buồn. Nhưng anh ấy vẫn phải lấy lại tinh thần và tiếp tục bảo vệ những dấu vết cuối cùng còn sót lại của chị ấy, là thành quả sự nghiệp của họ... Nhãn hiệu của món đồ ăn vặt mới cũng là được đặt theo tên chị dâu và con của họ, lâu như vậy anh ấy vẫn không thể thoát ra được, giống như nam chính trong tiểu thuyết, tiếc là cái kết lại là BE, khổ quá."
"Ông chủ đã vì họ làm rất nhiều việc, ngày mai anh ấy sẽ nghỉ một ngày để đến thăm mộ họ nhân ngày giỗ của vợ và con gái... Chỉ có những người đàn ông đối xử tốt với gia đình mới đáng tin cậy, nhảy việc vào đây là vì lòng tốt của anh ấy. Việc từ thiện anh ấy làm cho vợ con, tôi cũng có quyên góp..."