Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 90



Dư Thiền liếc nhìn từng món đồ nội thất, vị trí của khu dân cư trong thành phố rất tốt, lại trang trí tinh xảo nên giá cả năm đó cũng khá đắt.

Ngôi nhà này là phòng cưới của Thạch Bân và chị gái, họ đã sống ở đó gần sáu năm nhưng giờ đột nhiên lại trở nên trống rỗng.

Sau khi anh rể Thạch Bân lo liệu xong hậu sự của chị gái, lại nhìn cảnh nhớ người, anh ấy không muốn nhìn ngôi nhà đầy kỷ niệm của hai vợ chồng nữa nên đã chuyển ra ngoài sống. Vốn dĩ định bán đi, nhưng nhà có người qua đời bán cũng không tiện, Dư Thiền cũng nhất quyết không nghe nên cuối cùng giao lại cho Dư Thiền ở.

"Người khác sợ ma, nhưng đây là chị tôi mà, sao tôi có thể sợ được?" Dư Thiền cười khổ: "Cha mẹ tôi từ nhỏ đã có cái tính đó, nếu không có chị gái cưu mang, sao còn có tôi bây giờ chứ? Tôi còn hy vọng nơi này thực sự có ma, cho dù đến đây tìm tôi, để tôi gặp mặt một lân cũng được."

Cửa mở ra, những tấm rèm lụa trắng bị thổi tung bay lên cao, cọ vào những khung tranh lộn ngược rồi lại rơi xuống.

Trái tim của Dư Thiền cũng chuyển từ ấm áp sang trống rỗng. Diệp Tuyền mở rèm nhìn xuống lầu, từ tầng mười bảy nhìn xuống mặt đất, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé.

Dư Thiền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vui vẻ hơn: "Tôi vẫn còn ngày sinh của tôi và Thạch Bân, m.á.u của tôi... Nếu muốn vẽ bùa, trong nhà tôi còn có bùa vàng và chu sal"

Dư Thiền nhớ lại những gì các đại sư cần trong năm qua, lục lọi khắp nhà."Tôi không vẽ bùa..." Diệp Tuyền ngăn cô ấy lại, nhưng lời còn chưa dứt, cô đã nghe thấy thang máy dừng bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập vang lên, đột nhiên có người đẩy cửa ra.

"Thạch Bân?" Dư Thiền có hơi sửng sốt: "Anh lại đến đây làm gì? Sợ tôi phát hiện ra chuyện gì sao?"

Sự thật về cái c.h.ế.t của chị gái cô ấy sắp được giải đáp, trong quá trình điều tra cô ấy vốn đã tích lũy nghi ngờ, nhưng bây giờ cô nhìn thấy Thạch Bân lao tới, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, không nhịn được lại đ.â.m chọc vài câu. Thời Bân rất đẹp trai, nếu trẻ hơn vài tuổi thì có lẽ sẽ là mẫu người tỏa nắng được săn đón trong trường. Thời gian không để lại nhiều dấu vết trên người hắn, đến tuổi trung niên cũng vẫn phong độ ngời ngời.

Thạch Bân cau mày, nhẹ nhàng trách móc như người lớn trong nhà: "Tiểu Thiền, em đang nói nhảm cái gì vậy!"

Giọng điệu của hắn bắt đầu chậm lại: "Ngày mai là ngày giỗ của Uyển Uyển, em còn muốn mang người tới đây gây chuyện, em có thể buông tha cho Uyển Uyển được không? Để cô ấy thanh thản mà ra đi đi."

"Không cần anh lo!" Dư Thiên hét lại.

Thạch Bân bất lực mỉm cười, trông như đang nhìn một đứa trẻ không nghe lời. Dư Thiền trừng mắt nhìn hắn, càng nhìn càng chán ghét: "Anh không muốn tiếp tục điều tra thì tôi điêu tra! Là em của chị, tôi nhất định phải trả cho chị tôi một cái sự thật rõ ràng!"

"Em cho rằng Uyển Uyển đi rồi, chỉ có mình em là người buồn thôi phải không?"

Người đàn ông trung niên lịch lãm nén đau lại hỏi, nghẹn ngào nói: "Đó là chị gái em, nhưng cũng là vợ của anh, là người anh yêu, bọn anh đã yêu nhau hơn mười năm, anh còn tưởng rằng bọn anh có thể cùng nhau bạc đầu giai lão... Cô ấy đi như vậy, anh cũng rất đau lòng..."

Những cuộc cãi vã như thế này một năm nay đã xảy ra vô số lần. Dư Thiên không cần nghĩ ngợi gì đã cười khinh ngắt lời hắn: "Khỏi đạo đức giả nữa đi. Tôi không tin tự dưng chị tôi lại bỏ hết lại mọi thứ mà ra đi! Không gọi được hồn vê, thì tôi sẽ tìm được người gọi hồn về được mới thôi!" Dư Thiên vốn đã không kiên trì được nữa, nhưng những manh mối mới mà Diệp Tuyền tìm được giống như một cây châm kiên cường đ.â.m vào người cô ấy, khiến cô ấy vẫn có thể ngoan cường chống trả đến hiện giờ."Em cho rằng anh không tìm sao?"

Thạch Bân như bị đ.â.m vào chỗ đau, nắm c.h.ặ.t t.a.y gầm lên: “Anh đi cúi lạy dập đầu, cầu nguyện thần phật, bồ tát, đạo quân! Uyển Uyển không còn nữa, bọn họ thương xót anh và Uyển Uyển? Họ đều là những kẻ dối trá! Những người ở chùa Bạch Vân danh tiếng như vậy đều vô dụng, em tìm người này có ích lợi gì?"

Hắn như thể đi từ thái cực này sang thái cực khác, lộ ra nỗi buồn thực sự bên dưới phong thái tao nhã của mình.

Tiếng cãi vã lan rộng vang vọng khắp cầu thang. Hàng xóm xung quanh đi ra ngoài vài bước thì gặp một người ở cầu thang cũng ra ngoài ăn dưa hóng chuyện, nhìn nhau chậc lưỡi.

"Tiểu Thạch là người tốt, đối xử với vợ không có gì để chê. Là người thì luôn phải hướng về phía trước mà, ngày đó tôi ngỏ ý muốn giới thiệu một cô gái cho cậu ta nhưng cậu ta đều từ chối. Tiếc là vợ mất sớm, còn cô em vợ lại quậy phá như vậy, đúng là sống cũng chẳng dễ dàng là bao."

"Thật đấy, cô em vợ này vào ở còn chưa đủ, suốt ngày còn làm đủ thứ việc u ám cả cái tâng này, hôm đó tôi đi xuống cầu thang mà bị dọa c.h.ế.t khiếp lên được!

Không phải lần nào Tiểu Thạch cũng tới đây được, trong nhà cũng không có người lớn nào bảo ban, đúng là nghiệp chướng mà.”

"Các thầy đã nói là không có rồi, nhưng cô ta cứ cố chấp không tin, làm loạn để chị gái mình đi đầu thai cũng không yên. Nói không chừng là chột dạ đấy..." "Suyt, đừng nói bậy."

Diệp Tuyền dựa vào cửa sổ, trầm ngâm nhìn Thạch Bân.

Thái độ quá bình tĩnh không hề tương xứng với hai người đang cãi nhau, ánh mắt ấy khiến người ta khó có thể bỏ qua.

"Diệp đại sư không phải như anh nói!"

Dư Thiền vừa định đáp lại thì đột nhiên nhớ tới nghi ngờ của mình, giấu chuyện Diệp Tuyền điều tra ra manh mối mới vào trong bụng, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Thạch Bân.

"Thật sao?" Thạch Bân ánh mắt chuyển động, thở ra một hơi, không còn gây chiến với Dư Thiền nữa, mệt mỏi nhìn vê phía Diệp Tuyền.

"Khiến cô chê cười rồi, cô chính là thây cao tay Tiểu Thiền mời đến đúng không, thật xin lỗi, trước đó gặp phải quá nhiều kẻ lừa đảo rồi, là do tôi kích động quá."

Thạch Bân lại quay vể dáng vẻ phong độ nhàn nhạt của mình, sự yếu ớt còn sót lại khiến người ta càng muốn tin tưởng và giúp đỡ hắn ta.

"Nếu cô sẵn lòng giúp đỡ Uyển Uyển, cô có thể giúp tôi xem xem bây giờ Uyển Uyển và bảo bối có khỏe không? Tôi không cầu gì khác, chỉ muốn biết bây giờ họ thế nào... tôi rất lo lắng, rất nhớ hai người họ."

Thạch Bân nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, khẩn cầu nhìn Diệp Tuyền, như thể được Dư Thiền thắp lên một chút hi vọng vậy.

Yêu câu của hắn rất thấp, chỉ cân nghe được một chút tin tức cũng đã hài lòng rồi.... Cho dù là lừa gạt, người đàn ông đáng thương này bị lừa vô số lần, hắn cũng cam tâm tình nguyện ý tin tưởng.

Thấy như vậy, ngay cả Dư Thiền cũng không thể cãi nhau tiếp với Thạch Bân được nữa. Cô ấy nhìn thấy nỗi đau tương tự như nỗi đau của mình, cũng chìm đắm trong mất mát không thể tự thoát ra.

Dư Thiền cũng rất mong nhận được tin tức của chị gái, nhìn Diệp Tuyên đây mong đợi.

Diệp Tuyền lắc đầu: "Không thể."

Sự từ chối lạnh nhạt rõ ràng.

Thạch Bân có hơi sửng sốt: "Tại sao? Tôi có thể cho cô tiền, một trăm vạn có đủ không? Xin lỗi, vừa rồi tôi xúc động quá nên mới nói lời cay nghiệt, thật ra tôi vẫn luôn tôn trọng tất cả các đại sư Huyền Môn có năng lực. Tôi không cần gì cả, tôi chỉ muốn biết Uyển Uyển có sao không thôi... Uyển Uyển và tôi đã yêu nhau mười năm, từ đồng phục đến váy cưới, chúng tôi còn tưởng rằng mình thật sự có thể cùng nhau già đi."

Thạch Bân chìm vào hồi ức, trên khuôn mặt mệt mỏi bất giác hiện lên nụ cười ngơ ngác.

"Là lỗi của tôi, sau khi Uyển Uyển tốt nghiệp được mấy năm, sự nghiệp của cô ấy đang trên đà thăng tiến, không thích hợp để có con, nháy mắt qua tuổi ba mươi, cũng không phải là thời điểm tốt nhất để sinh con. Nhưng sau khi bàn bạc, chúng tôi vẫn muốn có con."

"Tôi muốn hai đứa có một đứa con cùng chung, con trai sẽ thông minh như chúng tôi, con gái sẽ xinh đẹp như cô ấy. Uyển Uyển có thể dạy bé con đọc sách, khi cô ấy bận rộn, tôi có thể đưa con đi xem núi non, biển cả, tôi sẽ mua hết mọi loại đồ ăn vặt cho con... Uyển Uyển cũng từng nói, cô ấy ít người thân, em gái thì không muốn kết hôn, nếu cô ấy sinh con, hai chị em sẽ lại có họ hàng m.á.u mủ."

Dư Thiền che miệng lại, kìm lại tiếng nức nở rồi quay mặt đi. Những lời nói của anh rể Thạch Bân dường như đưa cô ấy quay về quá khứ, tuy vất vả và mệt mỏi nhưng cô ấy luôn hạnh phúc vì có chị gái ở đây. Thạch Bân thở dài.

"Sau khi mang thai, có thể là do thay đổi hormone nên Uyển Uyển nhạy cảm hơn và dễ thay đổi tâm trạng hơn trước.

Cô ấy không thích ứng được với việc có thêm một đứa con, về đến nhà thường xuyên khóc lóc, không ăn được, tôi nghĩ ra nhiều cách, tìm kem chống rạn da, tìm nơi giáo dục tiên sản, học nấu ăn, còn cùng cô ấy tập yoga rèn luyện thân thể... Tôi không thể sinh con cho Uyển Uyển, nên chỉ có thể chú ý đến những điêu nhỏ nhặt này.

Khi cô đang mang thai được sáu bảy tháng, Uyển Uyển bị những bình luận rằng sinh con xong sức khỏe sẽ tệ hơn, trông xấu xí hơn, rồi sinh nở rất đau đớn gì đó kích thích, đột nhiên nói rằng mình muốn phá thai.

Trước khi làm mẹ, Uyển Uyển là con gái nên sợ hãi là điều bình thường. May là cô ấy đã nghe theo lời khuyên của tôi, sau đó cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Thời kỳ mang thai chính là vậy, nghĩ cái gì là muốn cái đó.

Ngủ đến nửa đêm, cô ấy chợt cảm thấy thèm ăn, muốn uống coca đá và thịt nướng. Tôi không dám cho con ăn đồ bán bên ngoài nên nghĩ cách tự làm, dòng sản phẩm ăn vặt dành cho bà bầu và trẻ nhỏ tôi mới mở cũng thành hình từ lúc đó. Uyển Uyển rất thích nó, mọi người cũng vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.