Cô ấy lấy ra dấu vết vừa được pháp y chụp lại: "Phần đầu gần như không còn các mô mềm, nhưng ngoài vết tích cho thấy gãy xương, còn có một dấu vết nữa. Phân tích trước mắt là vết thương do vật cùn, kết luận cụ thể vẫn cần trở về xét nghiệm thêm một bước."
Dù biết có các phương pháp huyền học có thể xử án, nhưng với tư cách đội trưởng đội hình sự, trước giờ cô ấy không muốn dựa vào những thứ này, mà có những phán đoán của riêng mình.
Quỷ hồn kêu oan vốn đã ít, mà khẩu cung của con người có thể lừa dối, thì quỷ càng như thế. Huyền học không thể đoán chắc được, nhưng bằng chứng thì không.
Từ khi báo án đến bây giờ, căn bản cô ấy đã xác định được, vụ án đã kết án gần hai mươi năm trước, chân tướng không phải kết quả như mọi người đã nghĩ. Thiện ác của người đã khuất có địa phủ cai quản, oan nghiệt của nhân gian, do bọn họ truy kích.
Đội trưởng đội hình sự mím môi: "Kính nhờ tổ điều tra đặc biệt hỏi ý đương sự hoàn nguyên tình huống vụ án, chúng ta sẽ xuất toàn lực, đưa hung thủ ra trước công lý."
Tiếng còi báo động xé rách màn đêm, sau mười chín năm ngủ say dưới bờ sông, công lý chưa hề vắng mặt đã vang lên tiếng sấm đầu tiên.
Đội hình sự vẫn đang khám nghiệm hiện trường, Lộ Băng dẫn theo đội trưởng đội hình sự đi đến: "Cô Diệp, đạo trưởng Thanh Tĩnh, quỷ đương sự vẫn đang ở hiện trường sao? Nếu cô ấy đã chuẩn bị xong rồi, cần phải cùng nhau làm biên bản."
Dẫu sao cũng là quỷ đương sự, người bị hại, không phải kẻ tình nghỉ, vẫn phải trao đổi xác nhận nguyện vọng.
Lộ Băng chỉ là người liên hệ, không có năng lực gây tổn thương cho quỷ quái. Khi đến đây biết được có cao thủ chế trụ quỷ, áp lực trên người giảm đi không ít, nên liền đi phối hợp với phương hướng của đội hình sự.
Đợi đến khi căn bản đã xác nhận được, cô ấy mới yêu cầu bước tiếp theo. Phương Vọng Đệ khẽ gật đầu, Thanh Tĩnh làm trung gian cho một câu trả lời khẳng định.
Lộ Băng tháo bịt mắt, nhìn kỹ càng có thể phát hiện, bên mắt này so với bên còn lại có sắc đen hơn, ánh sáng cùng càng thêm ảm đạm.
Nếu như lại đen hơn một chút... thì có chút tương tự với con ngươi đen kịt của quỷ hồn.
Lộ Băng cầm lấy một lọ nhỏ trông như thuốc nhỏ mắt, nhỏ một giọt vào con mắt đó, lại cẩn thận cất đi.
Sức mạnh của cô ấy hoàn toàn là sự trợ giúp từ ngoại vật, dùng một ít lại ít đi một ít, vật liệu cũng rất quý, tiết kiệm được bao nhiêu thì cứ tiết kiệm. Một giọt thuốc vừa nhỏ xuống, trong màn đêm mờ mịt trước mắt Lộ Băng, một bóng dáng nửa trong suốt dần dần hiện ra.
Lộ Băng vẫn nở nụ cười ôn hòa: "Phương Vọng Đệ đúng không? Đừng sợ, tôi đến cùng với cảnh sát, cùng nhau phụ trách vụ án này, chỉ cần cô trả lời đúng sự thật."
Phương Vọng Đệ nhỏ nhẹ gật đầu đồng ý: "Được, được thôi."
Những người nhát gan luôn có một nỗi sợ hãi tự nhiên khi đối mặt với cảnh sát, các nhân sĩ quan chức nhận được sự bảo vệ của vận mệnh quốc gia, đối với quỷ hồn thì càng có sức uy hiếp. Nụ cười có lực tương tác của Lộ Băng khiến Phương Vọng Đệ đang co ro dần bình tĩnh lại....
Phương Vọng Đệ là một cô gái nông thôn.
Tháng ngày ở thành phố đang thay đổi từng chút một, nhưng ở nông thôn lại không có biến chuyển gì nhiều. Trước cô ấy, mẹ cô ấy đã sinh ra hai cô con gái, nhà cô ấy là tiểu phẩm "Đội du kích siêu sinh" Xuân Vẫn, tìm đủ mọi cách để thoát khỏi tra xét, sinh ra đứa tiếp theo trong chiếc bụng to tròn.
Phương Vọng Đệ không biết cái chị gái đi đâu. Nhưng cô ấy biết, cô ấy là một đứa trẻ rất may mắn.
Khi mẹ sinh cô ấy ra tình cờ bị phát hiện, thế là cô ấy may mắn được giữ lại trong nhà.
Tuy rằng ở nhà cô ấy có chút dư thừa, nhưng vì ba năm sau tên của cô ấy thật sự gọi được em trai đến, cô ấy may mắn có thể đi học cùng em trai. Phương Vọng Đệ thích đi học, mỗi ngày đều xoay quanh việc cắt cỏ cho gà bò ăn rồi quét tước dọn dẹp, may mắn gặp được một giáo viên không ghét bỏ cô ấy ở trường học.
Giáo viên đưa cô ấy tham gia kỳ thi ở trường thành phố, cô ấy đạt được số điểm rất cao, trường học đồng ý cho em trai cô ấy cùng nhập học, thế là cô ấy có cơ hội được học tại trường cấp 2 ở thành phố.
Hóa học vật lý ở thành phố đều rất khó, còn phải học tiếng anh mà trước giờ cô ấy chưa từng học qua.
Nghe nói chỉ có người nước ngoài mới nói thứ này, cô ấy thế mà lại có vận may học được ngôn ngữ chỉ có đi nước ngoài mới sử dụng này, thật là may mắn. Một lần, hai lần, kết quả thi của cô ấy không tốt, kéo điểm trung bình của lớp xuống, giáo viên rất thất vọng với cô ấy, lớp trưởng thì vô cùng tức giận, mọi người cũng rất tức giận.
Cô ấy cố gắng để các bạn không tức giận như thế nữa, nhưng chỉ đổi được tiếng ha ha cười.
"Thành tích của cậu tệ lại còn ngu ngốc như thế, tiếng anh bị đọc nghe đến buồn nôn, còn học cái gì nữa. Thành tích thi vào không phải gian lận đó chứ? Bắt nạt cậu? Chúng tôi đang giúp cậu mà, đồ quê mùa. Chúng ta cùng nhau tìm giáo viên, giáo viên sẽ tin ai?
Phương Vọng Đệ không hiểu vì sao tiếng cười lại có thể chói tai như thế, nhưng cũng may mắn rằng, khi bọn họ cười lớn, luôn vui sướng mà nói nhiều thêm mấy câu, nói những từ mà cô ấy không hiểu, khẩu âm mà cô ấy không biết. Lớp trưởng không cười cùng bọn họ, cũng không ngăn cản họ, nhưng cô ấy biết, là lớp trưởng để bọn họ đến dạy dỗ cô ấy.
Có lẽ học tập ở thành phố là như thế này.
Cô ấy học rất nhanh, nhanh chóng tìm được phương pháp học, cô ấy chờ đợi kỳ thi tiếp theo, có thể khiến mọi người vui vẻ hơn một chút.
Sắp đến kỳ thi rồi, sau tan học em trai không thích đi cùng cô ấy, thế là Phương Vọng Đệ may mắn có được một khoảng thời gian thuộc về bản thân. Cô ấy lại đi đến đê sông, thừa lúc trời vẫn chưa tối, đọc các từ đơn trong sách tiếng anh. Thanh âm càng ngày càng trôi chảy mượt mà.
Trong gió sông, Phương Vọng Đệ không nghe được phía sau có người đến. Cho đến khi bị ôm lấy, cô ấy mới hoảng hốt.
Giọng nói lớp trưởng Bạch Khánh rất kỳ quặc: "Tại sao không cúi đầu? Tại sao không nghe lời? Cậu chính là một con lợn ngốc nhà quê, học cũng học không hiểu, tại sao không nhận sai —"
"Không phải!" Phương Vọng Đệ không hiểu Bạch Khánh đang nói gì, chỉ muốn vùng ra khỏi anh ta.
Âm — Phương Vọng Đệ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đầu cô ấy đau quá, thật choáng, cả thế giới bỗng chốc tối đen.
Nước sông ngày xuân lạnh đến thấu xương, cô ấy dân dần mất đi hơi thở.
Không biết đã qua bao lâu, Phương Vọng Đệ lân nữa tỉnh lại ở trường học. Mặc dù người khác không thấy được cô ấy, nhưng cô ấy cũng đã quen rồi. Phương Vọng Đệ nghĩ, cô ấy vẫn là một đứa trẻ may mắn.
— Cô ấy thế mà vẫn có thể tiếp tục đi học, vận may của cô ấy thật tốt mà. Sau này Phương Vọng Đệ biết rằng, trường học rất để ý đến cô ấy, cũng rất quan tâm đến các bạn học sau này. Cô ấy không còn nghe thấy tiếng cười chói tai nữa, trường học và các giáo viên thật tốt, may mắn của cô ấy vẫn tốt như thế....
Theo câu hỏi này, Lộ Băng vốn lo lắng việc khiến cô ấy nhớ lại những ký ức trước khi c.h.ế.t sẽ kích thích âm hồn, nhưng không xảy ra chuyện gì. Cô gái ngại ngùng thanh tú ôm lấy sách, ngồi trên ghế dài, ngoan ngoãn lại nghe lời. Bộ quân áo vải thô mặc qua quá năm mà trở thành thói quen, khi những ký ức mơ hồ trở nên càng rõ rệt, dần dần biến thành bộ đồng phục cũ của trường trung học số 3 Thanh Giang trân quý nhất.
Trong nhà nói với cô ấy không có tiền mua đồng phục, đây là món quà nhập học mà giáo viên chủ nhiệm tặng cho cô ấy. Nhưng vốn có hai bộ xuân hè thay nhau để mặc, nhưng gần như đều bị em trai lấy đi, cô ấy chỉ còn lại chiếc áo khoác này.
Cũng bởi vì trước khi c.h.ế.t vô thức nắm chặt lấy nó, cuối cùng mới khiến cảnh sát tra được cô ấy là ai qua chiếc áo khoác.
Lộ Băng đã từng theo bộ phận hình án, cũng từng xem qua rất nhiều hồ sơ, nhưng khi nghe cô gái nói về may mắn của bản thân, vẫn không khỏi đau lòng. Phải lạc quan như thế nào, quý trọng mọi thứ của mình như thế nào, nỗ lực thế nào, mới có cơ hội bước ra khỏi gian khổ?
Phương Vọng Đệ không hề cảm nhận được mà xoay ngón tay: "Tôi đã học tiếng anh, tiếng Nga, tiếng Nhật, tiếng Ả Rập... a, có đến bảy thứ tiếng rồi. Phương Vọng Đệ rất thích nói, thích tiếng Anh, thích gần hai mươi năm nay, cùng từng người bạn học bên cạnh học các loại ngôn ngữ mới.
Lộ Bình xoay đầu, lau đi giọt lệ trên khóe mắt, cố gắng nở nụ cười dịu dàng, khen ngợi cô ấy: "Ừm, giỏi quá."
"Thật sự rất giỏi. Nếu như phát hiện sớm một chút..." Đội trưởng đội hình sự không thấy được Phương Vọng Đệ, cầm bản ghi chép Lộ Băng viết xuống, siết chặt đến các ngón tay trắng bệch, nhưng không cách nào nói tiếp nữa. Sau khi c.h.ế.t tuy có ưu thế là không cần nghỉ ngơi, nhưng có thể chỉ dựa vào mấy quyển sách linh tinh của học sinh, qua đôi câu vài lời mà học được nhiều loại ngôn ngữ như thế, hoàn toàn có thể nói một câu thiên tài trác tuyệt. Nhưng cô ấy đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t gân hai mươi năm trước, trong một sự ác ý đê hèn.
Đội trưởng đội hình sự đè nén cơn tức giận, đột nhiên đứng dậy. Cô ấy gọi Tiểu Vương đến giao ban, cầm theo một vài thông tin mấu chốt tìm được từ cuộc thẩm vấn, cả đội nhằm vào mà bắt đầu điều tra kiểm nghiệm. Phương Vọng Đệ trì trệ không cách nào hiểu được sự nuối tiếc và đau lòng của bọn họ, trên khuôn mặt trắng xanh nửa trong suốt lộ ra chút nghi hoặc mơ hồ."Không thể sớm chút được, nếu sớm hơn thì không được may mắn như vậy rồi. Nếu không phải có nhiều thời gian học như thế, tôi không học được nhiều thế đâu."