Hình dáng của Diệp Tuyền khẽ lóe lên, một bước bước qua quầy đến chỗ cửa ra vào.
Vừa thở một cái, không còn âm thanh động cơ khủng khiếp gầm rú xung quanh, cũng không có tiếng hét đầy đau đớn. Anh ta lần nữa mở mắt ra, cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài.
Những ngón tay thon dài của Diệp Tuyền nhẹ nhàng chạm vào chiếc xe như chạm vào đầu con chó, cô khẽ nhấn tay vào chiếc xe đang điên cuồng lao tới, ngay lập tức, chiếc xe đã không thể di chuyển nữa rồi.
"Kẽo kẹt kếo kẹt—
Các bánh xe điên cuồng cọ sát trên mặt đất, âm thanh lốp cao su cọ xát tạo ra những âm thanh chói tai, nhưng chiếc xe lại không thể tiến về phía trước được nữa.
Đây có còn là con người không?
Anh ta lập tức choáng váng.
Trong tai nạn xe hơi trước đây anh ta gặp phải, rõ ràng anh ta biết rằng chiếc xe này va chạm có thể gây ra thiệt hại khủng khiếp như thế nào, nhưng hôm nay anh ta đã nhìn thấy Diệp Tuyền chỉ dùng một bàn tay đã có thể ngăn chặn luồng sức mạnh ít nhất một tấn lao tới.
Dã Hạc từ từ quay đầu lại nhìn những người khác trong cửa hàng. Trần Hi cũng vô cùng choáng váng, không phản ứng lại tình hướng trước mặt. Người duy nhất phản ứng lại cho anh ta lại là Du Tố Tố, cô ấy vui vẻ gật đầu với anh ta: Đúng vậy, đây là bà chủ của chúng tôi đói
Diệp Tuyền giữ chiếc xe lại rồi đẩy nó về vị trí cũ. Chiếc xe bị cô ném ra rơi xuống mặt đất cách một mét. Diệp Tuyên nhìn vào con quỷ trong tâm mắt, con quỷ vẫn không thay đổi sắc mặt, nét dữ tợn trên khuôn mặt nó vẫn còn nguyên.
Diệp Tuyên cau mày một cách ghê tởm.
"Mẹ nó, người phụ nữ nào lại mạnh đến như vậy, mau tránh ra, đừng gặp rắc rối cho tao!" Quỷ hồn trong xe vẫn chưa ý thức được đã bị cô phát hiện, vẫn tiếp tục lao tới.
Vừa nhúc nhích một chút, một bàn tay đột nhiên xuất hiện kéo hắn ta ra khỏi cửa sổ.
Nam quỷ:?
Bốp bốp bốp!
Trước khi hắn ta kịp thời phản ứng lại, nam quỷ bị kéo ra khỏi cửa sổ bị Diệp Tuyền dùng tay đập vào xe vô số lần.
"Đaul" Sau khi nam quỷ c.h.ế.t đi, hắn ta đã lâu không có cảm giác này trong suốt một thời gian dài. Nam quỷ chỉ biết kêu khóc: "Cứu mạng!"
Diệp Tuyền lạnh nhạt nhìn hắn ta, không chút thương tiếc tiếp tục động thủ.
Cho đến khi nam quỷ cảm thấy như mình sắp c.h.ế.t thêm một lần nữa, Diệp Tuyền tiện tay cuộn nó lại thành một đống, dẫm vào âm khí thưa thớt của nó: "Chính cậu là quỷ muốn phá huỷ cửa hàng của tôi, đúng không?”
Trong quá khứ, đôi mắt phượng hoàng của cô luôn lười biếng phải cử động, đôi mắt của cô khẽ động, hờ hững nhìn nó. Nam quỷ run cầm cập, ý thức được rằng hắn ta thực sự có thể sẽ bị cô g.i.ế.c ở đây.
Nam quỷ khóc không thành tiếng: Đạo sĩ ném bùa diệt quỷ thì cũng thôi đi, dùng tay không đánh quỷ là sao chứt
Nam quỷ bị cô đánh xong, nằm thoi thóp dưới mặt đất, yếu ớt xin tha: "Bà cố... bà ngoại... Đại sư... Tôi sai rồi, tôi thật sự không dám, không dám nữa!"
Diệp Tuyền đá vào con quỷ vừa bị cô cuộn tròn lại: "Không nghe thấy."
Cô lại giãm lên người nó, đến cuối cùng một chút âm khí còn sót lại trên người con quỷ cũng không có.
Thời điểm gặp nguy, nam quỷ đã sử dụng tất cả sức lực của mình, hét lớn: "Bà cố ơi tôi sai rồi, tôi không nên chạm vào cửa hàng của cô, tôi sẽ dọn dẹp nó thật sạch sẽ!”
"Chà." Diệp Tuyền dịch chân ra: "Tôi sợ bẩn."
Nam quỷ đã thoát được một mạng, hắn ta chỉ có thể âm thầm tức giận trong lòng, nhưng sắc mặt lại không dám để lộ ra sự căm hận ấy: "Ngại bẩn thỉu thì hãy để tôi cút đi!"
"Để cậu rời đi rồi sao?" Diệp Tuyền nhướng mày.
"Đúng vậy!" Du Tố Tố lao ra một cách giận dữ, đứng trên bậc thang tức giận giãm chân: "Chính hắn ta muốn phá hoại cửa hàng của chúng ta! Bà chủ đánh hắn ta đi! Thật quá đáng!"
Cô ấy là Địa Phược Linh, bị trói buộc ở trong cửa hàng, nếu cửa hàng có vấn đề gì thì cô ấy cũng sẽ bị thương. Vất vả lắm mới bước được vài bước ra khỏi cửa hàng, thiếu chút nữa đã bị con quỷ điên này hại chết!
Con quỷ nằm dưới mặt đất đã bị Diệp Tuyên chà đạp mỏng dính như một tờ giấy lúc này đang khóc lớn, làm gì còn dáng vẻ điên cuồng như lúc hắn ta rồ ga lao về phía cửa hàng: "Tôi thật sự không cố ý... Tôi cũng muốn thực hiện mong muốn của mình..."
Không ai lắng nghe lời giải thích của hắn ta, Du Tố Tố dẫm lên người con quỷ đột nhiên ngừng lại: "Bà chủ, tiền bồi thường thiệt hại vê mặt tinh thân của chính ta, mặt tiên của chúng ta có bị ảnh hưởng hay không cũng tính cho hắn ta, để hắn ta ở lại làm công trả nợ đi!"
Diệp Tuyền ghé mắt nhìn cô ấy: "Cái thứ rác rưởi này cũng nhặt nó vê cửa hàng sao?"
Nam quỷ phải vật lộn để giơ tay: "Tôi có thể! Tôi có thể làm bất cứ điều gì cô muốn!"
Diệp Tuyền gửi một tin nhắn cho Lộ Băng, nói với cô ấy rằng mình đã bắt được con quỷ này. Tuy nhiên, lúc này Cục quản lý muốn tiếp tục tra xét chuyện ở ngôi nhà ma, chuyện của con quỷ này chỉ có thể ném ra phía sau.
Diệp Tuyền khịt mũi, nhặt con quỷ lên: "Cậu có thể làm gì?"
Nam quỷ nghẹn ngào nói: "Cái này..."
Rõ ràng trạng thái của nam quỷ không phải quá sạch sẽ, đầu óc lại khó sử dụng, nếu để hắn ta ở lại đây trong một thời gian, trong lòng mọi người cũng sẽ không thoải mái. Diệp Tuyên nghĩ vê vấn đề này liền ném hắn ta ra sân sau, để hắn ta đi nghiền bột.
"Nghiền đi."
Nam quỷ:? Tôi là quỷ cơ mà? Sao cô lại xem tôi như con lừa ngu ngốc như vậy chứ?
Đối diện với ánh mắt Diệp Tuyền quét tới, nam quỷ không dám phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn kéo. Diệp Tuyền dùng kim quang tạo ra cho hắn ta một thực thể mới, vốn dĩ lúc nãy đã bị cô tiêu hao toàn bộ sức lực, lúc này lại phải dùng âm khí để nghiền bột, bóng dáng của nam quỷ càng lúc càng mờ nhạt hơn.
Diệp Tuyền quay lại trước sảnh. Du Tố Tố đi tới thăm dò xem Diệp Tuyền đã để nam quỷ làm cái gì, nghĩ thôi cũng không khỏi sợ hãi.
Du Tố Tố:... đột nhiên cảm thấy mình vẫn khá hạnh phúc. Thành công có được một công việc tốt, lại được bà chủ che chởi
Diệp Tuyền đi tới kiểm tra tình huống của người phụ nữ đã bất tỉnh trong xe, không phát hiện có vấn đề gì. Lúc Lộ Băng đến cũng thuận tiện mang người đi, cô tạm thời ném những chuyện vừa rồi ra sau đầu.
Nhìn lại phía sau hậu viện, nơi đó lại hoàn toàn trống không.
Nam quỷ đến từ ngôi nhà ma luôn ở trong chu kỳ lặp lại tuân hoàn "tìm kiếm đối tượng thích hợp - tạo ra cơ hội - ý đồ muốn tác động vào suy nghĩ của con người - bị chó đuổi đánh nên bất thành", lúc này hắn ta đã bị chú chó vàng kia ngăn chặn suốt trong gân nửa năm.
Chưa kể đến lúc hắn ta thu được kết quả sau khi hoàn thành điều ước của Dã Hạc, âm khí của nam quỷ đã bị suy yếu đi rất nhiều.
Nhìn vào tần suất của các cơ hội hắn ta tạo ra cho Dã Hạc mà xem, mới đầu khi anh ta vừa ước xong, ngay ngày hôm sau hắn ta đã chủ động tìm cơ hội để "thực hiện mong muốn của họ", mới đầu chỉ tiêu tốn chút sức lực, nhưng sau đó mãi không thực hiện được mong muốn của anh ta, dẫn đến việc âm khí của hắn ta ngày một tiêu hao do thời gian hoàn thành nguyện vọng bị kéo dài, mấy giờ trước mới tìm được một cơ hội khác, lúc này lại chạy tới đây gây chuyện. Nó lại càng lúc càng gấp gáp hơn, không từ thủ đoạn muốn nhanh chóng hoàn thành nguyện vọng của anh ta mà ngược lại không chú ý tới tình huống của chính mình.
Việc ma quỷ tồn tại xung quanh người sống rất dễ làm thương tổn tới người đó, nhưng đó là trường hợp hại tới người nhưng sẽ không ảnh hướng đến quỷ, việc tạo thành khế ước có thể xem là việc có lợi với qUỶ.
Nhưng với tình huống này... có lẽ nam quỷ còn hận không thể cắt đứt khế ước, trực tiếp g.i.ế.c anh ta rồi kéo anh ta xuống địa ngục còn hơn.
Năng lực né tránh vận đào hoa của Dã Hạc quả thực có chút quá đáng.
Thậm chí Diệp Tuyên còn muốn xem mệnh cách của anh ta có vấn đề gì hay không.
Sau khi được sắp xếp ổn thoả, trời sập cũng có đại sư chống đỡ giúp anh ta, lại không có đôi mắt âm dương để nhìn con quỷ mới vừa xuất hiện, chỉ bắt gặp mấy hành động kỳ lạ của những người xung quanh, rất nhanh, Dã Hạc đã dần buông lỏng cảnh giác.
Dã Hạc ngồi xổm xuống trước mặt chú chó nhà mình: "Đại Kim, mày đã cứu tao hai lần, nếu mày đã biến thành quỷ rồi nhưng vẫn không rời đi, chi bằng để tao nuôi mày nhé? Về sau tao lại có thể tiếp tục chơi đùa với mày! Nếu mày muốn ăn thức ăn cho chó, tao có thể đốt cho mày ăn, còn thêm những thức ăn khác nữa, còn có cả đĩa bay mà mày thích nhất, cái mà mày hay cắn ấy...
Nói rồi anh ta nhanh chóng rút điện thoại di động của mình ra, đưa tấm hình món đồ chơi mà chú chó lông vàng Đại Kim thích nhất trong quá khứ cho nó xem, sau đó vào ứng dụng mua sắm trực tuyến điên cuồng thêm vào mấy món đồ chơi cho chó.
Sau khi Đại Kim không còn nữa, Dã Hạc cũng không nuôi thú cưng. Dù đã qua vài năm trôi qua nhưng những gì Đại Kim thích, anh ta vẫn nhớ rất rõ.
Chân trước của Đại Kim đột nhiên đặt lên vai Dã Hạc, lạch cạch đè điện thoại lại, ngăn anh ta tiếp tục mua đồ.
"Gâu gâu!" Đại Kim đè chiếc điện thoại lại, quyết định từ chối trả lời câu hỏi này.
"Vậy thì tại sao? Lo lắng về việc tao tiêu tốn tiền ư? Hay mày ăn không hết, không chơi được những thứ này nữa sao? Mày..." Anh ta cố gắng đặt ra thêm một số câu hỏi nhưng lại bị chú chó phủ định, sau cùng chỉ có thể bất lực nói: "Mày không muốn ở với tao sao?"