Dị Năng Giáo Sư

Chương 49: Mỹ cảm chuẩn xác (1)



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Mấy chục ánh mắt trừng mắt nhìn Hạ Chí, nếu không phải hôm qua gia hỏa này đã đại phát thần uy trước mặt bọn họ, cho dù hắn là lão sư, lúc này mọi người cũng sẽ trực tiếp mắng chửi. Mẹ nó đây không phải nói nhảm sao? Đương nhiên là chưa!

Bọn hắn cũng sẽ không vì ăn điểm tâm mà dậy sớm như thế. Bọn hắn là đến để xem Hạ Chí dạy thể dục cho Mạc Ngữ.

"A, hình như căn tin còn chưa mở cửa." Hạ Chí lại ăn một miếng bánh quẩy, như lẩm bẩm nói.

Một đám người lại oán thầm trong lòng Hạ Chí, thằng này biết rõ căn tin chưa mở cửa lại còn hỏi!

Mùi thơm của bánh quẩy không ngừng dụ dỗ mọi người, mà hiển nhiên Hạ Chí cũng không thèm để ý đến chuyện mọi người đã ăn sáng hay chưa. Hắn không tiếp tục để ý tới đám người vây xem, mà xoay người thản nhiên đi về phía Mạc Ngữ, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp: "Mạc Ngữ, ngươi cũng chưa ăn điểm tâm đúng không?"

"Chào buổi sáng, Hạ lão sư." Mạc Ngữ lại chào hỏi Hạ Chí trước, mà mỗi người ở đây đều có thể nhìn ra, Mạc Ngữ đã thật sự coi Hạ Chí là lão sư, hiển nhiên, tất cả những chuyện Hạ Chí làm hôm qua đã lấy được sự tán thành và tôn trọng từ Mạc Ngữ.

Sau khi chào hỏi xong, Mạc Ngữ mới trả lời vấn đề của Hạ Chí: "Hạ lão sư, ta không ăn điểm tâm."

"A, không sao, ta sớm có chuẩn bị." Hạ Chí đặt sữa đậu nành qua tay kia, sau đó hắn như làm ảo thuật lấy ra một lọ thủy tinh có chút tinh xảo, đưa cho Mạc Ngữ, "Đến, uống cái này đi."

Lọ thủy tinh này không hề có bất kỳ nhãn hiệu gì, mà bản thân cái lọ cũng không lớn, bên trong đổ đầy chất lỏng trong suốt, tổng sản lượng chừng hai trăm ml. Tuy rằng Mạc Ngữ không biết rốt cuộc loại chất lỏng này là gì, nhưng nàng vẫn không do dự nhận lấy cái lọ, sau đó mở nắp ra, uống lấy chất lỏng trong lọ theo lời Hạ Chí.

Chất lỏng tương đối nhạt nhẽo, nhưng lại ẩn chứa mùi thơm rất kỳ lạ, khiến Mạc Ngữ không tự chủ được một hơi uống sạch thứ chất lỏng không rõ nhãn hiệu trong lọ. Sau đó nàng đậy đắp lọ, đưa trả lại cho Hạ Chí: "Cảm ơn Hạ lão sư."

"Vì sao chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy?" Có một nam sinh vây xem không nhịn được than thở, "Chúng ta cũng đang đói bụng đây!"

"Thôi đi, ngươi không phải học phách, lại càng không phải giáo hoa, thậm chí ngươi còn không phải nữ sinh." Bên cạnh có một người tiếp lời, "Đời này ngươi chỉ có mệnh mua bữa sáng cho người khác, đừng hi vọng người khác mang bữa sáng tới cho ngươi."

"ĐM, ngươi không nói sẽ chết sao?" Nam sinh này buồn bực.

Thật ra lời than thở của nam sinh này khiến mọi người tràn đầy đồng cảm, chênh lệch giữa người với người thật đúng là quá lớn, bọn hắn lại chỉ có thể đứng ở đây ngửi mùi bánh quẩy sữa đậu nành, bụng đói reo vang, sau đó nhìn Hạ Chí và Mạc Ngữ tiến hành một màn kịch sư đồ tình thâm máu chó!

"ĐM, thật không nhìn nổi, ta đi ăn điểm tâm đây!" Rốt cục cũng có người không thể nhịn được nữa, xoay người rời đi.

"Không được, ta cũng không nhịn được, ta về trước, tiếp tục ngủ." Một nam sinh khác ngáp dài, cũng xoay người rời đi.

Có hai người dẫn đầu, lập tức lại có mấy người rời khỏi, trong chớp mắt, đám học sinh vây xem đã rời đi một phần ba.

"Mạc Ngữ, trước khi chính thức vào học, ta phải nói cho ngươi một vài chuyện, rất nhiều người thích bụng rỗng chạy bộ, nhưng như vậy là không đúng, đương nhiên trước khi chạy bộ không thể ăn no, nhưng cũng không thể để bụng trống hoàn toàn." Giọng nói của Hạ Chí lại truyền vào tai mọi người, mọi người sửng sốt, chạy bộ? Hạ lão sư này không phải định dẫn Mạc Ngữ chạy bộ sáng sớm đấy chứ?

"Hạ lão sư, ta nhớ kỹ rồi." Giọng nói của Mạc Ngữ vang lên.

"Mạc Ngữ, ngươi cực độ khuyết thiếu vận động, tố chất thân thể rất kém cỏi, cho nên, chúng ta cần từ từ cải thiện thể chất của ngươi, mà đây là một quá trình tương đối dài. Sau này mỗi sáng sớm, ta sẽ dẫn ngươi chạy bộ." Hạ Chí tiếp tục nói: "Hiện tại, ngươi làm một vài bài vận động nóng người đơn giản trước, ừm, cứ giậm chân tại chỗ hai phút đi."

"Được, Hạ lão sư." Mạc Ngữ ngược lại rất nghe lời, bắt đầu giậm chân tại chỗ.

Mọi người vây xem lại có chút bi phẫn, có lầm hay không, bọn hắn dậy sớm như thế không phải vì tới xem Mạc Ngữ chạy bộ!

Mặc dù nói đây là đường chạy, nhưng bên cạnh còn có đủ loại dụng cụ vận động khác như xà đơn xà đôi… Dù chỉ đu xà đơn, xoay một vòng 360 độ trên không trung để mọi người mở rộng tầm mắt cũng được!

"Quả nhiên không nên rời giường." Mọi người lâm vào phiền muộn, sau đó, số người ở đây lại thiếu mất một nửa, chỉ còn lại mười mấy người còn đang thủ vững. Bọn hắn luôn cảm thấy tiết thể dục thứ hai của Hạ lão sư và Mạc Ngữ không nên đơn giản như vậy.

Trong lúc mọi người chờ đợi một cách giày vò, rốt cục Hạ Chí cũng ăn điểm tâm xong, mà hai phút giậm chân tại chỗ của Mạc Ngữ cũng vừa lúc kết thúc.

"Tốt rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu buổi học chính thức, buổi học này cũng kéo dài 10 phút." Giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa, "Mạc Ngữ, trước đuổi theo tiết tấu của ta."

"Hạ lão sư, ngươi vừa ăn sáng xong còn có thể chạy bộ sao?" Mạc Ngữ lại không nhịn được hỏi.

"Không sao, còn lâu ta mới có thể ăn no." Hạ Chí mỉm cười, thân thể đã bắt đầu thong thả chạy bộ. Một giây sau, đột nhiên vẻ mặt Hạ Chí trở nên nghiêm túc hẳn, "Mạc Ngữ, theo ta, không nên vượt trước, cũng không nên tụt lại phía sau, giữ vững vị trí ngang hàng với ta!"

"Được, Hạ lão sư." Mạc Ngữ cũng bắt đầu chạy.

Nhìn Hạ Chí và Mạc Ngữ sóng vai dần dần chạy xa, đám người mang theo kỳ vọng thật lớn đến đây quan sát rốt cục cũng triệt để thất vọng, xem ra Hạ lão sư này chỉ tương đối lợi hại trên phương diện bóng rổ, những mặt khác hắn cũng chỉ thường thường.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.