Dị Giới Thú Y

Chương 105: Loạn chiến



Tâm trạng bất mãn của các ma sủng bị hai câu nói của Sở Thiên bình định rồi, và chiến tranh đã lại trở về đúng quỹ đạo của nó.

Ngay lúc đế quốc Lôi Tư mất đi Khắc Lâm Tư, chiến lực đang bị tổn thất nghiêm trọng, tất cả mọi người đều cho rằng Mã Khoa Lý sẽ mượn thế phát động tấn công, một đòn đánh bại đối thủ, nhưng trên thực tế, Mã Khoa Lý vẫn tổ chức những đợt xung phong quy mô nhỏ như thường ngày, như chưa bao giờ có cuộc quyết đấu nào xảy ra.

Mười ngày sau, tất cả tướng lĩnh đều không đợi được nữa, nhưng Sở Thiên vẫn trong bộ dạng nhàn hạ rong chơi, hàng ngày đến doanh địa ma thú, dùng chính sách kim tệ, kết các mối quan hệ tốt với các ma thú. Địa vị của Sở Thiên trong quân đội Khải Tát vô cùng đặc biệt, luận quan chức, hắn không hề thấp hơn Mã Khoa Lý và Đạt Mã Nhĩ, và chiêu bài Thánh Tế Tự cũng đã thành một tượng trưng, nhưng hắn lại chưa từng tham gia hội nghị quân sự nào, càng không phải lãnh binh đánh trận, khoảng thời gian gần đây, chuyện duy nhất mà Sở Thiên làm, chính là kiếm tra sức khỏe cho chiến mã và ma thú.

Người khác không biết Mã Khoa Lý muốn làm gì, nhưng bác sỹ thú y Sở Thiên lại rất rõ, hàng ngày ma thú được thuê của Khải Tát đều phải theo thiết kỵ Khải Tát xung phong một lần, rồi luôn sẽ có mấy ma thú không biết thế nào lại không trở về, mà trong đó bao gồm cả Khố Á Tháp, còn có hộ vệ An Na của Sở Thiên! Thêm vào đó là đoàn trưởng Phí Na của quân đoàn Thánh Hoàng đóng tại biên giới phía nam đế quốc, mãi đến giờ vẫn chưa xuất hiện, Sở Thiên loáng thoáng cũng đoán được cách nghĩ của Mã Khoa Lý, có lẽ lão định chơi một ván lớn!

Ngày 24 tháng tám năm 719 theo lịch Huyễn Thú, ngày này đã được ghi vào lịch sử của đại lục Huyễn Thú. Trong ngày này, Mã Khoa Lý đã chờ được tin tức mà ông muốn, sau đó bộ máy chiến tranh của Thái Thạch Bảo đã được phát động.

Trời tờ mờ sáng, Sở Thiên tỉnh lại trong tiếng sấm dậy của đoàn thiết kỵ, "Ư ư!" Tiểu Bạch ngủ bên cạnh tai của Sở Thiên cũng bị ồn ào làm cho tỉnh giấc, bực bội liếm miệng, sau đó cắn mạnh vào tai Sở Thiên một cái.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên trợn ngược mắt, sau đó xoa cái tai của mình, ài ~~~ có một số chuyện đã quen rồi thì tốt…

"Ông chủ!" Âm thanh Bội Kỳ gõ cửa vang lên, nói ngoài cửa: "Mã Khoa Lý nguyên soái đã phát động chiến tranh rồi!"

"Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao? Ha ha!" Sở Thiên mặc xong y phục, ôm Tiếu Bạch ra khỏi phòng ngủ, "Mã Khoa Lý nguyên soái muốn ta làm gì?" Sở Thiên với việc nói là tham gia chiến tranh, chi bằng nói là nghỉ phép thì thích hợp hơn, dù gì Mã Khoa Lý cũng biết hắn không có năng lực quân sự, cũng để Sở Thiên tự tiện, cho nên, Sở đại thiếu gia để Bội Kỳ đi theo Mã Khoa Lý, sau đó bản thân tìm chỗ để sống những ngày nhàn hạ, nếu Mã Khoa Lý có chuyện gì cần Sở Thiên đi làm, vậy cũng có thể thông qua Bội Kỳ để nói với Sở Thiên.

"Nguyên soái mời người đi doanh địa ma thú, chuẩn bị trị thương cho ma thú bất cứ lúc nào." Bội Kỳ nói xong, lưỡng lự một lát, khó xử nói: "Ông chủ, ta có thể…"

"Không sao, ngươi đi đ!" Sở Thiên biết Bội Kỳ muốn làm gì, đã từng là một thiên phu trưởng của thiết kỵ Khải Tát, nguyện vọng lớn nhất của Bội Kỳ là ra chiến trường giết địch, mà không phải là ở bên cạnh Sở Thiên, bảo vệ một ông chủ không cần bảo vệ! "Còn nữa, hộ vệ của ta ngươi mang hết đi!" Sở Thiên là công tước đế quốc, theo quy định có thể có ba nghìn hộ vệ, mà ba nghìn người này dưới sự huấn luyện của Bội Kỳ, sớm đã không thua kém gì với thiết kỵ Khải Tát tinh nhuệ rồi.

"Đa tạ ông chủ!" Bội Kỳ hai mắt sáng ngời, sau khi chào quân lễ, lập tức chạy đi.

Bội Kỳ vừa đi, Sở Thiên đã lấy đá truyền tin từ hông ra: "Alô? A Mạt Kỳ, mọi người chú ý một chút, Bội Kỳ cũng ở trên chiến trường đấy!" Sở Thiên đối xử với thuộc hạ của mình không có gì để nói, từ kim tệ đến an toàn, tất cả đều lo nghĩ đến.

Thu dọn xong, Sở Thiên gọi Địch Áo và Ba Bác Tát, tản bộ đến doanh địa ma thú, doanh địa ở ngay phía sau cổng thành Thái Thạch Bảo, cho nên cách một cánh cổng, Sở Thiên đã có thể nghe thấy tiếng chém giết rung trời phía ngoài. Nhưng trong doanh địa, ngoài những Tế Tự đang bận rộn ra, một con ma thú cũng không có, có lẽ đã ra ngoài đánh trận rồi.

"Nhanh! Nhanh! Nhanh lên!" Sở Thiên vừa đến doanh địa, mười binh sĩ đã khiêng một cáng lớn xông vào. "Tốt quá rồi! Phất Lạp Địch Nặc điện hạ cũng có ở đây!" Sĩ binh dẫn đầu nhìn thấy Sở Thiên rồi, lập tức phấn chấn lên, "Điện hạ, ngài mau xem Tạp Thác đi!"

Sao nhanh vậy đã bị thương rồi? Thực lực cũng không cao a! Sở Thiên đi đến trước cáng, sau đó tặc lưỡi, Con mẹ nó! Bị thương thế này mà còn sống được, Tạp Thác cũng không phải đơn giản.

Ma thú đầu gà Tạp Thác cấp tám, trên người đều không có vấn đề gì, nhưng chiếc đuôi rắn của hắn lại còn vấn đề lớn, phía đuôi lại bị người ta xé đứt, hiện tại Tạp Thác đã hôn mê, còn phần đuôi bị đứt, đang được đặt trên ngực hắn.

"Ai để đuôi đặt trên ngực hắn!?" Sở Thiên cau mày hỏi một câu, thật không có kiến thức, đây không phải muốn Tạp Thác chết sớm sao?"

Nhìn Sở Thiên không vui, không ai dám trả lời câu hỏi của hắn, còn may Sở Thiên không định gây phiền phức cho tên binh sĩ ấy, "Uhm! Vẫn còn tốt, may mà đưa đến kịp thời!" Nói rồi, Sở Thiên lấy dụng cụ phẫu thuật ra, nói với Địch Áo: "Địch Áo, nhìn kỹ đây, bây giờ ta dạy ngươi làm thế nào để nối phần cơ thể bị đứt gãy!"

Chiếc đuôi bị đứt vẫn có thể nối lại? Mười tên binh sĩ há hốc mồm miệng nhìn Sở Thiên, Thánh Tế Tự quả nhiên bất phàm! Vừa ra tay đã làm những chuyện trên đại lục không ai làm được.

Xử lý vết thương, nối các xương ngắn, khâu lại dây thần kinh, buộc lại các cơ thịt, cuối cùng dùng kim phẫu thuật khâu lại, lại bôi thêm Kim sang dược cấp chín, không đến nửa giờ sau, công việc của Sở Thiên đã hoàn tất, thật ra trên trái đất phẫu thuật không hề đơn giản như vậy, nhưng Sở Thiên có bộ dụng cụ ma pháp do sức mạnh ma pháp toàn quốc tạo ra, khiến thời gian được rút ngắn lại.

Mặc cho những người xung quanh ngơ ngẩn, Sở đại thiếu gia vẫn còn đang đau xót! Lại phí thêm một bình thuốc cấp chín! Cứ như vậy, tài sản của lão tử sắp bay sạch rồi! Tạp Thác là ma thú cấp tám, kẻ có thể đả thương hắn chắc chắn cũng là cấp tám! Cho nên Sở Thiên vì muốn trong thời gian ngắn nhất chữa khởi cho Tạp Thác, bất đắc dĩ đã phải dùng đến bảo bối cất giữ của mình!

Ào ~~~ Hắt một chậu nước vào, Tạp Thác đã tỉnh, "Hả? Ta chưa chết? Ha ha, ta chưa chết!"

"Ta đã nói, có ta ở đây, các ngươi sẽ không thể chết trong cuộc chiến tranh này!" Sở Thiên vừa thu dọn dụng cụ phẫu thuật vừa nói.

"A? Là điện hạ người đã cứu ta? Đa tạ!" Tạp Thác hưng phấn cảm tạ rồi, sắc mặt lại mau chóng buồn bã, "Ài! Đang tiếc là đuôi của ta đã đứt rồi, sau này không thể đi được nữa!" Tạp Thác không chú ý tời, đuôi của mình đã được Sở Thiên nối liền. Dù gì chuyện này trên đại lục cũng không có ai làm được!

Xử lý vết thương, nối các xương ngắn, khâu lại dây thần kinh, buộc lại các cơ thịt, cuối cùng dùng kim phẫu thuật khâu lại, lại bôi thêm Kim sang dược cấp chín, không đến nửa giờ sau, công việc của Sở Thiên đã hoàn tất, thật ra trên trái đất phẫu thuật không hề đơn giản như vậy, nhưng Sở Thiên có bộ dụng cụ ma pháp do sức mạnh ma pháp toàn quốc tạo ra, khiến thời gian được rút ngắn lại.

Mặc cho những người xung quanh ngơ ngẩn, Sở đại thiếu gia vẫn còn đang đau xót! Lại phí thêm một bình thuốc cấp chín! Cứ như vậy, tài sản của lão tử sắp bay sạch rồi! Tạp Thác là ma thú cấp tám, kẻ có thể đả thương hắn chắc chắn cũng là cấp tám! Cho nên Sở Thiên vì muốn trong thời gian ngắn nhất chữa khởi cho Tạp Thác, bất đắc dĩ đã phải dùng đến bảo bối cất giữ của mình!

Ào ~~~ Hắt một chậu nước vào, Tạp Thác đã tỉnh, "Hả? Ta chưa chết? Ha ha, ta chưa chết!"

"Ta đã nói, có ta ở đây, các ngươi sẽ không thể chết trong cuộc chiến tranh này!" Sở Thiên vừa thu dọn dụng cụ phẫu thuật vừa nói.

"A? Là điện hạ người đã cứu ta? Đa tạ!" Tạp Thác hưng phấn cảm tạ rồi, sắc mặt lại mau chóng buồn bã, "Ài! Đang tiếc là đuôi của ta đã đứt rồi, sau này không thể đi được nữa!" Tạp Thác không chú ý tời, đuôi của mình đã được Sở Thiên nối liền. Dù gì chuyện này trên đại lục cũng không có ai làm được!

"Ngươi tự mình xem xem!" Sở Thiên chỉ xuống phía dưới người Tạp Thác.

"A???" Mắt Tạp Thác mở to ra, há hốc miệng không nói được lời nào.

Lúc này, ma thú bị khiêng vào càng lúc càng nhiều, hơn nữa không ít quân nhân bị thương cũng được khiêng vào, theo đó một lô Tế Tự cũng chạy đến, chớp mắt, doanh địa ma thú đã biến thành một bệnh viện chiến địa tạm thời!

Từng Tế Tự đi vào doanh địa đều cùng một phản ứng. Đầu tiên là vội vội vàng vàng, bởi vì người bị thương càng lúc càng nhiều, sau đó là sững sờ, lập tức vui mừng như điên, bởi vì họ nhìn thấy niềm tự hào của Tế Tự đại lục, thần tượng của Tế Tự đế quốc! Tiếp đó, tất cả Tế Tự đều bắt đầu điên cuồng làm việc, có thể cùng Thánh Tế Tự chữa trị cho người bị thương, đây cũng đủ để họ khoe khoang cả đời rồi. Cuối cùng, các Tế Tự đều đỏ mắt nhìn về hướng Địch Áo, bởi vì Địch Áo, đang được Sở Thiên đích thân chỉ đạo! Sự vinh quang này, đủ để họ ghen tức điên cuồng…

"Này! Đừng có đần ra nữa! Mau đi báo thù đi!" Sở Thiên đẩy Tạp Thác đang ngơ ngẩn ra, "Thương thế của ngươi khỏi hoàn toàn rồi!"

"A! Ta đi ngay đây!" Tạp Thác ngờ nghệch gật đầu, sau đó xoay người đi ra doanh địa, có điều, miệng hắn hình như không thể khép lại được…

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Một tên chưa biết cuộc đời! Không phải chỉ là nối chiếc đuôi thôi sao? Sở Thiên nhún vai, lại cầm lấy dao phẫu thuật, "Địch Áo, đối với vết thương bị lửa đốt phải xử lý thế này!"

Bên ngoài Thái Thạch Bảo, cuộc chiến vẫn đang diễn ra kịch liệt!

A Mạt Kỳ biến về hình dạng lôi ưng, đang bay quanh trong không trung, còn phía dưới mỏ của hắn, các tia sáng ma pháp đang bắn ra như vũ bão trên khắp chiến trường. Không có ma thú cấp chín làm đối thủ, vai trò của A Mạt Kỳ lập tức được thể hiện ra, sau trận mưa ma pháp dày đặc, trên phòng tuyến của Lôi Tư đã xuất hiện một lỗ hổng lớn, sau đó thiết kỵ Khải Tát thẳng tắp xông vào, chiếm lĩnh chiến địa! Cứ như vậy, A Mạt Kỳ phóng ma pháp, thiết kỵ Khải Tát lại xung phong, cả chiến tuyến có một tiết tấu theo vần luật, đang mau chóng tiến thẳng về hướng Lôi Tư.

Mỗi khi Lôi Tư có ý đồ bắn pháo ma pháp và cung nỏ tập kích A Mạt Kỳ, hắn lại giang rộng cánh, phi thẳng trong không trung, tiếp theo đó, chính là nhưng trận mưa ma pháp cuồng bạo được phóng xuống! Có sự chi viện của ma thú cấp chín, cán cân thẳng lợi đang nghiêng về bên Khải Tát.

Có điều, cũng không phải ở đâu A Mạt Kỳ cũng thuận lợi, dù gì Lôi Tư cũng có một lượng lớn ma thú cấp bảy, tám, ở một góc chiến trường, nơi ma pháp của A Mạt Kỳ không bao phủ đến được, một con tinh tinh lớn cao mấy chục thước đang giằng xé ma thú của Khải Tát!

Gào ~~ Đại tinh tinh hú lớn một tiếng, đấm mạnh vào ngực mình, rồi lại vung quyền, ầm ~~ mặt đất lập tức chấn động, sau đó kỵ binh đang xông về phía nó ngay lập tức bị ngã ngựa! Lúc này, dưới chân của nó, A La Ước vừa bị đại tinh tinh đánh cho một quyền ngất lịm, cũng bị người khác lén khiêng đi.

Đột nhiên, đại tinh tinh hú lớn một tiếng, nó rất tức giận, bởi vì thi thể của Tạp Thác vừa rồi đã bị người ta khiêng đi, bây giờ A La Ước bất luận thế nào cũng phải ở lại, nếu không, không có chứng cứ, thân vương Trát Phổ Lan sẽ không tin chiến công của hắn!

Có điều, bàn tay đại tinh tinh vừa vươn ra lại bỗng dừng lại, bởi vì hắn đã nhìn thấy một chuyện không thể nào ngờ --- Tạp Thác, người bị mình đích thân xé thành hai mảnh, đã quay trở lại!

"Các huynh đệ, cùng tiến lên!" Tạp Thác không những quay lại, hơn nữa còn đem theo không ít ma thú khác, Tạp Thấc rất giảo hoạt, tuy hắn trở lại báo thù, nhưng hắn hiểu rõ, thực lực giữa các ma thú cùng cấp cũng có sự cách biệt, mà con đại tinh tinh này, đã đạt được đến đỉnh phong của cấp tám, và sức mạnh của hắn lại càng vượt qua cả ma thú cấp chín rất nhiều! Cho nên, Tạp Thác gọi thêm mấy huynh đệ trong trại doanh rồi, mới dám đến báo thù.

"Tạp Thác, ngươi chưa chết!?" Đại tinh tinh cất giọng ồm ồm kinh ngạc hỏi: "Không thế nào! Ta đã tự tay mình xé nát ngươi rồi!"

"Ồ! Ta nói Tạp Ân này, không phải ngươi nói là vừa rồi đã giết Tạp Thác sao? Bây giờ sao hắn vẫn sống được?" Giọng nói âm dương kỳ quái vang lên, chủ nhân của nó là Kim Giáp Trùng cấp tám Lạp Phu, và phía sau Lạp Phu, có thêm mấy ma thú của Lôi Tư, bọn Lạp Phu không phải đến đây giúp sức, "Giả báo chiến công chính là vi phạm khế ước đấy!"

Nói rồi, Lạp Phu nhìn Tạp Thác, "Hắc hắc, Tạp Thác tiên sinh, không phải ta đến để chiến đấu với ngươi, bây giờ, ta phải bắt tên giả báo chiến công này về."

"Lạp Phu! Tên khốn nhà ngươi!" Đại tinh tinh phẫn nộ đấm bình bịch vào ngực, "Ngươi tưởng ma thú nào cũng như ngươi tùy tiện vi phạm khế ước sao?"

"Ta vi phạm khế ước? Ha ha ha…" Kim Giáp Trùng Lạp Phu lắc lắc đôi hàm to lớn, cười điên cuồng: "Ngươi có bằng chứng không? Bây giờ, trừ ma thú Khải Tát ra, tất cả đều là người của ta! Ngươi nói xem, Thân vương Trát Phổ Lan sẽ tin ngươi sao?"

"Ha ha ha…" các ma thú khác đi cùng Lạp Phu cũng cười mỉa mai, rõ ràng chúng cùng một hội với Lạp Phu.

Tạp Ân và Lạp Phu đang giằng co còn Tạp Thác thì lại cùng với ma thú Khải Tát đứng xem. Sự thật là dù có mang thêm bè đảng thì Tạp Thác cũng không thể đối phó lại được Đại tinh tinh Tạp Ân, vì vậy mà hắn vô cùng vui sướng khi thấy nội bộ ma thú Lôi Tư bắt đầu lục đục.

"Lạp Phu! Ngươi có còn sự tôn nghiêm của ma thú không hả?" Tạp Ân cúi người xuống, hai cánh tay to lớn đấm mạnh xuống đất. Mặt đất vừa rung chuyển, Lạp Phu xòe ra Kim giáp trên lưng, dùng hai đôi cánh trong suốt bay lên. "Ta thừa nhận ở dưới đất ta không đánh lại được ngươi, nhưng ta đây biết bay!" Ma thú mặt đất gặp ma thú bay thì thật không dễ đối phó, vừa rồi Tạp Ân có thể đánh ngất được A La Ước là có sự góp phần rất lớn của may mắn.

"Hừ, Tạp Ân, ngươi tưởng dựa vào sức mạnh là có thể cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta sao?" Lạp Phu khó khăn lắm mới tìm được cơ hội nhạo báng Tạp Ân vì vậy mà không tiếc sức để xả hận, "Dựa vào cái gì mà ngươi được nhiều tiền hơn ta? Dựa vào cái gì mà khi Khắc Lâm Tư không còn nữa ngươi lại được làm thống lĩnh? Vị trí đó đáng lẽ phải là của ta!" Lạp Phu hất đầu một cái, mấy con ma thú Lôi Tư tiến tới vây lấy Tạp Ân. "Không giấu gì ngươi, ta đây không phải muốn đến bắt ngươi đâu, ha ha ha. Thấy con Lôi Ưng cấp chín ấy ta đã chuẩn bị dẫn anh em chạy rồi, nhưng không ngờ lại gặp ngươi. Hắc hắc, giờ ta không muốn đi nữa!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Tên khốn kiếp vô sỷ! Ngươi muốn gì?" Tạp Ân giận dữ nhìn Lạp Phu, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

"Ta muốn gì ư?" Đương nhiên là bắt ngươi lại, rồi đưa về phía sau chiến trường." Lạp Phu cười nham hiểm: "Sau đó đợi khi Thân vương Trát Phổ Lan hỏi tại sao không tham gia chiến đấu, ta sẽ nói là ta phát hiện ngươi nương nhờ Khải Tát, nên ta dẫn mấy huynh đệ đi bắt ngươi về. Hắc hắc, như thế thì không ai biết ta đào ngũ, hơn nữa lại là đại công thần đã bắt được phản nghịch!"

Gầm!!! Tạp Ân gầm một cái, đất bụi bay mù mịt, tức thì mắt hắn đỏ ngầu. Nắm đấm của Tạp Ân giơ lên, "Muốn chạy sao Lạp Phu?" Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Cùng với mỗi quyền đấm xuống, không khí lại cuộn lên từng lớp khí bụi mù mịt, phát ra những âm thanh trầm đục.

Thống lĩnh ma thú Khải Tát Tạp Thác đột nhiên thấy lạnh sống lưng, thì ra khi con Đại tinh tinh này lúc đánh bại hắn vẫn chưa dùng hết sức mạnh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.