Ăn xong, Ma Tùng Quân đi rửa chén rồi kiểm tra lại nguyên liệu. Hắn mua nguyên liệu đủ nấu một nồi thôi, những gì còn sót lại là ba cái thứ lặt vặt như hành lá, hành phi, bánh hủ tiếu, mì gói. Mì tươi, bánh canh và nui tất nhiên là không có rồi. Không sao, là một đầu bếp, chỉ cần có nguyên liệu hắn có thể làm ra mì tươi, bánh canh và nui.
Những thứ đóng gói thì hắn luôn trữ, nhưng đồ tươi thì cần phải mua để làm. Không biết cái trấn mà tên Thái Tử kia nói có bán không nhỉ?
Gãi gãi đầu, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng. Đến một thế giới xa lạ, kẻ như hắn lại thô lỗ cộc cằn, chẳng may lỡ lời, không biết có b·ị c·hém c·hết không nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời thoáng đãng, không khí trong lành thế này thích hợp để kéo một điếu thuốc.
Nghĩ là làm, hắn lấy thuốc và bật lửa ra.
“Tách tách …”
Ma Tùng Quân thở ra một làn khói đặc. Thiết nghĩ thế giới cổ đại này chẳng có thuốc lá đâu, hắn phải hút tiết kiệm lại thôi. Cũng may trước đó đã mua vài thùng thuốc lá, vừa để bán, vừa để hút. Xem ra không thể bán nữa rồi, chỉ có để dành mà hút thôi.
Tuy là hắn không thích thời đại quá công nghệ hiện đại, nhưng mà thiếu này thiếu kia cũng bất tiện thật.
“Meo ~~~”
Bỗng con mèo đen kêu lên một tiếng, rồi nhảy lên người của Ma Tùng Quân cuộn tròn trong lòng hắn.
Con chó sau khi ăn xong thì đứng ở dưới xe liên tục vẫy đuôi, thấy con mèo trong lòng Ma Tùng Quân khiến nó không dám lại gần mà chỉ đứng từ xa sủa lên vài tiếng. Dường như nó cũng muốn nằm vào lòng hắn.
“Méo!!”
Con mèo thấy ồn ào liền khè lên một tiếng, thế là con chó cụp đuôi ngậm miệng. Bất quá chỉ được vài giây nó lại lè lưỡi thở hồng hộc rồi vẫy đuôi trước mặt Ma Tùng Quân.
“À suýt quên.” – Ma Tùng Quân với tay ra bấm vào một cái nút trên vách tường của xe.
Bấy giờ nóc xe dựng lên mười mấy tấm năng lượng mặt trời, hấp thu năng lượng mặt trời ở trên cao. Nhìn qua màn hình thông báo phần trăm pin đang đầy theo thời gian thì hắn mới thở phào một tiếng. Suýt thì quên bén mất vụ nạp năng lượng cho xe.
Hắn có tủ lạnh bên trong xe, cũng ngốn kha khá điện, may mà mua cái xe này nếu không cái tủ lạnh coi như vứt rồi.
Không, xui mới mua cái xe c·hết tiệt này. Nếu không mua nó hắn cũng chẳng ở đây. Nghĩ đến hắn lại bực bội.
“Rừ rừ …”
Tiếng thở của con mèo cuộn tròn trong lòng Ma Tùng Quân khiến hắn chú ý đến nó. Hắn vươn tay ra khẽ vuốt đầu con mèo.
“Chúng mày là mèo hoang, chó hoang. Thế có muốn ở với tao không?”
“Gâu!”
Con chó như nghe hiểu, nó sủa lên một tiếng rồi xoay ba bốn vòng, hành động tỏ vẻ vui mừng khôn siết.
Con mèo thì khác, nó coi đây như là một chuyện hiển nhiên. Chỉ ngẩng đầu lên cạ lên tay của Ma Tùng Quân một cái rồi cuộn tròn trong lòng hắn tiếp tục ngủ.
“Nuôi tụi mày cũng nên đặt cái tên để gọi chứ nhỉ?”
“Gâu gâu!” – Con chó phản ứng như đợi cái tên mới cho mình.
“Mày tên Gâu đi.” – Ma Tùng Quân nở nụ cười tà đạo.
“Còn mày tên …”
“Méo!!” – con mèo lập tức phản ứng nhảy khỏi lòng Ma Tùng Quân.
“Mày tên Meo.”
“Gâu với Meo, nghe đơn giản dễ gọi đúng không?” – Ma Tùng Quân cười ha ha nói.
Sắc mặt hai con vật đen lại. Chưa bao giờ chúng thấy có một chủ nhân nào lại đặt tên cho vật nuôi dở đến như vậy. Cái tên gì đó có ý nghĩa hơn một chút được không?
“Quyết định vậy đi. Meo, Gâu, hai đứa mày đừng chạy loạn. Để tao làm vòng cổ cho hai đứa mày, từ từ để tao xem trên mạng có vòng cổ loại nào đẹp không. Không mua được vòng cổ xịn cho chúng mày, làm có xấu thì đừng có chê. Chê là đói đấy.”
Mặc kệ hai phản ứng trước cái tên được đặt, chúng gào thét đủ mọi kiểu để khiếu nại. Nhưng Ma Tùng Quân chẳng quan tâm, bởi hắn đang lục tìm thông tin trên mạng. Hắn chả biết điện thoại này bắt wifi ở chỗ quái quỷ nào. Kệ nó, cứ tìm kiếm trước tính sau.
Lúc này Ma Tùng Quân không chú ý đến bên hông xe của hắn lòi ra một thiết bị tròn tròn. Thiết bị đó hiện ra khiến hai con vật giật mình nhìn chằm chằm vào nó.
Cái cục tròn đó hiện ra một con mắt, con mắt đó phát ra ánh sáng màu xanh dương, tạo ra những tia ánh sáng quét hai con vật.
[Đinh!]
Một bảng điện tử hiện lên bên hông xe.
[Sinh vật hình mèo. Không phải mèo, thuộc họ mèo có móng vuốt sắc bén. Bộ não tiến hóa vượt trội hơn con người. Sóng từ trường bậc cao, hệ tuần hoàn bậc cao. Trí tuệ vượt trội.
Mức độ nguy hiểm: Không thể phán đoán.
Đặc biệt: Tỏ ra coi thường chủ nhân.]
[Sinh vật hình chó. Không phải chó. Bộ não tiến hóa vượt trội nhưng chỉ sử dụng 10% chức năng não bộ. Cơ quan ở mũi thính hơn chó thông thường gấp 17.068 lần. Trí tuệ kém.
Mức độ nguy hiểm: Vô hại.
Đặc biệt: Lòng trung thành cao.]
[Meo và Gâu đã được lưu trong hệ thống. Đang trong quá trình đánh giá và nghiên cứu. Sẽ tổng hợp kết quả cụ thể sau.]
Mấy dòng chữ đó Ma Tùng Quân hoàn toàn không thấy. Bởi hắn đã tắt chức năng tự động nói của Phiền Bỏ Mẹ, khi nào hắn hỏi đến vấn đề gì thì Phiền Bỏ Mẹ mới được nói. Dù vật Phiền Bỏ Mẹ vẫn phân tích những thứ ở xung quanh và lưu vào trong dữ liệu.
“Truy cập được mạng thật này. Ngôn ngữ quái quỷ gì đây?” – Ma Tùng Quân nhìn một đống ngôn ngữ kì lạ trên công cụ tìm kiếm.
Hắn chẳng hiểu cái gì cả, thế là tìm sang mục hình ảnh. Kiếm mấy cái vòng cổ chó mèo nào đẹp đẹp một chút rồi làm cho nó.
“Ờ cái này được này. Cho con Meo mấy cái lúc lắc nhỏ, con Gâu thì làm gai góc lên cho dữ tợn. Hi vọng là nó biết trông xe. Có nên dán thêm tờ giấy cẩn thận chó dữ không?”
Vừa nói Ma Tùng Quân vừa nhìn sang cái mặt ngu ngu đần đần của con Gâu. Mặt này làm sao giữ nhà nổi? Có khi mình phải giữ nó cũng nên.
“Hộc hộc hộc ....”
Con chó lè lưỡi ra thở hồng hộc, gương mặt nó như thể nói ‘chủ nhân xin hãy tin tôi’. Tin mới là lạ, Ma Tùng Quân cười khổ một tiếng.
Hắn thấy lưỡi con chó khô nứt nẻ, liền tráng hai cái tô của chúng nó rồi rót nước cho hai con. Con mèo vốn đang nằm ở trên nóc xe cũng nhảy xuống uống. Loáng một cái hai con uống sạch tô nước.
“Ăn cũng nhiều, uống cũng nhiều.” – Ma Tùng Quân lảm nhảm một câu.
Hắn ném điếu thuốc đã tàn đi, sau đó đứng thẳng người nhìn vào trong rừng. Khu rừng hai bên toàn là cây thân gỗ, chẳng có thứ gì đang để mò mẫm. Không biết bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy rừng, thế giới này thật yên tĩnh và yên bình. Ở thế giới cũ, dù là về đêm, lúc nào cũng có tiếng ồn ào náo nhiệt của thành phố. Nơi đó không thể nào yên tĩnh như thế này được.
Cảm thán một lúc, Ma Tùng Quân quyết định tiến vào trong thị trấn xem thế nào. Hắn mở cửa ghế lại phụ gọi con Gâu con Meo leo lên. Nhìn mông của chúng toàn đất và cát, hắn nghĩ hắn nên làm một cái chuồng di động dành riêng cho chúng, rồi kéo đi cùng với xe. Để chúng nhảy lên khoang lái thế này, sớm muộn cũng hỏng hóc hết. Ở đây không có phụ tùng thay thế, nên phải kỹ mấy cái vấn đề này.
Lên xe, Ma Tùng Quân khởi động máy. Màn hình bắt đầu quét ra đa, cái tính năng này khá mới mẻ đối với hắn.
[Phía trước 1.352m có một tòa trấn của loài người. Mật độ dân số khá đông.]
[Trấn chưa biết tên. Nếu chủ thiết bị biết tên xin hãy nhập tên.]
Trên màn hình hiển thị ra mấy dòng chữ nhỏ.
“Trấn Phúc Lộc.” – Ma Tùng Quân nói.
Hắn còn nhớ gã Thái Tử kia gọi tên trấn đó là gì.
[Đã xác nhận tên. Trấn đầu tiên chủ thiết bị đặt chân đến có tên Phúc Lộc.]
[Dự báo đoạn đường phía trước không có vật cản. Không phát hiện ổ gà, không phát hiện nguy hiểm. Có thể thông qua.]
Lúc này âm thanh từ máy tính bảng trên xe vang lên.
“Cái giọng này … mày là Phiền Bỏ Mẹ đấy à? Mày với dòng chữ trên màn hình là hai AI khác nhau đúng không?” – Ma Tùng Quân đen mặt lại nói.
[…]
Trên màn hình hiện ra dấu ba chấm.
“Chắc chắn là mày rồi.” – Ma Tùng Quân nổi đóa lên.
[AI Phiền Bỏ Mẹ chỉ trả lời khi được gọi tên. Chủ thiết bị đã tắt chức năng của Phiền Bỏ Mẹ. Đây là hệ thống trả lời tự động trong mục giải đáp.]
Giọng nói của máy tính bảng vang lên, nó y hệt như giọng của Phiền Bỏ Mẹ. Bất quá thái độ trả lời rất thành khẩn. Không có úp úp mở mở và dài dòng như cái con AI kia.
“Cọc cọc cọc cọc …”
Khởi động xe chuẩn bị đi thì con Gâu với con Meo lại nhảy loạn trong xe, một đứa thì tò mò chạy loạn, đứa còn lại thấy phiền nên đuổi theo đánh. Con Gâu nhảy từ ghế phụ nhảy sang bên người hắn, còn con Meo vung vuốt tát thẳng vào mông con Gâu.
“Hai đứa mày có ngồi yên hay không? Thích c·hết à?” – Ma Tùng Quân ấn đầu con gâu, xách cổ con meo, gằn giọng quát lớn.
Bị mắng khiến hai con vật co đầu rụt cổ lại. Thấy chúng đã yên tĩnh, Ma Tùng Quân liền thả ra. Lần này hắn đạp chân ga cho xe lăn bánh, con Gâu vẫn rón rén ngóc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Con Meo thì nằm hẳn bên trên bảng điều khiển xe, đôi mắt lim dim nhìn về phía trước.
Con đường này tuy là đường mòn nhưng cũng hơi gập ghềnh một chút. Tát nhiên không thể nào so với đường của thế giới cũ, phẳng lì và mượt mà được. Hệ thống chống xốc nảy của xe cũng tốt.
Chừng vài phút sau, Ma Tùng Quân phải lái xe chậm lại. Bởi vì phía trước có khá nhiều người đang qua lại. Trên đường hắn gặp không ít xe kéo, cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm xe của hắn.
Hắn gặp một bức tường thành, cao chừng bốn năm mét. Ở giữa cổng thành có ghi mấy chữ kì lạ, nhưng lạ hơn là hắn đọc hiểu được.
[Đã đến Phúc Lộc trấn]
[Diện tích 2,34km2. Dân số 15.011 người.]
“Dừng lại. Người bên trong xuất trình giấy thông quan.”