Khi Lý Trường Thiên và Yến Thù tìm được Thẩm Ngọc Thụ ở lầu hai của Tuyết Các, hắn đang uống rượu xem múa, thấy hai người đi tới liền nói: "Ai nha, cuối cùng cũng kết thúc rồi."
"Đến Nguyệt Các thôi." Lý Trường Thiên nói.
Thẩm Ngọc Thụ đứng dậy, vừa theo hai người đến Nguyệt Các vừa nói: "Ta tới Cẩm Sắt phường nhiều như vậy mà còn chưa đến Nguyệt Các lần nào đâu!"
"Vì sao?" Lý Trường Thiên hỏi.
"Vì ta không thích tiểu quan a." Thẩm Ngọc Thụ đáp.
"À." Lý Trường Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
Ba người bước vào Nguyệt Các, nơi đây đèn đuốc sáng trưng, rường cột chạm trổ, phòng ốc hoa lệ, quả thật là mỹ cảnh nhân gian.
Chỉ là ở đây toàn công tử tuấn mỹ, không biết phải tìm ai để hỏi đường.
Ba người mờ mịt đứng tại chỗ một hồi, bỗng nhiên Lý Trường Thiên trông thấy một người, nhẹ nhàng giật tay áo Yến Thù ra hiệu cho y nhìn lại: "Người kia có phải hôm qua dẫn đường cho chúng ta không?"
Yến Thù ngoái nhìn, sau đó khẽ gật đầu với Lý Trường Thiên.
-
Lục tiểu ca đang ôm một công tử thanh tú trong ngực uống rượu tìm vui thì bỗng nhiên nheo mắt, sau đó ba bóng đen ập xuống.
Lục tiểu ca giật nảy mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn, thấy người tới liền mỉm cười hành lễ: "Yến công tử, Lý công tử, Thẩm công tử."
"Hử? Ngươi biết ta?" Thẩm Ngọc Thụ tò mò hỏi.
Lục tiểu ca cười nói: "Nhị công tử Thiên Khuyết Sơn Trang tiêu tiền như nước, ai mà không biết ?"
"Ừm!" Thẩm Ngọc Thụ dương dương đắc ý gật đầu.
Lý Trường Thiên: "......"
Tiêu tiền như nước hình như đâu phải lời khen! Ngươi đắc ý cái nỗi gì hả!
Thôi bỏ đi, cuộc sống của người có tiền hắn không hiểu được đâu.
"Xin hỏi, ngài là Nguyệt Các...... ...... Ừm......" Yến Thù nghĩ nửa ngày cũng không biết nên tìm từ thế nào nên đành im lặng.
Cũng may Lục tiểu ca nhanh nhạy, cười nói: "Yến công tử, ta cũng không phải là người Nguyệt Các, ta chỉ là một tục nhân say mê phong hoa tuyết nguyệt nơi đây, chỉ vì thường xuyên cạn túi nên thỉnh thoảng mới làm người dẫn đường một lần thôi."
"Vậy ngươi có biết làm sao mới gặp được các chủ Nguyệt Các không? Chúng ta muốn lấy tín vật của hắn." Thẩm Ngọc Thụ hỏi.
Lục tiểu ca cười lắc đầu: "Các chủ Nguyệt Các chỉ gặp người hữu duyên thôi."
"Có thể giúp chúng ta chuyển lời một chút không?" Yến Thù hỏi.
Lục tiểu ca lộ vẻ buồn rầu, suy nghĩ nửa ngày rồi nói: "Vậy ta sẽ thử giúp ba vị công tử." Nói xong Lục tiểu ca quay lại nhìn công tử vừa mới ôm ấp, thân mật rỉ tai y vài câu.
Công tử thanh tú kia lắc đầu nói khẽ: "Các chủ không gặp đâu......"
"Ngươi đi thử xem." Lục tiểu ca dỗ y, "Đây chính là Thẩm nhị công tử của Thiên Khuyết Sơn Trang đấy."
Công tử thanh tú bất đắc dĩ đứng dậy rời đi.
Bốn người chờ giây lát thì công tử thanh tú quay về, cười nói: "Ba vị công tử, xin mời đi theo ta."
Ba người đều khẽ thở phào, vội vàng đuổi theo công tử thanh tú tới lầu năm Nguyệt Các, vẫn là một gian phòng, đẩy cửa ra đập vào mắt là màn đỏ khói xanh, vòng qua bình phong thấy có người đang đánh đàn, tiếng đàn uyển chuyển dễ nghe.
Đó là một công tử mặc y phục xanh biếc thêu hình đám mây, ánh mắt y lạnh lẽo không lẫn chút mị hoặc nào, nếu không gặp y ở Nguyệt Các thì chắc chắn sẽ nghĩ y là thiếu gia của một gia tộc lớn, tri thư đạt lễ, thông kim bác cổ, học thức cùng khát vọng đầy mình.
Nghe thấy tiếng động, các chủ Nguyệt Các ngẩng đầu nhìn về phía ba người, sau đó sững sờ.
Tiếng đàn đột ngột im bặt.
Ba người đang muốn nói rõ ý đồ đến đây thì các chủ Nguyệt Các bỗng nhiên đứng phắt dậy bước nhanh tới, vì hoang mang nên suýt nữa đã va phải cạnh bàn.
Y đi thẳng về phía Yến Thù, trong mắt lộ vẻ không thể tin nổi: "Yến đại nhân, là ngài sao?"
Yến Thù nhìn các chủ Nguyệt Các, vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.
"Là ta." Các chủ Nguyệt Các đến trước mặt Yến Thù, kích động đến mức nói năng lộn xộn, "Ba năm trước nếu không phải ngài muốn ta rời đi thì e là hài cốt của ta giờ đã chôn sâu dưới đất."