Tiệc mừng thọ này không thể không đi, không phải vì cái gọi là điều tiếng của thiên hạ bởi Lục Tranh đang cố để không để ý đến nó. Tiệc này cậu tham dự vì có gì đó trong ký ức kia mách bảo cậu cần phải đến. Lục Tranh không biết ký ức về tình cảm gia đình này quá tốt khiến một con tang thi không có tình thương gia đình mơ ước hay là vì cậu tiếp nhận một phần kí ức của nguyên thân mà ký ức này bằng cách nào đó rất mạnh đã ảnh hưởng cậu đến mức trong tiềm thức cũng không cho phép cậu làm tổn thương người nhà họ Lục.
Nhớ đến trước kia cậu từng thấy những anh chị em của nguyên chủ rất phiền nhưng cậu không hạ sát tâm, thậm chí một tia sát ý cũng không có, chung quy cũng chỉ cảm thấy họ cứ nhai đi nhai lại chuyện kết hôn và thuyết phục cậu kết hôn khiến cậu rất phiền. Nhưng cũng chỉ thấy họ phiền mà thôi.
Khi cậu đã chấp nhận thân thể này và sống trong đó, cậu lo sợ người nhà họ Lục sẽ phát hiện ra dị thường giữa mình và nguyên chủ nên muốn trốn đi, tránh mặt họ để họ không có cơ hội tiếp xúc mà nhìn ra cái gì lạ. Đúng vậy, là cậu muốn che dấu chứ không muốn giết người diệt khẩu.
Lục Tranh không nghĩ tại sao những hành động khi đó của mình giống như trốn tránh hơn, cậu cũng biết chính mình khi đó sợ đế quốc sẽ nhận ra, sợ sẽ bị tóm vào phòng thí nghiệm, chung quy thì cậu cũng là một con tang thi bị truy đuổi khắp nơi, hơn trăm năm trong mạt thế có bao giờ mà cậu sống giữa nhiều người như vậy đâu.
Còn trong tiềm thức cho rằng không muốn tổn thương họ, Lục Tranh lại không biết vì sao. Chỉ biết nó giống như việc một đứa trẻ làm sai nhưng không muốn nói dối, cuối cùng lại chọn im lặng xem nó như bí mật của mình không thể tiết lộ cho người khác.
Về Khiết gia mà nói, Lục Tranh ban đầu rất sợ gia tộc mạnh nhất đế quốc này nhưng về sau được Khiết Y lên tiếng thì cậu cũng không câu nệ khách sáo hay bùng lên nỗi sợ nên có, có lẽ là vì cậu từng quen Khiết Y trước đây và biết cô ta không bao giờ nói chơi.
Tiếng chuông cuộc gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Tranh, khiến cậu giật mình.
Người gọi tới là Lục Cửu - em họ của nguyên chủ. Tiếp cuộc gọi, màn hình giả lập hiện ra khuôn mặt ngàn năm luôn nở nụ cười của Lục Cửu.
- Anh, anh có đi mua quà mừng thọ không?
Nghĩ đến lần đến siêu thị mà bị vây quanh nhìn chòng chọc như muốn đục mấy ngàn lỗ trêи người, Lục Tranh lập tức thấy không khỏe nổi.
- Không, anh chuẩn bị quà mừng thọ rồi.
- Vậy anh đi cùng em được không ?
- Không thể.
- Tại sao ?
- Anh mày bị vây xem như động vật quý hiếm một lần là quá đủ rồi. Anh mệt với đám người đó quá.
- …
Lục Cửu đang muốn nói gì đó thì Lục Tranh đã tắt cuộc nói chuyện. Dẫu sao nghe tiếp cũng chỉ là muốn khuyên cậu đi mua quà mừng thọ cùng cậu ta mà thôi, nghe tiếp rồi cũng phải dùng lý do để thoái thác, thà rằng từ đầu đừng nghe.
Còn quà tặng, đích thực Lục Tranh chưa chuẩn bị nhưng lại có sẵn. Ông cụ là dị năng giả mộc hệ cấp năm sơ kì, ngày xưa cũng từng lập công mà từng bước đi lên vị trí cấp cao, năm nay ông cũng lớn tuổi rồi, Lục Tranh nghĩ món quà phù hợp nhất vẫn là tặng mộc đan cho ông để ông tăng cường dị năng lẫn thể chất. Mà mộc đan, Lục Tranh không thiếu, hơn trăm năm ở mạt thế là trăm năm đấu tranh sinh tồn, cậu không chỉ phải đấu với con người mà còn phải đấu với biến dị động thực vật, mấy thứ mộc đan, thú đan gì đó cậu không thiếu. Tất nhiên viên mộc đan tốt nhất mà cậu có là hai viên mộc đan vô hệ nhưng vì chúng chỉ có tác dụng chữa thương nên cậu sẽ không tặng. Còn mộc đan bình thường tuy chữa thương kém hơn mộc đan vô hệ nhưng lại bổ trợ rất lớn cho dị năng mộc hệ và cường kiện thân thể. Hơn nữa ông cụ nghỉ hưu rồi, đương nhiên sẽ không tham gia chiến trường, cuộc sống hiện tại rất an nhàn và kɧօáϊ hoạt, kẻ thù lại không có. Chiếu theo như tình hình trước mắt thì tặng một món quà sức khoẻ lại phù hợp hơn là một tấm vé lật ngược tình thế.
Lục Tranh có nhiều mộc đan trong không gian nhưng lại chỉ dùng mấy viên mộc đan săn được gần đây để tặng bởi những viên săn được từ mạt thế không quá phù hợp, tuy rằng cấp bậc của chúng cao hơn nhưng chúng chủ yếu bị biến dị do bệnh độc hoặc là do năng lượng xung quanh, mộc đan của chúng cũng không phải là thứ năng lượng dễ hấp thu. Mấy viên mộc đan gần đây cậu săn được trong bãi săn Khiết gia lại khác, chúng bị biến dị bởi hoàn cảnh sống nên không có những tác nhân gây hại tiềm tàng, năng lượng cũng cực kỳ dễ hấp thu. Chưa kể mộc đan ở đây cực kỳ hiếm và giá thành cao không tưởng tượng được, một phần vì rất ít ai có được nó, một phần do đại đa số mộc đan là do Khiết gia bán ra với số lượng không lớn làm cho mộc đan đã hiếm lại còn đắt. Tất nhiên đắt bao nhiêu cũng không đắt và phổ biến bằng tinh hạch.
Lục Tranh không phải không nghĩ đến việc tặng những thứ quà tặng khác, mà vì hơn trăm năm qua cậu sống thực dụng nó quen rồi. Thời mạt thế chỉ cần đưa ra tinh hạch hay thú đan, mộc đan liền tính là món quà tốt nhất. Tất nhiên thời ấy một con tang thi như cậu cũng chẳng có cơ hội tặng ai cái gì bao giờ mà toàn là tang thi hoàng tặng cho cậu thôi, mặc dù trước hoặc sau đó kiểu gì cũng bị hắn ta nói là ngốc nghếch.
Chưa kể đến việc Lục Tranh chỉ tiếp nhận được một phần kí ức của nguyên nhân, người thân xung quanh cậu cũng không thể nhắc kỹ đến từng chi tiết nhỏ nên cậu cũng không nghĩ ra nên tặng món quà gì khác cho ông cụ. Với cả mỗi người có một sở thích khác nhau, cứ cho là biết được ông cụ thích tranh họa đặc biệt là tứ bình, tứ quý thì cũng không biết nên chọn tranh nào. Hơn nữa việc chọn những món quà cổ vũ tinh thần thế này rất hại não lẫn hại sức khỏe, có khi truy lùng khắp nơi cũng không tìm thấy một bức tranh ưng ý và đầy đủ ý nghĩa để tặng. Mà tặng rồi, ông cụ có thích nét vẽ trong bức tranh đó không lại là chuyện khác.
Lục Tranh ra khỏi phòng, đi đến một khu nhà khác của biệt phủ nơi những người có đam mê điêu khắc gỗ thường xuyên tới. Cậu chào hỏi mọi người liền hướng xin chỉ dạy cách làm một hộp gỗ nhỏ có khắc hoa văn bên ngoài.
Quá trình học và thực hành diễn ra rất nhanh, Lục Tranh chưa gì đã tạo ra được một hộp gỗ nhỏ hình chữ nhật kϊƈɦ thước như ba ngón tay, các mặt bên, trêи dưới đều dày một chút bởi nó sẽ được khắc hoa văn. Ban đầu Lục Tranh định khắc hoa văn tròn biểu tượng Khiết gia nhưng lại bị Khiết Bảo Ngao cản lại vì lý do nếu khắc như vậy chẳng khác gì cậu mua mấy viên mộc đan chứ không phải tự săn lấy.
Lục Tranh cười nói:
- Dẫu sao cuối cùng cũng đâu thể nêu lý do là mấy viên mộc đan này là do anh tự săn.
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !