Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng

Chương 30



Người duy nhất thần kinh thô và dũng cảm ở đây phải là Ôn Hòa mới đúng. Khải Triết và La Quý An thề họ chưa thấy ai dũng cảm như Ôn Hòa.

Bản thân Khải Triết và La Quý An đã sớm thấy Lục Tranh cách họ hơn hai trăm mét với sắc mặt của cậu vẫn rất ổn, tuy rằng hơi có vẻ bực bội và không kiên nhẫn. Khải Triết đúng là muốn nói chuyện với Lục Tranh thật nhưng xem tình hình tâm trạng vẫn đang trong trạng thái cáu kỉnh này của cậu thì vẫn là thôi đi, tránh việc chưa nói được một câu thì đã bị cậu dùng dị năng một kϊƈɦ đoạt mạng.

La Quý An có lẽ cũng hiểu tình hình này không hợp để Khải Triết bàn chuyện với Lục Tranh nên rất ăn ý mà hai người đều nhìn về hai hướng khác. Khi vừa nghe thấy tiếng Ôn Hòa và bị bất chợt kéo đi, tất nhiên La Quý An nhìn thấy trước vẻ mặt không tính là hòa nhã của Lục Tranh, liền bắt lấy cánh tay của Khải Triết với hàm ý "hôn thê anh nổi điên kìa". Ban đầu Khải Triết còn mô tê không hiểu gì thì khi quay lại đã thấy được vẻ mặt Lục Tranh đã đằng đằng sát khí, thậm chí tỏa ra hàn khí dọa lui đám người xung quanh, rồi lại khiến họ nhận uy áp mà phải rời đi. Những điều này chứng tỏ ba người họ không được Lục Tranh chào đón hay nói cách khác, Lục Tranh không hề mong muốn dự gặp gỡ ngẫu nhiên này.

Bất kể ai ở gần đây chỉ cần liếc qua liền thấy bán kính trăm mét xung quanh Lục Tranh đã tỏa ra khí lạnh, địa phương nơi cậu đặt chân thậm chí còn lan ra một mảng băng không nhỏ. Ấy thế mà Ôn Hòa vẫn cực kỳ hồn nhiên (không sợ chết) kéo họ về phía con người đang nổi giận kia. Thậm chí Ôn Hòa còn khá vui vẻ vì hành lang rộng, không cần chen lấn.

Cứ vậy, Ôn Hòa cực kì hưng phấn dẫn hai Alpha kia tới chỗ Lục Tranh, vừa là gặp lại bạn thân vừa là giúp bạn thân cùng chồng tương lai của bạn thân nói chuyện với nhau, tăng thêm sự thân thiết, trong khi bản thân được xem phim tình cảm. Phải nói để gặp được Lục Tranh cũng là không phải dễ dàng, nhất là trong sự kiện trùng hợp thế này, trước thì gặp La Quý An với Khải Triết, sau thì gặp Lục Tranh.

Ôn Hòa bước lại gần Lục Tranh lại thấy cậu quay người đi luôn, anh ta vội quá liền kêu tên lần nữa

- Lục Tranh, chúng ta nói chuyện đã !!!

Quả nhiên, nghe thấy câu này thì Lục Tranh dừng lại, tâm không cam, tình không nguyện chờ Ôn Hòa há mồm nói chuyện.

Nhưng khác mọi lần hai người gặp nhau đều sẽ vui vẻ nói cười hay dắc nhau đi đâu đó. Lần này sắc mặt Lục Tranh chỉ có thể dùng cụm từ "không cảm xúc" để hình dung. Ôn Hòa lại không biết mở lời thế nào bởi căn bản anh chỉ muốn tạo cơ hội cho Lục Tranh và Khải Triết gặp nhau gia tăng tình cảm thôi.

Sau nửa phút im lặng quỷ dị đứng nhìn nhau, Lục Tranh hơi bực liền nói, giọng cũng không kiên nhẫn

- Nếu anh không có chuyện gì muốn nói thì tôi đi trước, các người cứ tự nhiên.

Nói rồi quay người đi thật như hận không thể rời khỏi đây sớm hơn nữa. Ôn Hòa nhận ra Lục Tranh thực sự giận hơn nữa đây là giận anh, bởi vì anh biết Lục địa có giận ai cũng sẽ không tỏ thái độ với người quan tâm mình mà sẽ cố bình ổn cảm xúc. Mà bây giờ, Lục Tranh tỏ thái độ với anh, chứng tỏ cậu giận anh chứ không có là ai khác. Hơn nữa Ôn Hòa nhận ra Lục Tranh rất chán ghét mình, anh ta hoảng quá liền muốn bắt lấy tay Lục Tranh thì bị hổ mập bất thình lình ngăn trở cùng tiếng gừ.

Ôn Hòa vừa giật mình vừa hoảng sợ lập tức theo phản xạ liền lôi cái gì đó trong tầm với và gần nhất ra để gắn chắn trước hổ mập. Và "Cái thứ" gần nhất và trong tầm với, được Ôn Hòa nắm trong tay lúc này không phải là hàng hóa, không phải là túi xách, không phải là áo khoác mà là Alpha nam cấp S mang tên La Quý An đang mơ màng không hiểu chuyện gì xảy ra đã phải đối mặt với con mắt đầy sát khí, đôi môi nhếch lên một độ cong vừa đủ lộ ra cặp răng nanh trắng bóc, dài và sắc bén cùng thủ thế muốn tấn công của mỗ hổ mập nào đó.

Sau khoảng hai giây, Ôn Hòa chợt nhận ra cái "thứ" được mình đẩy lên đằng trước chỉ để chắn tầm mắt là người chứ không phải vật. Sau một giây đần thối tiếp theo, Ôn Hòa xách cổ áo La Quý An ném sang một bên, chính mình lần nữa gọi Lục Tranh, nhất định phải cùng nói chuyện với cậu cho rõ ràng cái nguyên nhân tại sao Lục Tranh giận mình mới được.

- Lục… Lục Tranh !!!!

Lục Tranh dừng lại bước chân, xoay người nhìn ra phía sau, gắt giọng

- Chuyện gì ?

- Chúng ta lâu rồi không gặp, cũng nên đi ăn chứ ?

- Tôi vừa mới ăn rồi.

- Thế thì uống nước ?

- Tôi cũng uống rồi.

- …

- Rốt cuộc anh muốn nói cái gì ?

- Chúng ta ngồi lại bình tĩnh nói chuyện được không? Cậu không có chuyện muốn nói với tôi nhưng tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Lục Tranh không ưa nổi tính ngây thơ không đúng chỗ và bất chợt thông minh không đúng lúc của Ôn Hòa. Nếu là nói chuyện một chút thì cũng nên nói chuyện đàng hoàng một lần, có khi lại khiến anh ta dẹp bỏ cái phong trào viết đồng nhân kia cũng tốt. Thế là cậu đi theo Ôn Hòa đến khu vực nghỉ chân và bán nước uống gần đó.

Hổ mập thấy Lục Tranh đang có ý nén giận nên cũng không thích đám người trước mặt, tuy rằng không phải thời khắc nào cũng trưng thủ thế muốn tấn công nhưng nhất định phải phô ra được cái gì là lão hổ phát uy. Nhất định không thể để Lục Tranh thất thế trước khí thế ba người liên hợp lại. Hổ mập cũng biết trong ba người chỉ có hai tên Alpha kia là chiến đấu được, mặc dù thực lực của hai người này không địch nổi nó nhưng uy nghiêm của lão hổ cũng không phải là không trưng ra.

- Anh có chuyện muốn nói với tôi cơ mà, nói đi.

- Lục Tranh, cậu giận tôi à?

- Đúng.

- Tôi có thể biết lý do không?

- Anh đã viết cái gì, đăng cái gì và những thứ đó xáo trộn cuộc sống yên tĩnh của tôi như thế nào, chính anh là người rõ nhất.

- Cậu không thích những bài viết kia sao?

- Nếu đổi lại, tôi viết những nội dung như vậy với nhân vật chính không phải là tôi mà là anh, thì anh nghĩ sao?

- …

- Nhào nặn hình ảnh lẫn cuộc đời của tôi như thế vui lắm à?

- …

- Tôi hỏi thật một vài câu. Trước khi viết mớ đồng nhân đó, anh có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi khi nhìn thấy chúng hay không? Anh đã bao giờ ý thức rằng nếu bản thân anh cũng bị biến thành đối tượng bị nhào nặn cuộc đời thì anh có vui không? Anh từng là một người bạn rất tốt, nhưng bây giờ không phải.

- … Vậy làm sao cậu có thể hết giận?

- Chừng nào đám fan couple đó giải tán, toàn bộ đồng nhân văn biến mất không còn một mống.

- Chuyện này là không khả năng.

- Vậy thì chúng ta cũng không cần nói chuyện hay gặp mặt nữa.

- …

Dứt lời Lục Tranh mang theo hổ mập bước đi đến quầy thu ngân. Tính tiền xong thì về.

Ôn Hòa nơi kia vẫn thật bàng hoàng, Lục Tranh thế mà tuyệt giao với anh ta. Mà cậu nói cũng đúng, lúc viết những đồng nhân kia, anh chỉ lo ham vui chứ chưa hề nghĩ đến cảm xúc của Lục Tranh, lại càng chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của cậu rồi suy nghĩ. Theo thời gian, càng ngày những đồng nhân kia càng nổi lên, anh càng nhận được nhiều sự chú ý từ cộng đồng mạng và chìm đắm trong niềm vui đó, anh đã quên đi nhân vật chính thật sự đang ở ngoài đời nghĩ gì. Ôn Hòa chỉ nghĩ đến việc Lục Tranh chưa bao giờ phản ứng việc gì anh làm nên hiển nhiên cho rằng cậu cũng sẽ không vì việc này mà giận mình. Xem ra lần này anh đã chạm tới giới hạn của cậu rồi.

-------------

Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !

Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !

Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !

Thân ái và quyết thắng !
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.