Nhưng con đường này lại vô cùng dài, hành trình ước chừng gấp ba lần lộ trình qua Hàm Cốc Quan, hơn nữa đường sá hiểm trở, lại còn có hai cửa ải là Vũ Quan và Lam Điền Quan trấn giữ.
Thấy Hoắc Đình Sơn dõi ánh mắt về phía trước, Công Tôn Lương lập tức hiểu ý:
“Chủ công, ngài muốn đi Vũ Quan đạo.”
Đây không phải câu hỏi mà là khẳng định. Lời vừa dứt, người nhạy bén liền nhận ra Công Tôn Lương ngầm tỏ ý tán thành.
Vị mưu sĩ tinh tường này vuốt nhẹ chòm râu dê của mình, nói:
“Nếu là ngày thường, ta cũng sẽ không khuyên chọn con đường này. Đường núi hẹp, việc cung cấp lương thảo và hậu cần khó khăn, một khi lương thực bị cắt đứt mà bị trì hoãn thêm hai, ba ngày, hậu quả khó mà lường được.”
Mọi người không ai không gật đầu đồng tình.
Lương thảo chính là huyết mạch của đội quân. Lính tráng hành quân xa vốn đã mỏi mệt, nếu lại thiếu lương ăn, ngày hôm sau sức chiến đấu của phần lớn binh sĩ ắt sẽ tiêu tan.
Công Tôn Lương mỉm cười:
“Nhưng hiện nay, chúng ta có đường trắng của chủ mẫu. Theo ý kiến cá nhân của ta, chỉ một miếng đường trắng nhỏ cũng đủ thay thế mấy chiếc bánh hồ. Chủ công có thể lệnh cho mỗi binh sĩ trong đội tiên phong mang theo một ít đường trắng. Dù trên đường chẳng may bị tập kích, đội ngũ buộc phải phân tán, họ cũng có đủ thời gian cầm cự chờ viện quân đến.”
Nghe nhắc tới đường trắng, chúng nhân đều ngẩn ra, đầu tiên là vui mừng, sau lại chần chừ nhìn về phía Hoắc Đình Sơn.
Giá đường trắng trên thị trường thế nào, họ đều không phải không biết. Nếu mỗi binh sĩ đều được cấp đường trắng, thì tính ra chi phí ắt là một con số khổng lồ.
Thực lòng mà nói, đau lòng lắm...
“Được.” Hoắc Đình Sơn đáp.
Công Tôn Lương mỉm cười chắp tay: “Chủ công quả là hào sảng.”
“Nếu đã vậy, cũng không cần vội vã vượt Vũ Quan đạo.” Hoắc Đình Sơn nói tiếp.
Dù quân đội đã có đường trắng, nhưng số lượng lại chẳng đủ để phân phát cho toàn bộ binh sĩ. Vẫn cần phái người trở về Lạc Dương, đến thương hành nhà họ Bùi một chuyến.
---
Đến khi Bùi Oanh lại gặp Hoắc Đình Sơn thì đã là buổi chiều, gần giờ hoàng hôn. Đại quân dừng hành tiến, dựng trại ngay tại chỗ.
“Phu nhân sao lại đứng ngoài đón gió?” Hoắc Đình Sơn thấy Bùi Oanh đang ở ngoài trướng liền hỏi.
Bùi Oanh nhìn về phía trời xa: “Trời nổi gió rồi, trông có vẻ sắp mưa.”
Hoắc Đình Sơn nghe vậy cũng ngước nhìn trời. Hoàng hôn phủ sắc cam vàng dịu dàng đến lạ, nhưng phía xa trời Đông lại cuộn lên một đám mây đen lớn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến.
“Một trận mưa thu, một trận lạnh. Đêm nay e rằng sẽ mưa lớn, chớ để bị nhiễm lạnh.” Hoắc Đình Sơn đưa nàng vào trong trướng.
Bữa tối hôm nay, phu thê hai người cùng dùng bữa. Hậu bối không đến. Khi thức ăn được dọn lên, Hoắc Đình Sơn nói với Bùi Oanh về cục diện chiến sự hiện tại và kế hoạch của mình.
Danh tiếng Hàm Cốc Quan vang xa như sấm bên tai, Bùi Oanh dĩ nhiên từng nghe qua. Nay nghe hắn nói muốn đi đường Vũ Quan để tránh Hàm Cốc Quan, nàng liền gật đầu:
“Đổi hướng đi Vũ Quan đạo cũng hay. Cường công Hàm Cốc Quan sẽ tổn thất lớn, hơn nữa đối phương đã chuẩn bị sẵn, chúng ta chắc chắn không thể nhanh chóng chiếm lĩnh. Lời Công Tôn tiên sinh rất có lý, đường trắng quả là nguồn bổ sung chiến lược xuất sắc, có thể trợ giúp rất nhiều.”
Hoắc Đình Sơn đáp: “Phu nhân nói chí phải.”
Tuy hắn nói vậy, thần sắc vẫn thản nhiên, nhưng Bùi Oanh nhận ra bữa tối nay hắn ăn ít hơn thường lệ. Hiển nhiên trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng.
Bùi Oanh thở dài một tiếng.
Vũ Quan đạo quá dài, lại có hai cửa ải trấn giữ, đại quân hành tiến quả không dễ dàng. Nếu chẳng may quân đội bị đánh tan, mất liên lạc với đại đội, thì phần quân đội bị chia cắt khó tránh khỏi cảnh toàn quân bị diệt.
Dưới bầu trời đêm dần tối, thoáng chốc đã đến giờ nghỉ ngơi.
Bùi Oanh nằm trên chiếc trường kỷ mềm mại, nghe tiếng gió rít bên ngoài, lòng chẳng chút buồn ngủ. Nàng có thể cảm nhận người bên cạnh mình cũng vậy.
Trong bóng tối có tiếng thở dài, "Nếu ta sớm biết phu nhân sẽ vì chuyện này mà khó ngủ, bữa tối đã chẳng nên nhắc đến tình hình chiến sự, e rằng còn làm mất đi hình tượng của ta trong lòng phu nhân."
Bùi Oanh không thừa nhận, "Chuyện đó không liên quan."
"Vậy là vì sao?" Hắn hỏi.
Bùi Oanh xoay người quay lưng về phía hắn, "Có gì đâu, thỉnh thoảng mất ngủ thôi."
Hoắc Đình Sơn khẽ cười, khi hắn định nói tiếp thì bên ngoài lại vang lên tiếng cồng trống.
"Địch tập kích, có địch tập kích!"
Trong bóng tối, nụ cười của hắn lập tức biến mất, từ trên giường đứng dậy, vội để lại một câu bảo Bùi Oanh ngủ trước rồi rời đi.
Bùi Oanh lại trở mình, nằm ngửa trên giường, lắng nghe tiếng động hỗn loạn bên ngoài, lòng khó mà yên tĩnh.
Không biết bao lâu sau, tiếng ồn bên ngoài dần lắng xuống, nhưng chẳng mấy chốc lại vang lên tiếng sấm. Tiếng sấm rền vang từng hồi như muốn xé toạc bầu trời rộng lớn.
Bùi Oanh thì thầm, "Nhìn cái kiểu này, lát nữa chắc có trận mưa to, cũng tốt, mưa lớn thường không kéo dài."
"Ầm ——!!"
Một tiếng sét chói tai như nổ tung ngay bên tai, khiến Bùi Oanh có thoáng chốc tưởng mình điếc mất. Khi thính giác hồi phục, nàng mới nghe thấy bên ngoài có người hét lớn: "Lều trại bị sét đánh cháy rồi, mau chạy đi!"
Bùi Oanh kinh ngạc ngồi dậy, vội khoác tạm một chiếc áo rồi ra ngoài. Vừa ra tới nơi, nàng thấy không xa có một chiếc lều đang bốc cháy dữ dội, xung quanh binh sĩ sợ hãi lùi xa.
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt hơi tái nhợt của Bùi Oanh, lọt vào đôi mắt nàng như hóa thành một điểm sáng nhỏ.
Chiếc lều đang bốc cháy ngùn ngụt bị cách ly, không ai dám tiến lại gần, càng không ai dám dập lửa. Nhiều binh sĩ đứng cách đó một khoảng, thấp giọng bàn luận về chuyện vừa xảy ra.
"Lúc nãy ta còn ở lều bên kia, không thấy tình hình bên này. Rốt cuộc vì sao lều trại lại cháy? Tiếng nổ lớn ấy từ đâu ra? Sao bọn họ đều nói thần sét nổi giận?" Một binh sĩ không có mặt lúc đó tò mò hỏi.
"Hầy, ngươi hỏi ta, tức là hỏi đúng người rồi." Binh sĩ chứng kiến sự việc thuật lại một cách sống động: "Vừa rồi trên trời có một con rồng điện lao xuống, dáng vẻ dữ dằn hung tợn lắm! Cặp mắt rồng giận dữ trừng lên, cái đuôi dài quét qua dãy núi phía xa, sau đó từ trên trời lao thẳng xuống, đầu rồng đ.â.m vào lều trại kia, lập tức bùng phát ánh sáng chói mắt, rồi rồng điện gầm lên phun lửa, tiếp theo là tiếng 'phịch', con rồng biến mất."
Bùi Oanh: "....."
"Ngươi, ngươi thật sự thấy rồng sao?"
"Còn giả được sao? Ngươi không tin có thể hỏi bọn họ, họ cũng thấy mà."