Một quyển sách không tồi, lật xem kỹ lưỡng, tốc độ tự nhiên chậm lại. Bùi Oanh đã lật qua năm giá sách lớn, bất giác đã qua nửa khắc.
Tuy nhiên, vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Bùi Oanh nhìn hàng loạt giá sách vẫn chưa lật đến, trầm tư suy nghĩ.
Quan tâm quá hóa rối, nàng đột nhiên nhận ra mình đã rơi vào một lối mòn. Cho dù trong thư phòng thực sự có những cuốn sách nhỏ màu vàng, cũng không thể đặt ở nơi hiển nhiên, dễ dàng lấy được như vậy.
Có lẽ ở một góc khuất nào đó...
Ngay khi Bùi Oanh định tìm kiếm ở góc phòng, phía sau bỗng truyền đến một tiếng “két” của cửa mở.
Bùi Oanh quay đầu nhìn lại theo âm thanh, là Hoắc Đình Sơn.
“Ngài muốn dùng thư phòng sao?” Vừa nói, Bùi Oanh vừa đóng quyển sách đang mở trên tay lại, nhét lại vào giá sách.
“Ta không cần dùng thư phòng. Tìm nàng mãi, hóa ra phu nhân trốn ở đây.” Hoắc Đình Sơn bước vào, ánh mắt rơi lên giá sách trước mặt nàng. “Cớ sao đêm hôm lại bỗng phát hứng cầu tiến?”
Bùi Oanh hờ hững đáp: “Không phải cầu tiến, chỉ là đến thư phòng tìm chút đồ.”
“Tìm cái gì?” Hắn thuận miệng hỏi tiếp.
“…” Bùi Oanh im lặng.
Hoắc Đình Sơn thấy vẻ mặt nàng có phần khác lạ, lập tức nhận ra thứ nàng tìm kiếm chắc chắn không phải vật tầm thường.
Thư phòng là nơi quan trọng, bên trong có nhiều thư tín cơ mật, người thường không được tùy ý tiếp cận. Dù lý do là gì, nếu giờ này người xuất hiện ở đây là một trong các võ tướng hay mưu sĩ dưới trướng hắn, Hoắc Đình Sơn chắc chắn sẽ nghi ngờ kẻ đó có ý đồ khác.
Nhưng đây là Bùi Oanh, không phải người khác. Hắn chỉ nghĩ nàng sau bữa ăn nhàn rỗi, muốn tìm một quyển du ký để đọc.
Nhưng đó là trước đây. Lúc này, nhìn vẻ lúng túng không ngừng hiện lên trên mặt nàng, hắn khẽ nhướng mày: “Xem ra thứ phu nhân tìm quả là đặc biệt.”
“Thôi, ngài về chính viện trước đi, ta xong việc sẽ quay lại.” Bùi Oanh không chịu nổi hắn, bước tới định đẩy người này ra khỏi thư phòng.
Hoắc Đình Sơn cao hơn nàng một cái đầu, vóc dáng cường tráng, khi đã đứng vững không muốn di chuyển, nàng thực sự không đẩy nổi. Giờ đây, người này chẳng những không lùi, mà còn đưa tay ôm lấy nàng vào lòng, cánh tay siết ngang eo nàng. “Tiểu tặc, vì sao dám lẻn vào cấm địa thư phòng? Bản tướng khuyên nàng mau khai ra, thành thật thì khoan hồng, nếu không sẽ chịu khổ lớn.”
Nói xong, tay hắn còn véo nhẹ một cái.
Eo của Bùi Oanh có một vòng t.hịt nhạy cảm, dù muốn nhịn cười cũng không kiềm chế được. “Hoắc Đình Sơn, ngài đừng véo…”
“Nói đi, vào thư phòng tìm cái gì?” Hắn hỏi.
Bùi Oanh đỏ mặt, chuyện này bảo nàng nói ra thế nào được đây?
Kết quả, chỉ hơi chần chừ một chút, bàn tay to đang đặt trên eo nàng lại di chuyển, khiến Bùi Oanh cười cong cả mắt, vội đập vào tay hắn, "Ngài buông ra, ta sẽ nói cho ngài nghe."
Hoắc Đình Sơn không cù nàng nữa, nhưng tay vẫn không rời: “Nguyện nghe chi tiết.”
Bùi Oanh không trực tiếp trả lời, mà trước tiên chỉ vào mấy giá sách nàng chưa lật qua: “Hoắc Đình Sơn, những giá sách kia, ngài đã đọc hết chưa?”
“Chưa từng.” Hắn trả lời thật thà: “Thời gian chúng ta ở Lạc Dương không dài, hơn nữa không phải sách nào cũng hữu dụng đối với ta.”
Những sách như du ký hay tự truyện của các danh sĩ triều trước, Hoắc Đình Sơn chẳng muốn lãng phí thời gian vào.
“Phu nhân còn điều gì muốn hỏi, thì hỏi hết một lượt, sau đó trả lời vấn đề của ta.” Nam nhân cười nói.
Bùi Oanh nghẹn lời, nhưng nàng thật sự hỏi tiếp, "Ngài có từng thấy trong thư phòng này có quyển sách nào đặc biệt không?"
Hoắc Đình Sơn hỏi ngược lại: “Đặc biệt cỡ nào?”
Bùi Oanh tránh ánh mắt không nhìn hắn: “Về phương diện tạo người.”
Hai chữ này thật tinh tế, Hoắc Đình Sơn suy nghĩ một lát, rồi liên tưởng đến vẻ mặt bối rối ban đầu của nàng, lập tức hiểu ra.
Sau khi thông suốt, hắn bật cười thành tiếng, “Phu nhân nếu muốn tìm hiểu về phương diện đó, cớ gì lại phải đến đây tìm sách để xem, chẳng bằng trực tiếp tìm phu quân nàng cùng khám phá, chẳng phải sẽ nhanh chóng học được đủ loại từ cơ bản đến sâu xa hay sao?”
Tay hắn đang ôm eo nàng khẽ kéo dải lụa buộc quanh eo nàng.
“Không phải cho ta dùng.” Bùi Oanh vội vàng ngăn hắn: “Buổi tối nghe Minh Tuấn và Tri Chương nói đến việc căng thẳng khi thành thân, ta không khỏi nghĩ đến việc mai sau của con gái. Các người là nam tử, có cơ hội lui tới chốn thanh lâu, trong quân còn có binh sĩ hay trò chuyện với nhau, tất nhiên ít nhiều sẽ biết. Nhưng các thiếu nữ thì khác, phần lớn chỉ quanh quẩn trong nhà, mà người trong gia đình cũng không bao giờ nói chuyện này trước mặt, căn bản không biết được gì cả.”
Hoắc Đình Sơn nghe nàng lẩm bẩm một đoạn dài, nhạy bén nhận ra nguy hiểm. Tuy hắn chưa từng đến thanh lâu, nhưng đề tài này vẫn rất dễ mang họa.
Im lặng một lúc, nam nhân quyết định thuận theo lời nàng: “Phu nhân quả thật chu đáo, không bằng để ta cùng phu nhân tìm kiếm trong thư phòng. Nếu có thể lật ra thì tốt, nếu nơi đây không có, ngày mai ta sẽ sai người đến thư quán trong thành mua một ít mang về.”
Bùi Oanh đáp: “Rất tốt.”
Thế là phu thê hai người chia nhau hành động, một bên tìm bên trái, một bên tìm bên phải, đều bắt đầu từ góc nhỏ nhất.
Không ngờ, suy nghĩ ban đầu của Bùi Oanh đúng thật, cuối cùng nàng lục ra được một chiếc hộp từ tầng dưới cùng của giá sách nằm ở góc.
Hộp được bọc lụa gấm, nếu đặt riêng ở ngoài thì trông rất bắt mắt, nhưng trong thư phòng, những chiếc hộp như thế không ít, nên không có gì quá đặc biệt.
Tuy nhiên, sau khi mở ra, mọi chuyện đã khác hẳn.
Bùi Oanh nhìn cuộn tranh lụa trong tay, còn lật xem vài lần. Nàng là người trưởng thành, lại từng qua tay ba nam nhân, nên lúc nhìn một mình cũng không đến mức ngại ngùng.
Không thể không nói, tài nghệ hội họa của một số cổ nhân quả thật rất xuất sắc, sống động tinh xảo, cực kỳ truyền thần.
Nhưng xem được một lúc, Bùi Oanh đột nhiên phát hiện điều gì đó không đúng.
Quá yên tĩnh, hoàn toàn không giống phong cách của Hoắc Đình Sơn.
Nàng cảm nhận điều gì, quay lại nhìn phía sau, quả nhiên thấy người này từ lúc nào đã đứng sau lưng, ánh mắt từ cao nhìn xuống qua vai nàng, chính xác dừng trên bức tranh lụa trong tay nàng.
Bùi Oanh: “…”
Thấy bị nàng phát hiện, Hoắc Đình Sơn liền bắt đầu bình luận: “Họa sĩ này quả thực nhàm chán, chỉ lặp đi lặp lại vài kiểu, chẳng trách tranh bị bỏ xó trong góc để bụi bặm.”
Bùi Oanh khó mà nói hết lời: “Tranh treo trong phòng được đặt ở góc là chuyện thường, với lại ngài nghĩ ai cũng giống ngài…”
Chữ cuối cùng nàng nói nhỏ đến mức khó nghe, nhưng Hoắc Đình Sơn đứng gần, nghe rất rõ. Hắn cười nói: “Từ phản ứng của phu nhân mà xét, ta cảm thấy nàng hẳn là rất thích đấy chứ.”