Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương

Chương 221



Thuyền chầm chậm khởi hành, Bùi Oanh đứng trên boong, cảm nhận cơn gió mang đến khi thuyền lướt nước, chỉ thấy tâm tình thư thái, lồng n.g.ự.c như được một bàn tay vô hình mở ra, đón nhận gió trời và mây trên cao.

Cuối cùng cũng không cần phải ở trong chiếc xe ngựa chật hẹp nữa.

Có lẽ vì thời đại này chưa bị ô nhiễm công nghiệp, nước sông nơi đây trong vắt đến mức khó tin, dưới độ sâu hơn một trượng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Bùi Oanh thấy những chú cá bơi lượn vẫy đuôi dưới nước, cũng thấy những chú rùa nhỏ trôi nổi trên mặt nước tựa như những chiếc bèo.

“Gió ở đầu thuyền lớn, phu nhân đừng đứng lâu.” Hoắc Đình Sơn thấy nàng đứng đó đã một lúc.

Bùi Oanh đáp: “Thêm một tuần trà nữa ta sẽ về.”

Nhưng vừa nói xong, nàng chợt nhớ đến một chuyện khác, liền nghiêng đầu nhìn Hoắc Đình Sơn: “Đúng rồi, chứng say sóng của các binh sĩ thế nào rồi? Có thuyên giảm không?”

Hoắc Đình Sơn đáp: “Cũng ổn. Ta đã sai người ra chợ thu mua nhiều mơ chua, táo chua, phân phát cho các thuyền. Hơn nữa trước đó cũng đã qua huấn luyện, chắc không vấn đề gì lớn.”

Nghe hắn nói đến "huấn luyện," giữa chân mày của Bùi Oanh khẽ giật: “Huấn luyện? Chẳng lẽ là bắt ép chịu đựng?”

Giống như lần trước hắn dùng độc trị độc.

“Cũng không hẳn.” Hoắc Đình Sơn khẽ ho một tiếng, “Ban đầu phát đủ mơ chua, táo chua cho binh sĩ, sau khi họ dần thích nghi thì giảm dần lượng phân phát.”

Phải giảm dần, nếu không ngày nào cũng thế, dù chỉ một trăm chiếc thuyền, lượng mơ chua và táo chua tiêu hao mỗi ngày cũng là một con số rất lớn.

Dọc đường họ sẽ đi qua vài quận huyện nhỏ, có thể bổ sung tiếp tế, nhưng số lượng bổ sung chắc chắn không thể nhiều như khi ở thành Lạc Dương.

Cần phải tiết kiệm.

Bùi Oanh gật gù suy nghĩ: “Cách này cũng được.”

---

Ngày đầu tiên lên thuyền, hỏa đầu quân sử dụng nguyên liệu tại chỗ, Bùi Oanh được thưởng thức món cá sông mà đã lâu nàng chưa được ăn.

Có câu: “Gió thu thổi lá cây bay, nước Ngô sông lớn cá lư béo,” đủ thấy cá trong mùa này không chỉ đơn thuần là béo ngậy.

Nhìn bàn tiệc toàn cá bày trước mắt, Bùi Oanh liền cảm thấy dạ dày đã phải chịu đựng nhiều ngày ăn lương khô cuối cùng cũng được tưới mát.

Ba người ngồi bàn nhỏ, quây quần bên nhau.



Nhưng mà...

“Đĩa này là cá thái sống sao?” Bùi Oanh nhìn chiếc đĩa trước mặt.

“Đúng vậy.” Hoắc Đình Sơn gật đầu, nhưng vừa nói xong đã thấy Bùi Oanh nhíu mày, “Phu nhân làm sao vậy?”

Bùi Oanh khẽ lắc đầu: “Sau này cố gắng đừng ăn món này.”

Cá thái, thực ra chính là cá sống thái lát.

Thời cổ đại đã có thói quen ăn các loại thái từ rất sớm, thậm chí ăn đến mức trong Lễ Ký còn nghiên cứu ra cách ăn “Phàm thái, xuân dùng hành, thu dùng cải.”

Người xưa ăn thì cứ ăn, chỉ cảm thấy khi đó mùi vị rất ngon, còn việc sau đó một năm rưỡi phát bệnh thì khó mà quy cho món cá thái.

“Mẫu thân, vì sao không thể ăn món này?” Mạnh Linh Nhi tò mò hỏi.

Từ mấy trăm năm trước triều đại cũ đến nay, mọi người đều ăn như vậy.

Bùi Oanh cân nhắc lời lẽ: "Giống như dây tơ hồng không thể sống tự lập, thực ra cũng có rất nhiều loại sâu nhỏ mà mắt thường chúng ta không nhìn thấy. Những con sâu này chỉ sống ký sinh trên động vật khác. Nếu ăn mà không nấu chín để dùng nhiệt độ cao g.i.ế.t c.h.ế.t chúng, thì sẽ..."

Bùi Oanh ngừng lại, để hai người tự tưởng tượng tiếp.

Thời cổ, món cá thái sống rất được yêu thích. Vì trong suốt lấp lánh, giới quyền quý tán thán vẻ thanh cao mỹ lệ của nó; mà vì giá cả rẻ mạt, bách tính cũng có thể ăn được, thậm chí tự mình giăng lưới bắt cá.

Đương nhiên, quan trọng nhất là khi chấm với các loại nước sốt, hương vị thực sự rất ngon.

Cho đến thời Minh Thanh, người ta mới gắn cá thái sống với ký sinh trùng, khiến món ăn này giảm mạnh về độ phổ biến.

Có nhiều người cho rằng áp suất thẩm thấu của cá biển khác với cá nước ngọt, ký sinh trùng trên cá biển không thể sống được trong cơ thể con người, nên họ không ăn cá sông thái sống, chỉ ăn cá biển thái sống.

Ban đầu, Bùi Oanh cũng như vậy. Nhưng kể từ khi biết rằng Nhật Bản là quốc gia có tỷ lệ nhiễm ký sinh trùng cao nhất thế giới, nàng đã từ bỏ món cá biển thái sống.

Chỉ vì sợ chết, cũng sợ cơn đau dữ dội khi tẩy trùng.

Đơn giản là không cần thiết.



Mạnh Linh Nhi ngẩn người hồi lâu, sau đó cúi đầu nhìn đĩa cá thái sống trên bàn, vẻ mặt phức tạp.

Hoắc Đình Sơn mỉm cười: "Thật may có phu nhân tri thức uyên bác."

Hắn gọi vệ binh bên ngoài vào, phân phó họ đem đĩa cá thái sống này đi hấp chín, còn căn dặn thêm với hỏa đầu quân rằng từ nay về sau trong quân đội không được làm món cá thái sống nữa.

Đĩa cá thái sống được dọn đi, ba người lại tiếp tục bữa ăn.

Chỉ là sau chuyện vừa rồi, tiểu cô nương vốn đã hơi say sóng, giờ đây rõ ràng chẳng còn hứng thú ăn uống.

Bùi Oanh thấy vậy, không khỏi hối hận.

Sớm biết thì đã không nói, chỉ cần lấy đi không cho con gái ăn là được, thật đúng là có lúc lời nói chưa suy nghĩ kỹ.

"Trong khoang có mơ ngâm, lát nữa tiểu nha đầu ăn chút đi. Bếp luôn chuẩn bị sẵn thức ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy." Hoắc Đình Sơn cũng nhìn ra điều đó.

Sau bữa trưa, Mạnh Linh Nhi cảm thấy không khỏe, đành trở về phòng nghỉ ngơi.

Không biết là do thay đổi môi trường, hay vì lý do gì, sau bữa trưa hôm nay, Bùi Oanh vẫn còn rất tỉnh táo, hoàn toàn không muốn ngủ trưa.

"Tranh thủ nửa ngày nhàn nhã, phu nhân, chúng ta đi câu cá thì thế nào?" Hoắc Đình Sơn đột nhiên nói.

Bùi Oanh lập tức hứng khởi: "Ý hay! Nhưng trên thuyền có ngư cụ không?"

Hoắc Đình Sơn đáp: "Lưới cá và cần câu đều có, thuận tiện cho hỏa đầu quân đánh bắt cá."

Chẳng bao lâu sau, hai phu thê ra phía đuôi thuyền, mỗi người đặt một chiếc ghế gỗ, một cần câu và nửa hộp mồi câu, mỗi người chiếm một chỗ.

"Chỉ câu cá thì không thú vị lắm. Phu nhân, chi bằng chúng ta thi đấu một phen, lấy một buổi chiều làm hạn, xem ai câu được cá nặng hơn. Cuối cùng so tổng trọng lượng." Hoắc Đình Sơn mỉm cười: "Người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng, không được chối từ."

Câu cá vốn phụ thuộc vào thời gian và may mắn, kỹ thuật thế nào không phải quá quan trọng. Vì vậy, Bùi Oanh suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, nhưng cẩn thận thêm vào một điều kiện: "Yêu cầu đó không được vi phạm các nguyên tắc."

Hắn đồng ý ngay: "Tất nhiên."

Không biết vì sao, nhìn vào nụ cười nơi khóe miệng hắn, Bùi Oanh đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Bùi Oanh mở hộp mồi câu, nhìn những con sâu nhỏ không ngừng ngọ nguậy bên trong, im lặng một giây, sau đó không chút do dự kéo đối thủ tới sai bảo: "Hoắc Đình Sơn, giúp ta gắn mồi đi."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.