Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương

Chương 218



Hoặc Đình Sơn nhìn miếng t.hịt vẫn chưa chín hẳn, lại hỏi: “Sơn trại cách đây bao xa?”

Trinh thám đáp: “Ước chừng ba dặm, nhưng sơn trại nằm trên núi.”

Hoắc Đình Sơn quay sang Bùi Oanh bên cạnh, “Phu nhân, ta đi diệt phỉ, t.hịt này nàng hãy trông coi giúp ta, trước khi t.hịt nguội, ta nhất định sẽ quay về.”

Ngồi cùng bọn họ bên đống lửa còn có Sa Anh, Trần Nguyên, Hùng Mậu và Lý Cùng Kỳ. Mấy người nghe Hoắc Đình Sơn muốn đi diệt phỉ, liền vội vàng nói:

“Đại tướng quân, hai trăm tên lâm phỉ chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, sao cần ngài đích thân ra tay?”

“Đại tướng quân, thuộc hạ nguyện lãnh binh đi diệt phỉ.”

...

Hoắc Đình Sơn giơ tay ngăn mấy người, “Diệt phỉ là thứ yếu, lần này ta muốn thử đao. Trần Nguyên, Hùng Mậu, hai ngươi theo ta cùng đi. Sa Anh và Lý Cùng Kỳ, hai ngươi ở lại trông coi quân doanh, giữ nhà là được.”

Nghe hắn nói vậy, mọi người chợt hiểu ra.

Thử đao.

Bách luyện cương vừa được chế tạo ra, quả thực chưa từng thử trên chiến trường. Lấy đám lâm phỉ này làm nơi thử đao, đúng là rất thích hợp.

Lý Cùng Kỳ vốn đã dùng cây trường thương lưng rắn bằng thép luyện trăm lần nên không mấy bận tâm, nhưng Sa Anh thì ngứa ngáy khó chịu.

Có được vũ khí mới, hắn vẫn chưa từng thử qua, bây giờ lại thấy ghen tị với Trần Nguyên và Hùng Mậu.

Dứt lời, Hoắc Đình Sơn đứng dậy, chọn ra một trăm Hắc Giáp Kỵ được trang bị vũ khí bách luyện cương, trong màn đêm giơ roi thúc ngựa, dưới sự dẫn đường của trinh thám tiến về phía sơn trại.

Ba dặm đường, cưỡi ngựa nhanh chỉ là chuyện trong chốc lát.

Hoắc Đình Sơn ngồi trên lưng ngựa Ô Dạ, nhìn cánh rừng núi chìm trong bóng tối, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Trước đó đã có dự đoán, nhưng sau khi đến nơi, hắn xác định trại phỉ này không phải trại phỉ bình thường, phần nhiều là do quan phỉ cấu kết mà thành.

Thứ nhất, nơi này quá gần Lạc Dương, hoàn toàn nằm dưới mắt quan phủ; thứ hai, dãy núi ở đây không hiểm trở, địa hình bằng phẳng không tạo thành thiên hiểm, các công trình phòng ngự mà lâm phỉ dựng nên dù lợi hại đến đâu cũng có giới hạn, tấn công mạnh mẽ hoàn toàn có thể chiếm được.



Nhưng nó lại có thể tồn tại nguyên vẹn tại đây, hơn nữa còn tập hợp đến hai trăm người. Nếu không có người trên cao nhắm mắt làm ngơ, trại phỉ này căn bản không thể tồn tại.

“Đại tướng quân, có cần ta dẫn một đội nhỏ đi thăm dò trước không?” Hùng Mậu hỏi.

Hoắc Đình Sơn chọn ra mười mấy người ở lại trông coi ngựa, “Không cần. Địa hình nơi này bằng phẳng, hơn nữa đám phỉ này nhất định không phải hạng phỉ hung ác. Tất cả theo ta!”

---

Trên núi.

“Nghe nói hai ngày nữa có một con cừu béo sẽ từ phía Đông đến, đến lúc đó chúng ta lại có ngày lành rồi.”

“Hừ, những ngày này thật sướng, hơn hẳn cắm đầu cày ruộng.”

“Không phải sao, cày ruộng cả năm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng theo Phùng đương gia thì ngày ngày ăn ngon uống ngọt, cuộc sống này đúng là thần tiên cũng không đổi.”

“Hai ngày nữa con cừu béo đó e rằng không động được đâu, ngươi đừng quên lời dặn của Phùng đương gia. Hai tháng gần đây Lạc Dương có nhân vật lớn, nghe nói hình như là vị kia ở phía Bắc. Nếu khiến hắn chú ý, e rằng sau này trại sẽ không còn nữa.”

“Sợ cái gì chứ, hôm qua chẳng phải nghe được tin tức sao, vị kia sắp đi rồi. Thời gian không trùng khớp, yên tâm đi.”

“Có tập kích!!” Từ dưới chân núi bất ngờ vang lên tiếng huýt sáo như chim kêu.

Hai người đang trò chuyện lập tức kinh hãi.

Kẻ nào to gan đến thế, dám động đến sơn trại này? Hắn không sợ mất mạng tại đây hay sao?

“Mau, báo cho huynh đệ chuẩn bị nghênh chiến.”

Lời vừa dứt, phía dưới đã vọng lên những tiếng kêu thảm thiết.

Trong màn đêm, một đội quân mặc giáp đen tựa như hòa vào bóng tối. Họ hành quân cực nhanh, tựa bóng quỷ lướt qua. Những mũi tên b.ắ.n tới bị chặn lại với tiếng “choang”, rồi tiếp đó là tiếng kim loại va chạm. Có kẻ đối đầu với họ, nhưng sau vài nhát kiếm, binh khí trên tay đã vỡ tan.

“Không, điều này không thể nào...”

Hoắc Đình Sơn vung đao c.h.é.m tới, trước tiên đập vỡ thanh đao giơ lên chắn trước mặt, rồi c.h.é.m đứt cổ họng tên lâm tặc.

Đầu kẻ ấy lăn lông lốc xuống đất, ngay sau đó bị nam nhân một cước đá sang bên vì thấy vướng chân.



Đối mặt với quân đội chính quy, lại được tuyển chọn và huấn luyện nghiêm ngặt, Hắc Giáp Kỵ dễ dàng áp đảo kẻ thù, huống chi là những tên lâm tặc chẳng ra gì.

Tinh binh cộng thêm vũ khí bách luyện cương, Hắc Giáp Kỵ tiến hành c.h.é.m g.i.ế.t như bão táp. Đường lên núi vốn đầy chướng ngại cùng lâm tặc phục kích, nhưng bọn họ đi đến đâu liền quét sạch trở thành thông suốt đến đó.

Chẳng mấy chốc, họ tiến đến đại bản doanh của sơn trại.

Giống như bao doanh trại khác, sào huyệt của bọn cướp được giấu kín sau lớp rừng rậm. Vượt qua khu rừng, có thể thấy ánh sáng lấp lánh không xa. Nhưng giờ đây, doanh địa đã hỗn loạn tột cùng. Một số lâm tặc nhận thấy tình thế nguy cấp, vội vàng ôm theo của cải chạy trốn bằng con đường mòn nhỏ khác.

“Tìm đầu mục ra đây.” Hoắc Đình Sơn ra lệnh.

Nhưng lệnh vừa ban xong, từ căn nhà đồ sộ phía trước, một kẻ bước ra. Đó là một đại hán đầu trọc, cao hơn tám thước, tay cầm một cây đại phủ lớn hơn nửa thân người, sau lưng còn treo một chuỗi vòng đồng.

“Kẻ nào gây náo loạn nơi này?” Đại hán đầu trọc gầm lên.

Thấy người này vừa lên tiếng, đám thuộc hạ đang định bỏ chạy liền dừng lại. Hoắc Đình Sơn nhận ra đây chính là đầu mục, thầm nghĩ không cần mất công tìm kiếm nữa.

Hắn nhếch môi, tay cầm đao tiến lên phía trước: “Gia gia nhà ngươi bảo ngươi đến đây chịu chết.”

Nghe vậy, Phùng Phúc giận dữ quát: “Tên tiểu tử kia thật ngông cuồng, lát nữa ta sẽ c.h.ặ.t đầu ngươi để làm lễ tế rượu.”

Phía sau, Hùng Mậu cũng giận đến dựng tóc gáy, nhưng biết rằng Hoắc Đình Sơn muốn thử đao với kẻ này, chỉ đành quay sang trút giận lên đám tiểu lâu la.

Bên kia, hai người đã giao đấu. Đại phủ của Phùng Phúc và thanh hoàn thủ đao của Hoắc Đình Sơn vừa chạm vào nhau liền phát ra tiếng động vang dội. Ngay chiêu đầu tiên, Phùng Phúc không khỏi kinh hãi.

Kẻ này sức lực thật kinh hồn!

Đối diện Phùng Phúc, Hoắc Đình Sơn không dùng bất kỳ chiêu thức nào. Hắn vung đao loạn xạ, vừa mạnh vừa nhanh, mỗi nhát đều c.h.é.m thẳng vào đại phủ của đối thủ.

Thấy người kia không có quy củ gì, Phùng Phúc dần bình tâm lại.

Hừm, cứ tưởng gặp phải kẻ tài ba, không ngờ lại chẳng biết chút chiêu thức nào. Với loại người này, chỉ cần phòng thủ qua vài nhát, đợi hắn đuối sức thì ta có thể phản công.

Mưu tính đã xong, nhưng ngay khi đó, Phùng Phúc nghe thấy một tiếng “rắc” khe khẽ, tựa như có vật gì đó đang nứt vỡ.

Y cố gắng tập trung tìm nguồn gốc âm thanh, nhưng đêm tối mịt mùng, chẳng nhìn rõ được gì. Đến khi lưỡi đại phủ trên tay đột ngột vỡ ra một mảnh, Phùng Phúc mới bàng hoàng nhận ra, lập tức hãi hùng đến cùng cực.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.