Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương

Chương 210



Vì thế, suốt ba ngày liền, trên bàn ăn đều thêm các món như củ cải, khoai từ và bí đao – những thực phẩm bổ dưỡng, ôn hòa.

Hôm nay cũng vậy, Mạnh Linh Nhi nhìn các nguyên liệu quen thuộc mà bỗng cảm thấy nhạt miệng ba phần, liền thắc mắc hỏi:

“Chẳng lẽ gần đây củ cải bị tồn kho, nên bán hạ giá? Phòng bếp thấy vậy liền mua mấy sọt mang về?”

Hoắc Minh Tuấn cũng có cùng thắc mắc.

Đáp lại, Bùi Oanh lý giải đầy căn cứ:

“Mùa thu là mùa dưỡng sinh, như người xưa nói, ‘thu đông dưỡng âm’, hiện tại không chú trọng ăn uống thì đợi đến bao giờ?”

Hai người trẻ tuổi lặng thinh, bất mãn cũng chẳng ích gì, đành ăn thêm một bữa củ cải nữa.

“Linh Nhi, gần đây con không bận rộn việc học, có muốn làm chút việc khác không?” Bùi Oanh chuyển đề tài.

Mạnh Linh Nhi nghiêng đầu: “Việc khác? Mẫu thân ý chỉ việc gì?”

Bùi Oanh suy nghĩ, rồi chậm rãi đáp:

“Trong phủ vừa có một nhóm tiểu công tử tới chơi, họ đều là con nhà quan lại ở thành Lạc Dương. Những ngày qua là đại ca con đang chiêu đãi bọn họ. Con nếu rảnh rỗi, có thể cùng đại ca tiếp đãi khách nhân.”

Mạnh Linh Nhi nhớ tới cảnh trưa nay trong sân viện, thấy mấy "lừa" và "la", còn có một tiểu công tử thốt lời vô lễ với nàng, sau đó bị đại ca hung hăng đ.ấ.m một cú.

Tiếp đãi khách nhân...

Mạnh Linh Nhi: “...”

Bùi Oanh nói xong, lại thấy biểu cảm của con gái hơi kỳ lạ. Trong lòng nàng khẽ giật mình, chẳng lẽ Linh Nhi đã gặp nhóm tiểu công tử ấy rồi?

Cả nhà cùng ngồi ăn cơm, không chia phần mà quây quần quanh bàn. Bên cạnh Bùi Oanh là Hoắc Đình Sơn, thấy bầu không khí trở nên kỳ quặc, nàng dưới gầm bàn khẽ dùng chân chạm nhẹ vào hắn.

Hoắc Đình Sơn hiểu ý, chậm rãi mở lời:

“Nói là tiếp đãi khách, thực ra không cần khách khí với bọn chúng. Phụ thân chúng vốn không phục ta, lần này giữ mấy tiểu công tử trong phủ chẳng qua là để làm con tin. Chỉ cần giữ mạng bọn chúng là đủ, còn lại tùy các con tự quyết.”

Bùi Oanh: “...”

Hoắc Đình Sơn nói thẳng thừng không chút giấu giếm.



Khác với Bùi Oanh, hắn chưa bao giờ coi mấy đứa nhỏ trong nhà là tiểu hài tử. Chúng không phải năm sáu tuổi, đều đã mười mấy, hai mươi, hẳn phải có phán đoán riêng.

Mạnh Linh Nhi gật đầu: “Dạ, phụ thân.”

Sau khi giao nhiệm vụ nhỏ cho nữ nhi, hai phu thê liền bận rộn chuyện khác.

Việc đóng thuyền đã được giao cho Thạch Thái thú cùng một nhóm người phụ trách, tạm thời họ không cần bận tâm. Còn việc luyện thép, vì là cơ mật tối cao, không thể giao cho người ngoài, nên toàn bộ đều do tâm phúc trông nom.

Hoắc Đình Sơn cứ cách hai ngày lại đến xưởng luyện thép một lần, thời gian còn lại thì dẫn binh lặn lội ở các bãi nước.

Còn Bùi Oanh, ánh mắt nàng hướng về việc chế tạo thủy tinh.

Hiện giờ, nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, cũng là lúc nên bắt đầu thử nghiệm từng bước. Nàng chỉ biết các loại nguyên liệu cần dùng, nhưng tỷ lệ cụ thể thế nào, nàng không rõ, chỉ có thể từ từ dò dẫm.

Để tăng tối đa sản lượng thép, vùng ngoại ô thành Lạc Dương đã mở thêm vài lò luyện thép mới, canh giữ nghiêm ngặt. Bùi Oanh tiện tay chọn một lò để bắt đầu thử nghiệm chế tác thủy tinh.

Phu thê họ lại tiếp tục chuỗi ngày sáng đi tối về.

Ngày nọ, khi Hoắc Đình Sơn và Bùi Oanh vừa rời khỏi phủ Châu mục không lâu, một đoàn xe từ cổng Đông thành Lạc Dương lần lượt tiến vào.

Người nam nhân đi đầu anh tuấn, gương mặt lạnh lùng, ít nói, cưỡi trên lưng con ngựa cao lớn. Phía sau hắn, đoàn xe ngựa kéo dài như một con rắn khổng lồ.

Lính canh thành nhìn trang phục của người đến, lại trông thấy tín vật trên tay hắn, lập tức không dám cản trở, vội vàng mở đường cho đoàn xe tiến vào thành.

Lúc này, một cơn gió lướt qua, làm bức rèm xe mở hé một góc, loáng thoáng để lộ bên trong chất đầy những tảng đá.

Khi đoàn xe đã vào thành, một binh lính đổi ca quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng đuôi của đoàn xe, không nhịn được lẩm bẩm:

"Đó là người của nơi nào vậy?"

Một binh lính khác cười nói:

"Ngươi nói gì thế? Đây là thành Lạc Dương, thành của Đại tướng quân. Ngươi nói xem, người của nơi nào mới có thể nghênh ngang đi vào như vậy?"

Người lính trước gãi đầu:

"Nghe cũng đúng."

Trần Nguyên dẫn đầu đội xe trở về phủ Châu mục, tiến vào từ cửa hông. U Châu và Dự Châu sắp kết thân, vì vậy chuyến đi Dự Châu lần này của Trần Nguyên hết sức thuận lợi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới, Dự Châu cũng hỗ trợ tận tình, khiến hắn có thể về sớm hơn dự kiến.

Trần Nguyên sắp xếp người dỡ hàng.



Những thứ mang về đều là quặng, rất nặng, khó dùng sức người để vận chuyển. Vì vậy, Trần Nguyên ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị xe đẩy, đặt các tấm ván gỗ nối liền thùng xe, từ bên trong đẩy quặng xuống một cách chậm rãi.

Vừa dỡ xong một xe, một binh lính bước đến, nhỏ giọng gọi:

"Trần Sử quân."

Trần Nguyên quay đầu nhìn, nhận ra đó là Thôi Tử Hạo, một binh sĩ do chính hắn huấn luyện. Người này từng theo hắn đi tìm tiểu thư:

"Chuyện gì?"

Thôi Tử Hạo hạ giọng:

"Trần Sử quân, tiểu thư hiện đang ở sân huấn luyện góc Tây Bắc."

Trần Nguyên hơi nhướng mày.

Thôi Tử Hạo liếc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, liền nói tiếp:

"Trước đó vài ngày, Đại tướng quân bắt một nhóm con cháu quan viên, đều là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, đưa vào phủ giam giữ. Hằng ngày, họ bị huấn luyện như c.h.ó săn. Ban đầu, chuyện này do Đại công tử phụ trách, nhưng gần đây không biết vì sao tiểu thư cũng bị kéo vào tham gia..."

Nói đến đây, Thôi Tử Hạo ngập ngừng, giọng thấp hơn nữa:

"Thuộc hạ từng nhiều lần tuần tra qua sân huấn luyện, thấy có một thiếu niên mặt trắng luôn tìm cách tiếp cận tiểu thư."

Thôi Tử Hạo lén liếc sắc mặt Trần Nguyên:

"Chuyện dỡ quặng rất đơn giản, nơi này thuộc hạ có thể thay Trần Sử quân trông coi."

Trần Nguyên không nói gì, chỉ vỗ vai Thôi Tử Hạo, sau đó xoay người đi về hướng Tây Bắc của phủ.

---

Mạnh Linh Nhi đã đến giám sát tại sân huấn luyện được mấy ngày. Ban đầu, ngày đầu tiên không có gì, nhưng những ngày sau, nàng gần như phát điên.

Tiểu nhi tử của Thái thú, Thạch Thành Lỗi, không biết vì sao cứ luôn lảng vảng bên cạnh nàng, miệng nói toàn những lời lố lăng.

Đánh y, mắng y, y vẫn cười được. Mạnh Linh Nhi chưa từng gặp kẻ nào vô lại đến vậy. Y ngày càng ngang ngược, mà đại ca của nàng lại không hiểu sao không nhúng tay vào, không giống như hôm nọ đánh kẻ khác đến nỗi co rúm như tôm.

Mạnh Linh Nhi không phải chưa từng nghe lời tỏ tình. Trước đây ở quận Viễn Sơn, Ký Châu, một thiếu niên họ Hoa đã làm thơ, dùng ẩn dụ trong thơ để bày tỏ lòng yêu mến nàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.