Tôi từ bất ngờ trở thành phấn khích. Trần quản gia quả thực có rất nhiều thông tin để thăm dò nha.
-" Bà trần, sao bà lại nghĩ vậy? có phải..bà từng nhìn thấy cô gái đó rồi!?"
-" Tôi..Không..chỉ là có lần tôi vô tình bắt gặp thiếu gia trầm ngâm cầm một tấm ảnh trên tay..rồi..hôn lên đó.."
Bà Trần vốn dĩ trả lời rất nhanh nhẹn, hiện tại lại trở thành bộ dạng ấp úng. Thấy hổ thẹn vì đã bán đứng cậu chủ mà bà ấy luôn trung thành sao?
-" Vậy danh tính của người trên bức ảnh rốt cuộc là ai?"
-" Tôi..tôi cũng không rõ nữa. Lúc đó tôi vô tình đi qua phòng làm việc của thiếu gia, để không bị phát hiện chỉ có thể nhìn vào một chút."
Không ngờ Trần Quản Gia lại tin tưởng tôi như vậy, đến cả việc nhìn trộm và bán đứng Lục Tưởng Hàn như vậy cũng không ngại mà kể hết cho tôi.
Tôi chậc chậc vài tiếng cảm thán trong miệng, sau đó thoải mái đặt một tay lên vai bà Trần.
-" Trần quản gia cứ yên tâm, cháu là người rất kín miệng, nếu sau này còn thông tin gì khác, đừng ngại nói cho cháu nhé!"
Tôi xem như bà Trần đã thành giao, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
-" Bà Trần, vậy hiện tại có thể đưa cháu đến phòng làm việc của tên đó không?"
-" Thưa phu nhân, thiếu gia căn dặn không cho phép bất kì ai bước vào nơi làm việc của ngài ấy."
bà Trần lại trở thành bộ dạng cứng ngắc, cứ như vậy trả lời tôi.
-" Khi nào thì hắn trở về?"
-" Tính theo thời điểm hiện tại, nếu tôi nhớ không lầm thì thiếu gia sắp đến lúc trở về rồi."
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, nhanh như vậy sao, hay là do tôi ngủ dậy quá muộn?
-" Vất vả cho Trần quản gia rồi, hiện tại bà có thể đi làm việc." - Tôi cười nói.
Nhìn bóng dáng bà Trần đi xa. Trong lòng tôi sớm đã sắp đặt ra một cuộc giao dịch rồi.
Tên này theo như lời Trần quản gia kể lại, hắn rất có thể là kẻ si tình.
Tuy không biết danh tính nữ nhân trên tấm ảnh của hắn là ai, nhưng có thể dựa vào việc này mà ra điều kiện với hắn, kiểu như tôi buông tha cho anh, anh buông tha cho tôi, mỗi người đều có một hạnh phúc đích thực?
Nhưng tên này nhìn bề ngoài chính trực như vậy, lỡ như hắn lại là một tên cứng miệng có chết cũng không chịu thừa nhận thì sao?
Hơn nữa, nếu từ ban đầu hắn thật sự yêu cô gái trên tấm ảnh thì vì sao lại chủ động ra điều kiện kết hôn với tôi.
Vì thông tin mâu thuẫn với nhau nên suy nghĩ đều loạn hết cả lên rồi, tốt nhất là chờ đến lúc hắn trở về.
...----------------...
Lục Tưởng Hàn ngồi phía đối diện tôi, Hắn mặc trên thân bộ vets đen, khuôn mặt lãnh đạm đôi lúc sẽ đưa mắt nhìn tôi, phong tư ưu nhã chầm chậm đưa thức ăn vào miệng.
-" Lục Thiếu, tôi không quan tâm việc anh giúp đỡ công ty của cha mẹ tôi đến cuối cùng là có mục đích gì. Nhưng tôi sớm đã đoán được, với gương mặt đào hoa này của anh, chắc chắn từng phải lòng cô gái nào rồi, phải không?"
Tôi giọng điệu phấn khích, không quan tâm đến thức ăn trên bàn, trực tiếp vào chủ đề chính.
Sắc mặt hắn từ biểu cảm mờ nhạt, lúc sau ánh mắt liền có chút ngạc nhiên ngước nhìn tôi.
Không để hắn kịp tiếp lời, tôi nhanh chóng tiếp tục.
-" A ha! biểu cảm này là bị tôi nói trúng rồi."
-" Anh không cần tỏ ra e thẹn đâu, nếu như tôi và anh sớm đã có ý trung nhân trong lòng. Vậy thì bây giờ, tôi buông tha cho anh, anh buông tha cho tôi, chúng ta..không còn ai nợ ai nữa?"
Tôi cứ như một đứa trẻ, vừa náo nhiệt vừa hiếu động.
đột nhiên lại bất chợt thấy sắc mặt của hắn chuyển hướng tức giận, giọng điệu như đang khó chịu trong lòng, nói với tôi.
-" Tôi vốn dĩ cho rằng thiếu phu nhân đây không phải loại phụ nữ ngu ngốc, nhưng tôi hoàn toàn đã nhầm rồi. Cô phát ra được lời này, căn bản không xem mặt mũi của Lục gia ra gì."
Tôi vì lời này của hắn, bỗng nhiên nét mặt suy tư, cảm xúc như hụt đi một bước.
Người nên hổ thẹn, có lẽ là tôi mới đúng.
Tôi vốn dĩ cho rằng bản thân sớm đã chết tâm hoàn toàn với thứ tình cảm kia, nhưng tôi của hiện tại lại vì một chút lời nói chưa được xác thực ấy mà thốt ra loại chuyện nực cười như vậy. Đến suy nghĩ cũng trở nên ngu ngốc rồi.
Khương Lạc Hi, mày sao vậy? mày đã kết hôn, trên danh nghĩa cũng xem như đã có chồng rồi. Vì sao vẫn luôn hướng về thứ tình cảm không thể cứu vớt ấy, đến cách hành xử cũng trở nên kì lạ rồi?