'Lục Thiếu ~ hóa ra anh vừa đi cùng chị Khương, chẳng trách em nhìn mãi không thấy anh ở đâu."
Tiết Phương nhanh chóng đứng dậy trước mắt Lục Tưởng Hàn, cử chỉ yêu kiều vén tóc ra sau, giọng điệu thập phần ve vãn.
Cô gái này vừa gặp Lục Tưởng Hàn, mọi sự phòng vệ đều biến mất. Cũng không quan tâm vì sao tôi lại đi lâu như vậy.
Tôi đưa mắt nhìn Lục Tưởng Hàn. So với dáng vẻ hưng phấn của Tiết Phương, biểu tình lạnh nhạt trên khuôn mặt hắn lại hoàn toàn không đổi, ánh mắt miễn cưỡng hướng xuống tựa hồ có chút khinh bỉ.
" Lâu rồi không gặp. Có thể nói chuyện riêng không?"
Lục Tưởng Hàn căn bản không muốn dây dưa với cô gái này, trực tiếp vào chủ đề chính.
Tiết Phương hiện tại hoàn toàn không có chút nghi hoặc, đối với lời này lại vui sướng không nói lên lời.
" N...Nói chuyện riêng sao? Đương nhiên là được!"
Trên đời này thật sự có loại người dễ dàng thay đổi thái độ như vậy sao? Hai người bọn họ hình như là mối quan hệ quen biết từ trước.
Rõ ràng biết Lục Tưởng Hàn chỉ là bất đắc dĩ mới tiếp cận cô ta, vì sao bản thân đối với cách cư xử thiếu chừng mực này của Tiết Phương lại khó chịu như vậy?
Lục Thiếu, vậy chúng ta đến khuôn viên nói chuyện nhé?"
Tiết Phương chen vào giữa tôi và Lục Tưởng Hàn, bám lấy cánh tay của hắn rồi nói. Nhìn dáng vẻ bọn họ quay lưng về phía tôi, cứ như vậy quấn quít rời đi, trong lòng gợi lên sự khó chịu cực hạn.
Một phần là vì cảm thấy sự hiện diện của bản thân không được tôn trọng, phần còn lại là vì thân ảnh ngập tràn ám muội đang đứng trước mắt tôi đây.
" Này, vậy còn tôi!?"
Bản thân lớn giọng nói, tay chỉ về phía mình. Đối diện với lời này của tôi, Lục Tưởng Hàn chân không dừng bước, chỉ chầm chậm quay đầu lại, nhấp môi đáp.
Ngoan ngoãn ở đây. Xong việc sẽ đến tìm em."
Thanh âm nghe thoáng qua tựa hồ có chút ám muội. Lúc này, Tiết Phương bám sát bên cạnh hắn ta lại ung dung không chút nghi ngờ, cô ta vậy mà vẫn cho rằng Lục Tưởng Hàn đột ngột đến đây chỉ vì muốn cùng cô ấy nói chuyện sao?
Tôi vẫn đứng đó, liếc mắt nhìn cô gái ban nãy rót rượu cho tôi im lặng ngồi trên bàn. Cô ta đột ngột bị nhìn chằm chằm liền lộ ra vẻ khó xử, lúc sau mới chầm chậm ngẩng đầu nói.
"...Tôi xin phép đi vệ sinh chút."
Tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười trên môi, tùy tiện ừm một tiếng.
Nhìn theo bóng dáng người phụ nữ sớm đã xa dần, khóe môi của tôi khẽ cong lên. Không cần đi một chút, đi cả đời cũng được.
..Để xem, Lục Tưởng Hàn và Tiết Phương vừa đi không lâu, có lẽ thật sự đã đi đến khuôn viên rồi. Chuyện này quả thực rất kích thích, bản thân bất giác cũng không muốn đứng mãi một chỗ nữa.
Tôi nhân lúc không có ai chú ý liền rời đi, thiết kế của các khách sạn căn bản đều giống nhau. Phải nhanh chóng đến xem tình hình hiện tại của bọn họ, một tình tiết cũng không thể bỏ lỡ!
Bước qua cửa kính lớn liền cảm nhận được gió nhẹ thổi qua tai, nhìn thấy bầu trời đêm hiện hữu ngay trước mắt. Dưới chân là lối đi được lát bởi nhiều viên sỏi nhỏ, trong khuôn viên còn có một bể bơi lớn, hòa cùng ánh đèn neon mỹ lệ đến khó tin.
Trong lúc đang ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, bản thân đột ngột nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đâu vọng đến.
' Lục Thiếu...Anh gọi em ra đây...không lẽ là vì đã suy nghĩ lại rồi?"
Tôi đứng khép vào bức tường gần đó, một tiếng động cũng không dám phát ra. Chỉ có thể ngó đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh này.
Quả nhiên, giọng nói này là của Tiết Phương. Hai người họ đang đứng khá xa bức tường này, có thể nói là ở phía sau tôi nhưng khoảng cách không gần.
" Thành thật mà nói, những năm qua không phải em đều rất chung tình với anh sao? so với cô gái kia có lẽ còn tốt hơn...
Tôi tròn mắt, cố gắng nép vào bức tường rồi âm thầm xoay người về hướng bọn họ.
"So với cô gái kia?" là đang ám chỉ mình sao? mối quan hệ giữa bọn họ rất cuộc là gì?
Đứng ở phía này, bản thân hoàn toàn không thể nhìn thấy sắc mặt của Lục Tưởng Hàn hiện tại. Chỉ thấy hắn từ lúc nào đã ở sau lưng nắm lấy một chiếc điện thoại, không rõ là vì có ý đồ gì.
" Tiết Phương, là cô sai khiến người khác hạ thuốc vào ly rượu của Lạc Hi?"
Sau lời này, tim tôi càng đập mạnh hơn. Trái với thái độ ngu muội vì tình kia, Lục Tưởng Hàn sau cùng chỉ quan tâm đến mục đích chính hắn gọi Tiết Phương đến đây. Đứng trước cô ta, giọng nói không có chút lay động.
"..Haha...Lục thiếu...anh nói gì thế? Em làm sao có thể.."
Tiết Phương quả nhiên bị lời này dọa sợ rồi, ban nãy rõ ràng còn hào hứng như vậy, thái độ hiện tại lại thay đổi trong tức khắc.
' Tôi hỏi có phải cô làm hay không?"
Qua giọng điệu này, cảm thấy Lục Tưởng Hàn hình như có chút mất kiên nhẫn rồi.
Chiếc điện thoại được cầm sau lưng kia có lẽ là để ghi âm lại lời khẳng định của Tiết Phương. Ở góc độ này, cô ta hoàn toàn không thể phát hiện ra, có thể chỉ nghĩ đơn giản rằng người trước mắt đang chắp tay ra sau lưng.
Chỉ thấy Tiết Phương không ngừng nghiến hai hàm răng lại, không cam tâm đáp.
" Phải...Là em làm...Nếu vậy thì đã sao?"
Không cần nói ra cũng có thể tưởng tượng được Lục Tưởng Hàn lúc này đắc ý đến nhường nào.
" Tính cách nóng vội này của cô, quả nhiên chưa từng thay đổi nhỉ?"
Chiếc điện thoại ban nãy bị giấu sau lưng, hiện tại đã hoàn toàn được phơi bày trước mắt Tiết Phương. Cô ta vừa nhìn vào màn hình điện thoại, hai mắt liền trợn tròn, mặt cắt không còn một giọt máu.
" A...Anh hiện tại như vậy là có ý gì!?.."
Căn cứ vào giọng điệu hiện tại của Tiết Phương, có lẽ Lục Tưởng Hàn đã thành công giáng cho cô ta một đòn tâm lý rồi.
Tên này ngày thường lúc nào cũng cợt nhả, hiện tại lại khác hoàn toàn. Ngay cả khi đã đối mặt với trạng thái tuyệt vọng nhất của Tiết Phương, hắn vẫn bình thản đến đáng sợ, một lời cũng không hồi đáp lại.
'Lục Tưởng Hàn...Rốt cuộc là vì sao? vì sao lại đối xử với tôi như vậy!? Anh thì khác quái gì chứ? không phải cũng từng dùng mọi thủ đoạn để được ở bên cô gái đó sao?"