Ánh mắt tôi dừng lại trên dòng chữ in đậm trên trang bìa tạp chí, cảm giác như tim mình vừa lỡ đi một nhịp. Tâm tư mơ hồ, bất giác lưu lại xúc cảm nơi đáy mắt
Cho dù là lần thứ bao nhiêu nghe lại tin tức này, bản thân đều sẽ không giấu được cảm giác bâng khuâng thiếu chân thực nơi tâm can.
- Công ty của nhà họ Dương bất ngờ được chuyển giao cho một người đàn ông vô danh, không có tên tuổi hay địa vị nổi bật tiếp quản.
Tiêu đề được in với cỡ chữ nổi bật trên trang tạp chí. Rõ ràng là đang muốn ám chỉ đến Mạc Thần Phong
Người đứng sau đưa ra thông tin này, quả nhiên vẫn không thể nắm bắt hết mọi chuyện. Căn cứ vào hai chữ " vô danh " này, xem ra bọn họ hoàn toàn không biết Mạc Thần Phong về bản chất chính là con trai của Dương Lão gia.
Sự thật bị bóp méo, thông tin thế này lại được đưa lên một trang tạp chí có tiếng. Nếu người trong cuộc xem được, không phải sẽ chịu ủy khuất lớn sao?
' Thế nào? đau lòng không?"
Thanh âm vì tôi mà phát ra, nghe thoáng qua tựa hồ cảm nhận được hàm ý mỉa mai bao quát.
Ánh mắt từ ban nãy chỉ chăm chú đến cuốn tạp chí trước mắt. Trong một khắc lại quên đi người bên cạnh vẫn luôn nhìn tôi không rời mắt.
Ngồi trong máy bay, cảm nhận hương điều hòa cùng áp suất dễ chịu, nhưng tâm tình một chút cũng không thấy thoải mái. Đối diện với ánh mắt cùng dáng vẻ đầy ý dò xét của Lục Tưởng Hàn. Tôi chỉ nhíu mày đáp, biểu tình một chút cũng không thoải mái
'...Có thì sao? Không có thì thế nào? Chính miệng anh đã nói thích tôi, thì ra đây là cách anh cư xử với người mình thích à?"
Tuy thái độ của bản thân không quá cứng rắn, nhưng lời nói phát ra quả nhiên khiến hắn chẳng thể vững tâm được nữa.
Không phải chỉ là vài lời bông đùa thôi sao? có cần khó chịu như vậy không...
Lục Tưởng Hàn đưa mắt nhìn tôi, rồi lại buông lỏng cuốn tạp chí trên tay. Giọng điệu dần hạ xuống, thoáng chốc không còn tỏa ra khí thế như lúc đầu nữa.
Thiết nghĩ. Vài lời bông đùa, từ khi nào lại có trọng lượng lớn như vậy? Thấy hắn ta như vậy, tôi đành miễn cưỡng chuyển sang một chủ đề khác.
' Tập đoàn nhà họ Dương dễ dàng tiếp quản như vậy sao?"
Bản thân theo toán tính làm ra dáng vẻ am hiểu. Dù sao thì, không phải Mạc Thần Phong chỉ mới trở về Dương gia sao? năng lực và kinh nghiệm của một người đứng đầu công ty, anh ấy lấy ở đâu ra chứ? (z)
Nghe được lời này của tôi, Lục Tưởng Hàn lẳng lặng gấp cuốn tạp chí trên tay lại, dáng vẻ suy tư nhưng không kém phần tà mị.
" Đến thời điểm hiện tại, nhất cử nhất động của cậu ta trong công ty đều nằm trong sự giám sát và phê duyệt của Dương gia. Chức vị tổng giám đốc này so với tên đó quả thực còn rất xa."
Thanh âm vừa dứt, bản thân liền cảm thấy lời nhận xét này của hắn có chút mâu thuẫn. Kỳ thực bản thân đối với loại chuyện này rất có khúc mắc, nhưng một chút cũng không có ý xem thường Mạc Thần Phong. No
Mặc dù tôi không thể hiện thái độ ra bên ngoài, nhưng từng lời nói lại mang hàm ý thâm sâu, khẽ nhắc nhở hắn.
" Thành công nào mà không phải đánh đổi bằng nỗ lực? Trước khi tiếp quản công ty nhà họ Lục, chẳng phải anh cũng đã trải qua một quãng thời gian rèn dũa sao?"
Lục Tưởng Hàn đối diện với thái độ trước mắt liền cảm thấy khó chịu, quay đầu tránh mặt người bên cạnh là tôi. Ngũ quan trong phút chốc đều bị mái tóc đen nhánh che đi.
" Vô vị."
Thanh âm nhỏ, nghe thoáng qua giống như đang trách móc. Cuốn tạp chí lúc đầu cũng bị để sang một bên
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất tôi và hắn nói chuyện với nhau trong suốt nửa ngày ngồi trên máy bay.
Dư âm xao xuyến của hiện tại, rốt cuộc lại xuất phát từ ba chữ " không trọn vẹn " của quá khứ. Sau tất cả, vẫn là nên để hồi ức cuốn trôi theo dĩ vãng.