Đêm Trường Tăm Tối

Chương 15



Thứ năm, ngày 16 tháng 11 năm 2001.

Khoảng nửa tháng trước, Hầu Quý Bình tìm được một chứng cứ quan trọng, đồng thời đã làm rõ được sự thật đằng sau cái chết của Ông Mĩ Hương. Vì sự thật quá kinh khủng, không tin tưởng vào cục công an Bình Khang, cậu không nộp chứng cứ đó cho công an Bình Khang, mà nộp cho viện Kiểm sát. Một vị chánh văn phòng của viện Kiểm sát tiếp cậu, tìm hiểu tỉ mỉ tình hình, lại đọc tài liệu mà cậu nộp, có thể thấy, vị chánh văn phòng này cũng vô cùng kinh ngạc.

Một tuần sau, Hầu Quý Bình một lần nữa đến viện Kiểm sát Bình Khang giục hỏi kết quả, vẫn là vị chánh văn phòng đó tiếp cậu, lần này, ông gọi cậu vào trong một phòng làm việc nhỏ, đóng cửa vào nói chuyện, nói rằng vụ án này họ không thể điều tra được, đồng thời nhắc đi nhắc lại lời khuyên, bảo cậu trở về trường đại học, bỏ qua chuyện này, đừng can thiệp vào nữa.

Hầu Quý Bình vô cùng thất vọng, thế là mấy hôm trước cậu dạy thêm tiết, hôm nay xin nghỉ một ngày, sáng sớm đã bắt ô tô đến thành phố Kim Hoa, tìm đến cục công an thành phố Kim Hoa, nộp cho họ một bản chứng cứ giống như vậy, nói rõ tình hình, nhân viên ở đó nói với cậu sẽ xử lí sau khi báo cáo với lãnh đạo, đến lúc đó sẽ trả lời cậu.

Về đến xã Diệu Cao, đã nhập nhoạng tối, đầu mùa đông ở vùng núi, mặt trời lặn sớm, lúc này đã thấy khói bếp bay lên từ những ngôi nhà trong xã, ráng chiều đỏ ửng cuối chân trời, sắp lặn xuống phía bên kia núi.

Hầu Quý Bình vươn vai, hít một hơi thở sâu bầu không khí lạnh buốt, cất bước đi về trường.

Lúc sắp đến kí túc xá, cậu thấy một người đi đi lại lại ở trước cửa, người đó rất dễ nhận dạng, dáng không cao, nhuộm tóc vàng! Cậu cảnh giác dừng bước, cùng lúc đó Ghế Đẩu Nhạc Quân cũng đã phát hiện thấy cậu.

Hầu Quý Bình hơi nheo mắt, bình tĩnh nhìn một vòng xung quanh, trên bãi đất bên cạnh có một viên gạch, nếu thằng này động thủ, cậu sẽ lập tức cầm viên gạch lên đập vào đầu hắn.

Nhưng xem chừng không cần phải động thủ, Nhạc Quân không cầm dao trên tay, mà một tay xách hai chai rượu, một tay xách chút thức ăn, tươi cười chạy đến đon đả: "Thầy Hầu, cuối cùng anh cũng về, trước đây là em không đúng, em có lỗi, anh muốn thế nào em cũng đồng ý, cho em xin lỗi, đi nào, vào phòng anh nói chuyện."

Hầu Quý Bình không biết đối phương đang giở trò gì, nếu là một thằng ôn lưu manh khác, không đánh không quen, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, thì cậu cũng đồng ý có thêm một người bạn, nhưng đối phương đã làm hại học trò của cậu, có gϊếŧ chết cũng không xoá được tội, hoàn toàn không thể tha lỗi được, cậu dừng bước đứng im, lạnh lùng trừng mắt nhìn: "Anh muốn làm gì?"

"Ở chỗ chúng em ấy mà, nếu hai người đánh nhau, xảy ra xung đột, ngồi lại với nhau, uống bữa rượu phạt, xin lỗi, là xong."

"Tôi với anh, không thể." Cậu thẳng thừng tù chối.

"Anh..." Nhạc Quân có vẻ bực mình, nhưng lập tức lại tươi cười, "Thầy giáo Hầu, sự việc của Ông Mĩ Hương thực sự không liên quan đến em. Chúng ta vào phòng, anh nghe em giải thích đã, được không?"

Hầu Quý Bình nghi ngờ nhìn hắn, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, trong lúc do dự, cậu bị hắn vừa đẩy vừa kéo vào trong phòng kí túc xá.

Nhạc Quân rất chủ động, bày mấy đĩa thức ăn nguội cả rau cả thịt ra, mở một chai rượu, rót cho cả hai người, tự mình đưa cốc rượu lên uống cạn một hơi để tạ lỗi: "Thầy giáo Hầu, lúc trước hoàn toàn là lỗi ở em, em không có văn hoá, anh là sinh viên đại học, đừng chấp em, nếu anh không hài lòng, thì cứ chém cho em một nhát, em tuyệt đối không phản kháng, coi như là không còn thù oán gì nữa, được không?"

Hầu Quý Bình cau mày nhìn hắn, hỏi: "Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"

"Mình uống cạn chén rượu này trước đã, rồi em sẽ giải thích cụ thể với anh." Nhạc Quân cầm chén rượu lên, đợi cậu, Hầu Quý Bình nhìn hắn rất lâu, đằng nào cũng chẳng sợ hắn dám làm gì, liền cầm chén rượu lên uống một hơi hết luôn, như thể cố hết sức kìm nén cơn giận bừng bừng trong người.

"Thầy giáo Hầu, hôm nay thầy đã đến cục công an thành phố, đúng không?"

Hầu Quý Bình ngớ ra, bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng.

"Sao anh biết tôi đến cục công an thành phố? Anh có người quen ở cục công an thành phố à?" Hơi rượu bốc lên khiến mặt Hầu Quý Bình đỏ bừng.

Nhạc Quân vội xua tay: "Em làm sao mà quen được công an thành phố, công an huyện em cũng chẳng quen. Em nói với anh thế này nhé, anh đi đâu tố cáo, họ cũng lập tức biết ngay."

"Họ là ai?"

"Cái này em không thể nói được, em đã nói với anh, em làm việc cho Tôn Hồng Vận, em là lái xe ở nhà máy của ông ta. Anh người vùng khác, có thể không biết ông chủ Tôn chỗ chúng em, nhưng ở Bình Khang, không ai không biết ông chủ Tôn. Em chỉ giúp ông Tôn chút việc, chuyện của Ông Mĩ Hương hoàn toàn không liên quan đến em, em làm sao mà ngờ được Ông Mĩ Hương lại tự vẫn. Bây giờ sự việc thành ra nghiêm trọng, không ai ngờ tới, họ đã nói với em, họ đảm bảo, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa, anh ạ, mong anh đại lượng bỏ qua, đừng quan tâm đến việc này nữa. Chỗ này là ba nghìn tệ, đền bù cho anh đã vất vả trong những ngày qua, nếu anh cảm thấy không đủ..."

Hầu Quý Bình đập luôn một nhát, chiếc phong bì Ghế Đẩu đưa rơi xuống, cậu tiện đà đẩy hắn ngã lăn ra đất, giọng lạnh băng, quát: "Các anh định dùng tiền mua chuộc tôi? Đây là mạng người, đây là mạng người!"

Gương mặt Nhạc Quân biến sắc, đang định nổi nóng, nhưng nhìn Hầu Quý Bình thân hình cao lớn, hùng dũng nghĩa khí trước mặt, liền rụt lại theo bản năng, hắn lồm cồm bò dậy, cố gắng nhẫn nhịn, nói: "Thầy giáo Hầu, mọi người cũng đều kiếm sống trong xã hội, không cần thiết phải thẳng thật như vậy. Họ muốn biết tư liệu mà hôm nay anh nộp cho công an thành phố, liệu có còn bản dự trữ nào không, em không biết anh đã nộp tư liệu gì, nhưng họ rất coi trọng cái đó, bảo là chỉ cần anh đồng ý đưa cái đó cho họ, bao nhiêu tiền anh cứ ra giá. Thầy giáo Hầu, em nói riêng với anh, họ rất giàu, anh cứ ra giá cao một chút. Em chỉ làm chân sai vặt, nếu làm tốt việc này, em cũng có được tí tiền thưởng, em tuyệt đối không quên ân tình của anh, thầy Hầu ạ, nếu anh quyết định tiếp tục ở đây dạy học, em đảm bảo sau này cả xã Diệu Cao, không ai dám động đến lông chân của anh."

Hầu Quý Bình nghiến răng lắc đầu: "Đừng có nói với tôi nữa, hôm nay tôi đến cục công an thành phố, các anh lập tức biết ngay, tôi đã lĩnh giáo được sức mạnh của các anh. Có điều muốn dùng tiền để mua thứ trong tay tôi, đừng có hòng! Cho dù là bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không nộp cho các anh!"

Nhạc Quân nghiến răng, lạnh lùng nói: "Thầy Hầu, tôi không có bất cứ ý kiến gì đối với anh, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh đến thị trấn chúng tôi dạy học, cũng là duyên phận. Tôi nói thật với anh, tôi chân thành khuyên anh đừng có can thiệp vào việc này nữa, thứ nhất là anh không làm gì được, thứ hai, nếu anh còn tiếp tục can thiệp, sẽ chuốc phiền lớn vào mình đấy!"

Hầu Quý Bình nắm chặt nắm đấm, đưa tay dữ dằn chỉ vào đối phương: "Anh muốn đe doạ tôi hả?"

Nhạc Quân sợ bị cậu nện lần nữa, vội lùi lại một bước: "Em chỉ làm theo lời họ nói, chuyển cả lời tốt lẫn lời xấu đến anh, cụ thể nên thế nào, anh cứ tùy tình hình mà quyết định."

"Cút ra ngay!"

Ghế Đẩu hừ một tiếng, nhặt lấy chiếc phong bì trên nền nhà, quay người mở cửa đi luôn.

Hầu Quý Bình cầm chai rượu trên bàn lên, rót liền ba cốc, uống cạn, 250ml rượu trắng vào bụng, mặt cậu đỏ bừng, thở dốc, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn.

Cậu lấy bút ra, viết lên giấy viết thư:

"Tĩnh yêu quý!

Anh đã có được một số chứng cứ, chuyện của Ông Mĩ Hương phức tạp hơn nhiều so với sức tưởng tượng của anh, những tên tội phạm đó đều rất có thế lực, anh không thể ở lại Bình Khang lâu hơn. Anh không sợ bọn chúng sẽ đối phó với anh thế nào, nhưng sự việc này không thể xử lí ở Bình Khang, anh buộc phải nhanh chóng trở về trường, trong trường có nhiều nguồn pháp luật hơn, đến lúc đó anh sẽ báo lại tình hình cho công an tỉnh và viện Kiểm sát tỉnh, anh nhất định phải làm gì đó cho cô bé học trò bị hại của mình, sáng mai anh sẽ sắp xếp dạy nốt nội dung còn lại cho học sinh, chiều mai anh sẽ về thành phố Hàng Châu.

16.11.2001

Bình."

Viết xong bức thư, men rượu bốc lên, toàn thân nóng ran, cậu cho lá thư vào phong bì, dán tem, rời khỏi kí túc xá, bỏ vào hòm thư ở cổng trường.

Cậu đứng yên tại chỗ, một cơn gió lạnh thổi tới, cậu rùng mình vì lạnh, nhìn màn trời tối đen lớp lớp trùng điệp trên bầu trời đêm ở vùng nông thôn miền núi, cơn thịnh nộ trong lòng không có nơi trút xả.

Trước đây, cậu cảm thấy khoảng không này giống như một viên kim cương đen, thanh bình, mĩ lệ.

Lúc này, cậu bỗng cảm thấy, khoảng không này tối đen đến tận cùng, không có một tia sáng nào.

Cậu muốn hét thật to, lại sợ làm kinh động những học sinh ở nội trú trong trường, cậu vừa thở dốc vừa chạy hết vòng này đến vòng khác quanh sân vận động nền đất của trường, người đầm đìa mồ hôi và cồn rượu trong cơ thể, cậu ra sức chạy.

Cho đến khi mồ hôi ướt đẫm quần áo, không thể chạy được thêm nữa, cậu mới dừng lại, chậm rãi đi về kí túc xá.

Cậu bắc bếp lò, đun một ấm nước sôi, chuẩn bị tắm cho sạch sẽ, sau đó cố gắng ngủ một giấc cuối cùng ở đây, tỉnh dậy là trời sáng.

Lúc này, có tiếng bước chân khe khẽ từ phía ngoài cửa vọng vào, mỗi lúc một gần hơn, cuối cùng tiếng gõ cửa vang lên.

Hầu Quý Bình cảnh giác quay người lại: "Ai đấy?"

"Thầy Hầu, là tôi, nhà hết nước nóng, anh có không?" Giọng một cô gái.

Hầu Quý Bình mở cửa, ngoài cửa là cô goá phụ trẻ Đinh Xuân Muội nhà ở ngay ngoài trường, cô ta mặc một chiếc áo len cổ tim màu trắng, tóc loà xoà, buộc túm đuôi ngựa. Phụ nữ đến nhà vào lúc đêm khuya, Hầu Quý Bình bối rối chào một tiếng.

Cô goá phụ nhìn bếp lò đang đun nước, mỉm cười để lộ hàm răng trắng loá: "Thầy Hầu đang đun nước à, nhà tôi hết củi rồi, đang định đun nước tắm, cho tôi xin tí nước nóng nhé."

"Vâng... chị cứ lấy đi."

"Thế thì cho tôi mượn tạm cái phích của anh nhé."

Cô ta uyển chuyển bước tới lấy chiếc phích ở dưới gầm bàn, bỗng lảo đảo, ngã ngay vào lòng Hầu Quý Bình, Hầu Quý Bình ngây ra, dường như cơ thể không cử động được, hơi thở nặng mùi rượu của cậu phả vào mặt cô ta. Đột nhiên cô ta đưa tay thò vào trong chiếc áo thu đông của Hầu Quý Bình, chạm vào điểm nhạy cảm trên ngực cậu như một con rận.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.