Các quý ông trong phòng đồng loạt đứng lên, tiếng chào hỏi liên tục không ngừng: "Hoàng soái!"
"Ngồi đi ngồi đi." Hoàng Bình cười hì hì, nhìn quanh bốn phía, "Thiếu soái của mấy người đâu?"
Bầu không khí trong phòng rơi vào sự trầm mặc kỳ lạ.
Hoàng Bình dường như không phát hiện, vỗ tay nói: "Tiểu tử này, còn muốn để tôi chờ cậu ta." Trong giọng nói lại tràn đầy tình thương của trưởng bối đối với tiểu bối.
"Hoàng soái, chỉ đến sau ngài một bước thôi mà." Giọng nói trẻ trầm thấp truyền đến từ ngoài phòng, một người đàn ông cao lớn mảnh khảnh đi vào, mặc một bộ quân phục xanh đen, bốn ngôi sao trên quân hàm cực kỳ chói mắt trong ánh hoàng hôn.
Hoàng soái liền dừng bước, đợi anh tới.
Diệp Giai Chính cùng ông sóng vai vào đại sảnh, chung quanh có tiếng người thưa thớt gọi "Thiếu soái" "Đốc quân". Anh khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo cuối cùng dừng trên người một tướng lãnh trung niên bên cửa sổ —— Cố Nham Quân, sắc mặt của anh ta giờ phút này tái mét, biểu cảm cũng phức tạp, lúc mọi người tiến lên trước chào hỏi, chỉ có anh ta vẫn đứng yên tại chỗ.
Khóe miệng Hoàng Bình hạ xuống, cực kỳ không vui: "Nham Quân, thiếu soái của các người đã trở lại, sao cậu lại làm vẻ mặt khóc tang đó? Đã sớm nói với cậu trong điện thoại rồi, người chết mà cậu tìm được là hàng giả, người này chẳng phải vẫn sống tốt sao?"
Cố Nham Quân vội vàng kiềm chế nét mặt lại, tiến lên hai bước, miễn cưỡng cười nói: "Thiếu soái trở về là tốt, chị gái của cậu cho rằng cậu đã xảy ra chuyện, cứ mãi đau lòng."
Lông mày Diệp Giai Chính hơi nhướng lên, ý cười trên khóe môi như ẩn như hiện, trông rất châm chọc: "Hiện trường xảy ra chuyện ở Hạ Kiều, anh và chị ấy cũng kịp tới đó nhỉ?" Anh hơi dừng một chút, "...Thật sự là chị em tình thâm."
Tuy xưa nay Cố Nham Quân không lộ nhiều cảm xúc, nghe những lời này, vẻ mặt cũng không tránh khỏi cứng lại. Khoảng thời gian cho là Diệp Giai Chính đã chết, Cố Nham Quân xem như đã thực sự xé rách mặt với Từ Bá Lôi, hai bên đều tranh giành sự ủng hộ từ các thế lực ngoài nước. Người Nhật Bản thấy hai bên tranh đấu đương nhiên rất vui, vì thế quân 49 của Cố Nham Quân và quân 53 của Từ Bá Lôi nổi xung đột nhiều lần, mọi phương pháp hòa giải đều bất lợi, khai chiến qua lại hơn mười ngày, thương vong nhiều vô kể, đến khi Bắc Bình truyền tin thiếu soái còn sống, hai bên mới ngạc nhiên ngừng binh.
Chuyện đã tới nước này, hai bên mới nhận ra, đây căn bản chính là cái bẫy mà Diệp Giai Chính giăng ra.
Chỉ khi cậu ta "Chết", bọn họ mới sẽ một núi không thể có hai hổ, liều chết tranh nhau.
Hiện giờ quân 49 và quân 53 đều thương vong nặng nề, cậu ta có được cứu binh từ Bắc Bình, mới chân chính gia nhập Dĩnh quân trở thành thống soái.
Nghĩ đến đây, Cố Nham Quân thầm nghiến răng, trong lòng anh ta đã sớm tính toán, sau khi Diệp Giai Chính trở về, anh ta cần liên thủ với Từ Bá Lôi mới có thể khống chế được Diệp Giai Chính. Nghĩ đến đây, anh ta nhìn về phía vị thiếu soái trong đám đông, ánh mắt âm trầm.
Diệp Giai Chính nhẹ nâng tay lên, trong phòng tức khắc an tĩnh.
Phía chính phủ chưa từng nói thiếu soái xảy ra chuyện, chỉ nói anh đang tĩnh dưỡng, nhưng hôm nay đều là quan chức cấp cao của Dĩnh quân đang ngồi, ít nhiều cũng biết phong phanh, không ngờ được người thanh niên này "chết đi sống lại", còn được đưa được Hoàng soái của Bắc Bình cùng về, thời gian này chắc chắn đã đạt được một số thỏa thuận nào đó.
Diệp Giai Chính không nói nhiều, âm lượng cũng không lớn, chỉ nhàn nhạt nói:
"Ngày mai tôi sẽ gửi điện thông báo đến cả nước, Lưỡng Giang sẽ tiếp nhận sự quản lý của chính phủ Bắc Bình, Dĩnh quân cũng chấp nhận biên chế lại Quốc Dân quân."
Như những giây phút bình yên trước cơn bão, sau đó nghênh đón sóng to gió lớn —— trong đôi mắt nghi ngờ sợ hãi của các tướng lĩnh Dĩnh quân, tiếng ồn nổi lên khắp nơi. Một giọng nam trầm vang lên: "Thiếu soái quên mất cha cậu đã từng gửi điện thông báo đến Bắc Bình vĩnh viễn sẽ không chấp nhận biên chế nhanh đến vậy sao?"
Có người mở đầu, lập tức có đồng sự phụ họa theo: "Đúng vậy! Dĩnh quân đang tốt đẹp, tại sao phải nghe theo Bắc Bình!"
"Tôi không chấp nhận!"
Diệp Giai Chính và Hoàng Bình nhìn nhau một cái, hướng theo tiếng nói cất lên, ngẩng đầu nhìn chính là Cố Nham Quân.
Anh ta ở giữa một làn sóng tán đồng, lộ ra mấy phần hung ác, gắt gao nhìn như thể đang khiêu khích. Diệp Giai Chính lại chẳng tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: "Như thế, quân 49 không tán thành."
Những lời này vừa thốt ra trong phòng lại tĩnh lặng, tầm mắt hướng về phía Cố Nham Quân, xem anh ta có chịu dẫn đầu hay không. Trong lòng Cố Nham Quân lại tính toán một hồi, lúc này Từ Bá Lôi vẫn chưa tới, chờ ông đến thì chắc chắn sẽ phản đối —— anh ta hít một hơi, nói từng câu từng chữ: "Không sai, tôi phản đối."
Lời còn chưa dứt, lần lượt từng người nhao nhao nói: "Tôi cũng cảm thấy nên thương nghị lại."
"Quân tọa, quyết định này có hơi quá qua loa hay không?"
Diệp Giai Chính đứng giữa làn sóng nghi ngờ, dáng người thẳng tắp, anh cũng không phản bác, có chút thản nhiên nhìn đồng hồ treo tường bằng gỗ tử đàn trong phòng, lúc gõ vang tám tiếng, lại có tiếng bước chân đến gần, một giọng nói già nua khàn khàn nói ngoài phòng: "Mẹ nó ai phản đối hả? Chuyện biên chế lại này tôi ủng hộ!"
Trên gương mặt điềm tĩnh của Diệp Giai Chính cuối cùng lộ ra ý cười nhàn nhạt, anh vừa đứng lên, cửa đã bị đẩy ra.
Người vào là một lão tướng quân đầu bạc vóc dáng lực lưỡng, bước chân mạnh mẽ oai phong, thống soái quân 54, quân 61, kỵ binh số 1 của Dĩnh quân - Cao Hành Phong.
"Cao lão tướng quân!"
"Lão Cao!"
Vị lão tướng quân này xuất hiện khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc, bởi vì xưa nay Dĩnh quân luôn bất hòa với Khổng quân phía Nam Lưỡng Giang, Diệp lão soái đã giao ba quân tinh nhuệ nhất, thân tín nhất của mình cho Cao Hành Phong, trong 14 năm vẫn luôn đóng quân ở tiền tuyến, xung đột phân tranh không ngừng, không dám thiếu cảnh giác.
Nét mặt Cố Nham Quân hơi cứng lại: "Cao bá bá, ngài trở về rồi, vậy thì tiền tuyến sẽ thế nào?"
"Tiền tuyến gì chứ?" Cao Hành Phong phất tay, "Đã tiếp nhận sự quản lý của Bắc Bình, còn gì mà tiền tuyến, đều là đồng đội cả." Ông tùy tiện chào hỏi Diệp Giai Chính, "Thiếu soái bảo tôi về, thì tôi về rồi đây." Dừng một chút, lại nói không chút để ý, "Quân tọa, chứng cứ Từ Bá Lôi hành thích trước đó vô cùng xác thực, tôi và cậu ta cùng đường tới đây, thuận tiện bắt giam luôn. Xử lý thế nào, phải xem ý của cậu rồi."
Trong đại sảnh tiếng kim rơi cũng có thể nghe, chỉ có tiếng hát hí khúc y a từ thuỷ tạ ở phía xa truyền đến, vô cùng xa xôi.
Đến giờ phút này, tảng đá trong lòng Diệp Giai Chính cuối cùng đã rơi xuống, tiến lên trước nói: "Cao bá bá, vất vả rồi."
Cao Hành Phong cười lớn: "Phó thác của cậu và Hoàng soái, nhất định phải làm. Lão tử đánh trận nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể thở một hơi rồi, qua một thời gian nữa giao cho Đốc quân kiểm soát ba quân, coi như tôi cũng được hưởng chút may mắn."
Mọi chuyện đêm nay xảy ra quá nhanh.
Lưỡng Giang đổi thống lĩnh, Từ Bá Lôi bị bắt, ba quân tinh nhuệ ở tiền tuyến trực tiếp nghe lệnh Diệp Giai Chính, thêm sự ủng hộ từ chính phủ Bắc Bình, tất cả mọi thứ đều cho thấy, trong nửa năm ngắn ngủn, Diệp Giai Chính đã chân chính khống chế Dĩnh quân. Từ ngày hôm nay không còn thiếu soái bù nhìn, Dĩnh quân Lưỡng Giang thuộc về sự quản lý của Diệp Giai Chính.
Diệp Văn Vũ biết được tin tức này, ném vỡ chung trà sứ trắng thích nhất, ngồi trên sô pha không nói một lời.
"Thì ra cha của em còn để lại một chiêu cho con trai." Cố Nham Quân cố gắng khống chế biểu tình, lạnh giọng nói, "Tất cả mọi người cho rằng Cao Hành Phong trung lập, luôn canh giữ phòng tuyến Dĩnh Khổng, nào ngờ ông ta đã lặng lẽ đứng về phía Diệp Giai Chính. Đến cả Từ Bá Lôi cũng bị bắt."
"Vậy quân 49 đâu? Cậu ta đã nói xử lý thế nào?"
"Tạm thời vẫn chưa nói, nhưng Cao Hành Phong đã nói muốn rút lui, trực tiếp cho cậu ta quân đội trên tay, thêm quân của Từ Bá Lôi, Diệp Giai Chính gần như đã khống chế được Dĩnh quân." Cố Nham Quân cười khổ một chút, "Đến lúc đó nếu cậu ta muốn tìm tôi đòi binh quyền, tôi cũng không thể không đưa. Trừ phi..."
Vợ chồng hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được dã tâm và không cam lòng trong mắt đối phương.
Bên ngoài dinh thự Cố gia gió lạnh gào thét, ống thông nóng rực trong phòng lại thêm mùa xuân ấm áp, chỉ là hơi hanh khô, khiến lòng người cũng mang chút lửa. Diệp Văn Vũ nhắm mắt lại: "Ngày mai em đến tìm cậu ta, nó vừa mới cầm quyền, sẽ không làm gì em." Lại nghĩ một lát, mới nói, "Nếu Từ Bá Lôi đã bị bắt, xem ra ông ta vẫn chưa muốn xé rách mặt với anh. Cũng chưa đến mức đi đến bước cuối cùng."
Cố Nham Quân khẽ gật đầu, lạnh lùng nói: "Ngày mai cậu ta sẽ tuyên bố Lưỡng Giang đổi thống lĩnh, đến lúc đó thế lực khắp nơi kích động, chỉ sợ kẻ đầu tiên không bình tĩnh không phải là nội bộ Dĩnh quân mà là người Nhật Bản. Trái lại tôi muốn xem thử, cậu ta có thể ngồi trên vị trí đó bao lâu."
Diệp Văn Vũ nhìn anh, yên lặng nắm lấy bàn tay hơi lạnh của chồng mình. Lần đầu tiên, Cố Nham Quân không nhớ tới những cô vợ bé nữ diễn viên ở ngoài dinh thự, sắp đến thời khắc bão tố, những lời thì thầm lưu luyến của ôn nhu hương* không chắn được sương giá. Chỉ có người phụ nữ bên cạnh này, mới có tư cách sóng vai cùng anh.
Hôm sau, thống soái Diệp Giai Chính của Dĩnh quân gửi điện tín đến cả nước, Lưỡng Giang đổi thống lĩnh, chính phủ Bắc Bình vui sướng đáp lại: Diệp soái thâm minh đại nghĩa**, trong lúc bấp bênh các cường quốc như hổ rình mồi, cả nước thống nhất quả là may mắn của dân tộc. Đồng thời bổ nhiệm Diệp Giai Chính làm Phó tư lệnh hải lục không quân toàn nước, thượng tướng cấp cao của lục quân, Đô đốc của Lưỡng Giang. Tin tức vừa ra, cả nước kinh hoàng.
(Ji: *chỉ những người phụ nữ dịu dàng ân cần
**Hiểu biết sâu rộng, có cái nhìn toàn diện)
Phủ Đại soái.
Hành trình hôm nay Diệp Giai Chính vẫn vô cùng yên ả. Tiễn xong xe chuyên dụng của Hoàng soái về Bắc Bình, xe hơi vừa đến cửa, trợ lý đã khẽ báo cáo: "Hiyagami tiên sinh gọi điện, nói muốn gặp quân tọa."
Diệp Giai Chính gật đầu: "Mau chóng sắp xếp đi." Anh thuận tay tháo găng tay xuống, không biết nhớ tới điều gì, bước chân chậm lại, "Phía bên bệnh viện, bác sĩ người Đức tên Weber còn ở đó không?"
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, phụ tá không thể trả lời, chỉ đành đáp sẽ lập tức đi xác nhận.
"Nếu không có, thì mời ông ấy về. Mấy ngày nữa tôi muốn giới thiệu một người bạn làm quen với ông ấy." Diệp Giai Chính nói xong, Tiêu Thành vội vàng chạy đến, thấp giọng nói: "Đại tiểu thư tới rồi. Hiện tại đang chờ ngài ở tòa Tiểu Kính."
Khóe môi Diệp Giai Chính hiện lên một ý cười mỉa mai, bước chân chuyển qua đang định đến tòa Tiểu Kính, bỗng nhiên phụ tá đuổi theo từ ngoài cửa, thở hồng hộc nói: "Tiêu chủ nhiệm, bên Tô Giới Nhật Bản xảy ra chuyện rồi!"
Tiêu Thành ra hiệu cấp dưới sang một để bên nói chuyện, càng nghe lông mày càng nhíu chặt hơn.
Diệp Giai Chính dừng bước, Tiêu Thành đành phải bất chấp đi tới và nói: "Hiện tại thương hộ đang náo loạn ở bên Tô Giới Nhật Bản, hoàn toàn không khuyên đươc, hiệp ước thương mại thật sự khiến chúng ta bị động."
Sau khi cha qua đời, dưới của cản trở Cố Nham Quân và Từ Bá Lôi, chính phủ Lưỡng Giang vội vàng ký hiệp ước thương mại với Nhật Bản, dù lúc đó Diệp Giai Chính cực lực phản đối, nhưng trong tiếng ồn ào ầm ĩ, căn bản không ai nghe ý kiến của anh. Trôi qua gần nửa năm, khối u ác tính gieo vào lúc ấy cuối cùng sẽ có một ngày phát tác.
Đồng tử của anh đen như mực, thâm trầm khiến người không thể đoán được chút tâm tư nào, thật lâu sau, anh chậm rãi đeo găng tay lại: "Đến gặp Hiyagami."
Xe đi qua Tô Giới Nhật Bản, quả nhiên trước Tô Giới đông nghẹt. Khác hẳn với một đám sinh viên trẻ tuổi trước đây, lúc này tất cả đều là tiểu thương, mặc trường sam đội mũ nỉ, trên mặt ngập tràn nôn nóng và phẫn nộ.
"Kinh thương công bằng!"
"Người Nhật Bản cút khỏi Lưỡng Giang!"
......
Tiếng khẩu hiệu càng lúc càng lớn, quân cảnh thiết lập một hàng rào đằng trước Tô Giới Nhật Bản, từng hàng xếp thành bức tường người, ngăn cản đám đông lao vào Tô Giới.
Diệp Giai Chính ngồi trong xe nhìn ra, ánh mắt trầm tĩnh, mi tâm hơi nhíu lại thành một chữ 川 nhỏ. Anh bảo tài xế chạy chậm lại, âm thanh lúc mở miệng gần như bị át đi bởi tiếng kháng nghị đinh tai nhức óc ngoài xe: "Nói với bọn họ cần phải khắc chế, tuyệt đối không được làm người biểu tình đổ máu hay bị thương."
Tiêu Thành ngồi ghế trước nghe rất rõ, gật đầu nói: "Tôi sẽ nhấn mạnh với cục An Bảo lần nữa." Anh lại nhìn đám người bên ngoài, lo lắng sốt ruột nói, "Đốc quân, lần này chỉ sợ sẽ khó giải quyết hơn phong trào sinh viên lần trước."
Lần trước phong trào sinh viên cuối cùng vẫn kết thúc vì sự trấn áp đanh thép của Cố Nham Quân, mà lúc này đây, người tới kháng nghị biểu tình đều là thương hộ trong thành, bởi vì trong hiệp nghị thương mại thương hộ Nhật Bản không cần trả bất kỳ nào khoản thuế, tất nhiên giá cả thấp hơn thương hộ trong thành rất nhiều. Thêm việc cửa hàng Nhật Bản cố tình mở thị trường ở Trung Quốc, càng thêm ép giá phá giá, chưa đến nửa năm không ít thương gia Dĩnh Thành đã đóng cửa. Thương nhân còn lại chật vật mưu sinh, lại phẫn nộ với chính sách ưu đãi của chính phủ đối với Nhật Bản, vì thế tự nhiên dẫn đến tập hợp kháng nghị biểu tình.
Hiện tại hội nghị đã tiến hành suốt ba ngày, mức độ kịch liệt chỉ tăng không giảm, kinh doanh trong Tô Giới từ từ suy thoái. Chuyện diễn biến đến thế này thì không thể mặc kệ, xem ra Hiyagami nóng lòng gặp mình như vậy, một nửa là vì Lưỡng Giang đổi thống lĩnh, một nửa là vì biểu tình kháng nghị liên tiếp không ngừng.
Trước sứ quán Nhật Bản canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, lưỡi dao dưới ánh mặt trời trời đông giá rét, ánh sáng rực trên đầu nhọn chói vào mắt người đến đau đớn. Phụ tá kéo cửa xe, lúc Diệp Giai Chính xuống xe, Hiyagami đã chờ trước cửa.
Hiyagami có dáng người ục ịch, khoảng hơn 40 tuổi, dưới cằm có vài cọng râu. Ông mặc một bộ quân phục Nhật Bản, bước nhanh đến chào, vươn tay với Diệp Giai Chính: "Thiếu soái, chờ đã lâu rồi."